Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 624: Chương 624: Đại Sự Không Ổn




CHƯƠNG 282: ĐẠI SỰ KHÔNG ỔN

“Đang nói chuyện với cậu đó, hồ ly…”

Phương Khinh Trần chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý.

“Cái tên này…”

“Được rồi được rồi, Mẫn Hân, chuyện của Khinh Trần cậu ấy có thể tự làm chủ, chúng ta không cần nhiều lời.” Ngô Vũ vội vàng hòa giải. “Chúng ta nên làm chính sự, mở hội thảo luận vấn đề của A Hán đi.”

“A Hán? Lại chuyện gì liên quan đến y?” Phương Khinh Trần hơi kỳ quái.

“Mấy người bọn tôi lén hỏi ý kiến mọi người, đều cảm thấy để Địch Cửu trực tiếp xông vào Tiểu Lâu tìm chết như vậy không tốt lắm, cho nên định mở hội, nghiên cứu thử coi nên làm thế nào?”

“Giáo sư đâu, ông ấy không tỏ vẻ gì?”

“Giáo sư nói vấn đề của mình tự mình đối mặt, tự mình lựa chọn tự mình quyết định, chỉ cần không đụng chạm nguyên tắc của Tiểu Lâu, thầy nhất loạt không quản.”

“Thế cứ tùy tiện đi, họp thì họp…” Phương Khinh Trần dù sao cũng chẳng có việc gì để làm, thái độ rất tùy ý.

“Được rồi được rồi, tôi nối liền mọi người trong cùng một tần số…” Ngô Vũ vội vàng thao tác một phen, Phương Khinh Trần chỉ cảm thấy sâu trong óc lộn xộn một trận, một đống người đang chào hỏi thăm hỏi nhau. Trương Mẫn Hân đang cùng Thanh Thương chào hỏi, bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên: “Ồ? Y khóc! Oa ha ha, y chảy nước mắt rồi…”

Trương Mẫn Hân hớn ha hớn hở nói nước mắt của Địch Cửu, cười nhạo người đem rượu dốc đầy đầu đầy mình kia.

Mà Phương Khinh Trần rõ ràng chưa từng tận mắt nhìn thấy, lại lý giải nguyên nhân người kia hành sự như thế một cách lạ thường.

“Y là bị nước mắt của mình bừng tỉnh, cho nên rưới rượu lên mặt lên người để che giấu.”

Vì sao, y biết?

Bởi vì, đem tâm so tâm mà thôi.

Một câu nói ra, trong đầu lặng ngắt, dường như mọi người đều bị dọa sợ.

Phương Khinh Trần cực đoan bốc đồng kia, lại chịu cùng người đem tâm so tâm? Rõ ràng trước đó không lâu, y vẫn là người biểu hiện lãnh khốc nhất, không thèm để ý nhất, không đồng ý nhất với vận mệnh tất chết của Địch Cửu.

Nhưng mà y lại là người duy nhất, có thể nhạy bén đến mức lập tức hiểu rõ sự thật, đồng thời chịu đi lý giải Địch Cửu.

Đoán người trong Tiểu Lâu đều đang ở bên kia hô to mặt trời mọc từ hướng tây đây, mà Phương Khinh Trần lại chỉ hơi hờ hững nở nụ cười.

Đúng vậy, đem tâm so tâm. Bởi vì y cũng là người trong lòng đau đến lợi hại hơn, cũng sẽ kiêu ngạo khiêu khích, tùy ý phi dương kia. Bởi vì y cũng là người bản năng phải che giấu sự yếu đuối trong lòng với bất cứ ai, thậm chí không chịu để chính mình nhận thấy được kia. Bởi vì y cũng là người cho dù cô độc đối mặt với thiên địa, cũng phải ngoan cố che giấu một giọt lệ bi thương kia…

Chẳng qua, phương pháp y và Địch Cửu sử dụng bất đồng thôi.

Cũng may người trong Tiểu Lâu, chung quy không có quá nhiều thời gian để nghiên cứu cảm xúc của y, sau khoảng yên lặng ngắn ngủi, lực chú ý của mọi người lại quay lên người A Hán và Địch Cửu.

