Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 108: Chương 108: Chân Giả Giáo Chủ




CHƯƠNG 1.2 QUYỂN 3: CHÂN GIẢ GIÁO CHỦ

Là cốt cán tư lịch già dặn nhất, tuổi ngoài bảy mươi, Tề Hạo cũng xem như đã trải qua mấy chục năm mưa gió bấp bênh của thần giáo, nhìn hết thần giáo mấy độ huy hoàng và sa sút.

 

Từ một đệ tử nho nhỏ bên ngoài, từng bước trèo lên đứng đầu phân đường. Những gian truân cực khổ trong đó, thật sự chưa đáng nói với người ngoài. Cũng từng quyền đại thế trọng, uy phong vô hạn, cũng từng sa sút thê lương, chạy trốn khắp nơi. Mắt thấy ông bước lên lầu cao, mắt thấy ông mời khách, mắt thấy ông lầu sụp, mắt thấy ông tiếp tục như thế, giãy giụa từng chút, đúc lại sự nghiệp từng vô số lần huy hoàng, cũng từng vô số lần cận kề hủy diệt kia.

Tất cả vinh quang, tất cả đau khổ, tất cả giãy giụa, tất cả phấn đấu, ông đều từng tham dự trong đó.

Là người niên tư cao nhất trong mấy phân đường còn lại của Tu La giáo hiện giờ, cho dù là chư vương tổng đàn cũng phải nể mặt vài phần. Những năm gần đây, theo lão giáo chủ năm đó mất tích, lực lượng trong giáo đều ẩn nấp với đời, ông một mực tận lực cầm cự ở Đới quốc, nỗ lực trùng kiến lực lượng giáo phái, mắt thấy tuổi tác cao dần, mắt thấy năm tháng như nước chảy, mắt thấy hùng tâm tráng chí nháy mắt đã qua, cuối cùng cũng đợi được tin tức tân giáo chủ kế nhiệm.

Tân giáo chủ tuần tra thiên hạ, trạm thứ nhất là Triệu quốc, mà ông là trọng thần tư lịch lão luyện nhất trong giáo, đầy lòng hy vọng và kính ngưỡng bức thiết với tân giáo chủ, ngóng trông giáo chủ có thể gầy dựng lại sự huy hoàng của thần giáo, dưới tình trạng kích động này, ông thậm chí không chờ được giáo chủ tuần tra đến Đới quốc, đã tự mình chạy tới trước một bước, chuẩn bị yết kiến tân giáo chủ.

Song, vừa đến Triệu quốc mới phát hiện, phân đường chủ Triệu quốc đã không thể xử lý công việc, thấy ông ta vội vàng cầu giúp đỡ, giao phó tất cả sự vụ rồi, lúc này mới có thể nén lòng quay lại tĩnh dưỡng.

Mà tân tú kế nghiệp ôn tồn lễ độ có phong phạm nho sinh kia sở dĩ nằm bẹp trên giường, nghe nói hoàn toàn là bị tân giáo chủ khiến cho.

Hai mươi năm qua thần giáo cất bước khó khăn. Bộ chúng tàn dư, đường chủ các quốc đều ẩn nấp thân phận, lén phát triển thế lực, song không có hậu viên lớn mạnh, trong cuộc xung đột với các thế lực vốn có ở địa phương, phần lớn bị thiệt không nhỏ.

Vốn đường chủ phân đường Triệu quốc vì ổn định thế lực thần giáo ở Triệu quốc, vì bảo hộ chúng đệ tử, vừa vặn cùng các môn phái giang hồ, hoặc hào phái địa phương trong tối ngoài sáng nhiều lần sống mái, trên người nội ngoại thương đều khá nặng. Gắng gượng nén thương thế, dẫn thân tín nghênh đón tân nhiệm giáo chủ, toàn tâm toàn ý ngóng trông tân giáo chủ anh hùng cái thế, mang đến hy vọng, mang đến tiền đồ quang minh cho họ. Kết quả là bị đả kích khiến thương thế phát tác, hộc máu không thôi, rốt cuộc chẳng còn sức lực chèo chống xử lý công việc nữa.

