Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 52: Chương 52




CHƯƠNG 22 QUYỂN 1: GIẢI THÍCH PHONG BA

Nam tử nọ cực kỳ tuấn mỹ, chỉ một tập bạch y như vậy, đứng trên tiểu kiều, liền khiến ánh mắt mọi người không thể dời khỏi người y. Đem so sánh, A Hán vốn đã dung mạo bình bình, thân lại tàn tật, quả thật đối lập xấu xí kinh khủng.

Cơ hồ mỗi một thị tòng bên cạnh, đều rất tự nhiên sinh ra một phần cảm khái, có nhân vật tuyệt phẩm như vậy ở trước mắt, chủ thượng sao lại thích một kẻ tàn phế mà ngay cả đám hạ nhân họ cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái.

Duy nhất không bị dung mạo tuấn nhã của nam tử kia chấn động, chỉ có A Hán. Dung nhan của nam tử nọ trong những người bình thường, đương nhiên cũng tính là tuấn mỹ vạn dặm mới tìm được một. Nhưng A Hán đến từ những năm tháng rất xa, trong thế giới của y, thân thể có thể tự mình chế tạo, tự do thay đổi, dù là nam tử đẹp gấp trăm lần người kia, cũng thường đầy rẫy trước mắt, tùy tay túm một cái là có cả đống.

Ngược lại loại quái vật lười biếng chưa bao giờ thèm đổi thân thể như A Hán, luôn lấy tướng mạo vốn có mà gặp người, trở thành phẩm loại hi hữu, đi đến đâu, tỉ suất quay đầu vĩnh viễn cao hơn mỹ nam tử không biết bao nhiêu lần.

Bạch y nam tử nọ chỉ đứng ở đầu cầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn bên này, không nói tiếng nào quay người đi mất.

A Hán chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh đẩy đến, người bay ra hai thước, rầm một tiếng, cũng không biết đụng phải cái gì, đầu óc choáng váng khá là đau. Y bò dậy, sờ sờ cái đầu sưng một cục bự chảng, nhướng mày không cho là đúng. Ôi, đúng là thành thói quen rồi, chủ tử nhà y có việc hay không đều thích đột nhiên tập kích, tự dưng quăng chướng ngại chắn đường là y văng xa cho bớt việc.

Y cười cười đưa mắt nhìn phía trước. Không ngoài dự đoán, sau khi ra sức đẩy y, Địch Phi đã lướt vội đi. Tốc độ của nam tử kia tất nhiên không thể nhanh bằng Địch Phi, người vừa xuống cầu đã bị Địch Phi kéo lại, ngã thẳng vào lòng y. Nam tử kia ra sức giãy khỏi đôi tay Địch Phi. Địch Phi kích động nói gì đó, nam tử kia cũng lạnh lùng đáp gì đó.

Bởi vì cách xa nên không nghe rõ lắm, chẳng qua có thể nhìn ra, hẳn là một cuộc tranh chấp khá nghiêm trọng.

A Hán sờ cái đầu ẩn ẩn đau mà nghĩ, hả, đãi ngộ của nam sủng được sủng ái nhất chính là thế này hả? Là định nghĩa của y với nam sủng được sủng ái nhất có sai lầm, hay hứa hẹn của người xưa kỳ thật là căn bản không giữ lời.

Đang mơ hồ, chợt nghe Địch Phi gầm một tiếng: “Mọi người cút ngay.”

Tiếng còn chưa dứt, mọi người đều đã tản đi hết, A Hán còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đã bị hai thị tòng mỗi người cắp một tay khiêng đi.

Hai người này là thị tòng bên cạnh Địch Phi, gác cổng nhà Tể tướng, địa vị bất đồng với người khác, với A Hán cũng dám quở trách: “Công tử gia của tôi, chủ thượng chúng ta nói chuyện riêng với Bạch công tử, cậu còn đứng đó không đi, chẳng phải tìm chết sao?”

“Đừng nghĩ chủ thượng sủng cậu rồi không biết tiến thoái, chút nhãn sắc như vậy cũng không biết nhìn sao?”

