CHƯƠNG 311: ĐỀU KHÔNG BỚT LO
“Cho dù phán đoán của ta cũng không nhất định là đúng, nhưng ta nói như vậy, chí ít sẽ thúc đẩy Tiểu Dung nghĩ lại, nghiêm túc cân nhắc, không chỉ là định vị mối quan hệ giữa Tiểu Dung và Yên Lẫm, còn có cục diện trước mắt, cách nghĩ của những người khác, hậu quả khả năng liên lụy quốc gia xã tắc, dẫn phát vấn đề…”
Phương Khinh Trần hiếm khi chịu mở miệng một lần, nghiêm túc giải thích với Phong Kính Tiết như vậy: “Những việc này, y đều sẽ tự nhiên cân nhắc đến. Mà sau khi đã cân nhắc hết thảy, lại quyết định đi hay ở, bất kể kết quả như thế nào, ta đều ủng hộ y, vô luận được mất cuối cùng ra sao, ta tin y đều sẽ không hối hận.”
Y quay đầu, lại ngóng nhìn phương hướng hoàng cung: “Về phần mai sau Tiểu Dung tự xử như thế nào, kỳ thật ta không lo lắng lắm. Chỗ bất đồng lớn nhất của Tiểu Dung với chúng ta, chính là lòng dạ cực rộng, gặp biến cố luôn có thể thuận theo tự tại, trái lại có diệu dụng dị khúc đồng công với người tiêu sái như ngươi. Hai người các ngươi, đều không dễ dàng tự tìm phiền toái, tự mình chuốc khổ như ta. Tiểu Dung vị tất thật sự cho rằng giữa y và Yên Lẫm là loại quan hệ đó, cho dù tin tưởng bên trong chen lẫn một ít tình cảm không thể nói rõ, cũng nhất định có thể tìm được cho bản thân phương thức tốt nhất để đối mặt với hết thảy, loại người như y, sẽ không cục hạn mình trên thiên địa con con, địa vị khó xử.”
Phương Khinh Trần cười nói: “Lòng dạ y rộng lớn, Yên Lẫm có thể buộc được, lại không đóng được, huống chi Yên Lẫm cũng sẽ không đóng. Người khác gặp phải chuyện kiểu này, chưa biết chừng sẽ có chút hối hận, tiếc nuối tự thương, nhưng với Tiểu Dung mà nói, có lẽ chỉ là gió nhẹ phả vào mặt, không đáng nhắc. Cho nên ngươi không cần lo lắng quá mức. Ta lo lắng, chỉ là Tiểu Dung bị thiệt thôi.”
Phong Kính Tiết cũng lắc đầu: “Ta trái lại không hề lo lắng Tiểu Dung sẽ thiệt thòi nhiều. Y là Tiểu Dung, là Dung Khiêm, ôn lương nhân hậu không giả, nhưng y không phải là kẻ ngu xuẩn. Cho dù hiện tại y đã mất đi võ công, trí tuệ vẫn đó, cho dù là thân tàn thể nhược, ánh mắt kinh nghiệm còn đây.”
Phong Kính Tiết nhíu mày nói: “Trước kia y không cân nhắc vấn đề phương diện này, không phòng bị, cho nên ta mới cảm thấy y có thể sẽ bị thiệt mắc mưu. Nhưng ngươi đã gõ ác như vậy, nếu y còn mơ mơ hồ hồ mắc mưu người khác, y sẽ không là Dung Khiêm. Tiểu Dung dù sao cũng là Tiểu Dung, bất kể rơi vào tình cảnh nào, chỉ cần y không muốn thì chẳng ai có thể hãm hại mưu tính. Y vĩnh viễn sẽ không biến thành loại phế vật yếu đuối, chẳng ứng phó được gì, cần Yên Lẫm thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng che chở trong tay đó. Tiểu Dung là bạn chúng ta, với tài trí của y, chúng ta nên có đủ tín nhiệm mới đúng.”
Phương Khinh Trần thở dài: “Kính Tiết… thiệt mà ta nói, cùng ngươi nói, hoàn toàn là hai việc khác nhau! Ngươi cảm thấy bị người mưu hại mới là thiệt, vậy nên cho rằng chỉ cần Tiểu Dung chịu cẩn thận một chút là không việc gì. Ta lại cảm thấy, bị người hãm hại mà không thể phản kích, mới là thiệt thòi.”
