CHƯƠNG 226: ĐẦY VƯỜN XUÂN SẮC
Phong Kính Tiết vốn đã tuấn lãng đẹp đẽ, lúc xuất cung đi chơi, còn đặc ý chọn một con ngựa đẹp nhất trong cung cưỡi đi.
Ngựa kia toàn thân trắng như tuyết, thần tuấn đạo thường… Đích xác đề khí, đích xác đẹp đẽ. Nhưng ngựa đẹp nhất trong cung, dùng gót chân mà nghĩ cũng biết, đương nhiên là tọa kỵ của chính Yên Lẫm!
Nhưng vị đại gia này không chút khách khí kéo đi cưỡi, hô một tiếng cũng lười. Thái giám coi ngựa trái lại cố gắng ngăn cản, còn phái người cấp báo Yên Lẫm.
Kết quả, Yên Lẫm còn đang thượng triều, chưa nghe được tin tức, Vương tổng quản phụ trách sự vụ toàn cung đã cười khổ phái người đến nói, Phong công tử đã thích, con ngựa này cứ tặng công tử.
Phong Kính Tiết cảm ơn cũng chẳng được một câu đã cưỡi ngựa đi mất không nói, còn lấy luôn một bộ yên ngựa hoàng kim. Lại tìm thợ may tốt nhất kinh thành may cho mình hơn chục bộ quần áo.
Y là khách quý của Yên quốc, đi đến nơi nào tự nhiên đều có quản sự trong cung phải theo chăm sóc, trợ thủ, nghe phân phó, y muốn tiêu tiền thì tính tiền thay y.
Vì thế y cả ngày liền tóc đen áo trắng, ngựa trắng yên vàng rêu rao qua lại trên phố chợ Yên kinh, ra vào đều là những nơi túy sinh mộng tử, tiêu tiền như nước, chẳng biết đã chọc bao nhiêu người đỏ mắt.
Tửu lâu tốt nhất đắt nhất Yên kinh, không đến mười hôm, từ chưởng quầy đến tiểu nhị người người đều cực thân thuộc với Phong công tử.
Thanh lâu nổi danh nhất, hoa khôi nổi danh nhất Yên kinh, không đến nửa tháng, tất cả đều đã thêm một tri kỷ lương hữu.
Có loại coi tiền như rác lớn nhất trên đời này như Hoàng đế đứng phía sau, Phong Kính Tiết tiêu tiền đương nhiên không đau lòng, thường xuyên ăn uống tiệc tùng dạo chơi thanh lâu, còn ưa một hơi dẫn bảy tám mỹ nữ ra ngoài tản bộ mua sắm, từ phố đông mua đến phố tây, hiệu tơ lụa, tiệm son phấn, quầy trang sức, đó đâu phải mua, dứt khoát chính là càn quét một lần. Các mỹ nhân cười đến trăm hoa đua nở, nịnh hót hầu hạ Phong công tử bay thẳng lên trời. Đáng thương các quản sự tính tiền phía sau, moi hết ngân phiếu khắp người vẫn chưa đủ, viết bao giấy nợ, còn phải bảo người phi ngựa về cung lấy bạc.
Chỉ tiêu tiền thì cũng thôi, Yên Lẫm Hoàng đế này còn chưa đến mức bị y ăn uống tiệc tùng, tiêu tiền như nước đến mức giật gấu vá vai. Nhưng Phong Kính Tiết thật sự là rêu rao thái quá.
Có người không biết căn nguyên về y, coi y là kẻ ném tiền qua cửa sổ, bày cục muốn gạt tiền tài, hoặc là bố cục tiên nhân mỹ nhân, hoặc là lừa y đi đánh bạc.
Kết quả, tiểu mỹ nhân sẽ không dưng ngả qua y, tất cả tiền đánh cuộc sẽ bị y thắng sạch, nếu đám vô lại lưu manh còn dám không biết sống chết quây lên. Như vậy… sau một canh giờ, một đống xúi quẩy mặt mũi bầm giập, rên rỉ kêu than sẽ bị ném ở cửa nha môn.
Trước kia Yên Lẫm ba ngày hai đầu ra cung, mọi người đều thần kinh khẩn trương đến cực điểm, mỗi ngày lo liệu trị an Yên kinh, trong kinh thành cũng đã bị giày vò đến mức cơ hồ có thể đêm không cần đóng cửa, thừa lại mấy tên côn đồ lọt lưới như vậy, còn đều bị ném ở cửa nha môn.
