CHƯƠNG 80: ĐỘC SINH
Đại giáo trường toàn bộ lát bằng thanh thạch rộng lớn cực kỳ, bốn phía dần dần tụ tập mấy ngàn người, nhưng đột nhiên nhìn, vẫn cho người ta một cảm giác trống không vắng lặng cực kỳ.
Từ sau khi tiếp thánh chỉ, Lư Đông Ly ngay lập tức gia tăng công việc thường ngày của quân sĩ Định Viễn quan lên hai ba lần, tăng nhiều thời gian tuần doanh, thêm tốp, thêm trạm gác, sau rất nhiều cải biến, đại bộ phận thời gian của binh lính đều bị lấp đầy vô cùng, trong một ngày trừ ăn ngủ thì trên cơ bản không tìm ra thời gian nào nhàn rỗi.
Mà quân lệnh cực kỳ nghiêm khắc càng nghiêm cấm bất cứ binh lính nào, dưới tình huống chưa được mệnh lệnh, bỏ công tác trong tay.
Đây cũng là phòng ngừa chúng sĩ binh vì bất bình mà tụ tập chống cự, thậm chí dẫn đến thủ đoạn náo động.
Mà Mông Thiên Thành cũng cho hai vạn năm ngàn nhân mã của mình, trợ giúp giám thị phòng bị, nhưng lại yêu cầu thủ hạ, phải tận lực khoan nhượng binh lính Định Viễn quan, cho dù bị khiêu khích, bị chỉ trích, cũng không thể phát tác.
Bởi vì cố gắng của đôi bên, mặc dù các quân sĩ cấp dưới vẫn không ngừng có xung đột nhỏ, rốt cuộc vẫn chưa gây thành đại sự kiện gì.
An bài thế này, cũng làm tin tức Phong Kính Tiết bị giải đến giáo trường chờ chém không thể ngay lập tức thông truyền toàn thành.
Đại bộ phận binh lính đều có chức ty, đều phân cực lắt nhắt, hơn nữa chỉ cần trong tay còn việc chưa làm xong thì không được tùy tiện đi một bước, bởi vậy rất nhiều người không thể kịp thời nhận được tin tức, mà cho dù biết, cũng không nhất định có thể chạy đến.
Số lượng ba vạn người dù sao cũng quá lớn, mà các sĩ binh đều là từ trong thiết huyết giết chóc đi ra, mỗi người đều có một bầu nhiệt huyết. Cho dù bình tĩnh nghĩ lại lợi hại trong đó, biết đâu sẽ lùi bước, sẽ do dự, sẽ chần chừ, nhưng người dù sao vẫn là thân máu thịt, trái tim máu thịt, nếu trơ mắt nhìn thảm kịch, chung quy vẫn sẽ có ý khí, sẽ có xúc động, sẽ có nhiệt huyết bất chấp hết thảy lợi hại được mất.
Không ai biết được, để nhiều người như vậy tụ lại một chỗ, tận mắt nhìn thấy tướng lĩnh họ hằng tôn kính bị sát hại, cuối cùng sẽ có hậu quả gì. Thân là chủ soái Định Viễn quan, bi ai nhất châm chọc nhất là ở chỗ, Lư Đông Ly rõ ràng là người đau lòng nhất, lại không thể không khổ tâm an bài, áp chế tất cả khả năng.
Nhưng ngay cả như vậy, vẫn có binh lính có thể kịp thời chạy đến. Mặc dù vì phòng ngừa có chuyện xảy ra, khi vào giáo trường, họ bị yêu cầu không được mang theo vũ khí, nhưng hai nắm đấm nắm chặt, vẫn khiến người ta cảm giác được, có sức mạnh đáng sợ rung chuyển trời đất.
Mấy ngàn người tụ lại một chỗ, vắng lặng không tiếng. Không ai cả tiếng gầm lên, không ai giận dữ kêu khóc, không ai triệu tập mọi người làm ra hành động quá khích gì.
Mọi người đều không hẹn mà cùng lấy một phương thức cực lạnh băng và tiêu cực để biểu thị sự căm phẫn của mình.