Rất khó được, đám thần tiên này cuối cùng lại vẫn quyết định tận lực ra tay cứu vớt một phàm nhân như sâu kiến.

Vì miễn cho Địch Cửu tự sa vào chỗ chết, mọi người quyết định nghĩ cách ngăn y tiến vào Tiểu Lâu.

Đáng tiếc, ý tưởng tuy tốt, thực thi lại không dễ.

Học trò trong Tiểu Lâu không thể ra tay can thiệp việc nhân thế, mà học trò tại thế gian, tuy có nhiều thế lực, muốn thật sự làm chuyện này, lại không dễ.

Thế lực của Phong Kính Tiết toàn ở Triệu quốc, không điều được, hơn nữa y còn phải bảo hộ Lư Đông Ly, cũng không tiện phân ra nhân thủ.

Tiểu Dung ở Yên quốc nhìn như địa vị cực tôn sùng. Nhưng y từ rất sớm trước kia đã buông ra hết các thế lực ẩn mật trong tay. Ngay cả thủ hạ của An Vô Kỵ, hiện tại cũng không thể dùng tùy tiện. Y trái lại có thể nhờ Yên Lẫm ra tay hỗ trợ. Nhưng Yên Lẫm dù sao cũng là quốc quân, xuất phát từ góc độ quốc gia, sợ sẽ có một phen ý tưởng khác, hơn nữa y vốn có khúc mắc cực lớn với người trong Ma giáo, nếu tra biết thân phận Địch Cửu và A Hán, trời biết sẽ thừa cơ gây ra phong ba gì. Lần trước Yên Lẫm đã vì chuyện Địch Nhất, thiết cục hãm hại người trong võ lâm, hại Tiểu Dung thảm không nói nổi, lần này chẳng ai dám mạo hiểm nữa.

Thế lực của Phương Khinh Trần cũng rất lớn, đáng tiếc y hiện tại một lòng muốn thoát ly trung tâm chính trị, cũng sớm hạ quyết tâm không vận dụng chỉ huy những người đó nữa.

Cuối cùng thương lượng đến thương lượng đi, cũng chính là Tiêu Thanh Thương và Triệu Thần có thể tận lực điều động một ít nhân thủ. Nhưng Địch Cửu và A Hán không hề ở trong phạm vi thế lực của Ngô quốc và Vệ quốc, Tiêu Thanh Thương và Triệu Thần chỉ có thể cự ly xa điều động nhân thủ đi ngăn cản Địch Cửu. Như vậy người có thể dùng rất ít, mà bản lĩnh cũng chẳng thể nói là cao cường cỡ nào. Âm thầm ngáng chân, giở âm mưu, kéo chậm hành trình của Địch Cửu vẫn có thể, muốn hoàn toàn ngăn cản y, đó cơ hồ là không khả thi.

Mọi người phiền não một lúc, Phương Khinh Trần rốt cuộc nhíu mày đứng ra: “Người của các ngươi cứ tận lực kéo chậm hành trình của y, để ta có thể chạy đến là được.”

Mọi người đều chợt vui lại chợt kinh: “Hồ ly, cậu chịu tự mình ra tay?”

“Đám chính chủ chúng ta đây không ra tay, chỉ bằng những người đó, ai có thể ngăn được Địch Cửu. Trong đám các ngươi, Thanh Thương Triệu Thần còn đang làm luận văn, bị quy tắc hạn chế, không thể tham gia quá sâu vào chuyện này. Thân thể Tiểu Dung… Khẳng định là chẳng làm được gì. Kính Tiết lại phải chăm sóc Tiểu Dung, phân thân không được, trừ ta ra, còn ai có thể ra tay.”

Phương Khinh Trần dù sao hiện tại cũng không nơi để đi, không việc để làm, có một đại sự từ trên trời rơi xuống như vậy, cũng có thể giết thời gian. Đang nói, trên mặt lại có ý cười.