Lão bách tính trái lại rất cao hứng, nhưng thể diện của kinh triệu doãn, thật sự hơi không dễ coi. Ai chẳng biết mấy ngày này Hoàng đế đang càn quét thế lực võ lâm, cố tình Yên kinh cửa nhà này, lại thoáng chốc có nhiều bang phái lưu manh như vậy… Ôi chiến tích… Ôi bình hạch cuối năm…
Chẳng qua, những kẻ không lên được mặt đài này, vốn chẳng tính là gì. Kinh triệu doãn tối đa cũng oán thầm hai câu trong bụng, tuyệt đối không dám thật sự phát ra oán ngôn gì.
Nhưng mà, Phong Kính Tiết vẫn thật sự có tài, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, việc ngâm gió ngợi trăng không làm khó được y. Có thể thưởng rượu ngon, cũng có thể pha trà ngon, khi hứng đến, thổi hảo khúc xướng hảo điệu, người vừa được cái mã ngoài dễ coi, ra tay lại hào phóng hù chết người, ra vào thanh lâu chưa bao lâu, liền rước lấy chẳng biết bao nhiêu mỹ nhân ái mộ.
Những danh kỹ hoa khôi đó, phần nhiều lấy biết được Phong công tử, cùng luận giao làm vinh quang, khi vô sự nhắc đến y, cũng thường quý mến, thường có người thề thốt thành khẩn, nhân vật như Phong công tử, dù không xu dính túi, các nàng cũng nguyện dốc túi kết giao.
Lời này nói ra, lại là những nơi phong nguyệt kinh thành tán dương một thời, trở thành mỹ đàm.
Mỹ đàm đúng là mỹ đàm, nhưng những danh kỹ hoa khôi đó, ai không có một đống thần dân dưới váy. Những kẻ ngưỡng mộ đó, tất nhiên người người vô cùng ghen ghét Phong Kính Tiết. Mà Phong Kính Tiết hành sự lại đặc biệt kiêu ngạo, không hề thu liễm, lúc này mới non nửa tháng, vì chuyện tranh giành tình nhân, chẳng biết đã gây ra bao nhiêu phong ba.
Kinh thành vốn là nơi con em quan lại trẻ hư nhiều nhất, người trẻ tuổi tìm vui, ai không thích tìm một tiểu mỹ nhân tri kỷ trong thanh lâu, tuổi trẻ khí thịnh, ai lại không thích so lẫn nhau, kết quả bị Phong Kính Tiết tẩn, cơ hồ đều là những kẻ có bối cảnh.
Lúc đầu đánh mấy phú thương phương nam, hào khách đất bắc thì thôi. Sau đó liền chui ra công tử của Thượng thư, tiểu cữu tử của đại học sĩ, thậm chí còn có huynh đệ của Tể tướng, mà hiện tại…
Yên Lẫm vẻ mặt đau khổ nói: “Sáng sớm hôm nay, thập nhị hoàng thúc mặt mũi bầm giập chạy tới tìm ta chủ trì công đạo…”
Nói đến thì thập nhị hoàng thúc kia, không phải thúc thúc ruột của Yên Lẫm, trung gian đã cách một tầng. Bối phận tuy cao, tuổi còn nhỏ hơn Yên Lẫm. Tuy rằng vị kia địa vị không phải đặc biệt tôn quý, nói cho cùng cũng là hoàng tử long tôn, huyết mạch vương tộc, bị người đánh như vậy, quả thật thể diện có phần không hay.
Hơn nữa, theo thế này mà tiếp tục phát triển… Hoàng thân quốc thích bị đánh tiếp theo, lại nên là ai đây. Ngày nào đó nếu thật sự khiến người người tức giận, một đống thúc thúc bá bá chạy tới ồn ào với y, Yên Lẫm cũng phải nhức đầu.
Nghe Yên Lẫm chậm rãi giảng thuật những việc này, Dung Khiêm vui ơi là vui: “Vị quận vương gia kia làm sao chọc tới y thế?”
“Thập nhị hoàng thúc đi Bách Hoa lâu tìm vui, vốn là muốn Ấm Ấm cô nương đến bồi rượu, ai ngờ Ấm Ấm có khách, lại không đến…” Yên Lẫm thở dài. Quyền quý đi thanh lâu, cướp cô nương người ta đã định là chuyện thường, thông thường mà nói, trong thanh lâu, cũng thà rằng chậm trễ khách bình thường, không dám đắc tội quyền quý.
