CHƯƠNG 23: ĐÊM TRĂNG CÚNG TẾ
Bóng đêm dần khuya, chân trời một vầng trăng lạnh, có phần cô đơn.
Mấy hôm nay, ban ngày rất náo nhiệt, rất tưng bừng, Trấn Quốc hầu phục xuất nhân thế, lấy lễ thần tử chính thức gặp mặt Hoàng đế bù nhìn mười ba tuổi kia, long trọng trang nghiêm, Tiêu Trác hai bên tướng soái tề tựu biên thành, thân thân thiết thiết thương lượng chuẩn bị hôn sự hai nhà, rất đỗi vui mừng. Hôm nay, càng là ngày nghiêm túc trọng đại.
Hôm nay, lấy Phương Khinh Trần làm đầu, Tiêu Trác hai bên mấy vạn tướng sĩ, đã cử hành buổi lễ cúng tế long trọng, tam sinh tề hiến. Vô số nhang khói, hằng hà sa số những vò rượu bị đập vỡ, rượu ngon vãi đầy dưới đất, lẫn cùng máu tươi trên cổ tay mọi người cắt ra.
Lấy máu lập thề, lấy hộ quốc bảo dân làm chí, tế các tướng sĩ chết trong nội chiến phân loạn, hai bên cùng thề, từ đây vĩnh viễn không tranh chấp.
Sau cả một ngày sôi động náo nhiệt, cảm động lòng người, đêm nay lại có vẻ quạnh quẽ tiêu điều khác thường.
Triệu Vong Trần không ngủ được.
Nỗ lực trằn trọc hồi lâu, gã rốt cuộc vẫn trở mình dậy, tùy tiện khoác một kiện y phục, đẩy cửa mà ra.
Chậm rãi tản bộ, không có mục đích. Ánh trăng không hề sáng tỏ kéo bóng dáng lờ mờ đơn bạc dị thường của gã dài thật dài.
Bởi vì gã là đệ tử của Phương Khinh Trần, nơi gã ở liền được an bài phía sau khu viện Phương Khinh Trần ở, hai viện liên tục, đi qua cửa viện ngăn cách, vừa tiến vào tiền viện, gã liền trông thấy Phương Khinh Trần.
Đây là một khu viện cực mỹ lệ cực u tĩnh, Phương Khinh Trần không thích bị quấy nhiễu, cho nên trong đó không hề có một binh lính đang trực.
Mấy gốc đại thụ trong viện, dưới ánh trăng mơ hồ, không nhìn rõ anh ánh trên cây, theo gió bay xuống, là lá rụng, hay là hoa rơi. Cũng có mùi thơm mát vô danh nhàn nhạt, theo gió tan ra.
Phương Khinh Trần lưng dựa đại thụ, ngồi ngay dưới đất, trong tay là một bầu rượu.
Có lẽ là đêm quá tĩnh, có lẽ là ánh trăng quá nhu, khi Triệu Vong Trần đạp vỡ ngọc quỳnh trong viện, phảng phất, khi nhìn những hoa lá vụn vặt lặng lẽ rơi lên vai lên tóc, lên vạt áo bên hông người nọ, lại cảm thấy, sư phụ hóa thân truyền kỳ của gã, có đôi mắt cực ưu thương.
Trong nháy mắt đó, thiếu niên hoang mang, gã lại dường như ảo giác rằng khuôn mặt Phương Khinh Trần vĩnh viễn là thần thái phấn chấn, như triêu dương liệt nhật kia, ảm đạm chẳng thấy quang huy.
Song chỉ là một chớp mắt, sau một chớp mắt, người nọ thong dong đứng lên, hoa lá không còn chỗ dựa quyến luyến từ trên người y bay xuống, y nhướng mày, lại hàm chứa nét cười nhàn nhạt, hết thảy vừa nãy đều thành ảo giác.
“Đã muộn thế này, ngươi còn chưa ngủ?”
Triệu Vong Trần lẳng lặng nhìn y, qua một lúc mới đáp: “Ngài cũng không ngủ!”
Phương Khinh Trần vẫn mang theo ý cười: “Hôm nay, là ngày giỗ Trần Phi.”
Triệu Vong Trần im lặng.
Hứa Trần Phi, phó soái khi Phương Khinh Trần trấn thủ biên quan năm đó, sau khi tin Phương Khinh Trần chết truyền ra, là y dốc hết sức áp phục rối loạn dị nghị trong quân, kiên trì tiếp tục bảo hộ biên quan, là y dưới tình huống quân tâm đại loạn, cắn răng ngăn cản mấy lần tiến công của Tần quân trong một tháng.
Sau đó… Tần Húc Phi lĩnh quân triệt về, vờ bỏ cuộc, cường địch đã đi, nội tranh liền sinh. Chư tướng phe phái phân tranh, trong nước phiên vương các xứ tác loạn, hào cường các nơi nhao nhao tự lập, Hứa Trần Phi vừa phải lưu binh trú thủ, vừa phải quay quân bình loạn, vừa phải ứng đối triều đình nhiều phen yêu cầu, còn phải bình ổn cơn giận của chư tướng, trơ mắt nhìn nội bộ quân đội chia năm xẻ bảy, nam tử dùng hai mươi năm thời gian quý giá nhất trong sinh mệnh để bảo hộ quốc gia này, cuối cùng lại là trên chiến trường nội tranh, trúng tên lạc, trên mảnh đất Sở quốc của mình, chết trong tay người Sở quốc.
