CHƯƠNG 248: CỰ NGƯỜI NGÀN DẶM
Trong lòng Tần Húc Phi trăm vị lẫn lộn.
Liên quân một đường cướp bóc mà đến, hiện tại quân lương không còn, lại phát hiện trúng phục, đã không cách nào men đường cũ quay về. Hồng nhặt quả bóp mềm, đánh tan hai mươi vạn liên quân kia, thực lực của chính liên quân cũng sẽ bị tổn nghiêm trọng, tuyệt đối không quay đầu liều mạng với quân đội thủ hạ của Tần Húc Phi y.
Nhánh liên quân kia, sẽ chuyển đường, sẽ đi kinh thành, đến tòa kinh thành tinh nhuệ ra hết, chính là trống rỗng dễ khi kia.
Bao lâu nay, y không nhẫn tâm làm, hoặc là không thể quyết đoán, Phương Khinh Trần lại là chẳng hề chớp mắt, nhẹ nhàng, không dấu vết tiến hành cục diện đến bước này.
Như thế có lợi cho y, còn không để y bị người chỉ trích một chút. Người này… quả thật là…
Tần Húc Phi cũng không thể nói rõ trong lòng là cảm thụ gì, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nói thân thể y không khỏe, những nạn dân đó cũng từng nói thân thể y vẫn luôn không tốt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây?”
“Những điều này, ta cũng chỉ nghe nạn dân nói, chưa từng thật sự tận mắt thấy Phương hầu phát bệnh, vẫn không rõ lắm.”
Tần Húc Phi nhíu mày, nghĩ nghĩ bèn đứng dậy: “Ta đi thăm y.”
“Phương hầu nói, khi y nghỉ ngơi, không cho phép ai quấy rầy.” Kỳ Sĩ Kiệt nhịn nhịn, vẫn cẩn thận nhắc nhở: “Đây là Phương hầu dặn dò riêng ta, chắc hẳn lời này cũng là nói cho điện hạ nghe.”
Tần Húc Phi nghe lời này, trái lại càng lo lắng hơn: “Ta cẩn thận một chút, không ồn ào y là được.”
Còn chưa dứt lời, y đã tự đứng dậy đi ra ngoài.
Kỳ Sĩ Kiệt nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn không hề không thức thời đuổi theo ngăn cản.
Khó được hiện tại toàn quân mỏi mệt như thế, ngoài phòng Phương Khinh Trần lại vẫn có hai vệ binh đứng gác. Thấy Tần Húc Phi qua đây, tất nhiên cung kính thi lễ, rồi lại cẩn thận nói: “Điện hạ, Phương hầu trước khi nghỉ ngơi đã nói, y có bệnh ngủ mơ giết người, không được y gọi, không cho bất cứ ai vào. Nếu không xảy ra chuyện gì, thì không thể trách được y.”
Tần Húc Phi bật cười. Năm đó y coi Phương Khinh Trần là đại địch bình sinh, từng hao hết tâm cơ tra xét hết thảy tư liệu về Phương Khinh Trần, sao chưa bao giờ biết vị này lại có sở thích ngủ mơ giết người.
“Không sao, ta cũng đâu phải người nào muốn giết là giết được.”
Hai vệ binh nhìn nhau, vẻ mặt đau khổ nói: “Phương hầu còn nói, nếu bất cứ ai vào quấy nhiễu mộng đẹp, y đều xin đầu chúng ta.”
Tần Húc Phi càng buồn cười: “Việc này càng không sao, ta lập tức điều các ngươi đi nơi khác làm việc là được. Quân đội mấy vạn người, thiết nghĩ y cũng chẳng có chỗ nào để tìm các ngươi.”
Hai vệ binh không cách nào ngăn cản nữa, chỉ đành trơ mắt mặc Tần Húc Phi đẩy cửa vào, lại nhìn y tiện tay đóng cửa.
May mà Tần Húc Phi cũng là quân tử. Nhìn nhìn Phương Khinh Trần đang ngủ yên trên giường, như là hoàn toàn chưa hề phát hiện mình vào, chỉ ho một tiếng trước, để nhắc nhở Phương Khinh Trần rằng y đã vào.
Theo lý thuyết, với thân thủ công phu như vậy của Phương Khinh Trần, dù ngủ say hơn, nghe động tĩnh như thế, cũng nên tức khắc tỉnh dậy. Ai ngờ y lại vẫn ngủ say như cũ, chẳng có lấy một chút động tĩnh.
Tần Húc Phi hơi nhíu mày, rảo bước đến bên giường, lúc này mới thấy mặt Phương Khinh Trần đỏ bừng, thật là hãi người, trong lòng cả kinh, đưa tay định sờ trán Phương Khinh Trần.
