Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 139: Chương 139: Cắn Tay Ăn Thề




CHƯƠNG 32 QUYỂN 3: CẮN TAY ĂN THỀ

Lần đại hội này Chấn Vũ võ quán làm với thanh thế to lớn, nhưng khách quý chân chính do Tề Hạo, Phó Hán Khanh và Địch Cửu ra mặt tiếp đãi không nhiều.

Mặc dù thời gian đủ một tháng, làm cho những người gọi là nhân vật anh hùng, giang hồ thiếu hiệp từ bốn phương tám hướng kéo đến từng đoàn, nhưng nếu thật sự tự mình tiếp kiến từng người, chỉ sợ từ sáng sớm giới thiệu đến đêm khuya cũng còn chưa gặp hết.

Chấn Vũ võ quán có cả đống tiền, cả đống nhân thủ, tự nhiên có người ra mặt tiếp đãi khách khứa các phương. Mà do Phó Hán Khanh, Tề Hạo, Địch Cửu đích thân tiếp đãi, đều là những người chân chính có thân phận địa vị.

Không phải anh hào một phương thì là đứng đầu một vùng. Mỗi người sau lưng đều có một cỗ thế lực, mỗi người ra giậm chân một cái, luôn có một địa phương nhỏ có thể lắc ba cái.

Trừ những người đó, ngay cả những kẻ sĩ độc lai độc vãng, cũng chỉ có đại anh hùng, đại hào hiệp danh động giang hồ, mới có tư cách tiến vào sảnh yến hội chính.

Đương nhiên, bởi vì Đới quốc võ phong cực thịnh, triều đình và nhân vật giang hồ ở chung khá hòa thuận, cũng bởi vậy thương giới, quan trường, võ lâm đều thường lui tới, cho nên trường yến hội này nhân sĩ các phương tề tựu, cư nhiên không hề vì vậy mà có vẻ không hợp nhau, mọi người luôn có thể tìm được đề tài chung để tán gẫu, bầu không khí đến bây giờ cơ bản rất hòa bình.

Trừ đại hào các phương, các đại danh hiệp, danh lưu sĩ thân, quan viên cao cấp bản địa, cùng với các tướng quân trú quân, trong sảnh yến hội, dễ thấy nhất chính là một nhóm các nữ hiệp.

Trên giang hồ, thành tựu của nữ tử bình thường kém xa nam tử, nhân số nữ tử cũng thấp hơn nam tử nhiều, cũng bởi vì nhân số ít ỏi, nữ tử hành tẩu giang hồ, thông thường mà nói, các nơi đều chịu dung nhượng họ một phần.

Ngay cả sảnh yến hội chính không phải đại nhân vật thì không thể vào này, yêu cầu với các nữ hiệp lại thấp hơn rất nhiều.

Bình thường chỉ cần trên giang hồ có danh hào coi như vang, tướng mạo không quá xấu, nhân duyên không quá kém, danh tiếng không quá thấp. Trên cơ bản có thể tiến vào trở thành thượng khách của Chấn Vũ võ quán.

Vì thế, trong sảnh yến hội rộng lớn chật ních các đại thúc trung niên và gia gia lão niên, từng đoàn mỹ nữ phong tư khác nhau, trang phục khác nhau, oanh đề yến sất, quả cũng có phong tình khác.

Bầu không khí nghiêm túc trong cả sảnh yến hội bởi vì họ mà trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Các đại nhân vật gặp mặt, vẻ tươi vui đều thêm ba phần.

Song những nữ hiệp xinh đẹp này, vô luận đã thành thân hay chưa, có thiếu hiệp nào đó làm người trong lòng hay chưa, giữa một đống lớn đại nhân vật lão niên tổ thành, ánh mắt, lực chú ý, đối tượng nghị luận, rất tự nhiên liền tập trung trên người danh nhân trẻ tuổi.

Chẳng những phải trẻ tuổi, mà còn nhất định phải là danh nhân.