“Kính Tiết, dọc đường ta vừa vặn phải qua chỗ ngươi, nói không chừng ta còn có thể thuận tiện đến gõ cửa nhà ngươi.”

“Hả?”

Ra tiếng trước lại là Tiểu Dung, cười khan có phần mất tự nhiên, trong lòng có một loại dự cảm cực kỳ không tốt.

Lời Phong Kính Tiết lúc đó khi giày vò Yên Lẫm đã uy hiếp, y vẫn còn nhớ kỹ đây.

“Vậy là dễ rồi, chỉ cần Khinh Trần có thể kịp thời đuổi tới, cái mạng nhỏ của Địch Cửu không thành vấn đề, chúng ta chỉ cần tìm kiếm thêm tư liệu, mau chóng tìm được biện pháp không tăng thêm thương tổn lại có thể thức tỉnh A Hán là được.” Ngô Vũ nói.

Tiểu Dung nơi này đau đầu, những người khác đều như trút được gánh nặng, thoải mái một hơi. Sau khi tan họp, một đám gia hỏa chỉ sợ thiên hạ không loạn, lặng lẽ xúi bẩy Kính Tiết, bảo y nhân cơ hội nghĩ cách thừa Khinh Trần chưa chuẩn bị, đánh ngã lột sạch xem thương, sau đó Kính Tiết giậm chân nói các ngươi chỉ giỏi đứng nói chuyện không đau lưng, tạm thời không đề cập.

Tiểu Dung thở dài. Khinh Trần sắp tới, liệu có thể gây ra chuyện gì không đây? Yên Lẫm và Phương Khinh Trần hai người này, bất kể gây ra mâu thuẫn gì, đều đủ làm y nhức đầu.

Thế nhưng, Khinh Trần đến, chung quy có thể thuận tiện trị thương.

Phiền toái cực kỳ cực kỳ có thể có, ưu đãi lại cũng nhất định sẽ có. Như vậy… rốt cuộc có nên ngóng trông y đến không?

Phương Khinh Trần giục ngựa giơ roi, thần tốc lên đường.

Lần này, y phải đua cùng thời gian, y phải chạy đến ngăn lại trước khi Địch Cửu bước vào cấm địa Tiểu Lâu.

Ngày này, trời trong nắng ấm, mà tâm tình Dung Khiêm, vẫn rất không tốt.

Vốn gần đây mọi sự trôi chảy, Yên quốc hỉ sự liên miên. Quốc thái dân an, triều chính thanh minh, đại quân chinh Tần lại dễ dàng mang theo hàng loạt chiến lợi phẩm và công văn nghị hòa điều kiện cực kỳ hậu đãi khải hoàn mà về. Yên quốc luyện binh thuận lợi, đắc lợi tràn đầy, liên đới danh vọng của Yên Lẫm trong triều trong quân đều như mặt trời ban trưa.

Trước đó không lâu, Lạc Xương cũng rốt cuộc sinh hạ hoàng tử, tuy nói có chút gian nan phức tạp, nhưng may mắn cuối cùng vẫn là mẫu tử bình an. Hoàng gia có hậu, quân vị có tự, vừa là gia hỉ, cũng là quốc hỉ, trong triều trong cung, đều là nhất phái náo nhiệt.

Nhìn hài tử trắng trẻo mũm mĩm kia, nhớ tới Yên Lẫm ấu thời cũng mềm mại đáng yêu như vậy, trong bụng Dung Khiêm cũng cực kỳ cao hứng, trong lòng càng có rất nhiều cảm khái hoài niệm.

Thân thể y dưới sự chăm sóc của Phong Kính Tiết, cũng đang liên tục khá lên, hiện tại cho dù không có người đỡ, cũng có thể tự mình đi mười mấy hai mươi bước. Tuy nói kém xa người bình thường, nhìn chung tiến bộ rõ ràng, cũng coi như là một hỉ sự.

Đáng tiếc, nhiều việc tốt như vậy cùng nhau bày trước mặt, duyên cớ bởi vì ai đó mà phiền não ưu sầu của y vẫn không cách nào thoáng giảm nửa phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.