CHƯƠNG 291: ĐỀU PHÓ NÓI CƯỜI
Yên Lẫm nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng mọi người lòng đều biết rõ, trong một đoạn trò chuyện vừa rồi kia, kỳ thật mấu chốt nhất vẫn là một câu cuối cùng ấy.
Thân thể Dung tướng không thể rời Phong Kính Tiết, chẳng lẽ các ngươi định vì bắt Phương Khinh Trần giải hận rồi cả thân thể Dung tướng cũng mặc kệ sao?
Trong điện nhất thời lặng ngắt như tờ.
Tình cảm của Yên Lẫm với Dung Khiêm, người mù mới không nhìn ra. Nếu như có thể giành được lợi ích tuyệt đại cho Yên quốc, làm thần tử Yên quốc, cắn răng kiên trì yêu cầu y ngẫu nhiên hy sinh Dung Khiêm một lần còn có thể. Nhưng hiện tại trong ngôn ngữ của Yên Lẫm chỉ chụp mũ việc muốn bắt Phương Khinh Trần, chẳng qua là mọi người muốn trút giận trả thù, không hề có lợi ích thực tế. Người nào lại còn không biết xấu hổ, hô hào Yên Lẫm làm chuyện có khả năng tổn hại Dung Khiêm đây?
Mọi người lập tức trầm mặc, nhưng trong lòng vẫn còn không cam.
Vẫn là Phong Trường Thanh điều chỉnh tâm tính lại đầu tiên: “Bệ hạ nói rất phải. Từ xưa xa giao mà cận công. Cùng ra tay với Phương Khinh Trần, chúng ta chẳng bằng thịnh tình long trọng tiếp đãi y, bán một nhân tình thật to cho Sở quốc. Tần Sở hiện tại ngoài mặt xưng huynh gọi đệ, nhưng chẳng qua như giữa Yên Tần chúng ta, ngầm lục đục khó tiêu. Nếu chúng ta có thể mượn cơ hội của Phương Khinh Trần, thiết lập bang giao không tồi với Sở quốc, tương lai hai quốc hợp tác, chế hành Tần quốc, cũng có lợi rất lớn.”
Yên Lẫm hơi gật đầu: “Giao thêm một bằng hữu, dù sao cũng tốt hơn kết thêm một thù địch. Chỉ là Phương Khinh Trần đã yên lặng đến, sự tình lại liên quan Dung tướng, trẫm cũng không tiện tự ý làm chủ, phải hỏi thử ý tứ của Dung tướng trước đã.”
Mọi người vừa thấy thái độ của Yên Lẫm cơ bản đã định, Phong Trường Thanh cũng hoàn toàn ủng hộ, không tranh luận thêm nữa, đều gật đầu nói phải.
Đúng lúc thái giám được phái đến Thanh Hoa cung nghe ngóng kia trở về phục mệnh, quỳ dưới đất cung kính nói: “Dung tướng và Phong công tử mời khách ẩm yến tại điện bên, không cần cung nhân nào hầu hạ, cửa điện cũng đóng kín. Nô tài theo thánh mệnh, không dám tới gần rình mò. Chỉ đứng cách cửa điện mấy bước, nghe từng tràng cười trong điện rất vui vẻ. Nô tài cũng hỏi cung nhân thủ ngoài điện chờ gọi, đều nói từ sau khi cửa điện đóng lại, trong thời gian bất quá một nén hương, trong điện thường truyền ra tiếng nói cười, có lẽ cực thoải mái khoái hoạt.”
Yên Lẫm trầm giọng hỏi: “Ngươi có nghe rõ, là người nào đang cười?”
“Tiếng Dung tướng, Phong công tử và vị khách kia đều xen lẫn nhau. Thường thường là ba người đều đang cười, hỏi cung nhân bên cạnh, cũng đều nói số lần Dung tướng cười rất nhiều, khá là vui vẻ.”
