Tiểu Lang Quân

Chương 2: Chương 2: thời gian




"Sau đó thì sau?" Chu Tuyết Mạn tò mò nghiêng người một chút, vẻ mặt không dám tin.

Công Dã Thanh Quân buồn cười nhìn nàng, bĩu môi nói: "Cái gì sao đó? Không phải nói đồng ý muốn kết hôn với hắn rồi sao?"

"Cái gì!" Chu Tuyết Mạn thét to: "Ngươi thật muốn lấy hắn! Trong kinh có biết bao nhiêu công tử thế gia vọng tộc đều mơ tưởng gả cho ngươi, ngươi vẫn không đáp lại, kết quả lại muốn kết hôn với một tiểu tử man di ngoại tộc?"

"Biểu di!" Công Dã Thanh Quân không vui nói: "Bất quá là hắn được sinh ra ở ngoại tộc, đừng lúc nào cũng man di man di, sau này ta lấy hắn, không thể thiếu cũng là Công Dã Quận Chúa trong phủ."

Chu Tuyết Mạn cứng lưỡi, cả kinh cằm cũng muốn rơi xuống: "Tiểu tử này vốn là quấn ngươi một thời gian, có thể vì vậy ngươi muốn kết hôn với hắn? Vậy lời thề đã từng phát ra còn nói liền lấy một người, đến lúc đó hối hận rồi làm sao bây giờ?"

"Ta cũng không biết a," Công Dã Thanh Quân thở dài nói: "Cuộc sống của ta vẫn rất yên bình, vốn là đã lên kế hoạch tốt chính là muốn lấy một công tử thế gia trong lòng ngưỡng mộ, sau đó sinh con, hảo hảo coi chừng ngọc thủ phường cùng người nhà của ta, thế nhưng kể từ khi gặp phải Diêu Cẩn, mọi thứ liền tràn đầy ngu ngốc, rất nhiều chuyện vốn tưởng rằng hắn không làm được hắn lúc nào cũng có thể làm những điều bất ngờ, bất kể là hắn đần hay ngốc cũng được, cứ như vậy vẫn nói thích ta yêu mến ta, muốn gả cho ta gả cho ta, kết quả ngày hôm qua vừa nghe hắn xảy ra chuyện, ta bỗng nhiên hoảng hốt lên, sau đó chờ ta nghĩ thông suốt ngọn nguồn rồi, nhưng cũng hiểu tâm ý của mình, nguyên lai, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã quấy rầy đến trong lòng ta."

Chu Tuyết Mạn khép lại miệng, nàng cảm thấy là nên đi báo cáo tình hình cho biểu tỷ đi đã.

Ngọc thủ phường ở kinh thành rất có tiếng, từ nhỏ Công Dã Thanh Quân ở chổ Nhan Đạm học nghề sau khi mời mấy người danh sư chỉ bảo, theo số tuổi tăng lên đối vời điêu khắc càng lúc càng nhiệt tình, toàn bộ tác phẩm trước đó ở ngọc thủ phường là do một tay nàng chạm trổ, lầu một là tượng đá, lầu hai là tượng gỗ, lầu ba là khắc ngọc, sau này quy mô cùng tiếng tăm càng lúc càng lớn, liền cũng bán chút danh gia danh phẩm.

Nàng lớn lên ở phủ Thái Phó, mãi cho đến phủ Thái Phó biến thành phủ tướng quân, bởi vì là từ nhỏ liền hạ quyết tâm muốn rời xa triều đình, trong lòng liền có phương hướng, nhưng tổ mẫu của nàng nguyên là tam triều Thái Phó của Đại Chu, nương của nàng thân là thân tướng quân, mà ngay cả dì không nên thân Công Dã Nhan Đạm của nàng còn là một tiểu Thái Phó chi danh, hoàng hậu Hàn Duyệt làm sao có thể lại để cho nàng rời khỏi chứ!

Trong khi trước đây nàng ấy còn cực lực tác hợp hôn sự của nàng với con của hoàng di Hàn Phong là Hàn Nghị cùng Công Dã Thanh Quân kia mà, Hàn Nghị cũng là một người phong nhã, hai người họ dạo chơi bên hồ, uống trà, nghe từ khúc, cũng xem như là đi dạo hơn phân nữa kinh thành, nhưng chỉ là không động tâm. Ngược lại thì khoảng thời gian kia làm Diêu Cẩn tức tới mức giơ chân, còn trộm đi nhà nàng chất vấn nàng, lúc đó chỉ cảm thấy dáng vẻ buồn cười của hắn, thực ra nếu không phải cưng chìu đối với hắn, hắn lại có tư cách gì chất vấn nàng chứ, hóa ra khi đó......

Tuần này biểu muội Chu Tuyết Mạn của mẫu thân nàng, hiện tại đang làm chưởng quầy ở ngọc thủ phường, thật ra thì nàng biết rõ, kỳ thực biểu di làm nhiều nhất là đang dò xét tất cả chuyển động của nàng, có công tử nhà nào có cái gì gió thổi cỏ lay, lập tức sẽ đi đâm thọc trước mặt phụ mẫu.

Cho nên hiện tại có mấy lời làm rõ rồi nói, chẳng khác nào nói với phụ mẫu.......

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hàn Nghị ở ngọc thủ phường yêu cầu làm một cái ngọc ấn tiểu bạch, mấy ngày nay vốn là vô tâm điêu khắc, hôm qua mới điêu khắc xong một đóa hoa bạch liên vốn là phụ thân muốn tặng cho bằng hữu lễ phật, thời gian nàng ứng ngọc ấn này của hắn cũng có rồi, Công Dã Thanh Quân ngưng thần điêu khắc, vừa mới dộng dao, chợt nghe cửa sổ cách vách vang lên, tay nàng dừng lại, thấp thổm, mặt trên của bạch ngọc nhất thời cào thừa một dấu vết, tiện tay để ở một bên, nàng buông xuống dao khắc.

