Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 178: Chương 178: Chân Tướng Thảm Liệt




CHƯƠNG 71 QUYỂN 3: CHÂN TƯỚNG THẢM LIỆT

Phó Hán Khanh kiên nhẫn đợi rất lâu, vẫn không đợi được câu trả lời của Địch Cửu, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Đã bảy trăm năm rồi, Tu La giáo liên tiếp huy hoàng lại liên tiếp bị chèn ép. Vô luận đã từng có vĩ nghiệp như thế nào, cuối cùng luôn vì các phương vây quét mà bị thiệt hại nặng. Các ngươi vẫn có thể nói, người thiên hạ đều là ngụy quân tử, vẫn có thể nói tất cả các thế lực đều muốn chấm mút kho báu trong truyền thuyết của Tu La giáo, nhưng chẳng lẽ bảy trăm năm qua, chưa từng có ai suy nghĩ một chút, hành sự của chính các ngươi, cũng có sai lầm và không thỏa sao? Chẳng lẽ tất cả vấn đề, đều chỉ ở người khác, bản thân Tu La giáo không hề có trách nhiệm sao? Đã bảy trăm năm, các ngươi còn muốn để chuyện quật khởi lại bị chèn ép, huy hoàng sau đó ảm đạm, lặp lại bao nhiêu lần nữa?”

Địch Cửu động dung mà không nói, bảy trăm năm, có lẽ không phải là chưa từng có ai suy xét, chẳng qua năm tháng quá dài lâu, tranh đấu quá dài lâu, tất cả mọi thứ đều tích quá quá sâu, không có ai đủ dũng khí đi thay đổi.

Bảy trăm năm, Tu La giáo chủ đã đổi đời này sang đời khác, mọi người ghi lại trong lịch sử võ lâm đều một kiểu, ban đầu danh động thiên hạ, uy áp các phương, cuối cùng từng lần vây giết tiễu trừ, từng chiến dịch thảm liệt.

Cho dù là với lực lượng khủng bố mạnh mẽ như Địch Tĩnh năm đó, cuối cùng cũng khó tránh chết vào tay địch thủ.

Đổi lại bản thân y thì thế nào đây. Nếu y cũng trở thành giáo chủ như vô số tiền bối thì sẽ thế nào, chuyện của y, lại sẽ có bao nhiêu điều mới mẻ đáng nói.

“Ngươi cảm thấy cách làm của ngươi là đúng?”

“Cách nghĩ của ta có lẽ không hoàn toàn chính xác, nhưng ít ra chúng ta đang thử thay đổi, thử đi tìm một lối ra. Ta cùng các quốc trao đổi điều kiện, đổi lấy triều đình giúp đỡ, chính là hy vọng dùng thỏa hiệp nhất định, biến địch nhân lớn nhất của chúng ta thành bằng hữu. Tu La giáo không nhất định phải là địch với toàn thế giới. Võ công của Tu La giáo cũng không nhất định chỉ có thể giết người trong bóng tối, chúng ta cũng có thể đi lại dưới ánh sáng, có thể không hề hổ thẹn, không hề cố kỵ phơi bày lực lượng của mình. Chúng ta hành sự, cũng không nhất định phải nơi chốn đề phòng người khác biết, luôn muốn giết người diệt khẩu, nếu chúng ta thay đổi phương châm làm việc, biết đâu có chuyện, chúng ta ngược lại chỉ sợ thế nhân không biết, không truyền tụng.”

Ngữ khí của Phó Hán Khanh chưa từng khẩn thiết như vậy, trong ánh mắt y cũng chưa từng có nhiều chờ mong như vậy: “Không tùy tiện giết người, không phạm pháp loạn kỷ, không phải vì a dua với quan phủ, mà là vì có thể cho chúng ta cắm rễ càng sâu hơn, làm cho lực lượng của chúng ta càng đứng vững ở các nước. Làm cho địch nhân của chúng ta không thể tìm được càng nhiều lý do hơn để đối phó chúng ta. Ít nhất, xin để ta thử một chút, xem chúng ta có thể từng chút chậm rãi thay đổi vận mệnh của mọi người trong Tu La giáo hay không. Vì thế, ta không thể không lợi dụng sự tôn trọng của các đệ tử với giáo chủ để uy hiếp họ phục tùng mệnh lệnh của ta, mà không đi làm chuyện thương thiên hại lý. Ta làm như vậy, là sai sao, ta làm như vậy, thật sự sẽ kích khởi rất nhiều người vì phản đối ta mà cố ý làm ác sao?”

Địch Cửu chưa mở lời, Trác Vân Bằng đã không ức chế được nỗi kích động trong lòng mà kêu lên: “Giáo chủ…”

Phó Hán Khanh mỉm cười nhìn hắn: “Trác đàn chủ, nếu có thể lựa chọn, ngươi sẽ nguyện ý một thân võ công độc môn của thần giáo, lại không dám thi triển trước mặt người ngoài sao? Ngươi sẽ nguyện ý thời thời khắc khắc đề phòng người khác phát hiện bí mật của mình, hở ra là phải bận điều binh khiển tướng giết người diệt khẩu sao? Rõ ràng là đánh bại cường đạo tặc phỉ, việc quang minh chính đại, vừa lúc có thể tuyên khắp thiên hạ, để lão bách tính truyền tụng, tại sao phải lo lắng đề phòng, sợ trước sợ sau?”

Trác Vân Bằng thần sắc kích động, ấp úng không thể nói. Là đệ tử bên ngoài của thần giáo, nhiều năm qua khổ tâm che giấu tung tích, phát triển thế lực, nơi nơi cẩn thận phòng bị, chỉ sợ tiết lộ, khổ sở trong đây, quả thực ngẫm lại cũng khiến lòng người xót xa.