Ở đây những đệ tử võ quán hỗ trợ chân chạy, phụ trách chiêu đãi mỗi người trẻ tuổi hơn một người, có không ít người ngoại hình còn thập phần anh tuấn, tiếc là các nữ hiệp sẽ chẳng nhớ phải nhìn họ nhiều một cái.

Nữ hiệp hành tẩu giang hồ, có mấy ai không kỳ vọng kết bạn cùng nam tử tuổi trẻ tuấn lãng võ công cái thế, lại có mấy ai không phải nghe chuyện mộng anh hùng hiệp nữ giang hồ mà lớn lên, không mong chờ mình cũng trở thành một phần trong truyền thuyết đâu.

Lần này họ tích cực tham dự đại hội này, đa phần là để tận mắt trông thấy Phó Hán Khanh Phó công tử nghe nói võ công cao đến không tưởng, lại còn rất trẻ tuổi anh tuấn kia.

Nữ tử nào không tự phụ mỹ mạo, nữ tử nào không tự kiêu võ nghệ, lại có nữ tử nào, trong lòng không ôm nỗi chờ mong bí ẩn.

Huống chi không ít nữ hiệp ở đây thân phận là nữ nhi của đại hào nào đó, muội tử của anh hùng nào đó, nữ đồ đệ của đại tông sư nào đó. Ưu thế lớn mạnh những tiên thiên này có được, liền quyết định, chỉ cần họ võ công không kém, có thể được tôn là cao thủ, chỉ cần tướng mạo không có chỗ thiếu hụt nào rõ ràng, là có thể được truyền thành mỹ nhân, chỉ cần trên giang hồ vừa có cao thủ nào còn trẻ, đến tuổi mà chưa kết hôn, là cực có khả năng thông gia cùng họ.

Hôm nay ca ca, phụ thân, sư phụ dẫn họ theo, vị tất không ôm ý đồ cùng Phó công tử cao thủ đứng đầu mới xuất đầu, tiến một bước thành lập quan hệ càng thân mật hơn.

Vì thế, thịnh hội này, bên cạnh Phó Hán Khanh nhất định phải chật ních các loại người. Trong đó gồm cả những quyền quý, quan viên Đới quốc một lòng muốn mời chào nhân tài, võ lâm đại hào có danh vọng các nơi, sĩ thân bản xứ có tiếng trong thành Võ Dương, còn có rất nhiều nữ hiệp lấy ngây thơ, hoặc không câu nệ tiểu tiết làm cớ, lấy ngưỡng mộ anh hùng làm lý do mà đứng ỳ bên cạnh không chịu rời khỏi.

Chỉ tiếc là, đại bộ phận chủ ý của mọi người trên cơ bản đều thất bại.

Tuy rằng Phó Hán Khanh rất hợp tác, rất bình dị gần gũi, sáng sớm đã mặc quần áo mới, ăn vận đàng hoàng đứng ở cửa đón khách, đối với mỗi một quý khách Tề Hạo giới thiệu, nghiêm túc hành lễ, có hỏi tất đáp, chưa bao giờ tự cao tự đại, thế nhưng bình quân cứ đối thoại ba câu là mắt y liền khép lại chực ngủ, sau đó đối với tất cả những lời miệng ngươi nói ra, toàn bộ lấy gật đầu để tỏ vẻ đồng ý, tuy nhiên đồ ngốc cũng biết là y đang ngủ gật.

Thế nhưng ngươi vẫn không thể nổi giận, bởi vì Chấn Vũ võ quán người ta từ sớm đã cho ngươi biết, võ công vị công tử này học gọi là đại mộng thần công, có việc hay không cũng phải ngủ không ngừng, bản thân y cũng chẳng khống chế được, nếu gặp khách, y nhất định sẽ thất lễ. Là chính ngươi cố muốn gặp y, muốn nói chuyện với y, đây gọi là tự tìm mất mặt, không trách được y.

Mỗi một lần nhị sư đệ của y đều vô cùng không phải mà bước qua xin lỗi, sau đó vô cùng tàn ác dùng sức quát y tỉnh dậy, lại thêm đám Tề Hạo Thư Phóng bất đắc dĩ cười khổ, năm lần bảy lượt nhận lỗi, mà đại cao thủ tuyệt thế bi thảm bị đánh thức, dáng vẻ đáng thương ráng mở mắt không dám ngủ, lại không khống chế được ngủ tiếp, thật sự khiến người ý chí sắt đá cũng sinh ra không đành lòng.

