Tiểu Kiều Thê

Chương 43: Chương 43: Tống phụ




Editor: 1900​

Tống Lăng buông rèm xe xuống, bỗng đứng dậy di chuyển đến cạnh ngồi Lương Chinh, “Đương nhiên, đã lẩu rồi thiếp chưa thấy phụ thân.”

Lương Chinh nhìn nàng, mỉm cười.

Tống Lăng ngồi sát hơn, nhẹ nhàng bám vào cánh tay Lương Chinh, ngửa đầu ngước nhìn, “Vương gia, cảm ơn chàng.”

Khóe môi Lương cũng cong cong, “Chừng nào nàng có thể sửa miệng?”

“Ân?” Tống Lăng sửng sốt, nhất thời chưa phản ứng lại.

Lương Chinh nhướng mày, “Còn kêu ta là Vương gia??”

Tống Lăng nghe vậy, có chút gọi là giác ngộ, hơi hơi gục đầu, môi mềm nhấp nhấp, nhỏ giọng, “Tướng công.”

Lương Chinh nhìn bộ dáng thẹn thùng của kiều thê, bất đắc dĩ lắc đầu, xoa đầu nàng, trong mắt chứa thêm vài phần sủng nịch yêu thương.

Bên này, Tống Lăng cùng Lương Chinh thẳng tiến Ích châu.

Bên kia, Tống phụ còn không biết mọi chuyện, khắp nơi nhờ vả người làm mai mong tìm được một đấng trượng phu cho nữ nhi của mình.

Được trị bệnh một thời gian, thân thể Tống phụ đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia.

Tống phụ cũng không biết tiền chữa bệnh này là Tạ gia ra, vẫn còn nghĩ đây là tiền làm công vất vả của nữ nhi, nghĩ tới nữ nhi lẻ loi vất vả nơi chốn kinh thành vì nuôi gia đình này, ông lại luyến tiếc tiêu tiền, ở dược đường trị liệu một thời gian liền tự chủ trương về nhà.

Cũng may là vị đại phu kia y thuật cao thâm, tuy rằng cũng một thời gian dài chưa được dùng dược, thân thể cùng tinh thần cũng đã tốt lên không ít.

Lo lắng duy nhất hiện giờ của Tống phụ là hôn sự của nữ nhi, ông đã tìm rất nhiều bà mai, những vì gia cảnh trong nhà quá nghèo, đều không có một mối nào ra hồn cả.

Giờ phút này, ông đang câu nệ ngồi trong nhà đại ca mình.

Tống đại lão gia cũng trụ trong thôn Đào Hoa, chỉ là ngày thường rất ít lui tới cùng một nhà Tống Lăng. Nhà Tống Lăng nghèo, một nhà Tống đại lão gia đều sợ bị ăn vạ.

Giờ phút này, thấy đệ đệ mình tới cửa, một nhà Tống đại lão gia liền cảnh giác, khả năng tới đây mượn bạc hay gì? Chị dâu cả của Tống phụ ngồi đối diện, sắc mặt không tốt lắm, cứng rắn, “ Lão nhị, ngươi nếu tới đây mượn bạc, liền trở về đi, nhà chúng ta cũng phải nuôi dưỡng nhiều miệng ăn, A Tú của chúng ta mấy ngày nữa cũng phải gả chông, dù chúng ta có tiền cũng phải dùng để đặt mua của hồi môn cho nàng, thật sự không giúp được các ngươi đâu.”

Tống phụ vội vàng xua tay, “Đại tẩu hiểu lầm rồi, ta tới không phải để mượn bạc, ta là chuyện, muốn thỉnh cầu đại tẩu giúp đỡ.”

Tống Vương thị hồ nghi liếc ông một cái, “Việc gì?”

“Là chuyện hôn sự của A Lăng, ngươi xem, A Lăng cũng đã mười tám, bây giờ còn chưa có người thích hợp, hàng năm ta đều ở trong ngày, không biết quá nhiều người, ta liền nghĩ tới đại tẩu, tẩu có thấy người nào phù hợp với nàng giới thiệu cho ta.”

Tống Vương thị nghe vậy, bừng tỉnh, “Ta còn nghĩ chuyện gì đâu, nguyên lai là hôn sự của A Lăng à.”