Không ai biết mũi tên đó là bắn ra từ trên cây cung nào, một phương khác của hỗn chiến năm đó sớm bị cựu bộ của Phương Khinh Trần bình định.
Có thể xử tử tất cả sĩ binh để báo thù sao? Cho dù có thể, người chết cũng sẽ không được an ủi, cũng không thể sống lại.
“Thì ra là thế, cho nên ngài định buổi cúng tế những người cũ trong quân năm đó vào hôm nay.”
“Cúng tế?” Vẻ tươi cười của Phương Khinh Trần hơi lạnh, “Thời gian chẳng qua đúng dịp, hiến tế là tình thế mà thôi, vì chính là người sống, không phải người chết.”
“Các người không phải thật lòng thương tiếc?”
“Ai nói không phải thật lòng?” Phương Khinh Trần chau mày, thanh âm hờ hững: “Chết đều là cố nhân của chúng ta, chẳng qua buổi tế lễ này nói trắng ra không phải vì họ mà thôi.”
Triệu Vong Trần nhìn Phương Khinh Trần giơ bầu rượu lên, xa xa kính với không trung, vòng cổ tay, đem nửa bầu rượu còn lại dốc hết xuống đất.
Có lẽ, đối với Hứa Trần Phi dưới cửu tuyền mà nói, thà rằng chỉ cần nửa bầu rượu trong cái đêm tĩnh lặng chỉ hai người nhìn thấy này, nhưng người thiên hạ còn sống, cần chính là năm tháng thái bình thật sự. Họ cần mấy vạn người kia, một trường huyết tế long trọng vì họ kia.
“Ngài, ngài có thể kết thúc chiến loạn, có thể cho bách tính không cần chạy nạn nữa, nếu họ biết ngài đã trở lại…” Trong đêm vắng, lòng tin của thiếu niên, kiên định đến mức lộ ra sự yếu ớt.
Phương Khinh Trần cúi đầu, nhìn rượu ngon ngấm xuống đất, lặng lẽ nhuộm say hoa rơi: “Phải, nhưng việc này có lẽ phải rất lâu.”
“Sao có thể? Ngài mạnh như vậy…”
Phương Khinh Trần cười: “Vong Trần, địch nhân của ta cũng mạnh như thế. Y oai hùng quả quyết, biết binh pháp, thiện kỵ xạ, hơn nữa, cũng là tướng sĩ kính yêu, dũng sĩ dưới trướng cũng năng chinh thiện chiến, dũng khí hơn người. Ta lại chẳng phải thần tiên.”
Triệu Vong Trần có phần ngỡ ngàng.
“Không thể nhanh một chút sao? Ngài còn muốn chúng ta chờ bao lâu?” Câu hỏi như vậy, mang theo nỗi tuyệt vọng.
Không phải không biết người trước mắt này cũng chẳng qua hai vai, không gánh nổi cả đất trời. Thế nhưng… hy vọng của mọi người, quả thật đều ở y. Từng chân chính giãy giụa cầu sinh dưới tầng thấp nhất, mới có thể hiểu được chiến loạn có nghĩa là gì. Đau khổ như vậy, cho dù kéo dài một ngày nữa, đều tàn nhẫn như thế nào.
Phương Khinh Trần chỉ hơi cười khổ, đúng vậy, còn phải bao lâu đây?
Trên hội tuyên thệ, y tự nhiên là miêu tả thắng lợi gần ngay trước mắt, thò tay là được. Cổ động chiến ý và đấu chí của quần chúng là cần thiết, thế nhưng, những lời kích động này, kỳ thật không thể gạt được những người đủ thông minh đó.
Mặc kệ chiến tranh là vì cái gì, chiến tranh luôn là tàn khốc. Mấy ngày này, y trơ mắt nhìn từng dung nhan quen thuộc quay lại bên cạnh, trong lòng yên lặng tính, lại là từng gương mặt thiếu mất.
Cựu bộ ngày xưa của y, còn lại bất quá một nửa. Những hán tử còn lại, trong mưa gió gọi tên y, vô cùng chí thành quỳ xuống trước y này, cũng tùy thời có thể vĩnh viễn rời đi trong cuộc chiến tranh kế tiếp.
Quân thần? Y là quân thần, cũng là sát thần! Mệnh lệnh cấp dưới xông pha chiến đấu chính là y, không thể bảo hộ cấp dưới không bị thương tổn cũng là y! Một mũi tên lạc không biết từ đâu tới, là có thể giết chết tướng quân dũng cảm nhất.
Y vốn có thể làm được nhiều hơn. Đối mặt với địa ngục nhân gian này, y lại thu nanh vuốt, vờ làm thân phàm nhân. Vì công bằng? Vì quy tắc? Nói trắng ra, còn không phải là vì bảo vệ bản thân y.
