Editor: Serena Bùi
Tống Tú còn không muốn đi, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào bên trong.
Tống Vương thị túm nàng thật chặt, lôi kéo nàng ra khỏi đám người.
Hai gã thị vệ dắt ngựa đi bên cạnh, còn có hơn mười thị vệ chi thành bổn tổ, mười phần có tố chất, tự phân chia rõ ràng mà trấn thủ bốn phía căn nhà. Người nào người nấy cao lớn đĩnh đạc, tay phải dắt theo trường kiếm bên hông, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt sáng ngời mà có thần nhìn thẳng về phía trước.
Đều là tử sĩ Lương Chinh tỉ mỉ bồi dưỡng, khí thế bức người.
Các thôn dân túm tụm ghé tai nhau nghị luận, “Ta xem, con rể của Tống lão đây là làm quan đi?”. truyện ngôn tình
“Ta thấy cũng giống lắm, chỉ bằng khí thế của từng này hạ nhân đều có vẻ không giống người thường.”
“Còn không phải sao, người thường nào có hạ nhân được đeo bội đao như thế.”
Các thôn dân bên ngoài nghị luận sôi nổi, thấy xem náo nhiệt cũng không sai biệt lắm, mới dần dần tản đi.
Trong phòng cũ nát, Tống lão dẫn Lương Chinh đi vào, nhìn người ta một thân hoa phục, lại nhìn bản thân mình, =.=, dọn một chiếc ghế lành lặn nhất tới, “Cái kia… Con rể, ngươi ngồi a.”
nói xong, lại thấy trên ghế có chút dơ, vội vàng cong người, duỗi tay đi lau ghế.
Lương Chinh thấy vậy, lập tức đỡ Tống phụ, “Nhạc phụ đại nhân!”
Tống Lăng cũng vội vàng tiến lên, đỡ phụ thân, “Cha, đây là con rể ngài.”
Lương Chinh cong người, đem ghế lau sạch, sau đó đỡ Tống phụ xuống, “Nhạc phụ đại nhân, mời ngài ngồi.”
Tống phụ sợ hãi, vội nói, “Ta tự ngồi được, ngươi cũng ngồi a.” Lại nhìn về phía nữ nhi, “A Lăng, ngươi cũng ngồi đi, các ngươi là từ kinh thành trở về sao? Đường xá xa xôi, nhất định mệt muốn chết rồi.”
Tống Lăng đầy mặt tươi cười, “Ta không mệt, trên xe ngựa cũng có thể ngủ a.”
Tống Lăng quả thực không nói dối, một đường này trở về, cơ bản đều ngủ trên xe, một đường nhàm chán, may mà có Lương Chinh, hắn đều đọc sách cho nàng nghe mới bớt nhàm chán. Thế nhưng, sách hắn đọc là làm sao để dùng binh, thành thử, nàng cứ nghe là mơ mơ màng màng, cả đường như vậy là về tới nơi.
một đường ăn ngủ, ngủ ăn, kỳ thật không mệt thế nào. Tống Lăng cười nói, “Tướng công, ngươi cùng cha ngồi một lát đi, ta đi đun chút nước pha trà.”
nói xong liền hướng nhà bếp đi.
Lương Chinh kéo tay nàng, “Đừng bận tâm, để A Phong đi làm đi.”
Tống Lăng nói, “Bỏ đi, A Phong bọn họ, đi theo xa như vậy, hẳn là mệt mỏi lắm rồi, để người ta nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, liền rút tay ra, vui vẻ đi nhà bếp nấu nước.
“Tỷ, ta giúp ngươi!” Tống Khê cũng chạy nhảy theo sau.
Trong phòng liền còn đôi nhạc phụ con rể hai người.
Tống phụ trước giờ chưa gặp qua đại nhân vật, nhìn thấy Lương, cỗ khí thế vương giả kia, mặc dù biết người này là con rể mình, nhưng vẫn như cũ không tránh nổi rụt rè.
Lương Chinh đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này, “Mỗi ngày ở kinh thành nàng đều nhớ ngài, lo lắng thân thể ngài.”
Nhắc tới A Lăng, trên mặt Tống phụ liền lộ ra tươi cười, “Đúng vậy, A Lăng là hài tử hiếu thuận vô cùng.”
Có đề tài để nói chuyện, Tống phụ cũng tự nhiên hơn, nhìn Lương Chinh hỏi, “Hiền tế, ngươi cùng A Lăng nhận thức lúc nào? Chuyện thành thân như vậy, sao một chút cũng không nói cho ta biết.”
Về đáp án cho câu hỏi này, hai người đã tự thảo luận với nhau, bởi vì là thân nhân, nên cũng không tính toán nói dối.
Vì thế Lương Chinh liền nói thân phận của mình, cùng việc Tống Lăng gả sai, trời xui đất khiến để lương duyên được tác hợp, vài ba câu đơn giản nói cho Tống phụ hiểu.
Tống phụ nghe thân phận của con rể, cả người ngây dại.