Y hừ mạnh một tiếng, trên trán ẩn ẩn vẻ uất ức: “Với năng lực của Tiểu Dung, ta đương nhiên có lòng tin. Nhưng tính tình Tiểu Dung, thật sự khiến người không thể nói gì. Y luôn khoan dung người mình quá mức. Nhưng hiện tại, khả năng sẽ ra tay mưu tính y, không phải trọng thần quốc gia thì là tần phi của Yên Lẫm. Ngươi cảm thấy với những người này, y có thể đi phản kích sao? Chỉ sợ bị người ám toán, y cũng chỉ lựa chọn im lặng hóa giải là xong việc. Ta không sợ y bị hại, chỉ bực y sẽ bởi làm người tốt không đâu mà chịu ủy khuất…”
Phương Khinh Trần nhướng mày, cả người lại là lệ khí tràn lan: “Con người ta lại không chịu nổi ủy khuất nhất, tự nhiên cũng không nhìn được người ta coi trọng bị ủy khuất.”
Phong Kính Tiết cười khổ một tiếng. Vấn đề này… vô giải. Nếu y là Tiểu Dung, đối mặt với cục diện hiện tại, chỉ sợ cũng lo ném chuột vỡ đồ, bó tay bó chân.
Các đại thần đó, đứng ở góc độ lão thành mưu quốc mà nhìn, hành vi của họ, nếu nhằm vào Dung Khiêm, cũng đích xác chưa chắc là sai.
Một Hoàng đế, vô luận trong hậu cung dằn vặt thế nào, đều là quyền tự do của y. Thu nam sủng cũng vậy, phong nhũ mẫu của mình làm phi tử cũng thế, kỳ thật đều chẳng ảnh hưởng toàn cục, các đại thần đều có thể nhìn mà không thấy.
Chỉ cần y có thể xử lý quốc sự bình thường, y có thể cưới vợ sinh con bình thường, lưu lại hậu tự cho quốc gia.
Nhưng mà trong lòng quân chủ không nên có thánh vực quá đáng, trên thực tế những người lão thành mưu quốc sẽ cho rằng quân chủ không nên có bất cứ tình cảm gì quá nhiệt liệt, quá mạnh mẽ, không bị lý trí khống chế.
Mà tình cảm của Yên Lẫm với Tiểu Dung đã quá sâu sắc, cực có khả năng hoàn toàn che mất lý trí, cho nên sự tồn tại của Tiểu Dung liền trở thành ẩn hoạn quốc gia và mấu chốt bất an. Họ cảm giác được bất an, nhưng đến bây giờ, họ còn chưa tới mức muốn đối địch chính diện với y, mà gửi gắm hy vọng vào bản thân Dung Khiêm.
Trong mưu kế ý đồ lật đổ Lạc Xương lần này, chỉ sợ có một hai người đa mưu túc trí, mượn cơ hội này muốn nhắc nhở Dung Khiêm chú ý vấn đề này, hy vọng trước khi sự tình có khả năng không thể vãn hồi, Dung Khiêm tự mình nghĩ cách tiêu trừ ẩn hoạn.
Nếu là trước kia, thời điểm trong lòng Dung Khiêm coi bồi dưỡng một Hoàng đế tốt là mục tiêu hàng đầu của nhân sinh, khi phát hiện phân khổ tâm nhắc nhở này, e rằng sẽ lập tức xét lại, tức khắc nghĩ lại, sau đó tự cho là khéo léo mà tạo thành khoảng cách với Yên Lẫm.
Thế nhưng Dung Khiêm hiện tại, càng chú trọng Yên Lẫm làm một người bình thường vui vẻ, có máu có thịt, chỉ cần sự vui vẻ này không xung đột quá gay gắt với lợi ích quốc gia, Dung Khiêm rất rõ ràng phải thiên về bản tâm bản ý sở tư sở tưởng sở ái của Yên Lẫm.
Lúc này, Dung Khiêm sẽ xem nhẹ nhắc nhở của người khác, dứt bỏ khả năng nguy cơ, hết thảy đều lấy không thương tổn Yên Lẫm, không để Yên Lẫm thống khổ hơn mất tự tại hơn làm tiền đề tìm kiếm phương thức ở chung mới cho hai người.
