Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 670: Chương 670: Ảo Mà Cũng Thực




CHƯƠNG 328: ẢO MÀ CŨNG THỰC

Trong cả phòng điều khiển, một phiến trầm tĩnh, mọi người trầm mặc nhìn hết thảy động tác của Địch Cửu.

Thì ra trên màn hình lạnh băng, cách muôn sông nghìn núi, nhìn từng màn yêu hận đau khổ như kịch kia, cùng sinh ly tử biệt gang tấc trước mắt là bất đồng như thế. Thì ra người gần ngay trước mắt, sinh mệnh sống sờ sờ gần ngay trước mắt, sự chấn động có thể cho người, là lớn lao như thế.

Chỉ là, trừ đồ điên Phương Khinh Trần kia, ai chịu vì y mà vi quy, cho dù chịu vi quy, ai lại có đủ quyền hạn dùng khoa học kỹ thuật cường đại kia của Tiểu Lâu, nhẹ nhàng giơ tay, ban lại cho y sinh mệnh và hạnh phúc.

Phương Khinh Trần nhận A Hán từ trong tay Địch Cửu, quay đầu nhẹ nhàng giao lên tay Trương Mẫn Hân: “Để y ngủ ngon đi.”

Trương Mẫn Hân yên lặng gật đầu, mang A Hán đến buồng ngủ.

Buồng ngủ công nghệ cao, có thể cho người một mộng trăm năm, tất cả cơ năng của thân thể, hết thảy như thường, nào cần như những con người trong phàm thế đó, phí tâm phí thần, dùng hết tâm lực, miễn cưỡng giữ được cho thân thể A Hán khỏe mạnh trong vài năm, đã coi như một kỳ tích.

Nhưng mà, giờ khắc này ôm trong lòng thân thể trừ ngủ say không tỉnh thì hết thảy đều vô cùng khỏe mạnh kia, nghĩ đến tất cả nỗ lực của mấy người kia từng thấy trên màn hình, bỗng nhiên, Trương Mẫn Hân không thể vì khoa học kỹ thuật của họ mà sinh ra bất cứ kiêu ngạo và tự tin gì nữa.

Địch Cửu vẫn đứng nguyên tại chỗ mà nhìn, cho đến khi cánh cửa tự động đóng lại, ngăn bóng dáng Trương Mẫn Hân và A Hán, bên tai mới nghe thấy tiếng Phương Khinh Trần: “Đi theo ta.”

Phương Khinh Trần dẫn Địch Cửu vào một gian phòng quan sát độc lập. Không biết đã nhấn cơ quan gì, trên vách tường kia bỗng nhiên hiện ra một ô vuông, Phương Khinh Trần lấy từ đó ra một thứ như là vòng bạc tầm ba lóng tay.

“Nhắm mắt. Đừng cử động.”

Địch Cửu im lặng mặc Phương Khinh Trần chụp thứ cổ quái kia lên đầu mình, che lấp mắt y.

Chiếc vòng bạc kia giống như vật sống, điều chỉnh chặt lỏng, nhẹ nhàng vòng qua mắt, thái dương, sau đầu.

Sau đó, đất trời bỗng nhiên sáng ngời, trước mắt rõ ràng.

Địch Cửu có phần không quen. Dở mù thời gian dài, đột nhiên hết thảy hiện rõ đến từng chân tơ, ngược lại làm y cảm thấy bỡ ngỡ.

“Pháp bảo này có thể thay thế mắt ngươi, có thể cho ngươi nhìn thấy hết thảy. Sau đó, bên này là phòng rửa mặt, ấn nơi này là nước ấm, nơi này là nước lạnh, nơi này…”

Địch Cửu yên lặng ghi nhớ từng loại thao tác. Làm sao rửa mặt, làm sao từ chỗ cửa tự động dễ dàng lấy được đồ ăn…

Cuối cùng, Phương Khinh Trần dẫn y ngồi xuống chiếc tràng kỷ da mềm mại đối mặt với tường, dạy y làm sao điều chỉnh góc độ của ghế, để mình thoải mái, lại dạy y đủ loại công năng làm sao mở và đóng chiếc vòng mắt.