Đáng tiếc, tối qua Ấm Ấm trái lại muốn đi xã giao, nhưng Phong Kính Tiết uống hứng khởi lại không chịu thả. Vị quận vương gia tôn quý kia đâu chịu nổi sự lạnh nhạt thế này, đương nhiên dẫn hạ nhân đánh tới cửa, kết quả có thể nghĩ.
Dung Khiêm bật cười: “Ngươi xem, y tuy kiêu ngạo càn quấy, chừng mực lại nắm rõ. Y mặc dù có ý gây chuyện, không chịu thu liễm, cố ý chọc giận người khác, nhưng chưa bao giờ ra tay trước, luôn phải người ngoài ầm ĩ, bản thân y chiếm đủ lý, lại hung tợn giáo huấn người, dù kiện cáo đến trước ngự, y cũng chẳng đuối lý.”
Yên Lẫm thở dài, bây giờ đâu thể mọi chuyện nói đạo lý… Nói trắng ra, còn không phải là y cậy mình có việc cầu y, cho nên có gió giương buồm hết cỡ mà thôi.
Dung Khiêm chỉ cười nhẹ. Phong Kính Tiết vốn là tính nết tùy tiện tùy ý. Trước khi quen biết Lư Đông Ly, yêu nhất chính là tận tình hưởng thụ nhân sinh, mỹ tửu giai nhân, chỉ cầu tận hứng. Hiện giờ vì giúp Lư Đông Ly, cả ngày bận đến chân không chạm đất, chẳng biết bao lâu rồi không làm xằng làm bậy như vậy. Hiện tại đã đến Yên quốc, ngoại trừ chăm sóc mình thì chẳng còn việc gì khác, sao có thể không thừa cơ hội này, biến vốn thêm lợi mà tìm về hết tất cả những niềm vui.
Về phần loại rêu rao gây chuyện quá đáng này, ờ… Chẳng qua là thích cho Yên Lẫm chút phiền toái. Yên Lẫm càng khó xử, y càng cao hứng. Cứ để một đám người vây quanh Yên Lẫm kêu khóc kể lể đi, coi vị Hoàng đế này, vừa âm thầm hận đến nghiến răng, còn vừa phải vắt hết óc gỡ tội giúp y. Đây quả thật cũng là một thú vui không tồi.
Loại chuyện này, cứ mặc Phong Kính Tiết ồn ào đi vậy, Dung Khiêm thật sự không dám quản nhiều. Bản thân Phong Kính Tiết đã có rất nhiều ý kiến với Yên Lẫm, để y trút giận cũng tốt. Hơn nữa, Yên Lẫm hôm nay chịu thêm chút khổ, may ra sẽ tránh được đại tai đại nạn mai kia. Nhớ tới lần trước Phong Kính Tiết dùng Phương Khinh Trần để uy hiếp y, Dung Khiêm liền âm thầm phát rét. Ôi, thà rằng tin tưởng có, không thể tin không có, loại ma quỷ Phương hồ ly này, chỉ mong Yên Lẫm cả đời cũng đừng có cơ hội gặp.
Dù sao bây giờ muốn tìm mấy kẻ không nên đánh trong số con em quyền quý thật sự không dễ dàng. Phong Kính Tiết lại biết chừng mực, cho dù đánh người thoạt nhìn thảm hơn, cũng sẽ không chân chính thương cân động cốt, huống chi, chỉ cần y ra tay, đối phương khẳng định cũng có chỗ quá đáng.
Loại sự tình này, cũng coi như lạc thú vặt, nhạc đệm nhẹ trong cuộc sống, không cần quá chú trọng. Trọng thần nào thật sự không biết xấu hổ mà vì chuyện con em đến kỹ viện tranh giành tình nhân, đến ấm ức với Yên Lẫm? Về phần những hoàng thân bảy tám đời xa tít mù ấy, Yên Lẫm chẳng qua không thể không kiên trì nghe họ kể lể bất mãn, nhịn một chút rồi cũng qua, chẳng coi là phiền não gì lớn.
Cho nên kỳ thật Dung Khiêm cũng không đồng tình Yên Lẫm như thế nào.