Vừa nói vừa lao như bay, quẳng A Hán về lại viên của y rồi cũng tự đi các nơi các việc.

A Hán đi về phòng mình, chui vào giường, sờ sờ cái đầu sưng cục, a a a, chủ nhân của y đặc ý gọi y ra ngoài, chính là vì nói mấy câu vô nghĩa như vậy, sau đó lại đẩy ngã y rồi ầm ầm đuổi đi sao?

Thế giới của người xưa, thật là kỳ lạ mà.

Ba ngày kế tiếp, cho dù là kẻ trì độn như A Hán, cũng phát giác không thích hợp. Hạ nhân bên cạnh chỉ lặng lẽ làm việc, ngay cả một câu tán dóc cũng chẳng có, thế giới đột nhiên tĩnh mịch tiêu điều.

Chỉ có khi đêm khuya tĩnh lặng, hạ nhân ở ngoài cửa khẽ khàng trò chuyện, A Hán thính lực cũng không tệ lắm, không phải lúc quá buồn ngủ, ngẫu nhiên có thể nhặt nhạnh được đôi câu thế này.

“Hôm nay Tiểu Ngọc bên cạnh trang chủ bị đánh gần chết, lại còn A Phong, chẳng phạm lỗi gì cũng bị đuổi ra.”

“Không mất mạng đã là may mắn rồi, ai chẳng biết, lần này trang chủ và Bạch công tử tranh cãi gay gắt như vậy, tâm tình cực không tốt. Người nào trong trang không thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ họa trời giáng.”

“Lý tiên sinh nói, đây gọi là thất hỏa gì đó, mấy kẻ làm cá chúng ta sẽ phải xui xẻo.”

“Ôi…”

Người ngoài phòng thở dài.

“Ôi…” A Hán trong phòng cũng thở dài, trong trang thật sự người người tâm tình không tốt sao? Chẳng trách đồ ăn hai hôm nay đều không vừa miệng, chắc đại sư phụ cũng lo mình biến thành con cá nướng, cả ngày nơm nớp lo sợ, không chừng muối đường cũng chẳng phân rõ.

“Trang chủ…”

Sau tiếng kinh ngạc, là tiếng cửa phòng ầm ầm đổ xuống.

A Hán mặt không đổi sắc uể oải từ trong chăn đứng dậy, cửa phòng y trên cơ bản chính là đồ bài trí, chuyên môn dùng cho trang chủ đại nhân luyện chưởng lực, trước kia cũng không biết đã tráng liệt hy sinh bao nhiêu lần. Chẳng qua thời gian này, Địch Phi rất ít phát hỏa, cánh cửa tận trung cương vị này, công tác được thêm một thời gian.

Cũng chẳng qua là mọi thứ trở lại như trước, không có gì đáng lo lắng. A Hán đứng dậy vén màn, lại bất giác sửng sốt: “Chủ nhân, ông sao thế?”

Mới mấy ngày không gặp, Địch Phi như đã biến thành một người khác, cả người gầy rộc, thần sắc mệt mỏi, vẻ mặt tiều tụy, hai mắt đầy tơ máu. Y nhoài người qua túm lấy cổ tay A Hán. Dùng sức khá lớn, khiến A Hán có thể nghe được tiếng xương cốt mình vang giòn.

Gãy xương đã quen, nên cũng lười nhắc nhở Địch Phi xương cổ tay mình từng bị y bóp gãy, hiện tại tuy đã liền lại, chung quy vẫn khá yếu, không chịu nổi sức mạnh như vậy.

May mà Địch Phi dường như vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí, cuối cùng kịp thời khống chế lực đạo, thanh âm hơi khàn khàn nói: “Ngươi đi, đi giải thích với y.”

A Hán lăng lăng hỏi: “Cái gì?”

“Ngươi đi giải thích với Kinh Hồng.” Ánh mắt Địch Phi cơ hồ hơi điên cuồng “Ngươi là nam sủng của ta, cho dù được sủng hơn, cũng chỉ là nam sủng, nhưng y…” Thanh âm của Địch Phi kèm chút đau đớn “Y thì khác, ta chưa từng dám đối đãi y như nam sủng, y là người ta coi trọng nhất.”