Nhìn vẻ mặt y dần dần ảm đạm, Triệu Vong Trần đột nhiên hỏi: “Ngài để ý cựu bộ của ngài năm đó sao?”
Phương Khinh Trần không thể trả lời.
“Ngài nói ngài có thể không nhớ chủ soái quân địch tên gì, nhưng sẽ không quên tên cấp dưới, ngài thật sự sẽ ghi nhớ mỗi một tướng sĩ vì nước vì dân chết đi sao?”
Phương Khinh Trần lẳng lặng ngẩng đầu dưới ánh trăng, ánh mắt bình tĩnh mà sâu thẳm.
Triệu Vong Trần không biết nhiệt huyết đầy lòng bỗng nhiên cuồn cuộn này vì đâu mà đến, có lẽ là nam tử bình thường như thần nhân này vẻ mặt quá mức mơ hồ, bí mật dằn sâu trong lòng này, chung quy không thể giấu được nữa.
Ngươi nhớ Hứa Trần Phi, vậy ngươi có nhớ tướng quân rất đần kia không, y là Triệu Vĩnh Liệt.
Y vì bất bình thay chủ soái của mình, một mực lén theo chủ soái về kinh, lại không phát hiện chủ soái của y bị người nửa đêm đánh tráo, lưu lại chính là thế thân.
Y bởi vì mắt thấy chủ soái tự sát, phẫn nộ chỉ trích quân chủ, sau đó vung kiếm tự vận, lại không biết người chết căn bản chẳng phải người y cam tâm dâng ra sinh mệnh.
Rất nhiều năm sau, anh hùng tài ba, trung thần tài ba kia đã trở lại. Cả thiên hạ đều đang vì y mà hoan hô!
Vậy ngươi có biết y không, có biết y ngốc đến mức vì một tử sĩ vô danh của Ma giáo, kim điện tự vận vì ngươi.
Y vì ngươi mà chết, ngươi còn sống, y lại bị người ta quên mất!
Y vì ngươi mà chết, ngươi đã trở lại, nhưng chưa bao giờ từng nhắc tới y.
Ngươi có biết, ngày giỗ của y, cùng ngày giỗ của ngươi, là chung một ngày.
Phương Khinh Trần, ngươi có nhớ y.
Cũng có một nghi vấn tối tăm, không thể mở miệng, luẩn quẩn dưới đáy lòng gã như u linh.
Ngươi… Ngươi mạnh như vậy mà… Hết thảy năm đó, ngươi có phải là thật sự thúc thủ vô sách, có phải là thật sự không thể tránh được…
Những lời đó cơ hồ đã buột miệng mà ra, Phương Khinh Trần lại đúng lúc này nói một câu nhàn nhạt: “Ta buồn quá, ngươi cùng ta ra ngoài đi dạo một chút.”
Triệu Vong Trần ngẩn ra, còn chưa lấy lại tinh thần, đã thấy một vệt màu trắng cô độc dưới ánh trăng kia, vừa lướt qua đã ra ngoài cửa viện, khoanh tay quay người: “Đi theo.”
Triệu Vong Trần ngớ ra, cắn răng đuổi theo.
Lúc đầu, gã nghĩ vẫn là đuổi theo, ngăn y hỏi ra vấn đề đã khốn khổ dây dưa trong lòng lâu lắm rồi. Song sau khi ra đại viện, chung quanh liền có quân sĩ đóng giữ. Bởi vì ngày gần đây hôn sự của Tiêu Hiểu Nguyệt và Trác Tử Vân sẽ cử hành long trọng trong thành, các nhân vật đầu não của Tiêu Trác hai quân tề tựu, cảnh vệ canh giữ tự nhiên thập phần nghiêm mật, nơi nơi đều có quân sĩ tuần đêm.
Tuy nói thấy gã và Phương Khinh Trần, tuyệt đối không ai dám ngăn, ngược lại trong đêm vắng, im lặng giơ vũ khí kính chào thi lễ, song có người ngoài, Triệu Vong Trần năm lần bảy lượt chẳng tìm được cơ hội nói ra, nhiệt lưu không hiểu bỗng dâng lên trong lòng kia, dần dần lại bình ổn.
Gã chỉ im lặng theo Phương Khinh Trần đi về phía trước. Vòng qua hành lang gấp khúc, đi qua lâm viên, đi thẳng ra phủ nha, chậm rãi bước lên phố dài vắng lặng, thời khắc đặc biệt, trong thành giới nghiêm ban đêm, trên đường không một bóng người đi đường, chỉ có bước chân họ đây lên mà kia xuống, khiến phố dài nửa đêm này càng thêm trầm tĩnh.
Ngẫu nhiên sẽ có sĩ binh tuần đêm đi qua, thấy Phương Khinh Trần liền nhường đường hành lễ, tiếng hô chào xa xăm phảng phất thuộc về một thế giới khác.
Bởi vì khoảnh khắc này, thiếu niên chỉ cảm thấy người đi trước kia cô đơn lạ thường. Trong mê mang, gã quên bẵng thân phận và truyền kỳ của y.