Nếu Dung Khiêm chịu về Tiểu Lâu thì thôi, dù sao dẫu cho tùy hứng bên nhau, cũng không có bao nhiêu thời gian, nhưng thật muốn ở lại lâu dài, cho dù những trọng thần đó có cựu tình, có sự tôn kính với Dung Khiêm, năm rộng tháng dài cứ nóng lòng sầu lo mãi, sự kiên nhẫn sợ cũng phải mài sạch. Ai biết đến lúc đó, những người này sẽ làm chuyện gì. Dù sẽ không tạo thành thương tổn cho Tiểu Dung, một ngày hai ngày phải bị quấy rầy, phải hao tâm tốn sức ứng đối, đích xác cũng… đủ phiền người!
Về phần hậu cung…
Phong Kính Tiết hơi nhíu mày: “Khinh Trần, ngươi thật sự cảm thấy những nữ tử hậu cung đó sẽ đối địch với Tiểu Dung sao? Bản thân ngươi không phải từng nói, Yên Lẫm đối với hậu cung không có sủng đáng nói, nữ tử hậu cung làm sao có tâm tranh sủng. Thế tại sao họ lại không chấp nhận được Dung Khiêm, nam tử chẳng thể cấu thành uy hiếp cho họ.”
“Cho dù vốn không định tranh sủng, nhưng nếu khi cha anh trong nhà vì quốc gia, vì Hoàng đế, muốn đối phó Tiểu Dung, họ có thể không giúp đỡ sao? Trước mắt họ không cần tranh sủng, nhưng nếu về sau sinh con, có thể không tranh cho con sao? Ảnh hưởng của Tiểu Dung với Yên Lẫm lớn như vậy, chiếm vị trí quan trọng như vậy trong lòng Yên Lẫm, cho dù không công kích Tiểu Dung, nhưng lợi dụng y, lôi kéo y, mưu tính y, mượn y đả kích địch nhân của mình, mấy việc này chẳng lẽ những nữ nhân đó sẽ không làm?”
Phương Khinh Trần cười lạnh: “Ngươi đừng nói với ta Yên Lẫm sẽ không sinh con nữa, ngươi và ta đều biết là không có khả năng. Vì cân bằng quyền lực, cũng vì xóa bỏ nghi kỵ phòng bị của văn võ cả triều với Lạc Xương, y nhất định còn để nữ tử khác sinh con cho mình.”
Phong Kính Tiết cười khổ: “Yên Lẫm đã cưới mấy nữ tử kia, thì cũng có trách nhiệm để họ có được nhân sinh tương đối hạnh phúc. Đã như vậy, y chung quy không thể cướp đoạt quyền lực làm mẹ của họ.”
Phương Khinh Trần trợn trắng mắt: “Kính Tiết, ta xem như đã hiểu được cái đời ngươi làm Ngự y đó, rốt cuộc là chết như thế nào. Ngươi cho hoàng cung là nơi nào, Hoàng đế lại là thứ gì? Yên Lẫm đương nhiên sẽ lại có con, nhưng đó là bởi vì người làm Hoàng đế, với mọi chuyện đều phải mưu tính rõ ràng, lập kế minh bạch.”
“Con sinh nhiều, cố nhiên có phiền toái đoạt đích, nhưng nếu con chỉ có một, quần thần không có lựa chọn thứ hai, tự nhiên phải lấy hoàng tử làm trung tâm mà đứng chung một chỗ, khi y còn thịnh niên, nhìn con trai đã trưởng thành, sẽ cảm thấy uy hiếp và bất an. Cho nên sinh thêm vài đứa, để chúng chế hành lẫn nhau, quân chủ cao cao tại thượng như vậy mới an toàn nhất.”
Đối với mặt tăm tối của cung đình, cảm thụ của y luôn rất sâu sắc, lúc này ngữ khí càng châm biếm: “Hơn nữa ta cho ngươi biết, không chỉ các phi tử khác phải phòng, ngay cả Lạc Xương cũng phải phòng.”