“Chỉ cần thu liễm hành vi của chúng ta một chút, là có thể đổi lấy một cuộc sống quang minh chính đại khác, như vậy không tốt sao? Về phần trả thù của người trong võ lâm, không cần quá lo lắng, bọn họ tìm tới cửa, chúng ta tự có thể mạnh tay tự vệ, không ai có thể nói chúng ta có lỗi gì, mà có quan phủ công khai ủng hộ, người võ lâm cũng không thể kết thành liên minh đối phó chúng ta nữa. Mà chỉ cần họ không liên hợp lại, chỉ là nắm cát rải rác, giáo ta ứng phó với bất cứ sự gây hấn nào, có lẽ đều không đáng kể…”

Trác Vân Bằng phấn chấn nói: “Giáo chủ yên tâm, ta đối phó Minh Nguyệt lâu chính là sợ họ truyền ra ngoài, dẫn tới quan phủ và các phái vây giết, chỉ cần bọn họ không thể kết minh, chúng ta có gì phải sợ, như Minh Nguyệt lâu, cũng coi như là môn phái trong chốn võ lâm Tề quốc đều biết, còn không phải bị thuộc hạ chỉ trong một đêm đã một lưới bắt hết.”

Địch Cửu hơi chau mày, biết Trác Vân Bằng đã hoàn toàn bị Phó Hán Khanh nói động, mới có thể hưng phấn như vậy, gay go nhất chính là, cả bản thân y cũng mơ hồ tâm động, không thể không đối với lời Phó Hán Khanh nói, có điều chờ mong về một tương lai khác.

Việc đã đến nước này, thật cũng không cần tự dối mình nữa, y cười nhàn nhạt rồi nói: “Được, ta sẽ truyền lệnh dụ của giáo chủ ra thiên hạ, lại thêm Thiên vương lệnh để cảnh báo bất cứ kẻ nào dám không tuân. Đồng thời viết thư về tổng đàn, thúc giục thủ lệnh của mỗi chư vương, để tăng thêm quyền uy mệnh lệnh của giáo chủ. Tin rằng như vậy, tạm thời sẽ không có ai dám kháng mệnh.”

Phó Hán Khanh như trút được gánh nặng, vui vẻ nói: “Cảm ơn ngươi.”

Lúc y cảm tạ chân thành dị thường, cả ánh mắt cũng như nháy mắt sáng lên.

Địch Cửu theo bản năng hơi nghiêng đầu, không chịu nhìn thẳng đôi mắt chí thành quá mức kia của y, nhẹ nhàng khoát tay: “Ta và giáo chủ còn có chuyện, Trác đàn chủ, ngươi đi đi.”

Trác Vân Bằng không nói tiếng nào, thi lễ lui ra.

Địch Cửu lúc này mới nói nhàn nhạt: “Nói đi, ngươi làm sao thuyết phục được Tả Minh Nguyệt.”

Đã là mật đàm, chắc hẳn không muốn để người ngoài biết, cho nên liền giữ thể diện cho y, sai Trác Vân Bằng đi trước rồi lại hỏi. Về phần mình cũng là người ngoài, Địch Cửu lại chẳng buồn nghĩ tới.

Vẻ vui mừng vừa rồi tan hết, Phó Hán Khanh nhẹ nhàng nói: “Ta cho hắn một bộ kiếm phổ.”

“Kiếm phổ?” Địch Cửu ngẩn ra.

Phó Hán Khanh thấp giọng nói ra một cái tên.

Địch Cửu lập tức động dung, đó là một bộ kiếm pháp thần kỳ trong truyền thuyết. Trăm năm qua xoay quanh bộ kiếm pháp này, ít nhất đã có trên bảy lần huyết chiến quy mô lớn giữa các môn phái giang hồ. Mà những cuộc chiến đấu linh tinh thì càng nhiều không đếm hết. Vì tranh đoạt bộ kiếm pháp này, đã có bao nhiêu môn phái diệt môn, bao nhiêu bang hội tan, lại có bao nhiêu người phu thê trở mặt, sư đồ tương tàn, trong nhất thời cũng không thể đếm hết.

Nếu thật có thể được kiếm phổ này, địa vị của Minh Nguyệt lâu trong chốn võ lâm chắc chắn sẽ bay cao, chỉ dựa vào bộ kiếm pháp này, Tả Minh Nguyệt sẽ từ cao thủ nổi tiếng Tề quốc, tiến thân thành cao thủ tuyệt đỉnh nổi danh trên đời, địa vị Minh Nguyệt lâu tông môn quả thật cũng tăng cao.

Nếu thật có lợi ích lớn như vậy, cũng chẳng trách Tả Minh Nguyệt vừa quay mặt đã quên sạch mối nhục người nhà phải chịu.

“Đám Tả Minh Nguyệt chiếm được tiện nghi cũng quá lớn, vì kiếm phổ kia, bao nhiêu môn phái mạnh hơn xa Minh Nguyệt lâu đều bị hủy, bao nhiêu người chết không chỗ chôn, bọn họ trên dưới chẳng qua hơn hai mươi người. Bị chút tội như vậy, đã có thể được thần công tuyệt thế này. Vạn nhất tương lai hắn luyện thành thần công, lại tới tìm đệ tử giáo ta gây chuyện…”