Ai ngờ Phương Khinh Trần vốn nhắm mắt chẳng biết là ngủ hay hôn mê thình lình khoát tay, đúng là kỳ chuẩn vô cùng mà chụp được cổ tay Tần Húc Phi, phát lực ném ra ngoài.
Đổi lại người khác, đã sớm bị ném đụng vỡ đại môn, nhưng Tần Húc Phi há là dễ dàng bị người ném ra như vậy, khuỷu tay hơi trầm, trung bình tấn trầm ổn, lại là nửa bước cũng chưa hề nhúc nhích.
Phương Khinh Trần phản ứng kỳ quái, ném một lần không thành, tức khắc lại chợt kéo chợt chụp vào trong, vốn y đang mơ mơ hồ hồ như vậy, cũng không thể kéo Tần Húc Phi nhúc nhích, nhưng Tần Húc Phi nhìn sắc mặt y không đúng, lo lắng thân thể y, tuy là trầm cánh tay đối kháng, lại chẳng dám phát lực, lúc đầu ném thì còn thôi, hiện giờ kéo vào vừa lúc là lực đạo tương phản, Tần Húc Phi không kịp phòng, lại bị y kéo trầm xuống, ngã nhào lên giường.
Phương Khinh Trần nhanh chóng giơ tay trái, lại một chưởng đến trước ngực y, thật sự vừa chuẩn vừa ác, Tần Húc Phi kịp thời đưa tay ngăn trước ngực, đỡ một chưởng này rồi thuận tiện thình lình nắm tay trái của Phương Khinh Trần, còn chưa kịp thở, trong lòng chợt sinh báo động, nhấc gối phải hung hãn đè xuống dưới, lấy sai biệt rất nhỏ, đè chân trái Phương Khinh Trần đang đánh tới háng y.
Trong điện quang hỏa thạch, y liên tục biến chiêu mấy lần, còn may là ứng đối cấp tốc, nếu vừa rồi hơi có sai lầm, không phải mất mạng cũng là cả đời tàn khuyết, chẳng thể làm nam nhân được nữa. Lúc này Tần Húc Phi đâu còn dám buông tay, tay chân toàn bộ hung hãn đè trên người Phương Khinh Trần, chẳng dám thả lỏng một khắc, trong lúc hổn hển, hoàn toàn không phát giác bộ dáng này của hai người quỷ dị bất nhã cỡ nào, lại không dám cao giọng để người bên ngoài nghe thấy, chỉ đè thấp giọng gầm lên: “Phương Khinh Trần! Ngươi làm gì thế!”
Dùng lời đám bạn học Tiểu Lâu mà nói, Phương Khinh Trần là kẻ sĩ diện chết mà chịu tội sống tiêu chuẩn.
Vốn lúc chiến sự vừa kết thúc, y đã rất không thoải mái, chỉ là y lại không chịu như Tần Húc Phi, thả lỏng bản thân, bày ra sự yếu ớt của mình trước mặt mọi người, mà vẫn quật cường chịu đựng, không chịu lộ ra.
Nhìn Tần Húc Phi ngã ngựa, y lại vẫn ngồi ngay ngắn trên ngựa, không nhúc nhích một chút, kỳ thật chỉ là cảm thấy người nhũn ra, có ngựa vẫn tốt hơn đi bộ, thật sự phải tự mình đi lại khắp chốn, chen chúc với một đống người, y khẳng định sẽ lộ ra sơ hở.
Vì thế, toàn quân trên dưới còn đang bận rộn không ngừng, y lại tìm nơi nghỉ ngơi trước tiên. Vì sợ bị người phá, cũng từng nhiều lần cảnh báo Kỳ Sĩ Kiệt và vệ binh thủ vệ, may mà da mặt y đủ dày, cả chuyện ngủ mơ giết người này cũng có thể lấy ra làm cớ.
Vừa đóng cửa phòng, nằm dài lên giường, thân tâm thả lỏng, liền mặc cho loại mỏi mệt yếu đuối hỗn loạn mơ màng kia cùng với đau đớn cơ hồ đã thành quen bao phủ mình.
Mơ mơ màng màng chẳng biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên cảm giác bên cạnh có người, y đương nhiên giơ tay một phen chụp lấy ném ra ngoài.
Lúc này, thần trí của y cũng chưa thanh tỉnh, chỉ là một loại bản năng tự mình bảo vệ và thói quen cự người ngoài ngàn dặm, làm thân thể y tự nhiên muốn ném văng người lúc này tiếp cận.