Đợi Lương Chinh nói xong, mới phản ứng kịp, thình thịch một tiếng, quỳ trên mặt đất, “Vương gia, thảo dân cấp Vương gia…”
“Nhạc phụ đại nhân!” Lương Chinh tuy là Vương gia, nhưng thế nào cũng không thể để nhạc phụ của mình quỳ lạy mình chứ? Vội vàng đỡ Tống phụ lên, nói: “Nhạc phụ đại nhân không cần như vậy, ta là trượng phu của A Lăng, ngài là phụ thân nàng, tự nhiên cũng là phụ thân ta, sao có thể quỳ a.”
Tống phụ khiếp sợ nói không ra lời.
Vương gia… Nhà hắn, A Lăng nhà hắn thế nhưng gả cho Vương gia?
Tay lão không ngừng run rẩy, cũng không rõ là vui sướng hay sợ hãi.
Tống Lăng xách theo ấm trà ra, liền thấy hai người đều đứng, cười hỏi, “Các ngươi đang làm gì a? Như thế nào đều đứng?”
Vừa nói, vừa rót trà nóng vào trong chén, một chén đưa cho Lương Chinh, thanh âm phá lệ ôn nhu, “Tướng công, uống chút nước ấm đi.”
nói chuyện, còn thuận tay kéo tay người, có chút lạnh.
Nàng đem bát trà tới trong tay Lương Chinh, “Lá trà là mang tới từ kinh, bất quá không có ấm tử sa, ta liền dùng ấm bình thường đun, có đơn giản chút, ngươi tạm chấp nhận dùng a.”
Lương Chinh thích uống trà, trước khi ra cửa, Tống Lăng cố ý mang theo chút lá trà dự phòng.
Tống phụ thấy nữ nhi thế nhưng trâm trà cho Lương Chinh bằng bát trong nhà, tức khắc hoảng loạn, ai da một tiếng, “Nha đầu ngươi, thế nào lại để Vương gia cầm bát uống trà đâu, trong nhà hẳn là có cái chén đi? Nếu không có, ta liền vào trong thành mua hai cái.”
Dứt lời, còn thật sự đi ra ngoài.
“Ai, cha!” Tống Lăng vội vàng giữ chặt phụ thân, “Cha, ngươi làm gì nha, tướng công hắn không ngại.”
Quay đầu liền hỏi, “Đúng không tướng công?”
Lương Chinh cười, “Ân.”
Tống Lăng đỡ cha ngồi lại trên ghế, “Thân thể ngài không tốt, ngàn vạn lần đừng lăn lộn.”
Tống phụ kích động vô cùng, lôi kéo tay nàng, “Ngươi nha đầu này, chuyện lớn như vậy, thế nào cũng không nói cho ta!”
Nghĩ tới nữ nhi dám khi quân giả mạo Vương phi đi gả người ta, Tống phụ liền sợ hãi, một thân mồ hôi lạnh tuôn rơi.
May mắn Vương gia thích nàng, nếu không, tội khi quân, còn không phải chịu chém đầu sao?
Tống Lăng nhỏ giọng, “Còn không phải không sao sao.”
Nàng lôi kéo tay Lương Chinh, “Ngài xem, ta còn mang về con rể tốt như vậy trở về.”
Tống phụ nhìn Lương Chinh, trong đầu không nghĩ được gì.
Vương gia, con rể hắn cư nhiên là Vương gia!
Tống Lăng cao hứng chạy tới rương trong góc nhà, còn mở nắp ra, “Cha, tướng công biết thân thể ngài không tốt, cố ý chuẩn bị thật nhiều dược liệu tốt cho ngài.
Rương vừa được mở, bên trong đều là dược liệu tốt nhất, còn có nhân sâm, ồ…
Tống phụ lần đầu được nhìn nhiều dược liệu quý như vậy, sợ hãi than, “Ai nha, đồ vật quý trọng như vậy, ta một cái lão nhân nơi nào dùng được, quá quý trọng quá quý trọng.”
Tống Lăng lại nói, “Cha, đây là tướng công mang về kinh thành hiếu kính ngài lão nhân gia. Cha, tướng công đối với ta rất tốt, hơn nữa hắn còn đưa A Khê đi thư viện Nam Sơn đọc sách a.”
Lương Chinh ở bên cạnh nhìn tiểu nương tử dùng vẻ mặt nghiêm túc nói hắn tốt như nào với phụ phân nàng, trong mắt lộ ra ý cười sủng nịnh.
Nha đầu này, là sợ phụ thân nàng không thích hắn sao?
Lại một lần nữa trở về ngồi trên ghế, Tống phụ nghe A Khê muốn đi thư viện đọc sách, không khỏi kinh ngạc, “Thư viện đó, chính là thư viện tốt nhất thiên hạ đó sao?”
“Đúng rồi.”
“Nhưng thư viện đó không phải ở kinh thành sao? Chẳng lẽ về sau A Khê cũng muốn ở kinh thành?”
Nếu là Tống Lăng và Tống Khê đều đi kinh thành, trong nhà chỉ còn có một mình ông.