Phó Hán Khanh hiển nhiên không đồng ý lắm với việc Địch Cửu đem thương tổn người khác phải chịu, dùng phương thức nhẹ nhàng bâng quơ như vậy nói ra, lắc đầu nói: “Ta biết rõ võ công thiên hạ, cho nên rất rõ ràng. Kỳ thật đôi khi, có thể chân chính đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, chỉ bởi vì thế nhân quá mức coi trọng nó, luôn vì mấy thứ gọi là võ công trong truyền thuyết mà không từ thủ đoạn, bấy giờ mới làm cho những truyền thuyết này, càng thêm kỳ diệu vô cùng, khiến người ta càng dễ cho rằng những võ công đó không gì không thể. Kiếm pháp ta cho hắn, cố nhiên cao diệu, nhưng đồng dạng có chỗ thiếu hụt, có chỗ sơ hở, có chỗ chưa đủ. Nếu không, ta sẽ đem tất cả chỗ thiếu hụt của bộ kiếm pháp này khắc bản phát hành khắp thiên hạ, để võ nhân trên đời người người đều có thể phá. Lúc ấy hắn cũng hơi không tin, cho đến khi ta điểm ra chỗ thiếu hụt sơ hở trong võ công của Minh Nguyệt lâu họ, hắn mới bị ta dọa, luôn miệng thề tuyệt không truyền ra ngoài. Tuy nói bọn họ một nhóm mấy chục người nếu muốn vĩnh viễn bảo mật thì không dễ, nhưng chỉ cần giữ sự tình trong một tháng không tiết lộ ra ngoài. Đợi sau khi quan phủ Tề quốc tuyên bố giúp đỡ giáo ta, thì không sợ họ truyền tin tức như thế nào nữa. Người võ lâm không thể công khai chống lại triều đình mà kết minh đối phó Tu La giáo, hơn nữa, Tả Minh Nguyệt biết ta hiểu rõ chỗ không đủ của bộ kiếm pháp kia, cũng tuyệt đối không dám đắc tội, cho dù là chuyện ta dập đầu, nhìn thấy chỉ có hai người Trác Vân Bằng, cùng với Tả Minh Nguyệt và mấy người nhà. Đám Trác Vân Bằng khẳng định sẽ không nói, mà đám Tả Minh Nguyệt, thứ nhất không dám nói, thứ hai nói ra khi giáo ta được các cường quốc đồng thời giúp đỡ, thanh thế như mặt trời ban trưa, cũng sẽ chẳng có ai tin. Huống chi, thật nói ra rồi, lai lịch bộ kiếm pháp kia của hắn cũng sẽ bị truy ra là của giáo ta, người người đều biết Tả Minh Nguyệt hắn sư từ giáo chủ Ma giáo, hắn cũng đừng mong đứng trên giang hồ nữa, cho nên việc này là tuyệt không có hậu hoạn.”

Một phen dài dòng như vậy, Phó Hán Khanh hiếm khi không ngại phiền mà nhiều lần giải thích như thế, chẳng ngoài muốn tiêu đi sự lo ngại cuối cùng trong lòng Địch Cửu, giải trừ chút nguy cơ cuối cùng cho Tả Minh Nguyệt cả nhà trên dưới.

Địch Cửu nghe mà lòng phát lạnh, rõ ràng phải mỉm cười khen Phó Hán Khanh nghĩ thật chu đáo, rõ ràng phải hờ hững đáp một tiếng ngươi quả nhiên suy nghĩ chu toàn, song y lại thấy lạnh thấu tim, nhất thời không thể ra tiếng.

Y chỉ ngưng mắt nhìn Phó Hán Khanh, nhìn khuôn mặt vẫn thản nhiên giống như không có một chút tâm cơ, ánh mắt vẫn trong veo hệt như không có mảy may tạp niệm kia.

Người như vậy, nghi ngờ nhiều hơn, bất an nhiều hơn, sống cùng y một thời gian dài, luôn sẽ không tự chủ được mà tin y, luôn sẽ cảm thấy y là cái tên đơn thuần nhất, ngu ngốc nhất trên đời này.

Cho nên, từng giận y, từng bực y, từng hận y, lại luôn rất khó phòng y.

Song, khi ngươi cảm thấy y không có bụng dạ nhất, sự khôn khéo y biểu hiện ra lại luôn khiến lòng người chấn động.

Sự kiện báo quan ở Triệu quốc, sáng kiến diễn võ hội ở Đới quốc, đều kém xa chấn động gây cho người khác vào tối nay.

Vốn tưởng rằng y lại không đầu không não tự cho là đúng làm thứ người tốt không đâu, chẳng ngờ ngay cả quỳ xuống, y cũng đã cân nhắc chu toàn vấn đề các phương, thứ nhất, biểu đạt sự xin lỗi của y, gánh vác cái gọi là trách nhiệm thủ lĩnh của y, thứ hai, cho hai người Trác Vân Bằng kích thích lớn nhất, về sau họ nghĩ đến nhục nhã như thế, sẽ tuyệt không dám làm xằng làm bậy nữa. Thứ ba, lại liệu được sự tình căn bản không có khả năng tiết lộ ra ngoài, cho nên không đến mức ảnh hưởng uy danh của Tu La giáo.

Y nỗ lực thay đổi phương châm làm việc không mảy may chịu luật pháp ước thúc của Tu La giáo mấy trăm năm qua, nhìn thì lại là một sương tình nguyện, ý nghĩ hão huyền. Song, một là lấy đạo nghĩa khuyên bảo, luôn không ngừng nói mấy chuyện đúng và không đúng. Hai là lấy lợi hại uy hiếp, mượn lợi ích khi được các đại cường quốc ủng hộ mang đến, bức bất cứ người nào có đầu óc biết tính toán lợi hại, đều không thể không khuất phục. Ba là lấy tôn vinh thân phận giáo chủ của y ra bức, chỉ cần là đệ tử thần giáo, cho dù hận giáo chủ tận xương, cũng quyết không thể để người đứng đầu bản giáo chịu nhục trước đông người, liên lụy mọi người đều mặt mày vô quang.

Mà ngay cả khuyên phục Tả Minh Nguyệt, thả cả nhà họ thoát thân, đều đã có an bài thỏa đáng nhất, một mặt mượn đại sự Tề quốc sắp công bố, làm cho Trác Vân Bằng bỏ việc truy sát, làm cho mình bỏ diệt khẩu sau đó, mặt khác cũng mượn một bộ gọi là thần công tuyệt học thu phục hoàn toàn Tả Minh Nguyệt, bảo đảm vĩnh viễn không có hậu hoạn.

Hành sự như thế, không phải người thông minh tuyệt đỉnh, khôn khéo tột bậc thì không thể làm.