“Đúng đúng vậy, ta coi ngài cũng tìm cho A Tú một mối hôn sự khá tốt, nghe nói đối phương vẫn là một vị tú tài.” A Tú là đại nữ nhi của Tống lão đại, nàng còn nhỏ hơn Tống Lăng hai tuổi, năm nay vừa đính hôn xong, đối phương là tú tài, người trong thành, lớn lên cũng đoan chính.

Tống phụ là thật lòng hâm mộ, lúc này mới mặt dày tới tận cửa tìm Tống Vương thị, dù sao cũng là thân thích một nhà, mong muốn Tống Vương thị cũng giúp đỡ giới thiệu một mối hôn sự.

Nhắc tới chuẩn con rể nhà mình, tươi cười đắc ý trên mặt Tống Vương thị liền tràn ra, “Lão nhị, ta nói câu khó nghe a, A Lăng nhà các ngươi sao có thể so với A Tú nhà chúng ta, A Tú lớn lên đẹp a, từ năm nàng mười lăm tới tới, cửa nhà bị nhóm bà mai tới tấp nập. Còn A Lăng nhà ngươi, lớn lên cũng phổ thông không nói, ngươi cũng biết, nàng đều đã mười tám, là gái lỡ thì, còn gầy như tinh tinh vậy, có thể thấy sau này sinh dưỡng không dễ, có thể gả ra ngoài là tốt rồi, còn muốn tìm một một vị tú tài như Vương tú tài nhà ta, nhưng cũng đừng nằm mộng sớm như vậy.”

một câu nói châm chọc mỉa mai của Tống Vương thị, làm Tống phụ hụt hẫng, “A Lăng nhà chúng ta là cô nương tốt vô cùng, ai cưới nàng đều là phúc khí tu luyện mấy đời a.”

Tống Vương thị cười khinh thường, “Ta biết ngươi muốn tìm mối hôn sự tốt cho nàng, nhưng tình huống hiện tại của nàng như thế nào, chính ngươi cũng tự hiểu được đi.”

Tống Vương thị lời trong lời người, đều là nói Tống Lăng khó gả, Tống phụ nghe vậy khó chịu trong lòng, đôi mắt cũng đỏ bừng, nức nở, “A Lăng nhà chúng ta là cô nương tốt, chính là bị ta liên lụy.”

Tống Vương thị liếc hắn một cái, bỗng nhớ tới cái gì, “Ta nghe nói, Lưu thợ rèn thôn bên cũng đang nhờ bà mai tìm mối, nếu không ta giúp ngươi hỏi một câu?”

Tống phụ nghe thế nhíu mày, “Là người có vợ vừa mất?”

Tống Vương thị, “Đúng vậy, nhưng cũng đâu có sao, thợ rèn Lưu là người thành thực, hơn nữa còn có vẻ có tiền, nếu hắn coi trọng A Lăng, về sau chính là ngày lành của nàng.”

Nghĩ nghĩ, lại nói, “Vấn đề là, thợ rèn kia có hai đứa nhỏ, nhưng điều kiện A Lăng như vậy, cũng khó mà kén chọn, ngươi nói có đúng không? Lại chờ hai năm nữa, chờ nàng hai mươi tuổi, sợ là tìm người như thợ rèn Lưu cũng không có.”

Tống phụ xem như cũng hiểu rồi, trong mắt Vương thị, A Lăng nhà mình không xứng tìm nam nhân tốt đây mà.

Tuy rằng ông muốn A Lăng gả chồng, nhưng phải là gả cho nam nhân tốt. Khuê nữ của ông thanh thanh bạch bạch, thế nào cũng không tới mức phải gả cho người ta làm mẹ kế chứ.

Ông có chút tức giận, đứng dậy, “Vẫn là không làm phiền đại tẩu, A Lăng nhà ta là đầu quả tim của ta, trượng phu tương lai của nàng, ta còn phải lựa chọn!”

nói xong, nhìn Tống đại ngồi một bên từ đầu chí cuối không nói một câu, “Đại ca, quấy rầy ngươi và đại tẩu, ta liền đi về trước.”

nói xong, cũng không đợi xem phản ứng của hai người liền bước đi.

Tống phụ đi rời, Vương thị mới cười lạnh, “Còn đem A Lăng nhà hắn thành cái bảo bối đâu, phải gả thì nên sớm gả, còn chờ tới nỗi bây giờ.”

Tống đại quát, “Ngươi bớt nói một câu đi.”