Tình hình lúc đó Tề Hạo vẫn chưa tận mắt chứng kiến, nhưng các đệ tử Triệu quốc lại từng tự thuật sinh động như thật.

Giáo chủ dung mạo tầm thường thế nào, cử chỉ lười nhác thế nào, tính tình hồ đồ thế nào, được chăng hay chớ thế nào. Đủ các mặt khiến người coi thường, hiện giờ nhất nhất kể ra, quả thực khiến người giận sôi.

Đường chủ trình lên tất cả các sổ sách danh sách đã chuẩn bị kỹ lưỡng, y ngay cả mắt cũng chẳng buồn ngước một chút, không thèm nhìn lấy một lần đã ném tâm huyết đám người phân đường trên dưới cẩn thận chuẩn bị hơn nửa tháng qua một bên.

Đường chủ nói đến sự đau đớn của mọi người trong nhiều năm ẩn nhẫn mai phục, khóc lóc kể lể, thở dài nguyện theo giáo chủ, quyết tâm báo thù rửa nhục, nói thật hăng hái sục sôi. Mà giáo chủ cũng chậm rãi gật đầu ra vẻ đáp ứng. Ngay khi đường chủ lòng đầy khẩn thiết, kết thúc trần thuật, chờ giáo chủ phát biểu, nghe được lại là hết tiếng này đến tiếng khác, từng tiếng ngáy của mộng đẹp trầm trầm. Đường chủ đương trường giận đến hộc máu, gần như ngã bẹp dưới đất.

Mà giáo chủ sau khi giật mình thức giấc, hoảng loạn một hồi, hiểu được chuyện gì phát sinh, đương nhiên không thể có điều gì áy náy bất an, thậm chí cũng không vì đường chủ thất nghi mà phẫn nộ. Nhưng có lẽ đường chủ thà rằng bị truy cứu tội thất nghi thất lễ cũng chẳng muốn bị giáo chủ túm tay, ân cần dạy bảo các loại đạo lý lớn khủng bố, rằng giết người là không tốt, đánh đánh giết giết là rất không có đạo đức, mọi người nên chung sống hòa bình, mọi sự đều có thể thương lượng.

Tóm lại đến cuối cùng, đường chủ chịu đựng một phen giáo huấn, thương càng thêm thương, lại thêm nội lực rẽ lối, gần như đương trường tẩu hỏa nhập ma.

Cũng chẳng biết là y thật sự không chèo chống nổi, hay là không dám tiếp tục lấy cái mạng nhỏ của mình ra giỡn, trường kỳ đi theo vị giáo chủ này. Tóm lại Tề Hạo vừa đến, y liền vội vàng lấy cớ bị thương nặng, buông tay ném hết tất cả cho Tề Hạo.

Tề Hạo đáng thương, bảy mươi ba tuổi, là một trong những thành viên cao tuổi nhất Tu La giáo, không những phải vất vả bù đầu lo liệu thế lực thần giáo ở Đới quốc, còn phải tạm thời thay người ta quản lý công việc trên dưới của các đại phân đàn Triệu quốc, lại còn lên đường cùng đoàn người giáo chủ, chậm rãi tuần tra các phân đàn toàn quốc.

Kỳ thật các phân đường phân đàn Tu La giáo, gọi tuy dễ nghe nhưng sớm đã chẳng còn phong quang năm đó. Triệu quốc lớn như thế, họ cũng chỉ có mỗi năm phân đàn.

Vất vả đi hết bốn phía, đến một nơi cuối cùng, mông còn chưa ngồi ấm đã gây ra chuyện mất mặt cho tân giáo chủ thấy.

Tề Hạo thầm thở dài trong lòng, dẫn phân đàn chủ phủ Đại Danh đang hết sức hoảng sợ kia, đứng trước mặt Địch Cửu.

Nghe họ bẩm báo xong, nam tử huyền y cao quan, vẻ mặt hờ hững kia thản nhiên nói: “Tu La thần giáo ta, sao lại luân lạc đến bước này, ngay cả phú thương hào cường địa phương cũng có thể tùy ý ức hiếp?”