Ném một phát, lại ném bất động, người vẫn chưa tỉnh, chỉ dựa vào bản năng của cao thủ đứng đầu mà tự nhiên biến hóa kình lực, thậm chí tay chân kiêm dùng mà công ra.
Đầu tiên là tất cả thế công đều bị cường lực ngăn được, tiếp theo bên tai vang lên một tiếng gầm: “Phương Khinh Trần, ngươi làm gì thế?”
Thanh âm kia vang dội quá sức, Phương Khinh Trần chấn động, thần trí rốt cuộc miễn cưỡng kéo trở về quá nửa, lúc này mới cảm thấy trên người đè một vật nặng trịch, hai tay còn bị hung hãn chụp lại.
Y mở mắt, chớp chớp, rất nỗ lực muốn thử lý giải tình hình quỷ dị trước mắt, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Tần Húc Phi, chậm rãi dùng ánh mắt dẫn dắt Tần Húc Phi cúi đầu nhìn rõ ràng tư thế kề sát kỳ lạ của hai người: “Hoặc giả nên do ta hỏi ngươi chứ, Tần Húc Phi, ngươi làm gì thế?”
Tần Húc Phi lúc này rốt cuộc cũng phát hiện, bộ dáng hung tợn đè trên người Phương Khinh Trần thế này bất lịch sự cỡ nào, vội vàng nhảy dựng lên, mặt chợt đỏ chợt trắng: “Đang yên đang lành, ngươi ra tay với ta làm gì?”
Phương Khinh Trần lúc này đầu vẫn còn choáng váng từng cơn, ngực cũng đau đến kịch liệt, hận không thể mau mau đuổi cái tên không dưng chui ra này đi, tự mình nhắm mắt, quan tâm chi là ngủ hay ngất, chí ít để thế giới thanh tịnh một chút trước đã.
Y đưa tay vỗ vỗ trán, làm ra vẻ ngủ say mới tỉnh: “Ta đã nhắc nhở binh sĩ bên ngoài, ta có bệnh ngủ mơ giết người, ngươi vốn không nên vào khi ta đang ngủ.”
Tần Húc Phi nhíu mày, nhìn dáng vẻ vỗ trán của y, nhẹ giọng hỏi: “Có phải ngươi bệnh đến hơi hồ đồ rồi không?”
Phương Khinh Trần giận dữ trừng y một cái: “Ai bệnh?”
Tần Húc Phi không nói gì. Mặt thì đỏ như có lửa đang đốt, người thì nóng bừng bừng, sự thật rõ ràng như vậy, nếu ai đó còn cố muốn chống chế, y còn có thể nói gì đây?
Quái vật này, sợ người ngoài tin y là người tốt, cũng sợ để người nhìn thấy mảy may yếu ớt và mỏi mệt của mình. Nghe Kỳ Sĩ Kiệt nói, y một đường che chở nạn dân chạy trốn, nhưng mỗi lần phát bệnh, đều không cho phép người ta tới gần, ngay cả ngủ cũng cô linh một thân trốn tránh xa tít mọi người, sợ cũng chỉ lo để người trông thấy sự suy yếu và vô lực của y thôi.
Tần Húc Phi không dưng chợt mềm lòng lại chợt rầu rĩ, thấp giọng hỏi: “Ngươi… Bệnh căn hạ xuống như thế nào đây?”
Phương Khinh Trần chán nản: “Ta không bệnh, chỉ là mấy ngày nay quá mệt…”
Nhịn không được lại trừng y một cái, nếu không phải vì cứu cái tên nhàm chán nhà ngươi, ta có đến mức khiến mình đến nông nỗi này không?
Tần Húc Phi thật sự rất muốn lý luận một phen, nhưng thấy thần sắc y tiều tụy, cuối cùng vẫn cố nén xuống.
Biết rõ người này sính mạnh, mình truy hỏi nhiều nữa, y khẳng định cũng phải chối phăng đến cùng. Bắt y lãng phí tinh lực ứng phó mình như vậy, ngược lại sẽ khiến thân thể mỏi mệt càng không được nghỉ ngơi.
Y nhịn nhịn, thở dài: “Được, cứ coi như ngươi mệt, vậy ngươi cứ nghỉ ngơi đàng hoàng trước đi, ta tạm thời không quấy rầy ngươi.”
Y gật đầu với Phương Khinh Trần, lại thật sự thẳng thắn gọn gàng quay người ra ngoài.
Phương Khinh Trần cũng không ngờ, tên cố chấp này, lúc này lại dễ nói chuyện như vậy, ngược lại hơi ngẩn ra. Ngơ ngác nhìn cánh cửa mở ra lại đóng kia, qua một lúc mới không dưng thở dài, nhắm mắt nằm xuống tiếp.