A Hán cuối cùng hơi hiểu ra: “Bạch công tử mất hứng.”

“Phải, y mất hứng, mà còn không thừa nhận y mất hứng.” Địch Phi hổn hển, nhất thời chẳng biết nên tức giận hay là nên cao hứng. Biết người nọ không cao hứng, không thoải mái, trong lòng y quả thật hơi vui mừng. Nhưng mình muốn giải thích, người nọ lại lạnh lùng một câu “Ta là người thế nào, sao có thể can thiệp được Địch đại trang chủ thu nam sủng nào, sủng ái người nào.” Rồi rốt cuộc không chịu gặp y, không chịu để ý đến y nữa, thật sự khiến y thấp thỏm sốt ruột, thần hồn không yên.

Là phó trang chủ lâm thời một câu: “Bạch công tử đã là bởi vì A Hán mà tức giận, tại sao không bảo A Hán đi giải thích. Nếu trong lòng y thích trang chủ, không chịu gặp trang chủ vốn là bình thường, nhưng nếu trong lòng y ghen ghét A Hán, lại chính muốn gặp A Hán, âm thầm so sánh mới phải.” đã đánh thức y.

Y cũng là bệnh cấp tìm thầy lung tung, giờ này khắc này cũng bất chấp cảm thụ của A Hán, vội vàng chạy đến ngay.

Cũng vừa hay A Hán lại là một tên trì độn đến mức hoàn toàn không cảm thấy có gì thương tổn, thống khổ, đây đã là yêu cầu của chủ nhân, cho nên y không hề nghĩ ngợi gật đầu nói: “Được.”

Trái lại Địch Phi nghe y nói dứt khoát như vậy, thoáng sửng sốt, lúc này mới định thần, nhìn A Hán còn chưa mặc quần áo đã bị mình xách dậy, bởi vì quần áo khá mỏng mà có vẻ không chịu được lạnh, rốt cuộc hơi mềm lòng, sự sốt ruột mấy ngày nay vẫn quấn quanh không đi thoáng lui bớt, âm thầm cảm thấy hơi hổ thẹn.

Y thoáng chần chừ, lúc này mới nói: “Ta biết việc này làm khó ngươi, chỉ là…” Y thở dài “Mong ngươi lượng giải, Kinh Hồng với ta không phải tầm thường mà sánh được. Y hiện giờ hiểu lầm ta, chỉ ngươi mới có thể hóa giải, ta…”

Ánh mắt y nhìn A Hán chăm chú: “Ngươi có thể đối đãi ta như vậy, vô luận thế nào, ta cuối cùng sẽ có báo đáp, không đến mức phụ ngươi là được.”

A Hán lại chẳng hiểu y nói chuyện trịnh trọng như thế là có dụng ý gì, chỉ cười nói: “Ta đi tìm y giải thích được rồi, cũng đâu phải đại sự gì.”

Rất lâu về sau, A Hán không thể không thừa nhận, đại sự trong mắt thế nhân, cùng với y tưởng, là hai việc hoàn toàn khác nhau. Mà lúc ấy, đời đầu tiên, A Hán với thế sự nhân tình vô tri như tờ giấy trắng, vô luận thế nào cũng không thể ngờ, một việc cỏn con nghe chủ nhân phân phó đi làm, lại phát triển đến bước đó.

“Ngươi tới làm gì?” Bạch Kinh Hồng vẫn đóng cửa không gặp Địch Phi, lại thật sự chịu gặp A Hán, tuy rằng thái độ tiếp kiến lạnh băng mà khinh thường.