Nhìn bộ dáng vui trên tai họa mà cười khẽ không ngừng của Dung Khiêm, Yên Lẫm liền biết không thể trông mong y, cũng chẳng dám oán giận gì, chỉ cười khổ đẩy Dung Khiêm chậm rãi đi trong ngự viên.
Thôi thôi, chẳng qua là mấy trọng thần trong triều, có thù không dám nói rõ, quanh co dùng các loại cớ gây phiền phức, chẳng qua là một đống thúc thúc bá bá, thúc công bá gia, thường chạy tới khóc khóc kêu kêu, dây dưa không ngừng.
Ngần ấy năm qua, những chuyện bằng trời, Dung tướng đều gánh thay y, một chút phiền toái nhỏ nhặt như vậy, chẳng lẽ y lại không ứng phó được.
Âm thầm hạ quyết tâm như vậy, y cũng chẳng nói nhiều về những việc này nữa, chỉ thuận miệng tìm chút chuyện phiếm nói cười với Dung Khiêm.
Bên cạnh hoa liễu rợp bóng, sóng biếc khẽ chảy, ngẫu nhiên có cá nhảy trên sóng, hạc kêu giữa hoa, lại có gió mát phả vào mặt, mùi hoa kéo đến, Dung Khiêm cười nói: “Nên thường ra đây đi lại một chút thì tốt, tâm tình cũng khoan khoái hơn nhiều. Trên đời này nơi nơi đều là cảnh đẹp, sao có thể ngày ngày ru rú trong phòng.”
Yên Lẫm im lặng cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn Dung Khiêm, thân thể một tháng qua càng thêm gầy giơ xương này.
Đi lại một chút, bị người đẩy thế này, cũng coi như đi lại một chút sao?
Trên đời quả thật nơi nơi là cảnh đẹp, thế nhưng hiện giờ y có thể nhìn thấy, chẳng qua là một góc con con trong hoàng cung mà thôi.
Y lần lữa không đáp, Dung Khiêm cười nói: “Nếu mệt rồi thì dừng lại nghỉ ngơi một chút, Hoàng đế bệ hạ của ta, hầu hạ người lại chẳng phải sở trường của ngươi.”
Yên Lẫm vẫn trầm mặc.
Dung Khiêm hơi quay đầu, nhìn y cười: “Không cần quá lo lắng, ta không phải đang khỏe lên đây sao, trước nay bệnh đi như kéo tơ, huống chi ta bị thương nặng như vậy, khôi phục tự nhiên phải rất chậm, ngươi khỏi cần quá nóng ruột.”
Yên Lẫm nhẹ nhàng nói: “Thương của Dung tướng, còn đau không?”
Dung Khiêm cười nói: “Nói không đau là gạt người. Chẳng qua, ta hiện tại có thể ngồi dậy, có thể ra khỏi phòng, có khí lực nói cười, còn có thể…” Y đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Yên Lẫm.
“Còn có thể thế này…”
Yên Lẫm chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh Dung Khiêm, mặt đối mặt nhìn y, nhẹ nhàng hỏi: “Dung tướng có chuyện gì luôn không thèm để ý, chịu khổ nặng hơn cũng luôn mỉm cười, rất nhiều thời điểm ta cũng chẳng biết thương của ngươi rốt cuộc ra sao rồi? Lúc ngươi nói cười với ta, ta cứ phỏng đoán, có phải ngươi một mặt đang chịu đựng đau đớn cực đại, Dung tướng ngươi…”
Y hỏi cực cẩn thận: “Ngươi bình thường khi nào thì đau khá kịch liệt, chỗ bị thương nào đau khá kịch liệt…”
Dung Khiêm cười có phần xấu hổ. Vấn đề này quá khó đáp. Bởi vì y căn bản không thể nói rõ.
Nếu y hỏi mình, khi nào thì không đau kịch liệt như vậy, những chỗ nào trên người đau không quá kịch liệt, may ra còn có thể tìm được một hai nơi để đáp…
Chỉ là, thật sự đã thành quen.
Những đau đớn vĩnh viễn không ngừng không nghỉ đó, rồi cả chứng viêm liên tiếp trong thân thể, thật sự đã thành thói quen, cũng liền chẳng để ý nữa.
Đau thì cứ mặc nó đau, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, sống khoái lạc và sống bi thương, luôn phải tiếp tục sống như nhau, tại sao không chọn khoái lạc kia chứ.