Phong Kính Tiết ngẩn ra: “Lạc Xương? Nàng tính tình cực ôn lương nhu thiện…”
“Có ai trời sinh đã tà ác? Nơi như hoàng cung, vốn có thể biến thiên sứ thành ác ma.” Phương Khinh Trần cười lạnh. Mấy đời trải hết, bao nhiêu kiếp nạn, những người từng phụ y thương y đó, lại có ai là trời sinh ác độc đâu. Nhưng mà tất cả những điều tốt đẹp trong nhân tính, chẳng phải bị hoàng quyền dần dần mài hết.
Phong Kính Tiết vẫn không chịu tin: “Nàng không còn chỗ dựa, không đâu trông cậy, nàng nên biết, sự ôn lương nhu thiện, chưa từng hại người thương người của nàng, mới là cam đoan tốt nhất để Yên Lẫm vẫn bảo vệ nàng, thiện đãi nàng.”
“Bất kể bản tính của nàng ôn lương nhu thiện như thế nào, trải qua biến cố ngày hôm qua, sâu trong nội tâm nhất định sẽ bị chấn động, có biến hóa, thì nhất định sẽ chân chính tỉnh ngộ, hậu cung là nơi lãnh khốc đáng sợ như thế nào.”
Phương Khinh Trần thở dài: “Nàng không có thân nhân, không có nhà, trượng phu duy nhất tuy tốt với nàng, nhưng cũng có hạn, bằng không đã chẳng công kích quốc gia nàng, không rõ nàng có thể gặp phải hoài nghi và uy hiếp của quần thần, lại không giúp nàng tính toán trước, cũng sẽ không sau khi nhìn thấy cục này, lại chẳng đứng ra trừng phạt độc thủ sau màn. Vì bản thân, có lẽ nàng vẫn có thể bấm bụng chịu, nhưng nàng còn một đứa con. Đêm qua nàng hẳn đã biết, con nàng bắt đầu từ ngày chào đời đã không được sự bảo vệ và chúc phúc của bất cứ ai trong cung. Mà nguy cơ trước mắt tuy rằng tạm thời đè xuống, nhưng đợi khi phi tử khác có thai, chỉ sợ lại sẽ có càng nhiều minh đao ám tiễn đâm đến.”
Trong vẻ tươi cười mỉa mai của Phương Khinh Trần, cũng ẩn ẩn có vài phần đồng tình: “Cho dù nàng hiện tại còn có thể bảo trì sự lương thiện tốt đẹp không chịu thay đổi trong thiên tính, ngươi cho là loại thiện lương đáng buồn mà đáng thương này, lại có thể kiên trì bao lâu trong đấu tranh hậu cung.”
Phong Kính Tiết im lặng.
Ở vào vị trí của Lạc Xương, để bảo hộ con, thời điểm đối mặt với uy hiếp, cho dù là một con thỏ cũng phải giơ móng vuốt, cố gắng học làm sói.
Mà trong hậu cung, bất kể là ai, lại mưu đồ những gì, chỉ cần Dung Khiêm vẫn ở trong cung, vẫn thân là người quan trọng nhất trong lòng Yên Lẫm, vẫn tồn tại như là thánh vực duy nhất trong ngực quân chủ kia, thì không thể tránh phải trở thành đối tượng cho những người khác mưu tính lợi dụng.
Phong Kính Tiết đột nhiên nổi da gà khắp người. Tưởng tượng Tiểu Dung rơi vào giữa sự hỗn loạn của một đám nữ nhân đấu tranh lẫn nhau, thật đúng là… thật đúng là… vô thú vô vị đến mức thậm chí có phần hèn hạ đáng khinh. Chỉ nghĩ một chút thôi mà Phong Kính Tiết cũng có cảm giác không thể chịu được.