“Chủ nhân bảo ta tới cho ngươi biết, ta là nam sủng của ông ấy, cho dù được sủng hơn, cũng chỉ là nam sủng, nhưng ngươi thì khác, ông ấy chưa từng dám đối đãi ngươi như nam sủng, ngươi là người ông ấy coi trọng nhất.” Không thể không thừa nhận, A Hán tuyệt không có thiên phú làm thuyết khách, Địch Phi cũng mê muội lắm rồi, mới gửi gắm hy vọng trên loại người này. Y chỉ hoàn toàn đem lời Địch Phi nói lặp lại một lần không sót một chữ, mà còn chẳng có bất cứ cảm xúc gì phập phồng.

Cho dù là đồ ngốc cũng chẳng tin tưởng, người nói lời này có thể có bao nhiêu thành ý, cho nên phản ứng của Bạch Kinh Hồng cũng là đương nhiên.

“Ta là người nào, sao xứng đánh đồng với nam sủng của Địch đại trang chủ.”

A Hán nghĩ nghĩ, cư nhiên gật đầu: “Nói cũng phải, ngươi đích xác không thể so với nam sủng.”

Bạch Kinh Hồng sửng sốt, suýt chút từ trên ghế rớt xuống: “Ngươi nói cái gì?’

A Hán giống như hoàn toàn không nghe ra ý chế giễu của y, cười nói: “Nam sủng cũng là một nghề nghiệp, cho phục vụ, cũng được thù lao. Chủ nhân cho ta ăn uống, cho ta quần áo chỗ ở, ta liền làm việc cho chủ nhân, ông ấy bảo ta làm gì thì ta làm cái đó. Ông ấy ở trên giường muốn thế nào, ta đều nghe. Nhưng Bạch công tử ngươi…” Y nghiêng đầu nghĩ nghĩ “Mặc dù ta và ngươi không quen, nhưng ta thường nghe người ta nói đến ngươi. Chủ nhân cho ngươi ăn ngon nhất, ở tốt nhất, mặc đẹp nhất, có thứ gì tốt đều tặng cho ngươi, nhưng ngươi lại chẳng làm gì, chẳng bỏ ra cái gì, chỉ yên tâm thoải mái hưởng thụ, hơn nữa, thoạt nhìn như là chủ nhân vĩnh viễn nợ ngươi mười vạn lượng bạc vậy, như thế là rất không tốt, làm người phải hiền hậu chứ.”

Y nói hùng hồn lý lẽ, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Bạch Kinh Hồng mới đầu là bởi vì kinh ngạc, sau đó lại là vì phẫn nộ, mà trở nên vặn vẹo: “Ngươi câm miệng, ngươi là cái thá gì, dám dùng ngữ khí như vậy làm nhục ta.”

Y phẫn nộ hét lớn, đứng bật dậy.

A Hán cả mắt cũng không chớp: “Ta là nam sủng của chủ nhân, ta cũng không có làm nhục ngươi, ta đang nói đạo lý.”

Bạch Kinh Hồng giận dữ: “Ngươi, ngươi, ngươi sao dám lấy nam sủng bán thân thể ra so sánh với ta.”

A Hán bình tĩnh hỏi lại: “Nam sủng bán thân thể, công nhân bán sức, sư gia bán tri thức, mỗi người đều đang bán một thứ của mình để đổi lấy thù lao, việc này lại có gì không đúng. Đây chẳng qua là một phần chức nghiệp thôi. Nam sủng bán chỉ là thân thể, không phải tôn nghiêm, không phải lương tâm, nam sủng chưa từng giết người phóng hỏa, chưa từng thương người hại người, tại sao không thể lấy ra so sánh. Chí ít nam sủng cũng đang sống bằng sức mình, chí ít nam sủng nhận được bao nhiêu thì bỏ ra bấy nhiêu. Không hề nợ bất kỳ ai. Mà ngươi, hiện tại…” Y thản nhiên nói “Dường như chẳng làm gì, không công để người ta nuôi. Ngươi cảm thấy thân phận kiểu này tốt hơn nam sủng sao?”

Sắc mặt Bạch Kinh Hồng lúc xanh lúc trắng, nghiêng ngả lảo đảo xông về trước mấy bước, khiến người cơ hồ hiểu lầm là y muốn xông qua đánh nhau với A Hán, song y trừng A Hán cả buổi, cũng chỉ tức giận nói: “Ngươi thì biết cái gì? Hết thảy đâu phải ta muốn, là y cố phải cho… y… ta…” Bởi vì buồn phẫn cực độ, ngay cả nói chuyện cũng có phần chẳng đâu vào đâu.