Yên Lẫm mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay, lệnh thái giám lui xuống, chỉ cảm thấy trong ***g ngực nhu hòa, mỗi một phân cơ thể mỗi một điểm tâm thần đều từ từ buông lỏng thoải mái.
Cuối cùng không làm sai. Lần này, y chung quy không phụ sự tín nhiệm của Dung tướng nữa.
Kỳ thật, bất luận hồi báo của thái giám là gì, y đều đã quyết định thủ tín đến cùng, cho dù ý kiến của các thần tử kiên quyết hơn, cũng phải dốc sức bảo đảm Phương Khinh Trần không việc gì.
Song, nghe thái giám truyền lời, rốt cuộc trong lòng vẫn khuây khỏa.
Y thật sự đã làm đúng, người kia là bằng hữu chân chính của Dung tướng, người kia, có thể làm Dung tướng cười… Có thể làm cho Dung tướng rất nhiều thời điểm nội liễm quá mức, hàm súc quá mức kia, thoải mái tự tại mà cười to, tiếng cười thậm chí có thể vang dội đến mức để người ngoài cửa điện cũng nghe rõ mồn một.
Bất kể là ai, có thể làm cho Dung tướng vui vẻ như thế, y đều nguyện chân thành cảm tạ, thật lòng đối đãi.
Yên Lẫm tin, Dung tướng đã là Dung tướng của Yên quốc, là Dung tướng của Yên Lẫm y, thế thì một bằng hữu Dung tướng trọng như thế, không thể làm bất cứ chuyện gì bất lợi cho Yên quốc, có Dung tướng thì có tình hương hỏa, ngày khác Yên quốc gặp nạn, vị tất không thể được người này giúp đỡ.
Y không phải vì tình cảm cá nhân, mà kiên trì tổn hại lợi ích quốc gia. Y chỉ là so với quá khứ, đã có lòng dạ rộng lớn hơn, nhìn cũng lâu dài hơn, cho nên hiểu được như thế nào mới là quyết định chính xác, hiểu được cái gì mới là vừa không phụ lòng, lại không phụ quốc.
Đuổi đi trọng thần liên can, lại không chút khách khí đem Sử Tịnh Viên chạy nhanh chạy chậm qua đây, sau đó ù ù cạc cạc vì một đạo ý chỉ ngừng điều tra ném cho Phong Trường Thanh chậm rãi ứng phó, Yên Lẫm vững bước đến Thanh Hoa cung, trong lòng vừa thoải mái vừa vui mừng. Trong lúc thở dài, lại là cảm khái.
Nếu trước kia y có thể có lòng dạ hiểu biết như vậy, nếu trước kia y không phải quá nông cạn nghi kỵ, nếu trước kia hết thảy liên quan đến Dung Khiêm y đều có thể thản nhiên như thế, tín nhiệm như thế, từ phương diện tốt mà đi tự hỏi, đối mặt… thì nên tốt biết mấy.
Đương nhiên, nếu Yên Lẫm biết ba người họ đang cười gì, tình cảm vui vẻ khuây khỏa, chân thành cảm tạ kia, chẳng biết sẽ lập tức giảm mất bao nhiêu.
Trong Thanh Hoa cung, Phong Kính Tiết mặt đầy tươi cười nói: “Thứ ba chính là y không biết nên đặt tên cho tiểu hài như thế nào, cho nên phiền não không thôi.”
“Đặt tên cho tiểu hài?” Phương Khinh Trần nghe mà chẳng hiểu gì.
“Yên Lẫm bảo y đội mũ cho mình, trên lễ đội mũ phải đặt tên tự cho Yên Lẫm.” Phong Kính Tiết chỉ Dung Khiêm chế giễu: “Bao nhiêu đại sự kinh thiên động địa đều làm nhẹ như không, lại rầu rĩ vì việc cỏn con kiểu này?”
Phương Khinh Trần nghẹn họng trố mắt: “Tiểu Dung, ta chỉ nghe nói, người nói chuyện yêu đương chỉ số thông minh sẽ giảm đến không, nhưng chưa từng nghe nói dạy tiểu hài sẽ dạy mình thành kẻ ngốc?”