Y có thể vừa đau vừa mỉm cười, y có thể vừa đau vừa ôn hòa ngưng mắt nhìn người bên cạnh, y có thể vừa đau vừa hưởng thụ cuộc sống, thật sự không phải gượng ép, không phải diễn kịch, không phải giả bộ, y chỉ là… đã quen.
Y không trả lời, Yên Lẫm cũng không truy hỏi nữa, chỉ thình lình chuyển đề tài về lại trên người Phong Kính Tiết: “Phong công tử là một kỳ nhân, ta từng muốn tra kỹ lai lịch thân phận của y, cũng từng muốn mời chào y đến Yên quốc.”
Dung Khiêm cười nói: “May mà ngươi không làm, bằng không thật là uổng khí lực.”
Yên Lẫm cũng cười nhẹ một tiếng. Kỳ thật y vẫn hơi hoài nghi, Phong công tử này chính là Phong Kính Tiết, chỉ là không hề có chứng cứ. Y cũng biết Phong Kính Tiết Triệu quốc là một người cực có tài hoa, cho nên quả từng sinh lòng lung lạc, chỉ là sau khi mắt thấy một loạt hành vi của Phong Kính Tiết, liền xua tan ý nghĩ này.
Loại cuồng sinh này cho dù có tài hoa hơn, y cũng chẳng dám thu vào triều đình. Nếu không chỉ đi hóa giải mâu thuẫn, giải quyết phân tranh, trấn an cảm xúc của thần tử, đã đủ mệt chết y.
Mà về việc điều tra thân phận Phong Kính Tiết, sau nhiều lần suy ngẫm vẫn ngừng lại. Thông thường mà nói, loại kỳ nhân này đều không muốn có người ở sau lưng tra mình, y không dám mạo hiểm khiến Phong Kính Tiết không vui, hơn nữa, Phong Kính Tiết là hảo hữu của Dung Khiêm, xuất phát từ sự tôn trọng với Dung Khiêm, y cũng không tiện làm chuyện như vậy.
Mặc kệ Phong công tử này có phải là Phong Kính Tiết không, mặc kệ sau lưng y có cố sự gì, nói trắng ra, đều không liên quan lắm với Yên quốc, y có tài cũng được, có oán cũng thế, có oan có thù, tái thế làm người cũng vậy, đó đều là việc Triệu vương phải phiền não. Làm Yên vương, y coi đây là truyền kỳ kịch nam rồi thôi.
Mà hiện tại, y nhắc đến Phong Kính Tiết, kỳ thật chỉ là vì dẫn ra câu sau.
“Phong công tử từng đề cập sư môn của y, là nơi thần bí khó lường nhất thiên hạ, nơi đó có y thuật khó bề tưởng tượng nhất trên đời, cũng có quy củ lạ lùng nhất, y từng nói, nếu ngươi đến sư môn y, nhất định có thể triệt để chữa khỏi tất cả thương tích, chẳng những thân thể khỏe mạnh, hơn nữa có thể khôi phục hết võ công, đây rốt cuộc có phải là thật?”
Dung Khiêm khe khẽ thở dài một tiếng: “Đúng vậy, y là hảo bằng hữu của ta, xuất thân lai lịch ta cũng rõ ràng, sư môn của y quả thật là nơi lực lượng thần kỳ như thế, chỉ là ta cũng từng có lời hứa với sư môn y, không thể tiết lộ bí mật của họ với người đời.”
“Không sao, không thể nói thì đừng nói.” Yên Lẫm nhẹ nhàng nói: “Ta đã minh bạch, trên đời có rất nhiều chuyện không thể nói, không nên cưỡng cầu thái quá.”
Y cúi đầu khom người, chầm chậm đem đầu mình, cực nhẹ cực cẩn thận mà dựa lên gối Dung Khiêm, sau đó khe khẽ nhắm mắt, không nói cũng không động.
Tư thái yếu ớt mà nhụ mộ như vậy, khiến lòng Dung Khiêm chợt mềm lại chợt đau buồn, nhẹ nhàng chìa tay, cực nhu hòa mà chậm rãi vuốt tóc y, xoa vầng trán và mặt mày y.
Yên Lẫm nhắm mắt, lẳng lặng cảm thụ sự mềm mại của ngón tay, sự ấm áp của đầu ngón tay, rốt cuộc bình tĩnh nói: “Dung tướng, qua hai tháng nữa, ngươi cứ đi cùng y đi.”