CHƯƠNG 115 QUYỂN 3: BIẾN HÓA NHƯ THẾ (THƯỢNG)
“Ta luôn rất chú ý giữ kín hành tung, ngay cả phong tín tử của Tiêu Thương cũng không tìm thấy, ngươi dựa vào đâu mà trong vòng vài ngày đã có thể xuất hiện trước mặt ta.” Địch Cửu bình tĩnh hỏi: “Người nào cho ngươi biết hành tung của ta?”
Địch Nhất cười khẩy: “Làm gì biết rõ còn cố hỏi, người cho ta biết, tất nhiên là người ngươi an bài bên cạnh ta.”
Địch Cửu dưới ánh trăng nhìn y một cái thâm sâu, bỗng lắc đầu: “Không sai, nữ tử đó quả thật là bị ta sai sử mới xuất hiện bên cạnh ngươi. Không dẫn gia hỏa cả ngày theo trước theo sau ngươi đi xa, thì ta làm sao có cơ hội đối phó y?”
Địch Nhất nghe đến chỗ này, chân mày đã ẩn ẩn tức giận, cho dù sớm biết chân tướng, cũng không khỏi hừ mạnh một tiếng.
Địch Cửu giống như hoàn toàn chưa phát hiện y không vui, chỉ khoan thai nói: “Ngươi tuy không bằng ta, nhưng cũng là người khôn khéo, muốn làm ngươi động tâm, chỉ có thể dùng chân tình đổi lấy chân tâm, huống chi chỉ cần ở chung thời gian dài, nhìn quen sẹo của ngươi…” Y nhìn lướt qua khuôn mặt phải giống hệt y, nhưng hiện tại giấu dưới những vết sẹo chằng chịt, căn bản không thể nhìn ra: “Biết ngươi giỏi giang bao nhiêu, dù là hư tình cũng dễ biến thành chân tâm. Từ khi phái nữ nhân kia đến bên cạnh ngươi, ta vẫn luôn đề phòng nàng ta cùng ngươi kịch giả thành thật, mà hiện tại xem ra…”
Địch Cửu mỉm cười: “Nàng ta tuy dẫn ngươi đi như ý ta, để ngươi bốn năm không về tổng đàn, cùng sống những ngày cách tuyệt với đời, nhưng ngươi cuối cùng vẫn đã đến, chắc hẳn năm rộng tháng dài, chân tâm này rốt cuộc vẫn áp được giả ý, nàng ta rốt cuộc không thể nhẫn tâm tiếp tục giấu mãi.”
Địch Nhất giận dữ nhìn y: “Ngươi cũng biết chân tâm có thể đổi lấy chân tình, cho dù bị ngươi sai sử, ta và nàng bầu bạn mấy năm, cuối cùng có ngày thẳng thắn đối đãi. Trên đời này cũng chỉ có loại người như ngươi, mới mất trí coi rẻ chân tâm của người khác như thế.”
Địch Cửu ngay cả lông mi cũng không rung rinh, nhàn nhạt nói: “Chúng ta đang nói chuyện nội gian, ngươi không cần cố ý kéo đề tài lên Phó Hán Khanh. Ta biết ngươi muốn bảo vệ nàng ta, cho nên vẫn cẩn thận không để Tu La giáo tra được hành tung của các ngươi, cũng không dám dẫn nàng ta về tổng đàn. Ta cũng biết, ngươi muốn giúp người khác che giấu, cho nên tình nguyện để nàng ta gánh tội danh nội gian này. Nhưng mà, ta cũng có thể cho ngươi biết, ngay từ đầu, ta đã đề phòng nàng ta tình căn cắm sâu. Cho nên nàng ta tuy là người của ta, song đối với chuyện bên cạnh ta, kỳ thật không nắm được nhiều. Muốn nắm giữ hành tung của ta, nàng ta vẫn không làm được. Nàng ta cuối cùng vì ngươi mà phản bội ta, vốn là chuyện trong dự kiến sớm muộn sẽ phát sinh, niệm tình nàng ta quả thật đã giúp ta ngăn ngươi hơn bốn năm, ta sẽ không làm gì. Nhưng nếu ngươi còn che che giấu giấu như vậy nữa thì chớ trách ta vô tình. Nếu ngươi tiếp tục kiên trì cách nói này, ta sẽ thật sự xem nàng ta như nội gian mà thanh trừng…”
Nói đến việc sát phạt vô tình, nói ra những từ uy hiếp quả quyết, thanh âm của y vẫn không mang theo một chút hỏa khí: “Đừng tưởng ngươi giấu rất kỹ là không có sơ hở, ta đã có động tác trên người nàng ta, từng lưu lại ấn ký khí tức không thể giấu. Chỉ cần ta muốn, là có thể tìm được nàng ta…”
Còn chưa dứt lời, tiếng rồng ngâm khi kiếm phong ra khỏi vỏ chợt nổi lên. Địch Nhất ánh mắt như sương tuyết, ngữ khí lành lạnh nói: “Ngươi võ công trên ta, nhưng ngươi ta đều từng được A Hán chỉ điểm, mọi người đều nắm rõ căn nguyên của nhau. Nếu ta liều chết một kích, sợ ngươi cũng khó mà toàn thân lui ra, sau đó, Tu La giáo cũng vậy, đám chính nhân quân tử đỏ mắt vì kho báu đó cũng vậy, chính có thể thừa cơ đánh chó rơi xuống nước. Ta thấy ngươi cũng chẳng còn cơ hội nào để đi tìm nàng.”