Vương thị đắc ý dào dạt, kéo tay Tống Tú, “Vẫn là A Tú nhà ta có bản lĩnh, tìm được Vương tú tài, chờ con rể Vương trúng Trạng Nguyên, A Tú của chúng ta chính là phu nhân Trạng Nguyên! Đến lúc đó, ta không phải chính là nhạc mẫu của Trạng Nguyên lang hay sao?”

Thần sắc Tống Tú có chút kiêu ngạo, “Nương, ngài yên tâm, chờ Dịch ca trúng Trạng Nguyên, một nhà chúng ta có thể dọn tới kinh thành, ta nghe nói kinh thành vô cùng phồn hoa, loại địa phương nhỏ bé chỗ chúng ta không thể so sánh được một góc.”

“Còn không phải sao, nơi kia chính là dưới chân thiên tử, có những người cả đời đều không đến được đâu.”

…………

Xe ngựa Vương phủ đi ba ngày ba đêm, rốt cuộc tới Nguyệt Dương thành.

Nguyệt Dương thành là một thành trì lớn, đây là thành thị nối liền giữa Ích châu và kinh thành, cũng được coi như phồn hoa.

đi ba ngày ba đêm, mọi người đều có chút mệt mỏi, vừa vào thành, Lương Chinh liền phân phó người ngựa dừng chân nghỉ ngơi một đêm.

Xe ngựa dừng trước khách điếm Cát Tường, đã là chạng vạng.

Lương Chinh xuống xe trước, quay đầu đỡ nàng xuống.

Tống Lăng được đỡ xuống, còn định nhảy, nào ngờ ai kia trực tiếp vươn tay ôm eo, dứt khoát mang nàng xuống theo kiểu ôm công chúa.

Thị vệ đều ở bên nhìn, Tống Lăng lại thẹn thùng đỏ mặt rồi, vội vàng nhảy xuống từ trên người Lương Chinh tới, lặng lẽ liếc hắn rồi giả bộ nhìn xung quanh.

Lương Chinh yêu chết cái bộ dáng thẹn thùng, lại cố gắng coi như bình thường này của nàng.

Trong mắt hắn chứa ý cười, kéo tay nàng, “một đường đều ngồi xe, về phòng nghỉ ngơi trước nhé.”

Tống Lăng gật gật đầu, rũ mắt, ‘ừ’ một tiếng.

Lương Chinh quay đầu lại, nhìn về phía Tống Khê, “A Khê cũng nghỉ ngơi tốt đi, muốn ăn cái gì, trực tiếp phân phó hạ nhân.”

“Cảm ơn tỷ phu.” Tống Khê gật đầu cảm kích.

Lúc này, một người thị vệ bước tới hành lễ, “Chủ tử, đã bao toàn bộ khách điếm, đã kiểm tra xung quanh, mọi thứ hết sức bình thường.”

Lương Chinh ừ một tiếng, “Mọi người đều đi nghỉ ngơi, đêm nay thay phiên nhau trực.”

Thị vệ ôm quyền, “Vâng!”

Lương Chinh nắm tay kiều thê bước vào trong khách điếm, lão bản nơi này chính là người làm ăn, người nam người bắc cũng gặp quá nhiều, loại khách nhân toàn thân tỏa ra cỗ khí độ vương giả này thì mới lần đầu, dù không biết thân phận đối phương ra sao, nhưng nhất định phi phú tức quý, cả mặt tươi cười, cung cung kính kính đón tiếp, “Công tử, phu nhân, đường xe mệt mỏi, vất vả, không biết hai người lên lầu nghỉ ngơi trước, hay vẫn là ăn cơm trước?”

Lương Chinh nói, “Nghỉ ngơi, trước cho người mang lên thùng nước tắm, lại chuẩn bị chút đồ ăn thanh đạm mang lên phòng.”

Lão bản lập tức đáp ứng, “Vâng, thưa công tử phu nhân, thỉnh quý khách chờ một lát, thực mau liền mang lên.”

Lão bản tự mình thỉnh hai người lên lầu, sau đó lập tức cho tiểu nhị trong điếm nấu nước và chuẩn bị bữa tối.

Ba ngày ngồi xe, cả người Tống Lăng đều đau nhức, vừa vào phòng, đến giày cũng chưa cởi, đã tê liệt ngã xuống giường.

Lương Chinh vừa đóng cửa, quay đầu đã thấy thân hình nhỏ xinh nằm trên giường.

Hăn đi qua, ngồi xuống cạnh nàng, một tay chống đều, khóe mắt cong, “Rất mệt sao?”