Phong Kính Tiết ra sức lắc đầu, không giả tưởng sự kiện quỷ dị có thể phát sinh trong tương lai quá nhiều nữa, cười khổ nói: “Bất kể thế nào, ta sẽ chuyển lời của ngươi đến Tiểu Dung, nhắc nhở y chú ý nhiều hơn. Bất quá, chỉ cần bản thân Tiểu Dung không thay đổi mối quan hệ với Yên Lẫm, sợ cũng chẳng cách nào phòng hoạn chưa xảy ra. Với tính nết của y, thật thành đối tượng bị người mưu tính lợi dụng, nể Yên Lẫm và Yên quốc, tám chín phần mười là sẽ không phản kích trả thù, mà nếu y thật sự quyết định ở lại, ta cũng không thể cứ ở mãi nơi này với y…”
Phương Khinh Trần cũng khe khẽ thở dài một hơi: “Thôi, nếu là như thế, cũng chỉ có thể nói là lựa chọn của chính Tiểu Dung, y đã quyết định, chúng ta cho dù giận hơn, cũng chỉ đành tiếp nhận. Bất quá, ta vẫn tin tưởng Tiểu Dung sẽ không để mình rơi xuống nông nỗi này, chỉ cần ý thức được chuyện tương lai có khả năng phát sinh, hẳn y sẽ tận lực tìm kiếm cách sống tốt nhất cho mình, người ngoài chúng ta, bận lòng một chút là đủ, nhúng tay quá nhiều, có lẽ không tôn trọng y lắm.”
Phong Kính Tiết chẳng nói chẳng rằng, bằng tiếng y yêu ngươi hù chết người kia của ngươi, còn dám nói ngươi không phải nhúng tay quá nhiều.
Phương Khinh Trần tuy đoán biết y đang thầm nói xấu mình, nhưng cũng không để bụng, cười nhấc cương: “Được rồi, không thể rề rà nữa, ta còn phải ra roi thúc ngựa đuổi theo Địch Cửu đây, ngươi về đi.”
Phong Kính Tiết lo lắng nói: “Cẩn thận chút, Trương Mẫn Hân nói võ công của Địch Cửu tiến bộ cực kỳ nhanh…”
“Sợ gì? Có ta xuất mã, một người thương bệnh dở sống dở chết như y, còn có thể không ngoan ngoãn cúi đầu chịu trói?” Phương Khinh Trần tràn trề tự tin.
Trong lòng Phong Kính Tiết có hàng trăm điều lo lắng, nhưng miệng thật sự không dám nói. Người này vừa khoái thể diện vừa hẹp hòi, một khi bị kích thích, chẳng biết lại làm ra chuyện gì.
Phương Khinh Trần cười ha ha, giục ngựa lao đi như bay, lớn tiếng nói: “Kính Tiết, yên tâm đi, mọi sự có ta đây!”
Yên tâm? Có ngươi? Ta có thể yên tâm? Bằng cách làm việc tùy tâm sở dục, tính tình tâm niệm vừa động là vĩnh viễn không theo nhịp kia của ngươi, ai dám yên tâm với ngươi. Dù sao cũng tuyệt đối không phải ta.
Phong Kính Tiết không dưng rùng mình, bỗng nhiên có cảm giác bất an ẩn ẩn, đột nhiên cảm thấy, mọi người cuối cùng ủng hộ Phương Khinh Trần ra mặt xử lý vấn đề của Địch Cửu và A Hán, khả năng là một sai lầm cực lớn.
Chỉ là chuyện đến bây giờ, đã không thể do y ngăn trở.
Ngóng nhìn xa xa phía trước, bóng dáng dần dần một ngựa rẽ bụi mà đi kia, Phong Kính Tiết rốt cuộc cao giọng hô to: “Khinh Trần, số thuốc đó ngươi nhớ phải uống đúng giờ…”
Người phương xa không kiên nhẫn mà với tay xua xua, nháy mắt đã mất giữa bụi mù cát vàng.
Phong Kính Tiết im lặng trông theo một lúc, thở dài thườn thượt một tiếng, thôi, y đã tận nhân sự. Nếu như Phương Khinh Trần thật sự không nghe khuyến cáo, y cũng chẳng có biện pháp.
Quay ngựa trở về, bụng nghĩ Dung Khiêm trong cung không biết đã về Thanh Hoa cung chưa, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ.
Đừng nhìn Tiểu Dung cực ôn hòa cực dễ nói chuyện, trong xương cốt cũng là một tên chẳng nghe khuyên bảo thôi, thật không biết cuối cùng kết thúc như thế nào.
Một kẻ hai kẻ, đều không để người bớt lo mà… ôi…
Phong Kính Tiết mặt mày ỉu xìu, nhớ tới Lư Đông Ly còn đang đợi y ở Triệu quốc, chỉ cảm thấy ngày về xa vời, không thể nề hà mà lắc đầu, than vãn một tiếng!