Địch Cửu không sợ không giận, chỉ là ánh mắt thoáng kinh ngạc nhìn y, nhẹ nhàng nói: “Thật kỳ quái, chúng ta từ cùng một địa ngục trèo ra, ngươi có thể là một nam nhân tốt có lương tâm có đảm đương, chịu xông pha khói lửa vì người yêu, đồng bạn tốt chịu không tiếc mạng sống vì bằng hữu, mà ta, lại chỉ có thể làm một ma quỷ…”
Y mỉm cười, thoáng không hiểu mà lắc đầu, sau đó phát ra một tiếng cười dài: “Y bị ta bức đến nước này, ngay cả tính mạng bản thân và sự an toàn của người yêu cũng đành vậy, vẫn muốn bảo vệ ngươi đến cùng, ngươi còn muốn tiếp tục trốn ở đó sao?”
Chỗ bóng đêm sâu thẳm, tối tăm nhất truyền đến một tiếng than nhẹ: “Kỳ thật ngươi vừa rồi thi triển hết khinh công, toàn tốc lao đi, chính là vì bức ta theo đến mức trống ngực thở dốc lộ ra hành tích nhỉ?”
Thanh âm kia thoáng bất đắc dĩ, lại không hề có cảm giác chán nản và thất bại. Theo tiếng thở dài, một người từ từ hiện thân dưới ánh trăng lờ mờ, bên môi mang theo nét cười nhàn nhạt, thong thả nói: “Phải nói rõ trước, ta chỉ là dưới tình huống biết y không có ác ý, cho y biết ngươi có thể xuất hiện ở nơi nào, đây không tính là nội gian chứ?”
Dưới ánh trăng, người nọ có khuôn mặt tương tự Địch Cửu, nhưng trên mặt lại thêm một vết sẹo không nhẹ không nặng. Kỳ quái là, cả vết sẹo chẳng những không khiến khuôn mặt y có vẻ dữ tợn, ngược lại thêm một loại phong trần tang thương tiêu sái bất kham, cũng vì một vết sẹo này, làm khuôn mặt y sinh ra biến hóa kỳ diệu, tướng mạo vốn giống Địch Cửu như sinh đôi kia vừa nhìn đã phân rõ sai biệt.
Bị Địch Cửu quát phá hành tàng, y lại không có vẻ kinh hoảng, mỉm cười nhún vai, buông tay: “Hai ngươi thích ồn ào thế nào thì cứ việc, ta không giúp ai, muốn đánh muốn giết đều tùy tiện, đừng kéo ta vào.”
Ngữ khí thoải mái như vậy khiến Địch Cửu bật cười. Đám ảnh vệ năm đó, đến hôm nay cũng chỉ có một người như vậy, có thể chân chính sống tiêu sái tự tại.
Địch Nhất cuối cùng nhịn không được nhíu mày nói: “Ngươi đã quên năm đó là ai trả ngươi thân tự do, hiện tại lại còn giúp y?”
Địch Tam nói vẻ không đồng ý: “Ta vẫn phải nói rõ một chút trước, lúc y tìm ta giúp đỡ, đã là sau khi phản xuất Tu La giáo. Nếu trước đó ta biết y sẽ đâm Phó giáo chủ một kiếm, ta đương nhiên không chịu giúp. Nhưng sự tình đã xảy ra, tức giận y nữa thì ích gì. Phó giáo chủ còn chẳng nói y nửa chữ, ta cũng không cần đa sự. Huống chi y đã đáp ứng, ta chỉ cần phụ trách hỗ trợ đối phó Tu La giáo là được, không cần làm chuyện gì tổn hại Phó giáo chủ, bản thân y cũng hứa về sau tận lực không thương tổn người kia…”
Địch Nhất lạnh lùng ngắt lời y: “Tận lực?”