Thế mà mình lại ngu xuẩn đến mức trong một khoảng thời gian rất dài vẫn cảm thấy y là một kẻ đần, cho dù ở Triệu quốc Đới quốc, thỉnh thoảng sinh ra cảnh giác cảm khái, chẳng mấy hôm lại luôn bị hành vi ngu xuẩn của y chọc giận mà quên sạch những báo động trong lòng này.

Trong một thời gian rất rất dài, y lại vẫn cảm thấy người kia hoàn toàn không có tâm cơ, vẫn không đề lên được một chút lòng phòng bị với người kia. Y thậm chí…

Từng nghiêm túc tự hỏi, có muốn, đi làm tình nhân của người kia…

Địch Cửu âm thầm nghiến răng, ánh mắt nhìn cố định Phó Hán Khanh, rốt cuộc không thể chuyển dời nữa.

Phó Hán Khanh, Phó Hán Khanh, ngươi rốt cuộc là ai?

Ngươi là người thông minh nhất thiên hạ, hay là người ngu xuẩn nhất thiên hạ, hay là người thiện ngụy trang ra vẻ nhất trong thiên hạ?

Phó Hán Khanh bị y nhìn mất tự tại, lui lại hai ba bước, hỏi khe khẽ: “Ngươi sao thế?”

Địch Cửu định thần, nhàn nhạt nhìn y một cái, lúc này mới nói: “Được rồi, ồn ào cả một buổi tối, ta cũng mệt rồi, phải về phòng, ngươi đi ngủ đi.”

Y bình thường đều muốn đi là đi ngay, tuyệt không dặn dò một câu, hiện tại khách khách khí khí cáo biệt như vậy, ngược lại khiến Phó Hán Khanh càng cảm thấy quỷ dị, một cảm giác nguy cơ kỳ lạ khiến y bất giác dựng thẳng lông tơ.

Nhưng Địch Cửu không nói gì nữa, quay người đi mất.

Phó Hán Khanh ngơ ngác nhìn bóng dáng y từng bước đi xa, cho đến khi y vòng qua cửa hông hoa viên, không nhìn thấy nữa, lúc này mới cúi đầu, thần sắc thoáng ảm đạm đi về phòng.

Địch Nhất sau khi đến chỗ đám Lăng Tiêu truyền lời hủy bỏ mệnh lệnh lại quay về, đi đến nửa đường, liền gặp phải Địch Cửu một đường lao nhanh đến, lập tức nghênh lên hỏi: “Các ngươi bên kia thế nào?”

Địch Cửu cười lạnh một tiếng: “Y thắng, thắng triệt triệt để để, ta không có lời nào để nói.”

Địch Nhất hơi giật mình: “Làm sao…”

“Ngươi còn cho là y cần hộ vệ, luôn lo lắng y chịu khổ sao, ta thấy, trên đời này không tìm nổi mấy nhân vật khôn khéo hơn y đâu.” Địch Cửu thản nhiên kể lại mọi việc sau khi Địch Nhất rời khỏi.

Địch Nhất mâu quang chấn động, hồi lâu không nói gì.

Địch Cửu ngẩng đầu, nhìn vầng trăng cô độc thanh lãnh phương xa: “Mấy tên ở tổng đàn đó lần này thật sự tính sai rồi. Bọn họ để ta có thể an bài giáo chủ đại nhân chuyên đi đến nơi nhiều phân tranh, chính là để giáo chủ một lòng làm người tốt, không chịu giết người đả thương người rơi vào giữa thị phi, lý giải chỉ dựa vào lòng dạ tốt, không có lực lượng cường đại thì không làm được chuyện gì hết, cho dù muốn thuộc hạ nghe lời không đi giết người, cũng nhất định phải có đủ quyền uy và thủ đoạn trừng phạt. Thế nhưng, tên kia lại có thể mỗi lần đều lấy phương pháp chúng ta không nghĩ ra xử lý vấn đề, mà chưa từng thay đổi nguyên tắc y vẫn kiên trì. Y đến bây giờ cũng chưa hề học lấy tư thái ngang ngược, quyền lực của giáo chủ để làm việc, lấy phương thức thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết quản chế thủ hạ, lại vẫn có cách, đơn giản dùng vài điểm lợi hại, đã bức được thủ hạ không thể không phục tùng. Xem ra đám người tổng đàn kia, muốn để vị tân giáo chủ này đứng lên dẫn dắt toàn giáo trên dưới, chống lại cái gọi là võ lâm chính đạo, liều mạng ngươi chết ta sống, là tuyệt đối không có khả năng…”

“Chưa chắc!” Phía sau chợt đến hai chữ, so với bóng đêm lạnh băng này, càng lạnh hơn, giá hơn, bén hơn, như băng như chùy, đâm thẳng lòng người.

Địch Nhất và Địch Cửu đều uy chấn, khoảnh khắc này toàn thân hai người đều kéo căng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để ứng chiến, nhưng đều không quay đầu.

Trong khoảng thiên địa trầm túc hắc ám sau lưng kia, phảng phất nháy mắt đã rải đầy sát ý và nguy cơ vô cùng vô tận.

Bất cứ động tác quay đầu hoặc quay người nào của cả hai, đều sẽ cho ai đó không biết thân ở phương nào trong bóng đêm cơ hội ra tay công kích.

Trong bóng tối một phiến trầm tịch, không ai nói gì nữa, qua rất rất lâu, Địch Cửu mới từ từ giương mi, vẫn bảo trì tư thế bất động, vẫn nhướng mày nhìn ánh trăng lạnh lẽo nơi chân trời, chỉ ngữ thanh bình yên thong dong như thường: “Đã lâu không gặp, Dạ Xoa vương.”

Sau khi Địch Cửu rời khỏi, Phó Hán Khanh một mình về phòng, theo quán tính hướng đến đại sàng của y, nhưng chưa lao đầu ngủ ngay, chỉ ngồi dựa giường, sau đó bắt đầu ngẩn người.