Phân đàn chủ Đoàn Thiên Thành toàn thân run rẩy, gập cả hai gối, cả người phục dưới đất: “Thuộc hạ vô năng, khiến thần giáo hổ thẹn.”

Dù là loại hán tử giang hồ ngang tàng, đao chém lên cổ cũng chưa chắc đã có vẻ sợ hãi hèn mọn này, thế nhưng vị Thiên vương trẻ tuổi này, trên mặt mặc dù không thấy vẻ giận dữ, song vừa nhấc tay nhấc chân, vừa mở mắt ngước nhìn, đều tự có một loại lực lượng vô cùng nhiếp tâm phách người.

Nhưng Đoàn Thiên Thành phục trước y như thế, không phải chỉ vì sợ hãi, mà nguyên nhân lớn hơn nữa là, tất cả đệ tử Triệu quốc đều có một loại chờ đợi bí ẩn.

Giáo chủ giường hoa gối mềm, cả ngày ăn ngủ ngủ ăn kia chỉ là một thế thân, vĩ nam tử trước mắt khiến người vừa gặp đã kinh sợ thán phục này, mới là chủ nhân chân chính của họ.

Trong truyền thuyết cố sự, các đại nhân vật không phải luôn có thế thân sao? Trong các câu chuyện kể không phải luôn có Đại vương Thừa tướng gì đó, khi tiếp kiến sứ giả ngoại lai, để thủ hạ giả làm mình, bản thân lại ở bên cạnh giả là thị vệ đó sao?

Giáo chủ có phải cũng dùng chiêu này?

Kẻ nói là giáo chủ kia toàn thân trên dưới ngay cả một cọng tóc cũng chẳng giống giáo chủ. Vĩnh viễn chỉ biết ăn ăn ngủ ngủ, ngủ ngủ ăn ăn, hệt như một con heo chết đói đầu thai thành. Công sự gì cũng không quản, sự vật gì cũng không hỏi. Lúc đầu còn cưỡi ngựa, sau đó lại yêu cầu xe ngựa giường cao gối mềm, đến cuối cùng ngay cả lên xe xuống xe cũng không thèm tự cất bước, dứt khoát nằm trên chiếc sạp mềm mà ngủ khò khò, mặc người ta khiêng vào khiêng ra.

Người như thế nếu thật sự là giáo chủ, đám đệ tử hiệu trung cho thần giáo bọn họ còn liều mạng làm gì, trực tiếp cầm đao cắt cổ luôn cho xong.

Mà vị Địch công tử này lại bất đồng. Nghi dung tuấn vĩ, không giận mà uy, anh hùng trời sinh, việc này thôi cũng không nhắc tới nữa. Dọc đường đi tất cả những chuyện nên do giáo chủ làm, toàn là một mình y làm. Sổ sách các đàn, toàn do y xem, tra duyệt kỹ lưỡng, lớn nhỏ không bỏ, mỗi khi gặp chỗ sai sót của mọi người y đều sẽ nhất nhất chỉ rõ, thanh tra một lần nữa. Các nhân vật trọng yếu của các đàn, toàn do y tiếp kiến. Giữa lúc nói cười, nói đến lai lịch, chuyện xưa, thân hữu của mọi người, đều thuộc như lòng bàn tay, nghị luận công lao mọi người lập cho thần giáo lại đều tùy tiện nói ra, ghi nhớ hết trong lòng, khiến người vừa cảm động vừa khâm phục, nguyện quên mình phục vụ. Tất cả vấn đề của các đàn y cũng đều có ý kiến chỉ thị, phàm vừa mở miệng đều lợi hại, khiến người hoàn toàn bái phục, kính nể có thêm.

Nhân vật như vậy, y không phải giáo chủ thì còn ai là giáo chủ đây.

Hơn nữa y xử lý mọi sự vật, hoàn toàn là tự làm, từ đầu chí cuối không hề có hành động hỏi ý kẻ gọi là giáo chủ kia, hành vi như vậy làm sao có thể không phải là giáo chủ?