“Đương nhiên là tận lực! Đây mới giống lời thật.” Địch Tam cười nói: “Nếu y thật sự thề, thà chết cũng không thương tổn Phó giáo chủ một cọng tóc, chỉ sợ ngươi ta chẳng ai tin. Dù sao ta tính tới tính lui, giúp y cũng không thiệt thòi gì, thỉnh thoảng còn có thể giúp ngươi thông tin tức, cớ sao không làm.”
Y cười nhìn biểu tình không đồng ý kia của Địch Nhất, mỉm cười nói: “Không cần giáo huấn ta, ta đây tuy vẫn có chút lương tâm, nhưng là một chút nhỏ xíu xiu, nếu muốn nói đạo lý lớn với ta thì cứ bớt đi.”
Địch Nhất trầm mặc một hồi mới nói: “Người này tâm tính hổ lang, ngươi hiện giờ lại bất kham như vậy, thật cảm thấy y có thể dung ngươi?”
“Đương nhiên không thể, bất quá hiện tại không dung không được.” Địch Tam nói vẻ không chút để ý: “Hiện giờ thực lực của y kém xa Tu La giáo, về sau thế nào không biết, ít nhất trước mắt, người có giá trị lợi dụng như ta, chỉ cần không có hành động phản bội gì rõ ràng, y nhất định sẽ dung. Cho nên ngươi thật sự không cần cố ý dùng lão bà thay ta gánh tội đâu.”
Địch Cửu khoanh tay hờ hững nhìn Địch Nhất và Địch Tam đối thoại, mắt thấy Địch Tam lập trường kỳ lạ như thế khiến Địch Nhất hơi khó hiểu, lại nói một phen khiến Địch Nhất nhíu mày, tạm thời không có lời gì để phản bác, Địch Cửu chợt dùng một ngữ khí cực nhẹ nhàng cực tùy ý nói: “Ngươi cũng đến giúp ta đi.”
Địch Nhất cơ hồ cho là tai mình bị hỏng: “Ngươi nói cái gì?”
Tên này đã đả thương A Hán thành thế nào, mình không xông lên tìm y liều mạng, đã là nể mặt A Hán lắm rồi, y dựa vào đâu mà cho là y có thể kéo mình qua bên y.
Địch Cửu nói với ngữ khí bình tĩnh cực kỳ: “Dù sao A Hán không muốn ngươi giúp y báo thù, ngươi cũng không thể không tôn trọng tâm ý của y. Đã như vậy, ngại gì cùng bọn ta liên thủ đối phó Tu La giáo. Có ngươi trong chúng ta, tham dự hành động của chúng ta, ít nhất ngươi có thể khống chế thế cục, bảo đảm cuối cùng Phó Hán Khanh sẽ không bị thương tổn.”
Địch Nhất cơ hồ hơi nghẹn họng trố mắt nhìn người kia, y vốn nhận sự ủy thác của Phó Hán Khanh đến khuyên Địch Cửu, sao hiện tại lại biến thành Địch Cửu toàn lực lôi kéo y. Biến hóa của thế giới này, phải chăng hơi nhanh quá?
Y sửng sốt hồi lâu mới nói: “Ngươi quả thật giỏi miệng lưỡi, cũng rất hiểu làm sao thuyết phục người, nhưng trừ phi ta bị điên, bằng không ta vĩnh viễn không chấp nhận đề nghị nực cười này.” Vừa nói lời này vừa bớt thời giờ trừng Địch Tam một cái.
Địch Tam nhìn mà không thấy, mỉm cười không nói.
Địch Cửu thong dong cười nói: “Ta một đường dẫn ngươi triển hết khinh công mà đến, chính là vì cho ngươi xem một thứ.”
“Ta biết.” Sắc mặt Địch Nhất ẩn ẩn hơi tái xanh. “Về phía trước khoảng thời gian nửa nén hương nữa, là có thể nhìn thấy tòa lưu ly ốc vờ vĩnh năm đó ngươi dựng…”
Địch Cửu mỉm cười ngắt lời y: “Không, ngươi sai rồi, ta muốn cho ngươi xem, là nó…” Y đưa tay, chỉ về chỗ sâu thẳm tăm tối nhất ven đường.