Y đã ngẩn ra tổng cộng bao lâu, chính y cũng không biết, chỉ biết dường như thời gian trôi qua rất rất dài. Chỉ biết khi Địch Nhất đẩy cửa vào, y vẫn đang ngồi ngẩn người.

Địch Nhất khá khác thường, không có tác phong ảnh vệ lặng yên lẩn vào như bình thường, mà là thoải mái đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy đầu tiên là Phó Hán Khanh vẻ mặt ảm đạm lạ thường đang ngồi ngẩn người, liền nhíu mày. Một tay tháo mặt nạ, vừa nói: “Sao vậy, trận này ngươi thắng đẹp đẽ ngoạn mục như thế, tại sao còn mất hứng như vậy?”

Phó Hán Khanh ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt lại như trống rỗng, chưa từng nhìn bất cứ ai: “Ta thắng?”

“Ngươi đương nhiên thắng, ngươi cứu thành công toàn bộ người của Minh Nguyệt lâu. Ngươi khiến đám Trác Vân Bằng không dám có dị nghị gì, ngươi khiến Thiên vương cũng không thể đi giết người diệt khẩu sau lưng ngươi, ngươi khiến Minh Nguyệt lâu cũng sẽ không vì ghi hận mà quay đầu trả thù, ngươi thậm chí làm cho cả Tu La giáo bắt đầu thay đổi, như vậy còn không tính là thắng sao?”

Phó Hán Khanh vẫn ngồi im không nhúc nhích, rất lâu sau mới chầm chậm lắc đầu, dùng thanh âm cực thấp nói: “Ta biết giết người là sai. Ta biết vì tư tâm nhất thời mà đi khắp bốn phía thương tổn người khác là không đúng. Ta cũng một mực nói như vậy, nhưng nói nhiều hơn, người khác cũng chỉ như đang nghe chuyện cười. Ta có thể làm cho Tu La giáo bắt đầu thay đổi, ta có thể làm cho Địch Cửu đáp ứng không đi giết người sau lưng mình. Ta có thể làm cho Trác Vân Bằng không phản đối cách làm của ta, là bởi vì, ta làm cho họ biết, lợi ích đạt được của việc không giết người còn lớn hơn giết người, mà giết người sẽ mang đến hậu quả và tổn thất rất nghiêm trọng. Kết quả như vậy, là ta thắng sao?”

Y nhìn Địch Nhất, nhẹ nhàng nói: “Ta thật sự cảm thấy có lỗi vì những thương tổn Minh Nguyệt lâu phải chịu, ta vì mình thân là giáo chủ, lại chẳng cách nào làm cho thủ hạ không thương thiên hại lý nữa mà khó chịu, ta thật lòng muốn xin lỗi hắn, ta thật lòng hy vọng bồi thường, nhưng bất kể ta nói như thế nào, bất kể ta làm như thế nào, họ chỉ phẫn nộ, họ chỉ không tin, họ chỉ cảm thấy, đây là một trò chơi kẻ mạnh lăng nhục kẻ yếu khác. Cuối cùng, ta dạy cho Tả Minh Nguyệt một bộ kiếm pháp cực cao minh, ta nói cho hắn biết, nghe ta có thể được lợi ích như thế nào, mà tương lai đắc tội ta, lại sẽ bị đả kích như thế nào, hắn lập tức dễ bảo như cừu, năm lần bảy lượt xin lỗi ta, cam đoan với ta, giống như họ chưa từng bị thương tổn khuất nhục. Rõ ràng kết quả như vậy là ta muốn, nhưng ta không hề cảm thấy cao hứng. Ta nhịn không được lại hỏi hắn, vì bộ kiếm pháp này, hắn thật có thể quên những nhục nhã con mình phải chịu. Hắn trả lời ta đúng lý hợp tình như vậy, rằng bộ kiếm pháp tuyệt thế này có thể giúp Minh Nguyệt lâu uy chấn võ lâm, có thể rạng rỡ cả môn phái, vì hưng suy của môn hộ, con cái trả giá một chút không cần so đo nhiều, nếu đám hài tử còn muốn gây chuyện, ngược lại là bọn chúng không hiểu chuyện, không yêu quý môn phái. Ta đã đạt được mục đích, thế nhưng ta không cao hứng chút nào cả. Chuyện như vậy, ta thấy quá nhiều rồi, vì lợi ích càng nhiều hoặc càng ít, mọi người luôn lần lượt vứt bỏ người bên cạnh, mọi người luôn lần lượt bỏ đi người thân nhất cận nhất hết sức đương nhiên. Thế nhưng, cho đến bây giờ, ta vẫn chưa thể quen…”

Y nhìn Địch Nhất, trong ánh mắt đầy ngập bi thương: “Như vậy, ta tính là thắng sao?”

Y thắng sao? Y đã đạt thành tất cả mục đích. Y thắng sao? Phải chăng y cuối cùng đã lệch hướng khỏi kiên trì của y, mà là dùng thủ đoạn y cho rằng không đúng, phải chăng y không thể không từ bỏ nguyên tắc của mình, mà đi chấp nhận quy tắc của thế giới này.

Y thắng sao?

Y không biết, mà Địch Nhất, cũng không muốn trả lời y.

Địch Nhất như có điều ngộ ra, nhìn y một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Chẳng trách ngươi khi thì thông minh, khi thì hồ đồ, khi thì phát ra lời kinh thế, khi thì lại ngu xuẩn đến mức khiến người không dám tin, hóa ra đây là chân tướng.”

“Chân tướng gì?” Phó Hán Khanh cơ hồ thoáng thẫn thờ hỏi.