Sau bao nhiêu lần tỉnh, ngủ, bị đánh thức, lại ngủ, lại bị đánh thức như thế, tất cả những người nói chuyện với y đều cảm thấy mình đang ngược đãi một bệnh nhân đáng thương, còn bị đám Tề Hạo luôn miệng xin lỗi bồi tội khiến toàn thân không tự tại nổi.

Bất kể là thân phận gì, nhân vật nào, chọn dùng kỹ xảo nói chuyện nào, mỗi người trò chuyện với Phó Hán Khanh, đều không thể khiến y tỉnh táo nói chuyện với mình quá ba câu, dưới tình huống như vậy, muốn mời chào cũng thế, muốn lôi kéo làm quen cũng vậy, toàn bộ bại lui, bao nhiêu nữ hiệp muốn lặng lẽ thả ra nhu tình mật võng cũng chỉ đành dời mục tiêu.

Nam nhân đến tuổi, anh tuấn, trẻ tuổi, võ công cao, tiền đồ tốt ở đây vốn đã ít, cái người võ công tốt nhất kia đã có tật xấu ham ngủ, không thích hợp lắm, vậy ánh mắt mọi người chú ý, rất tự nhiên liền tụ tập trên Địch Cửu.

Nam tử kia đặc biệt trẻ tuổi, đặc biệt anh tuấn, tùy tiện đứng đó đã khiến thác ngừng núi sững, phong phạm cao thủ không thể hoài nghi. Lai lịch vô cùng thần bí, biểu hiện thong dong tự nhiên, đối nhân xử thế đúng mực khiến người phải bội phục. Chỉ mới ở bên một canh giờ, đã khiến tất cả khách quý đều rất tự nhiên sinh hảo cảm với y.

Tề Hạo từng giới thiệu, y là sư đệ của Phó Hán Khanh. Tuy rằng tuổi hơi lớn hơn Phó Hán Khanh, nhưng vì trong môn lấy nhập môn trước sau làm thứ tự, cho nên xếp phía sau. Lại khen y lão thành giỏi giang, trầm ổn đa mưu, sự vụ của sư môn đa phần là một tay y xử lý.

Mọi người sau khi phát hiện Phó Hán Khanh ngoại trừ võ công cao thì chẳng được gì, bình thường chỉ biết ngủ không ngừng, lại nhìn thấy sự tôn trọng của Tề Hạo với Địch Cửu, tự nhiên cũng nhanh chóng lý giải sức nặng của y.

Xem ra người này mới là nhân vật có thể quyết định hành động của Phó Hán Khanh cùng phương châm hành sự của Chấn Vũ võ quán trong tương lai.

Bởi vậy, đám nhân vật vừa rồi quấy rầy Phó Hán Khanh, nháy mắt lại quây tròn Địch Cửu.

Hiếm khi có nhiều người đồng thời nói chuyện với mình như vậy, Địch Cửu lại có thể ứng phó chu đáo toàn vẹn, không lơ là bất cứ một ai, ngôn ngữ trong ngoài đều khách khí thong dong, nhưng cũng tuyệt không dễ dàng nhận lời chuyện gì.

Có nhiều người vây quanh Địch Cửu như vậy, các nữ hiệp muốn tới gần nói riêng điều gì với y cũng không tiện lắm, chỉ đành cách vài bước, lặng lẽ dùng khóe mắt chú ý y. Nhìn kỹ nhất cử nhất động của y, lại không chịu để những người khác phát hiện.

Giáo dục mà Địch Cửu nhận chính là làm sao trở thành một giáo chủ tốt, phong phạm khí độ bản thân tất nhiên cực xuất chúng, lần này y cố tình phô bày, áp đảo mọi người, tự nhiên phải dốc sức mà làm, tận lực triển hiện phong thái cá nhân.