A Hán bừng tỉnh đại ngộ: “A, ý ngươi là, sơn trân hải vị mỗi ngày ngươi ăn đều không phải ngươi tự nguyện ăn, là ông ấy bóp cổ bịt mũi bức ngươi mở miệng ăn, lụa là gấm vóc ngươi mặc mỗi ngày đều không phải tự mình muốn mặc, là ông ấy lột hết quần áo ngươi, ép tròng lên từng chiếc, những hạ nhân mỗi ngày ngươi dùng này, đều không phải ngươi muốn dùng, là ông ấy lấy đao kề cổ ngươi, bức ngươi nhận, ngươi mỗi ngày…”

Y nói thật bình thản, Bạch Kinh Hồng lại đỏ bừng mặt, đưa tay chỉ A Hán, ngón tay run rẩy không ra sao: “Ngươi… Ngươi câm miệng…”

Y hét lên, sau đó đột nhiên há miệng phun ra một búng máu.

Bốn phía vang lên tiếng kinh hô, vô số người nhanh chóng lao đến, vô số khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng, vô số thanh âm đều đang hô loạn: “Bạch công tử.”

Chỉ có A Hán khẽ a một tiếng, bỗng nhiên nhớ ra, có người từng nói, vị công tử này nhàn rỗi vô sự cũng có thể phun ra hai búng máu với hoa hải đường.

Y hơi sầu não gãi đầu, không nghiêm trọng như vậy chứ. Y thật sự không có ác ý gì cả. Chẳng qua ngày trước lúc xem mấy quyển sách của Trương Mẫn Hân, cứ thấy tiểu thụ hết đống này đến đống khác, rất khinh thường bao nhiêu Vương gia Hoàng đế giáo chủ gì đó, nói ta chẳng để ý tiền của ngươi, ta chẳng cần ngươi sủng ái, ta không ham đồ tốt của ngươi. Mặt khác, lại không hề bất an mà ăn sơn trân hải vị của người ta, mặc lụa là gấm vóc của người ta. Y thật lòng cảm thấy, làm nam sủng, dù thế nào cũng tốt hơn mấy người này.

Y chẳng qua là muốn nói rõ, rất nhiều chuyện, kỳ thật người ngoài không thể bức bách. Cái gọi là thân bất do kỷ, gọi là bị ép, phần lớn thời điểm chẳng qua là một thủ đoạn dùng để lừa gạt mình thuyết phục mình thôi.

Y chỉ nói lời thật thôi, sao lại khiến người hộc máu? Chẳng lẽ chân tướng vĩnh viễn đều khiến người không thể đối mặt, không thể nhìn thẳng như thế sao?

A Hán cảm thấy mê mang mà buồn bực. Bạch Kinh Hồng lại run rẩy mà kiên quyết đẩy hai người đến đỡ y ra, hai mắt nhìn thẳng A Hán, vẻ mặt cũng không biết là bi hay hỉ, rất lâu sau mới cười bi thảm: “Ngươi nói đúng lắm, ta xưa nay tự cho là rất cao, nhưng hóa ra, ta lại là thứ mà cả nam sủng cũng chẳng bằng.”

Một câu nói xong, hai mắt nhắm lại, trực tiếp ngã ra sau, tiếp theo lại là tiếng kêu sợ hãi vang rung trời.

A Hán ngạc nhiên, hả, việc này, việc này, dường như còn nghiêm trọng hơn hộc máu một chút.

Kế tiếp, chính là hỗn loạn. Đám hạ nhân thần sắc thảm đạm, đại phu khẩn trương cuống quít. Tiếng hô to gọi nhỏ, bước chân chạy qua chạy lại, cùng với tiếng rống tức giận và ánh mắt lãnh khốc như băng tuyết kia của Địch Phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.