Dung Khiêm cũng không giận: “Nếu là chuyện của người ngoài, ta tự nhiên cũng nhìn nhẹ như không, có thể thong dong ứng đối. Y lại là người chí thân chí cận, là hài tử ta một tay dưỡng dục dạy dỗ. Sư đồ phụ tử, tình cảm không phải tầm thường. Trong lòng ta đối đãi y bất đồng với người khác thì có gì ngạc nhiên. Hai người các ngươi, mấy đời đều chưa từng sinh con nuôi con, tự nhiên không hiểu phân tình hoài này lắm, nhưng loại sự tình này, dù sao cũng nên gặp rồi chứ? Bao nhiêu anh hùng nhân kiệt, bế con mình không phải cũng cười như đồ ngốc, vì đặt một cái tên cho hài tử yêu quý, lật hết sách vở cổ kim cũng khó mà quyết đoán kìa. Yên Lẫm muốn ta cho y một cái tên, một cái tên để y có thể ghi khắc suốt đời, vĩnh viễn kỷ niệm. Ta trước kia cũng chưa từng có con, chưa bao giờ được ủy thác trịnh trọng như thế, hiện tại hơi lo được lo mất, khó lòng chọn lựa, có gì kỳ quái?”
Phương Khinh Trần sờ cằm, khoan thai nghĩ. Sư đồ phụ tử cái gì? Hài tử yêu quý cái gì? Ngươi cứ tự lừa mình đi!
Phong Kính Tiết cười mỉa mai: “Trên cơ bản, nhân vật truyền kỳ của Yên quốc này cả ngày vì việc nhàm chán kiểu này mà sầu bạc cả đầu, bao nhiêu từ hay chữ hay, y đều không vừa mắt, ta có ý tốt ra chủ ý cho, y cũng chẳng nhìn được…”
Dung Khiêm lắc đầu nói: “Ngươi nói chữ Lẫm có ý lạnh, đề nghị lấy tên Cảnh Hàn, cố nhiên dễ nghe, nhưng cuối cùng mất khí tượng đế vương, cho nên ta nói không ổn…”
Phương Khinh Trần cười nói: “Được rồi được rồi, Tiểu Dung, ngươi hiện tại là người trong cuộc mê, trong lòng coi trọng Yên Lẫm quá mức, cho nên câu chữ gì tốt, ngươi cũng cảm thấy không đủ hoàn mỹ, không quyết định được. Nên để người bàng quan ta đây ra chủ ý giúp thì tốt, Yên Lẫm, Yên Lẫm…”
Trong ánh mắt đầy hy vọng của Dung Khiêm, y suy tư một lúc, đưa tay vẽ một chữ lẫm trên bàn, làm như có thật: “Lẫm giả, Nhị Bẩm vậy…”
Phong Kính Tiết nén cười nói: “Hai cái bánh, ta còn một cái nè? Ngươi chuẩn bị đoán chữ tính số à?”
Xem chừng gọi Yên Nhị Bẩm là không khả thi, Phương Khinh Trần nhíu mày lắc lư đầu: “Lẫm (凛) cũng thông với Lẫm (懔), là ý kính sợ, cũng lặng yên mà bi, nghiêm nghị mà sợ. Lẫm này không thể lưu, nếu lấy uy nghiêm ấy, ý không thể khinh phạm, chung quy cũng nên có khí tượng hoàng gia chứ?”
Dung Khiêm nghe y nói rất đỗi nghiêm túc, tất nhiên vui vẻ gật đầu, ánh mắt nhìn y càng mong đợi.
Phương Khinh Trần gật đầu, quả quyết đập bàn, cao cao hứng hứng nói: “Quyết định rồi, cứ gọi là Yên Uy Phong!”
Phong Kính Tiết nén cười một hồi mà mặt căng ra đỏ bừng. Dung Khiêm suýt nữa ngã khỏi ghế.