Y vốn là cao thủ cao nhất, võ công cao đến trình độ nhất định, trong đi đứng liền lộ ra rất nhiều phong thái của đại tông sư, hơn nữa y vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn, giữa mi vũ trầm ổn ngưng tụ vẻ kiên quyết, càng là ít có.

Các nữ hiệp thấy y vừa nhấc tay nhấc chân mở mắt giương mày, đều có phong độ khí chất không thể nói nên lời, lại biết người trước mắt này tuy vừa nổi danh, nhưng tiền đồ ngày khác không thể hạn lượng, lần này giữa hoan yến, rốt cuộc đã lặng lẽ xúc động bao nhiêu phương tâm, nhất thời ngay cả người có tâm sợ cũng chẳng đếm hết.

Các nữ nhân tụ lại một chỗ, liền không khỏi có mấy lời khe khẽ, huống chi những nữ hiệp này còn có không ít người chính là bạn thân khuê phòng, sau một phen so sánh, phát hiện Địch Cửu càng hấp dẫn hơn xa Phó Hán Khanh, đề tài của mọi người bất tri bất giác tập trung trên người y.

“Không thể tưởng được, trên đời còn có nam tử khí độ như vậy.”

“Đúng vậy, đám đồ đệ của phụ thân ta đó, so với y đều thành nam hài tử hết.”

“Không biết võ công thế nào?”

“Nhìn dáng vẻ của y, hẳn là không thể yếu, huống chi y là sư đệ Phó Hán Khanh, dù thế nào cũng phải có mấy thành công lực của sư huynh chứ.”

“Đúng vậy, Phó Hán Khanh kia võ công tuy giỏi, nhưng cả ngày chỉ biết ngủ gà ngủ gật, sợ là trừ đánh nhau thì chẳng biết gì hết. Người như thế quá không thú vị. Vẫn là vị Địch công tử này xuất sắc hơn một chút.”

“Đúng vậy, giỏi giang tháo vát như thế, một mình ứng phó với ngần ấy đại nhân vật, lại không chút hoang mang, không hèn không kiêu, sư phụ hiếm khi khen người, vừa rồi cũng nói mấy câu khen y tài ba kìa.”

“Không biết y đã có người trong lòng hay chưa.”

Chẳng biết là ai nhanh mồm nhanh miệng, hỏi ngay vấn đề mọi người quan tâm nhất, trong phút chốc, giữa nhóm nữ tử líu ríu, cư nhiên trầm tĩnh như kỳ tích, có lẽ rất nhiều người lòng đều sinh ra e thẹn, dù mỗi người đều có ngàn vạn loại suy đoán, nhưng ai cũng ngượng ngùng không dám tiếp lời.

Cho đến khi một tiếng cười khẩy nhẹ nhàng vang lên: “May mà các ngươi lặng lẽ nhìn y nhiều như vậy, sao chẳng ai phát hiện, y sớm đã có người trong lòng cắn tay ăn thề.”

“Làm sao có thể?”

“Không thể chứ?”

“Làm sao ngươi phát hiện được?”

Không biết là không tin, hay là sâu trong nội tâm cảm thấy bài xích, mấy thanh âm đồng thời hỏi ra.

Nữ tử nói lời này, nhân xưng Lăng Ba Tiên Tử, vốn cũng là một vị nữ hiệp có chút danh tiếng trên giang hồ, lúc này bị một nhóm giai nhân vây quanh chất vấn, thong dong cười nói: “Hôm nay y chắp tay hành lễ, đưa tay nâng chén, đều phải dùng tay phải, các ngươi không một ai phát hiện vết thương trên mu bàn tay phải của y sao?”

“Có thấy, thương đó hình như đã khỏi rất lâu rồi, nhưng vẫn có sẹo, chỗ bị thương hơi cổ quái, trong một thoáng không thể nhìn ra là vết thương thế nào.”

“Ca ca ta lúc cạn chén với y đã hỏi, ta ở bên nghe thấy, y nói là mấy ngày trước không cẩn thận bị chó cắn.”