Tống Lăng gật đầu, “Có a, thiếp nằm nghỉ chút liền tốt.”

Đưa tay xuống dưới làm gối dựa, nhìn Lương Chinh, “Chàng thì sao? Có mệt không?”

Lương Chinh cười một cái, “không mệt, trước kia đánh giặc, mấy ngày mấy đêm đều không chợp mắt là chuyện bình thường.”

Tống Lăng lắng nghe, có chút đau lòng, giơ tay sờ sờ mặt người đối diện.

Lương Chinh thuận thế cầm lại tay nàng đặt bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống.

Tống Lăng nhìn hắn, hai người nhìn nhau, bỗng chốc đều không nhịn được bật cười.

Lương Chinh cúi đầu hôn hôn Tống Lăng, “A Lăng, chúng ta sớm một chút đi nghỉ ngơi.”

Hai mắt hắn có chút hồng, Tống Lăng cũng không phải tiểu cô nương cái gì đều không hiểu, tức khắc đỏ mặt, nhỏ giọng kháng nghị, “Thiếp, thiếp có điểm mệt…”

Lương Chinh cười vui vẻ, “Cho nên mới bảo nghỉ ngơi sớm chút, nàng nghĩ cái gì? không phải là….?” môi tiến lại gần tai ngọc, cười cười ái muội, “Nàng muốn ta làm chút việc gì ư?”

Thanh âm khàn khàn mang theo nhiệt độ chui vào lỗ tai, tim Tống Lăng run lên, mặt thiêu hồng đến lợi hại.

Nhịn không được đẩy đẩy cái người cứ dán vào mình, “Chàng thật xấu a.”

Lương Chinh cười, không chịu bị đẩy ra, còn khẽ cắn lên vành tai trắng nõn, “Còn có tệ hơn, nàng muốn cảm thụ chút sao?”

Tống Lăng thấy người này thật lưu manh mà, tốt nhất không lên đáp lại thì hơn, căn cắn môi, thở phì phì trừng mắt nhìn lại.

Đến điểm là dừng, cũng không đùa nàng nữa, nhéo mặt Tống Lăng, “Được, không đùa nàng, đừng nóng giận.”

Tống Lăng hừ một tiếng, nhỏ giọng nói thầm, “Xấu lắm.”

Hai người giỡn nháo, ngoài cửa truyền tới âm thanh của tiểu nhị, “Công tử, phu nhân, nước ấm tới rồi đây.”

Tống Lăng vội đẩy lần nữa, “Mau ra mở cửa.”

Lương Chinh nhướng mày, mười phần thích ý, “Ra lệnh cho ta?”

Tống Lăng tức giận đẩy hắn cái nữa, “Ai dám ra lệnh cho người chứ, người chính là vương gia a.”

Ngữ khí chua loét, nghe vào tai lại thấy buồn cười.

Tống Lăng xuống giường, mở cửa cho tiểu nhị mang nước vào.

Hai gã tiểu nhị xách theo một xô nước nóng, vừa thấy Tống Lăng, cười tủm tỉm tiếp đón, “Phu nhân hảo.”

Tống Lăng vội đứng vào một bên, “Cảm ơn tiểu nhị ca.”

Hai gã xách xong liền ra ngoài, “Công tử, phu nhân, nước tắm đã đủ ấm.”

Lương Chinh bước ra ngoài, “Trước tiên lui đi, không gọi thì không cần đi lên.”

“Vâng vâng, công tử phu nhân yên tâm, chúng tiểu nhân trước lui xuống.”

Thực tự giác hiểu chuyện mà đem cửa đóng lại.

Lương Chinh ôm nàng từ phía sau, ôn nhu hôn hôn má nàng, thấp giọng, “Tắm rửa sao?”

Tống Lăng đỏ bừng cả mặt, “Chàng, tự chàng tắm đi, thiếp không tắm.”

nói xong, liền muốn rời khỏi lồng ngực, nào biết người này lại ôm càng chặt, đôi tay giao nhau trên bụng nhỏ, tiếng nói cũng thấp thấp, có chút khàn khàn, “A Lăng, ba ngày rồi.”

“A?” Vẫn chưa hiểu người kia muốn nói gì, quay đầu lại hỏi.

Ánh mắt Lương Chinh sâu thẳm, dần dần, trở lên nóng rực, mà hơi thở, cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.

1900: hihi người ta vừa khai trai mà )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.