“Ngươi có đủ thông minh tài trí, lịch duyệt lý giải của ngươi với thế giới này, cũng hơn xa những người khác, chỉ là bản thân ngươi cảm thấy thế giới này cùng lý giải của bản thân quá không hợp nhau, ngươi liều mạng túm chặt lý giải của ngươi không chịu buông tay, không muốn mở mắt nhìn thế giới này. Tất cả các hành vi hoang đường buồn cười của ngươi, không phải bởi vì ngươi hồ đồ, mà là bởi vì ngươi giả vờ hồ đồ…”

“Ta không có…”

“Ngươi có, bất đồng với người khác là, ngươi nhập vai quá sâu, sâu đến mức cả chính ngươi cũng không biết ngươi giả vờ hồ đồ, ngươi nói với ngươi là mình không hiểu, vì thế cho dù là chuyện minh bạch hơn, ngươi cũng không cho mình hiểu, ngươi chẳng những có thể dối người, ngươi càng có thể tự dối mình hơn. Không phải ngươi lười quan tâm mọi việc, lười đối mặt với thế giới, mà ngươi căn bản không dám đối mặt với thế giới, ngươi biết thế giới tàn nhẫn, ngươi sợ hãi sự tàn nhẫn như vậy. Cho nên ngươi làm một cái vỏ, giấu bản thân ngươi trong cái vỏ ngây ngô vô tri đó. Ngươi đã lừa mọi người, bao quát bản thân ngươi. Nếu không bức ngươi, ngươi vĩnh viễn không chịu để mình đối mặt với chân tướng. Ngươi vĩnh viễn không chịu chấn tác lên, sử dụng thủ đoạn bình thường ứng phó hết thảy ải khó. Sinh tử của toàn gia Minh Nguyệt lâu là một bước ngoặt. Với tính cách của ngươi, không thể nào thấy chết không cứu, không thể nào mắt nhìn thuộc hạ đi làm chuyện tàn nhẫn như vậy, nhưng ngươi lại rất rõ ràng, đơn thuần làm người tốt, làm thánh nhân, tốt nhất không cứu được ai, sát khí gì cũng không hóa giải được. Ngươi không thể không dùng tâm cơ, sử thủ đoạn, ngươi không thể không trù tính chu đáo, cân nhắc, xử lý tốt mọi phương diện. Ngươi cảm thấy ngươi thua, là bởi vì, ngươi rốt cuộc không thể tiếp tục lừa chính mình, lừa người thiên hạ như vậy nữa.”

Địch Nhất từng câu từng câu, nói cực chậm cực chậm.

Mà Phó Hán Khanh thì chầm chậm cúi đầu, nhìn mũi chân mình.

Là như vậy sao?

Thì ra không phải y ngu xuẩn, y chỉ là cố ý vờ xuẩn, thì ra không phải y không hiểu, y chỉ là không dám hiểu, thì ra không phải y không minh bạch, y chỉ là không muốn minh bạch.

Y trước kia, thân tại thế gian, tâm lại một mực ngoài thế gian. Cho nên y luôn sai, luôn ngốc, luôn không thể qua cửa, đời này qua đời khác, lỡ mất nhân sinh của mình.

Thế nhưng, minh bạch, hiểu được, lý giải, mở mắt nhìn rõ thế giới này, cắn chặt răng để tâm và thân đồng thời bước vào, quyết tâm đi chấp nhận hết thảy quy tắc của thời đại mãng hoang này, tại sao lại mệt như vậy, đau như vậy, vất vả như vậy, gian nan như vậy.

Phó Hán Khanh vẫn không trả lời Địch Nhất, mà Địch Nhất kỳ thật không hề cần y trả lời.

Địch Nhất chỉ nhìn thẳng y, nói từng chữ: “Ngươi trên nhi nữ tình sự, so với hết thảy ứng đối trên những việc đời khác, càng thêm xuẩn đến cực điểm, trước kia ta chỉ cảm thấy, trên mấy việc khác có lẽ ngươi còn ngẫu nhiên có cơ hội chợt lóe linh quang, làm ra cử chỉ kinh người, trong tình cảm thì từ đầu chí cuối đều xuẩn đến hết thuốc chữa, nhưng hiện tại ta không thể không hoài nghi, phải chăng ngay cả ngu xuẩn như vậy, ngớ ngẩn như vậy, kỳ thật cũng là một vở kịch mà chính bản thân ngươi cũng chưa từng phát giác?”

Phó Hán Khanh cảm thấy thân thể mình bỗng hơi run rẩy, Địch Nhất đang nói gì, tại sao mình nghe được, hai nắm tay liền không tự giác lặng lẽ nắm chặt.

“Kỳ thật ta sớm nên đoán được, trên chuyện tình cảm, ngươi ngu không ai bằng, ngươi trì độn đến cực điểm, sự tình đơn giản nhất ngươi cũng có thể biến thành phức tạp nhất, sự tình dễ dàng nhất ngươi cũng có thể biến thành rối tinh rối mù, trước nay khác thường tức là yêu quái, ngươi xuẩn đến quá đáng, không hợp thường tình thái quá. Ngươi đang sợ hãi, ngươi sợ hãi tình sự, ngươi sợ hãi động tâm, ngươi luôn miệng yêu cầu một tình nhân, nhưng ngươi sợ hãi tình nhân này hơn bất cứ ai, ngươi một mực nói chỉ cần có người yêu ngươi, ngươi sẽ nghiêm túc yêu y, thế nhưng, trong lòng ngươi sợ nhất kỳ thật chính là yêu. Ngươi sợ tình yêu, hơn xa sợ hãi các quy tắc lãnh khốc khác của thế giới này, cho nên ngươi lừa mình dối người càng lợi hại hơn, ngươi nói với bản thân, ngươi hoàn toàn không hiểu tình yêu, ngươi có thể ngây ngô đến lãnh khốc, thuần khiết đến tàn nhẫn, đem lời bày tỏ tình yêu, nói như vui đùa vũ nhục, ngươi có thể đem một màn tốt đẹp nhất trong cuộc sống, dùng phương pháp vô tình nhất mở ra trước mặt người khác. Ngươi có thể giẫm lên người khác như bùn dưới chân, mà ngươi y nguyên vô tội. Bởi vì ngươi không biết gì hết, bởi vì ngươi không hiểu gì hết, bởi vì ngươi không ngừng nói với mình, chớ hiểu, chớ minh bạch, ngươi chính là đồ đần không biết tình là gì.”