Lăng Ba Tiên Tử bật cười: “Cao thủ như vậy, làm sao có thể bị chó cắn. Hơn nữa vết chó cắn và người cắn là bất đồng.”

“Người cắn.” Các nữ hiệp đều kinh ngạc.

Lăng Ba Tiên Tử cười nói: “Các ngươi nói xem, muốn cắn ra vết thương rất nặng, một vết thương nặng đến mức thương khỏi rồi vẫn để lại sẹo trên mu bàn tay một cao thủ đứng đầu thế này, phải có võ công cao minh cỡ nào, thủ đoạn lợi hại cỡ nào, nếu thực có bổn sự cao như thế, đánh chỗ nào không dễ, tội gì nhất định cắn mu bàn tay…”

Chúng nữ đều trầm mặc không nói gì.

Lăng Ba Tiên Tử lại mỉm cười: “Trừ phi, đây là y cố ý để người ta cắn.”

Giữa chúng hiệp nữ truyền ra vài tiếng thở dài khẽ khàng.

Những nữ nhi này với nam nữ tình sự, khuê trung bí thú ít nhiều đều biết đôi chút. Cắn tay ăn thề biểu đạt tình yêu thề ước giữa nam nữ tự nhiên cũng có vài người từng nghe qua, thậm chí có người lặng lẽ làm rồi.

Vị Lăng Ba Tiên Tử này có thể vừa nhìn đã nhận ra đó là vết người cắn, chính bởi vì trước đây không lâu nàng ta cũng từng ra sức cắn mu bàn tay sư huynh mình một phát nặng như vậy, muốn làm cho sư huynh suốt đời suốt kiếp nhớ rõ nàng, muốn trên người sư huynh lưu lại ký hiệu vĩnh viễn của nàng, ngày thường không có việc gì luôn muốn vén tay áo sư huynh, dương dương đắc ý nhìn dấu răng mình lưu lại. Vì thế, hôm nay vừa thấy vết thương trên mu bàn tay Địch Cửu quen mắt như thế, trong lòng lập tức hiểu ra.

Lần này nàng tới tham gia đại hội, chính bởi vì mấy hôm trước tranh cãi một trận với sư huynh, gây ra chút mâu thuẫn, nhất thời trong lòng nhớ lại vô số khuyết điểm của sư huynh, nào là ấu trĩ, kích động, không thành thục, nào là võ công thấp kém, nào là danh vọng giang hồ quá kém, đây cũng không tốt, kia cũng không hay, sau khi kể lể trong lòng, càng thêm tức giận, vừa lúc nghe được chuyện đại hội thiên hạ anh hào của Chấn Vũ võ quán, liền toàn tâm toàn ý đến xem thử siêu cấp đại anh hùng theo lý phải giỏi giang hơn sư huynh, thông minh hơn sư huynh, võ công cao gấp vô số lần sư huynh kia.

Ai ngờ Phó Hán Khanh không vừa mắt, Địch công tử trái lại cực xuất sắc, đáng tiếc, dấu vết rõ ràng trên mu bàn tay đang chiêu cáo thiên hạ, vị này đã là danh thảo có chủ.

Trong lòng thoáng ảm đạm, liền nhìn các nữ hiệp khác ánh mắt hưng phấn hơi không vừa mắt, cố ý nói ra phát hiện của mình, thưởng thức vẻ thất vọng trong mắt mọi người, nhìn các hiệp nữ khác vô ý thức thở dài thở ngắn, nghe họ ảm đạm đau buồn mà càm ràm nghị luận, cố gắng phỉ báng chê trách ý trung nhân không biết tên của Địch công tử, tâm tình của nàng cư nhiên bỗng tốt hơn rất nhiều. Cao cao hứng hứng ngẩng đầu, đang định uống một chén rượu, ánh mắt lại bị thân ảnh quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện trước đại môn xa xa thu hút.

Sư huynh, sao huynh ấy đến đây, vì sao sắc mặt khó coi như vậy?

Lăng Ba Tiên Tử đang đắc ý bỗng ngứa ran da đầu, trong lòng dâng lên dự cảm cực không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.