Nghĩ tới đây, Tống Lăng có chút khó chịu.
Lương Chinh nói, “Thư viện Nam Sơn là một trong những thư viện tốt nhất hiện nay, hắn tới đó đọc sách, có thể học được càng nhiều thứ.”
Lại nói, “Thân thể ngài không tốt, không bằng lần này liền cùng chúng ta trở lại kinh thành, có đại phu tốt nhất, khẳng định có thể dưỡng tốt thân thể của ngài.”
Tống Lăng nghe được lời này, kinh ngạc, cảm động, kích động vô cùng, “Vương gia ——”
Hết thảy Lương Chinh đều an bài hảo, chỉ là chưa nói cùng nàng thôi.
Cha có thể tới kinh thành tự nhiên tốt nhất, kinh thành không chỉ có đại phu tốt nhất, còn có nàng và A Khê, đều chiếu cố tốt phụ thân mình.
Tống Lăng vui sướng vô cùng, thời điểm ở chung vào buổi tối còn lôi kéo tay hắn, nói cảm ơn.
Lương Chinh bất đắc dĩ buồn cười, “Ta và nàng, còn cần nói cảm ơn sao?”
Tống Lăng biết Lương Chinh không cần nàng nói cảm ơn với hắn, nhưng chính nàng thực sự không nhịn được.
hắn cái gì cũng nghĩ tới nàng, cái gì đều lo nghĩ tốt, hắn tốt như vậy, coi trọng nàng như vậy.
Tống Lăng nhịn không được ôm chầm lấy Lương Chinh, nhón chân, lần đầu tiên chủ động dâng lên môi mềm.
Nhưng cũng thẹn thùng vô cùng, chỉ chạm nhẹ, liền muốn thối lui.
Lương Chinh nào chịu buông tha miếng mồi thơm, lần đầu tiểu nương tử chủ động thân hắn, tâm tình đặc biệt vui vẻ, ôm eo nàng, hai tay chặt chẽ ôm người trong ngực, hơi cúi đầu, hai trán gặp nhau, chóp mũi chạm chạm, thanh âm trầm thấp hàm chứa ý cười, “Phương thức cảm tạ này, có phải quá có lệ hay không?”
Hô hấp nóng bỏng chiếu thẳng vào mặt người kia, nàng đỏ bừng mặt, nhỏ giọng, “Ngươi… ngươi nghĩ muốn cái gì…”
“Muốn ngươi.” Lương Chinh dứt lời, cúi đầu hôn nàng.
Bị tập kích, nàng hàm hồ mà ngô một tiếng, Lương Chinh cạy được hàm răng, thuận thế xông vào, ngậm được đầu lưỡi trơn mềm, hôn vừa sâu vừa nặng, giống như muốn nuốt nàng luôn.
Theo tiết tấu hôn của người kia, toàn thân Tống Lăng mềm mại, nhắm mắt, đáy lòng không rõ tư vị gì, giống như có vuốt mèo khều nhè nhẹ trong lòng nàng.
Nàng thích hắn thân nàng, một bên thích một bên thẹn thùng.
Lương Chinh hôn nàng hồi lâu, rốt cuộc buông ra, môi nhẹ nhàng dán môi, hô hấp có chút thô nặng, tiếng nói đã khàn khàn, “Lúc này mới được coi là có thành ý, đã biết sao?”
Tống Lăng đỏ mặt, trong lòng vui sướng, nàng nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu, “Ta đã biết tướng công.”
nhẹ nhàng đẩy người, “Ta đi ra ngoài nấu nước cho ngươi rửa mặt.”
“không cần, ta đã bảo bọn A Phong làm rồi.”
Vừa nói xong, tiếng đập cửa truyền tới, “Vương gia, Vương phi, nước ấm tới.”
Lương Chinh buông người đi mở cửa.
A Phong bưng chậu nước đang đứng bên ngoài.
Tiếp nhận thau nước, “Buổi tối các ngươi thay phiên trực đêm, xe ngựa có chăn, lạnh liền gỡ xuống dùng.”
“Thuộc hạ biết, Vương gia cùng Vương phi cũng nghỉ ngơi sớm.”
A Phong Lui về sau, Lương Chinh đóng cửa, bưng chậu rửa mặt về phòng.
Đem chậu đặt trên giường đất, cầm khăn lông nhúng vào, nhấc lên, vắt hết nước, liền ngẩng đầu gọi người, “Ngoan, lại đây.”
Tông Lăng chạy tới, Lương Chinh giơ tay liền giữ gáy nàng, một tay cầm khăn lau mặt giúp nàng.
Tống Lăng được người hầu hạ, có chút ngứa, cười khanh khách, “Ta tự mình làm.”
Duỗi tay muốn cầm khăn lông, Lương Chinh lại không đưa, đáy mắt tràn đầy ý cười, “Đừng nhúc nhích, để vi phu phục vụ nương tử.”
Động tác Lương Chinh ôn nhu, vô cùng nghiêm túc rửa mặt cho nàng.