“Thế nào? Cảm thấy không dễ nghe?” Phương Khinh Trần nhíu mày vắt óc: “Nếu muốn dễ nghe, thế ta tìm từ hay cho ngươi nhá…”
Hai mắt nhìn lên trên, rì rì nói: “Yên Chiêu Vân? Yên Dương Thiên? Hừm, ngươi đừng ném đồ nha… Yên Vân thập lục châu kia… Ê ê, nhã nhặn một chút, bệnh nhân thì phải có dáng vẻ của bệnh nhân, Yên Vân thập bát kỵ… Ừm, Yên Nam Phi…”
Phong Kính Tiết cười ha ha: “Tiểu Dung, ta ra chủ ý giúp, ngươi còn không vừa mắt, hiện tại ngươi nên biết, so với hồ ly này, ta có thành ý biết mấy, thiện lương biết mấy rồi chứ?”
Dung Khiêm giận đến sắp không thở nổi, nếu không phải thân thể không tốt, cái tên thường xuyên bị mọi người cười nhạo làm thánh nhân tốt tính này, có thể nhảy dựng lên bóp chết Phương Khinh Trần, lúc này đưa tay chỉ Phương Khinh Trần, giận dữ nói: “Ngươi, đồ hồ ly thối tha, ngươi…”
Phương Khinh Trần cười meo meo hỏi y: “Ta thế nào?”
Dung Khiêm vốn lửa giận vạn trượng, thấy Phương Khinh Trần dáng vẻ ung dung thế này, Phong Kính Tiết lại ở bên cạnh xem kịch vui, buồn bực một hồi, rốt cuộc cũng hơi không kiềm được, khẽ cười rộ lên, tiếng cười dần dần vang dội, dần dần phấn khởi.
Phương Khinh Trần cười nói: “Coi, đặt tên kỳ thật cũng là một chuyện rất thú vị, rất thoải mái, có thể vui vẻ, biết đâu tâm ý vừa đến, diệu thủ chợt được, chính là tốt nhất, không cần phải quá chú ý.”
Phong Kính Tiết cũng ở bên cười nói: “Tiểu Dung, thật sự không nghĩ ra được thì tùy tiện lấy quyển sách, giở một tờ, chọn chữ đầu tiên, lại lật một tờ, lại chọn một chữ, có dễ nghe không, ý tứ thuận không, phải xem tiểu hài nhà ngươi vận khí tốt hay không.”
Dung Khiêm chỉ vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nhìn hai người, vừa cười vừa lắc đầu.
Đạo lý người người đều biết nói, không phải người mình đặt trong lòng, thời thời để ý, tự nhiên có thể một kẻ tiêu sái hơn một kẻ, một kẻ nhìn thoáng hơn một kẻ.
Khinh Trần cũng thế, Kính Tiết cũng vậy, nói trắng ra chỉ nhìn thấy trò cười của người ta, chuyện bản thân làm ra còn không phải một kẻ xuẩn hơn một kẻ.
Đuổi đi trọng thần liên can, lại không chút khách khí đem Sử Tịnh Viên chạy nhanh chạy chậm qua đây, sau đó ù ù cạc cạc vì một đạo ý chỉ ngừng điều tra ném cho Phong Trường Thanh chậm rãi ứng phó, Yên Lẫm vững bước đến Thanh Hoa cung.
Vốn Yên Lẫm đoán, Dung Khiêm Phong Kính Tiết và Phương Khinh Trần tụ tập rất vui, chắc lúc này còn đang đóng cửa uống rượu tán gẫu, y vốn không định đi quấy rầy, bất quá cứ muốn lẳng lặng đứng ngoài cửa điện đó một chút, nghe thử tiếng cười sang sảng kia của Dung tướng, cảm thụ một thoáng sự khoái ý của Dung tướng là được.
Song mới vào đại môn Thanh Hoa cung, đã thấy trong lâm viên lớn như vậy, Dung Khiêm đang một mình khoanh tay đón gió mà đứng, lập tức giật mình: “Dung tướng!”