Địch Nhất nói ra từng câu, Phó Hán Khanh mê mê mang mang nghe.

Mỗi một câu đều nghe rõ rành rành, song đầu óc lại hiển nhiên không thể tiếp nhận, không biết suy tư.

Y chầm chậm cuộn tròn toàn thân.

“Ngươi đang sợ hãi, ngươi sợ hãi tình sự, ngươi sợ hãi động tâm.”

Đời đầu tiên, Địch Phi trước xuân thủy đào hoa mỉm cười với y, đáp ứng sẽ đối xử với y thật tốt, sau đó quay đầu giao y cho Bạch Kinh Hồng, khiến máu thịt y thành bùn.

“Ngươi luôn miệng yêu cầu một tình nhân, nhưng ngươi sợ hãi tình nhân này hơn bất cứ ai.”

Đời thứ hai, sư phụ y, sư huynh y, đồng môn của y, mọi người đều nói yêu y, mọi người đều nói muốn y làm tình nhân suốt đời suốt kiếp, sau đó, lấy đây làm danh, thỏa sức triển hiện giết chóc trước mắt y.

“Ngươi một mực nói chỉ cần có người yêu ngươi, ngươi sẽ nghiêm túc yêu y, thế nhưng, trong lòng ngươi sợ nhất kỳ thật chính là yêu.”

Đời thứ ba, cung vũ trùng trùng, phụ thân, huynh trưởng, giết chóc hỗn loạn, luân thường hỗn loạn, hết thảy mọi thứ, lấy yêu làm danh. Quân vương dị quốc, tai ách diệt quốc, đồ sát vô tình, hết thảy mọi thứ, lấy yêu làm danh.

“Ngươi sợ tình yêu, hơn xa sợ hãi các quy tắc lãnh khốc khác của thế giới này.”

Đời thứ tư, Địch Tĩnh lấy oán trả ơn, dựa vào lòng đồng tình của y, đoạt hết nội lực, phế y tù y. Sau đó, vì y mà làm điều ngang ngược, cướp bóc chư quốc, đem vô số trân bảo nhuốm đầy máu tươi chất đống trước mặt y, hỏi y từng tiếng, ta yêu ngươi, tại sao ngươi không yêu ta?

“Ngươi nói với bản thân, ngươi hoàn toàn không hiểu tình yêu.”

Thời điểm đời đầu tiên, y thật sự không hiểu tình yêu. Nhưng y muốn bảo hộ người bảo hộ y, y muốn làm cho Địch Phi khoái hoạt, y dùng phương pháp lúc ấy y biết, phương thức y tưởng đi tận trách nhiệm của y, sau đó y khờ dại dưới xuân thủy, cạnh hoa đào nọ yêu cầu chủ nhân có thể một mực sủng ái mình. Y khờ dại vào lúc máu thịt thành bùn, cho là mình sẽ không chết, hứa hẹn từng tiếng rằng sẽ tiếp tục yêu nữa, nhưng hy vọng chủ nhân đừng đau, đừng như những vai chính trong mấy câu chuyện đó, cuối cùng chịu báo ứng tra tấn.

“Ngươi có thể ngây ngô đến lãnh khốc, thuần khiết đến tàn nhẫn, đem lời bày tỏ tình yêu, nói như vui đùa vũ nhục.”

Đời thứ hai, y cũng từng muốn làm đồ đệ ngây thơ của sư phụ, sư đệ thuần khiết của sư huynh, khoái hoạt bên nhau, lười biếng sống hết một đời, song lại bị bức nghe tỏ tình hết lần này đến lần nọ, nhìn những đồng môn kia sau đó chém giết lẫn nhau.

“Ngươi có thể đem một màn tốt đẹp nhất trong cuộc sống, dùng phương pháp vô tình nhất mở ra trước mặt người khác.”

Đời thứ ba, y sinh trong cung đình mà trong mắt trong lòng thế nhân hướng tới nhất, cho là nơi mỹ lệ nhất hoa quý nhất trong thiên địa, sau đó, y chứng kiến dưới sự vật tốt đẹp nhất, hết thảy vô tình nhất tàn nhẫn nhất.

“Ngươi có thể giẫm lên người khác như bùn dưới chân, mà ngươi y nguyên vô tội.”

Đời thứ tư, Địch Tĩnh có thể làm hết mọi việc thương người nhục người, giẫm y như bùn dưới chân, sau đó dùng ánh mắt vô tội y nguyên mà nhìn y, dùng thanh âm vô tội y nguyên mà hô, tại sao ngươi không yêu ta, ta yêu ngươi như vậy, tại sao ngươi giày vò ta, ta đã làm nhiều như vậy vì ngươi, tại sao ngươi không có tâm, có thể tàn nhẫn nhìn ta thương tâm như vậy.

Phó Hán Khanh chầm chậm run rẩy, cảm thấy răng mình đang vang cành cạch.

Mấy đời mấy kiếp, khổ nạn vô tận, vào khoảnh khắc này, phảng phất cùng nhau bức đến trước mắt.

Sao thế, đã xảy ra chuyện gì. Y luôn luôn trì độn không biết khổ nạn. Y luôn luôn mù mờ không biết tình đời, y luôn luôn hỗn độn không hiểu việc đời, y không sợ đau, không sợ thương, không sợ phản bội và cô phụ, vậy thì tại sao khoảnh khắc này lại run rẩy như lá rụng trong gió.

Đã xảy ra chuyện gì. Đời đầu tiên máu thịt hóa bùn, y bất quá ngủ say sáu mươi năm, lại thản nhiên nhập hồng trần, về sau mỗi đời trải qua thảm hơn nữa, thời gian nghỉ ngơi lại càng ngày càng ít, tốc độ tiến vào nhân gian càng lúc càng nhanh, mấy đời mấy kiếp, như hoàn toàn quên hết, chuyện cũ trước kia, mù mịt không thể truy.