Kỳ thật không chỉ đám người Triệu quốc có ý tưởng này, đến cả Tề Hạo cũng âm thầm hoài nghi.

Là đệ tử tư lịch già dặn nhất thần giáo, ông ta đã chính mắt gặp hai lão giáo chủ, biết mỗi một giáo chủ diện mạo đều na ná nhau. Cho nên lần này vừa nhìn thấy Địch Cửu liền nhớ đến thần dung tướng mạo hai vị giáo chủ bao nhiêu năm trước từng gặp, lập tức muốn quỳ xuống hành đại lễ.

Tuy rằng bị kịp thời ngăn lại, tuy rằng dọc đường Địch Cửu đã giải thích với các đệ tử mới đến nghênh đón vô số lần nhưng vẫn kiên nhẫn, một lần nữa nói rõ với lão thần tử này sự thật mình không phải giáo chủ.

Tề Hạo địa vị cao, biết thân phận Thiên vương của y, không dám quá hoài nghi lời y nói, nhưng người này rõ ràng có khuôn mặt của giáo chủ, và quả thật mỗi một đời giáo chủ đều do Thiên vương kiêm nhiệm, mà y hiện tại làm, lại luôn là những việc giáo chủ nên làm, muốn cho Tề Hạo hoàn toàn tin tưởng y không phải giáo chủ cũng không có khả năng.

Chỉ là Tề Hạo vẫn giấu nghi vấn trong lòng không tiện hỏi rõ. Chỉ âm thầm nói giáo chủ có kỳ kế gì muốn an bài, không tiện biểu lộ thân phận.

Lần này trước tiên dẫn Đoàn Thiên Thành đi hỏi ý giáo chủ, lại hết sức đương nhiên mà đến trước mặt Địch Cửu, trong đây trừ ý kính trọng đối với Thiên vương trẻ tuổi, cũng không phải là không có lòng thăm dò.

Địch Cửu lại giống như không hề phát hiện phiên tâm tư phức tạp này của ông ta, thản nhiên nói: “Nói đến thì đây cũng không coi là đại sự gì, bất quá đã phát sinh trong lúc giáo chủ tuần trú, chung quy phải hỏi ý giáo chủ rồi lại phản kích sau.” Y cao giọng gọi “Lăng Tiêu!”

“Có đệ tử.” Người theo tiếng mà đến, theo một đạo kình phong lướt qua, thị vệ tinh anh tuổi trẻ anh lãng trong giáo nọ đã cung kính ở bên thi lễ.

“Giáo chủ hiện tại đang làm gì?”

Còn có thể làm gì, Lăng Tiêu âm thầm liếc mắt: “Mới ăn no chưa bao lâu, hiện tại đang ngủ rất thoải mái.”

Làm thị vệ, mặc dù cố gắng bảo trì cung kính nhưng khi nói đến chủ tử nhà mình, ngữ khí của gã cũng thật sự quá không khách khí.

Có thể khiến đệ tử thần giáo phân trên dưới trọng nhất, quy củ nghiêm ngặt biến thành bộ dáng này, việc kẻ gọi là giáo chủ kia không được lòng người, cũng có thể nhìn ra.

Dung nhan Địch Cửu trước giờ túc lãnh lại lộ ra chút ý cười lạ thường: “Giáo chủ khoan nhân hậu đạo, chắc sẽ không trách chúng ta quấy rầy việc nghỉ ngơi, chuyện quá khẩn cấp, chúng ta không cần câu nệ lễ phép.”

Y đứng dậy, dẫn đường phía trước, đi thẳng đến hướng phòng ngủ của Phó Hán Khanh.

Nghĩ đến Phó Hán Khanh vừa mới ngủ lại bị vô tội đánh thức, có thể sẽ lộ ra vẻ buồn bực bất mãn và đành chịu, khóe môi rốt cuộc không tự chủ được mà hơi nhếch lên, ôi, mình từ lúc nào lại bắt đầu lấy việc xem cái tên mất mặt kia bị cắt ngang mộng đẹp làm vui?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.