“Tiên cảnh kỳ bảo ta cho ngươi này, có thể cho người nhìn thấy quá khứ. Quá trình ngươi ở đây xem cả sự kiện, khoảng thời gian này khá dài. Tuy rằng ta sẽ cắt giảm một số nội dung không hề quan trọng một cách thích hợp, chỉ cho ngươi cấp tốc xem những tình tiết quan trọng, nhưng ít nhất cũng phải bảy tám ngày ngươi mới có thể xem xong. Cho nên ngươi sẽ nán lại đây bảy tám ngày, có cần gì, những phương pháp sử dụng vừa rồi ta dạy ngươi đều có thể giải quyết.”

Phương Khinh Trần do dự một chút, lại nhanh chóng nhấn phím thao tác gì đó trên đài khống chế: “Hơn nữa, thứ ngươi thấy rất quan trọng cũng rất thần kỳ, ta hoài nghi ngươi sẽ quên ăn uống, hoặc căn bản không cần chăm sóc thân thể mình. Ta sẽ đặt sẵn pháp khí khi phát hiện ngươi không hấp thu đủ đồ ăn, trực tiếp tiêm thuốc bổ để duy trì sinh mệnh bình thường, nếu ngươi phát hiện một cái tay sắt bỗng nhiên chui ra tiêm cho ngươi một mũi, không cần kinh hoảng tránh né.”

Y vừa thao tác, vừa nhàn nhã giải thích. Chờ sau khi y bên này chỉnh lý xong tất cả trình tự chiếu tư liệu, mới đứng lên.

“Hiện tại, ngươi tự mình xem đi.” Y nhẹ nhàng nhấn chốt chiếu, quay người không chút do dự rời khỏi phòng quan sát, để Địch Cửu một mình trong gian phòng trống vắng lạnh băng này.

Địch Cửu lẳng lặng ngồi xuống, lẳng lặng xem, bức tường trắng như tuyết to lớn trống không trước mắt kia, bỗng nhiên biến mất không thấy, hóa thành ảo cảnh chân thật.

Trong ảo cảnh, có một thiếu niên, uể oải híp mắt mà ngủ gà ngủ gật.

Y biết, đó là A Hán.

Dung nhan tuy rằng bất đồng, song loại lười biếng đó, híp mắt như vậy, dáng vẻ mọi sự không để tâm, sẽ không xuất hiện trên người thứ hai.

Trong ảo cảnh kia, có một nữ tử, mặt mỉm cười đến bên cạnh A Hán, cười hì hì hỏi: “A Hán, cậu muốn chọn đề tài mô phỏng kiểu gì?”

Khi Phương Khinh Trần đi ra khỏi phòng quan sát, Trương Mẫn Hân cũng đã trở lại, mọi người đồng loạt dùng ánh mắt hung tợn nhìn y.

“Lần này phiền toái cậu rước lớn rồi, ngẫm lại xem sẽ có kết cục gì đi!”

Phương Khinh Trần rất buồn cười, bản thân y cũng chẳng để tâm, may được đám người này một kẻ nhọc lòng phí công hơn một kẻ.

Y uể oải nhìn quét mỗi người một cái, cũng chẳng có tâm tư chậm rãi cùng mọi người tiếp tục tranh luận chuyện nhàm chán vô vị này, quay người bỏ đi.

“Cậu đi đâu thế?”

“Đi chơi điện tử.”

Câu trả lời không chút để ý, cơ hồ làm mọi người tức hộc máu. Biến sự tình thành không thể vãn hồi như vậy, y lại còn có tâm tình chơi điện tử.

“Ê, Phương hồ ly, cậu đừng có quá đáng, một đống chuyện trước mắt này, cậu cứ ném phăng không lo?”

“Ta đâu có không lo, chẳng qua Địch Cửu ít nhất cũng phải bảy tám ngày mới có thể xem xong, chẳng lẽ muốn ta ngồi đây chờ?”

Mọi người nhìn nhau đôi chút. Cũng phải, kỳ thật mọi người đối với tình huống của Địch Cửu hiện tại, đều ngứa ngáy như nhau, chỉ tiếc bên trong Tiểu Lâu không cho phép trực tiếp sử dụng thiết bị nhìn trộm để dòm lén bất cứ phòng nào, cho nên mọi người chỉ có thể cùng nhau trơ mắt ếch mà thôi. Nếu muốn chờ bảy tám ngày thật, là rất gian nan.