Tại sao, tất cả đau, tất cả khổ, tất cả giày vò, toàn bộ tập hợp một chỗ, lại đè vào lòng gấp vô số lần.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho dù là chuyện cũ trước kia, lúc đó chịu khổ, vẫn có thể bình yên đối mặt, vì sao bây giờ chỉ vừa nhớ tới, liền thấy đau đớn không chịu nổi, sợ hãi không thể ức chế.

Thanh âm run run, y nói: “Ta… Ta không muốn… hiểu… hiểu rồi… sẽ thương tâm…”

Hiểu rồi sẽ thương tâm, Địch Phi bao nhiêu đêm, bi thống chực điên.

Hiểu rồi sẽ thương tâm, Bạch Kinh Hồng khi nắm y trong lòng bàn tay, mấy câu cuối cùng nói bên tai y, không có nhiều đắc ý lắm, lại khó nén ảm đạm thật sâu.

Hiểu rồi sẽ thương tâm, hành sự điên cuồng của Địch Tĩnh, tử vong điên cuồng của Địch Tĩnh.

Hiểu rồi sẽ thương tâm, Khinh Trần luôn dùng ánh mắt kiêu ngạo đáp lại những hoài nghi không đồng ý của mọi người, song y chưa bao giờ tự mình đi xem, hết thảy thành quả trả thù của y.

Hiểu rồi sẽ thương tâm, Tiểu Dung luôn nói, là lỗi của ta, là ta không tốt, là ta không chiếu cố tốt hài tử kia, là ta không dạy tốt Hoàng thượng kia. Song, y ngồi trước máy giám thị, nhìn màn hình từng lần lặp lại, chiếu những năm tháng ảm đạm trong nhân sinh thất bại của những đế vương đó, ánh mắt buồn bã mà đau xót.

Hiểu rồi sẽ thương tâm, cho nên y không hiểu, cho nên y một mực ngây ngây ngô ngô, cho nên đau đớn sâu hơn, thương tổn lớn hơn, y ngủ một giấc rồi, lại có thể như không việc gì mà trở về nhân gian, lại quên sạch quá khứ.

Hiểu rồi, sẽ thương tâm!

Cho nên ta không hiểu, cho nên ta nói với bản thân rằng ta không hiểu, cho nên ta nói với bản thân rằng đừng hiểu, cho nên ta là học sinh dốt nhất, xuẩn nhất Tiểu Lâu, vĩnh viễn không biết biến báo, vĩnh viễn không thể qua.

Ta chỉ là không muốn thương tâm, cho nên ta một mực không chịu hiểu.

Địch Nhất nhìn Phó Hán Khanh dáng vẻ như thế, cũng thấy hơi không nỡ, song chần chừ một thoáng, vẫn hỏi: “Vì không để mình thương tâm, cho nên phải tổn thương tâm người khác sao?”

Thân thể Phó Hán Khanh đang run rẩy đột nhiên cứng đờ, y bỗng ngẩng đầu, kinh hãi nhìn Địch Nhất.

Nhưng Địch Nhất không nhìn y nữa, mà quay người bước ra cửa, tiện tay kéo cửa phòng.

Phó Hán Khanh lại vẫn bảo trì tư thái này, mở to đôi mắt kinh hoàng, vẻ mặt chấn động, ngồi đó, rất lâu rất lâu, không động đậy một chút nào nữa.

Bên tai ầm vang, lặp đi lặp lại, vang dội toàn là một câu kia, như sấm sét bổ vào đầu óc.

“Vì không để mình thương tâm, cho nên phải tổn thương tâm người khác sao?”

Đêm hôm đó, Địch Nhất vẫn canh ngoài phòng Phó Hán Khanh, chưa hề rời đi dù chỉ một bước.

Đêm hôm đó, y một mực hỏi mình, vì sự phẫn nộ nhất thời mà vạch trần lớp ngụy trang lớn nhất của Phó Hán Khanh, chọc mở lớp vỏ y bảo hộ bản thân đó, có phải là quá đáng quá.

Một người muốn bảo hộ mình không bị thương, việc này lại có tội lỗi gì.

Đêm hôm đó, trong phòng nến đỏ cháy cao, Địch Cửu cùng Dạ Xoa vương chợt đến kia nói chuyện suốt đêm.

Đêm hôm đó, Trác Vân Bằng và phó đàn chủ tụ lại uống rượu tán gẫu, nói đến cử chỉ kinh người của giáo chủ, nói đến thái độ kỳ dị của Tả Minh Nguyệt, nói đến tiền đồ quang minh của Tu La giáo tương lai, kích động không thể ngủ.

Đêm hôm đó, Phó Hán Khanh ngơ ngác ngồi trên giường cả một đêm.

Hỏi chính mình cả một đêm.

“Vì không để mình thương tâm, cho nên phải tổn thương tâm người khác sao?”

Chân tướng đơn giản như thế, y như vậy lại có tư cách gì mà đi nói từng tiếng, cái gì là đúng, cái gì là không đúng?

Y như vậy, lại có tư cách gì đi nói nguyên tắc đúng sai gì đó?

“Vì không để mình thương tâm, cho nên phải tổn thương tâm người khác sao?”

Địch Cửu luôn phẫn nộ không hiểu, kích động không hiểu, ngón tay Địch Cửu luôn lạnh băng, sát khí trong mắt Địch Cửu luôn không thể che giấu, song hết lần này đến lần khác, Địch Cửu chưa một lần nào chân chính hạ sát thủ.

“Vì không để mình thương tâm, cho nên phải tổn thương tâm người khác sao?”

Phó Hán Khanh hỏi mình một lần lại một lần.

Đêm hôm đó, Phó Hán Khanh lười biếng nhất vẫn chưa từng nhắm mắt một thoáng.

Đêm hôm đó, không người nào có thể ngủ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.