Chỉ thấy bóng dáng của Diêu Cẩn giống như thường ngày một dạng, từ cửa sổ leo vào, hắn đưa lưng về phía nàng, bám vào các cạnh gỗ của cửa sổ, thế nhưng chờ thói quen đi đạp lên ghế đẩu kia ở dưới cửa sổ của hắn, không đợi chân xác thực, liền đã giẫm hụt té xuống, đang ném tới dưới chân Thanh Quân.

"Ai ôi!"

Công Dã Thanh Quân cúi người nhìn hắn quỳ rạp trên mặt đất kêu rên, tâm trạng lập tức tốt lên, nàng xoa thái dương cười khẽ một tiếng: "Bất quá tuổi này chưa qua tiết, cái người này làm được đại lễ gì a!"

Diêu Cẩn vọt lên nhảy bật lên, trán hắn còn chưa tiêu xưng, phía trên quấn một vòng vải, vừa rồi khuôn mặt dường như chạm đất rồi, nhìn bộ dáng cắn răng chịu đựng kia, nhất thời lấy lòng nàng.

"Ngươi còn cười! Tại sao đem băng ghế cầm đi!" Hai mắt hắn trợn tròn, tức giận vô cùng.

Hai mắt nàng quét qua nhìn bụi đất khắp người hắn, bĩu môi nói: "Đây là băng ghế nhà ta, ta muốn để chổ nào liền để đó, thế nào?"

"Ngươi!" Diêu Cẩn tiến lên đây, trên mặt thoáng qua một tia bị thương, đưa tay bắt lấy ở cổ tay áo của nàng: "Ngươi không muốn ta leo cửa sổ tìm tới ngươi thật không?"

"Uh," Công Dã Thanh Quân trịnh trọng gập đầu, đi cửa tốt lắm: "Là không suy nghĩ, vậy còn ngươi, ta không gọi ngươi đã đến rồi ngươi có thể nghe lời của ta sao?"

Diêu Cẩn đi đến, nhìn chằm chằm mặt của nàng nhìn hồi lâu, lúc này mới hung hăng dặm chân một cái: "Ngươi không gọi ta đến ta vẫn cứ đến! Có thể nhịn liền báo quan bắt ta đi!"

Ngươi xem, cho tới bây giờ hắn chính là như vậy, muốn làm cái gì an vị cái nấy, Công Dã Thanh Quân xì cười ra tiếng, liền cầm lên dao khắc, ở trên mặt ngọc ấn còn in lại vết dao rơi, dấu vết vừa rồi còn có thể khắc phục, ước chừng người bình thường dạ không ra được, cứ thế nàng bắt đầu chạm trổ, đem Diêu Cẩn gạt bỏ sang một bên.

"Này!" Diêu Cẩn ngồi ở đối diện với nàng, giọng nói nhỏ của hắn vốn là hiếm thấy: "Công Dã Thanh Quân, ngươi nói muốn kết hôn với ta,là thật sao?"

Công Dã Thanh Quân giương mắt liếc hắn một cái, cặp mắt hắn trừng trừng, vẻ mặt đang mong chờ nhìn nàng, không kìm hãm được, liền không còn trêu đùa lòng của hắn, nàng nhẹ nhàng lên tiếng: "Ân."

"Ân là có ý gì?" Hắn ha hả cười ngây ngô: "Ngươi nói là ngươi sẽ lấy ta đúng không?"

"Ân." Nàng tiếp tục một chữ.

"A!" Diêu Cẩn gần như nhảy dựng lên: "Ta biết ngươi sẽ không gạt ta! Ha ha, ta muốn quay về viết thư nói cho nương ta biết! Ngày mai liền đi tây đường học phu đạo, còn nữa, còn phải sớm chuẩn bị y phục hỉ a, còn có.... ..." hắn lầm bầm lẩm bẩm một hồi lâu, lúc này mới nhảy đến trước mặt của nàng.

"Khi nào thì chúng ta thành thân?" Hắn đến gần hơn.

Nàng giương mắt, nhưng là không có trả lời. Hắn giống như một chó con, nếu là có cái đuôi, ước chừng cũng đong đưa bay bay.

"Công Dã Thanh Quân! Hắn lần nữa la lên: "Ta cũng nói cho ngươi biết, ngươi không thể thất hứa nếu như là ngươi không lấy ta, ta đây liền đi chết!"

"Ta không có thất hứa." Trong lòng nàng thầm than, khổ nhục kế này vẫn không thể vạch trần a, lại còn đi tìm chết—— nàng không có nghe hắn hô to gọi nhỏ, nhưng nghĩ tới, ngay cả đụng cái vết thương cũng đau thành như thế, còn có thể có dũng khí chết?

Sợ rằng, dũng khí của hắn đều đã dùng để quấy rầy chuyện của nàng trước rồi.... ...

"Nói chuyện a! Rốt cuộc thì khi nào!" Không biết hắn đã đoạt dao khắc trong tay của nàng lúc nào, đem bảo bối của nàng gõ ở trên bàn.

Công Dã Thanh Quân hung hăng liếc hắn một cái, đoạt lấy tiểu dao tức giận nói: "Chờ ngươi 18 tuổi."

Hả? Diêu Cẩn nóng nảy: "Không như vậy a!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.