“Chí ít cậu nên đi gặp giáo sư, nói lời xin lỗi thầy trước.”

Phương Khinh Trần cười: “Thật có lỗi, dù sao người cũng đắc tội thảm rồi, hiện tại bồi tội như thế nào nữa ta cũng không thể làm ông ấy bỏ qua chuyện cũ. Hơn nữa ta đoán vài ngày nữa không chừng ta còn phải tiếp tục đắc tội, cho nên hiện tại khỏi cần phí công vô dụng.”

Mọi người đều ngớ ra.

Ngô Vũ buột miệng hỏi: “Cậu còn muốn làm gì nữa?”

“Không muốn làm gì hết.” Phương Khinh Trần uể oải phất tay ra sau, đứt quãng đi đường của y.

Trương Mẫn Hân cũng uể oải mở miệng: “Mặc cậu ta đi chơi điện tử, chúng ta tiếp tục xem kịch hay của chúng ta, mấy cậu nói Tần Húc Phi lần này, có thể kiên trì sở thích nghiệp dư này không?”

Phương Khinh Trần dừng bước tại khoảnh khắc cánh cửa tự động mở ra kia.

Tần Húc Phi? Sở thích nghiệp dư?

Không thể không nói đây là kỹ xảo hấp dẫn cực kỳ vụng về, có điều thủ đoạn không ở chỗ khéo léo hay chăng, chỉ ở chỗ hữu hiệu vô hiệu.

Y thở dài quay lại: “Mấy người bây giờ còn có thời gian chú ý việc Tần quốc?”

Mọi người bật cười, cùng nhau nhìn Trương Mẫn Hân.

Trương Mẫn Hân cười hì hì nhìn Phương Khinh Trần chớp chớp mắt: “Tần quốc xảy ra chút vấn đề. Một quan địa phương cưỡng chế vạch một dải lớn rừng rậm làm sở hữu của quan phủ, không cho bách tính vào chặt cây săn bắn. Một đám tiều phu và thợ săn chẳng dễ dàng gì sống sót sau chiến loạn đều mất đường sống, thảm không nói nổi, may mà sự tình bị tướng quân phái đến địa phương phụ trách chỉnh quân biết được. Cậu cũng biết, hiện tại địa vị của tướng lĩnh quân đội Tần quốc cao bao nhiêu, Kỳ Sĩ Kiệt kia hung tợn giáo huấn quan viên nọ một trận, cộng thêm viết tấu chương về kinh. Nhưng ai biết, kết quả lại dẫn đến mấy Ngự sử liên danh viết tấu chương chỉ trích Hoàng đế, mãnh liệt yêu cầu Hoàng đế sửa lại sai lầm.”

Phương Khinh Trần chẳng hiểu ra sao. Thời đại nào, quốc gia nào, không có loại quan viên không hề có tâm trách nhiệm, tùy ý làm bậy đó? Cho dù Tần quốc vừa từ trong chiến loạn giãy giụa ra, chui ra mấy quan nhân không xứng chức cũng chẳng phải chuyện đáng ngạc nhiên, có thể có người kịp thời phát hiện, kịp thời xử lý là được, việc này truy cứu xuống, lại liên lụy đến chỗ sai của Tần Húc Phi? Đây cũng thật có phần quỷ dị.

Với tính tình của Tần Húc Phi, y có thể làm ra việc gì phi đạo hại đến bách tính?

Hừm, cái kia, sở thích nghiệp dư?

Rõ ràng biết Trương Mẫn Hân vòng vo bao nhiêu vòng gọi là giải thích như vậy chính là để làm y hồi hộp, nhưng y cũng lười đi đấu tâm cơ, trực tiếp rảo bước đến: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Cũng không phải chuyện gì to tát, chẳng qua, Hoàng đế bệ hạ tân nhiệm của Tần quốc, bỗng nhiên có thêm một sở thích nghiệp dư, việc đó…” Trương Mẫn Hân nén cười thật sự cật lực: “Y thích nuôi hồ ly, mà còn là hồ ly xinh xắn toàn thân trắng như tuyết.”

Cơ hồ mỗi người đều nhìn thấy rõ ràng gân xanh trên thái dương Phương Khinh Trần thoáng lồi lên như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.