Sự yên lặng như chết chóc này, không chỉ vì sự đàn áp của Lư Đông Ly, cũng nhờ an bài của Phong Kính Tiết trước đó. Sau khi về thành, Tiểu Đao và Vương Đại Bảo cùng với các thân vệ thân cận liên quan, cho dù là cực kỳ không muốn, rốt cuộc vẫn dưới thiết lệnh của y, ở trong quân trấn an khuyên nhủ mọi người, mà Tiểu Đao và Vương Đại Bảo lại bí mật gặp gỡ các tướng lĩnh liên can, chuyển giao thư của y, cũng lén nói vài câu bí mật, tuyệt không thể truyền thừa một người.
Chư tướng tất nhiên là càng lý giải tình hình trước mắt hơn chúng sĩ binh, lúc này tuy lòng đau như giảo, cũng không có sức và càng không nỡ đi phản đối quyết định của Phong Kính Tiết, đành phải chiếu theo mệnh lệnh của Lư Đông Ly, tận lực đàn áp quản chế binh lính thủ hạ, cấm chỉ bất cứ rối loạn nào có khả năng mở rộng.
Giáo trường lớn như vậy, thế giới im lặng như vậy. Mắt mọi người, hoặc ngơ ngẩn nhìn Phong Kính Tiết bị trói ấn quỳ giữa giáo trường, hoặc căm hận nhìn chằm chằm Hà Minh và Hạ Trác ngồi cao cao trên đài giám trảm. Giữa sự yên tĩnh như chết, mấy ngàn đôi mắt nếu hóa thành thực chất, dứt khoát có thể thiên đao vạn quả người ta, khiến hai vị khâm sai như ngồi trên lửa.
Mông Thiên Thành bởi vì chỉ là quan viên phụng chỉ mà đến hiệp trợ, không cần ngồi trên đài giám trảm chịu đựng cơn giận của mọi người, lúc này cung kính đứng một bên, trái lại tạm tránh được một kiếp.
Ngay khi Hà Minh và Hạ Trác đứng ngồi không yên, trong lòng nguyền rủa Lư Đông Ly lề mề, Lư Đông Ly đã đến giáo trường.
Y quả thật đã thay áo quan mũ quan chính thức nguyên bộ, nhưng bên ngoài lại khoác thêm một tấm áo choàng màu đen cực lớn. Trên mặt phảng phất phủ một tầng hàn băng, triệt để đông chết cơ ngũ quan, chẳng những không thấy một chút biểu tình, lại khiến người ta vừa nhìn, không dưng trong lòng liền sinh ra một phân hàn ý.
Y vừa xuất hiện trong giáo trường, liền ngơ ngẩn dừng bước, nhìn Phong Kính Tiết quỳ ở trung ương.
Phong Kính Tiết vừa vào thành, mũ giáp chưa cởi đã chạy thẳng đến soái phủ, theo lẽ thường muốn trói tội tướng, tự nhiên là phải tháo khôi giáp trước, chẳng qua các thân binh lúc ấy hoàn toàn là ứng phó cho xong, chỉ tùy tiện tháo áo choàng, rốt cuộc ngay cả một thân ngân khôi cực kỳ chói mắt kia cũng không tháo xuống, đã trực tiếp trói lại.
Vẫn là lên giáo trường rồi, mới lấy xuống ngân khôi sáng loáng phi ưng tung cánh cực kỳ đẹp đẽ kia, tháo tung tóc như những tội tù.
Nếu là người khác, bị quỳ trói tung tóc như thế, tất nhiên là vô cùng thê thảm nhếch nhác. Dù là những quân tử đoan chính, không sợ sinh tử kia, cũng không khỏi câu nệ chút việc nhỏ y quan không chỉnh cho nên sinh ra vài phần không tự tại.
Nhưng Phong Kính Tiết vốn chính là một cuồng sinh, lúc này tóc xõa trên vai, mặt mày phân phân minh minh chính là ngạo cốt bất tuân của nhiều năm trước khi mới gặp, lại bỗng dưng sinh ra vài phần tư thái cuồng phóng khuynh thế chiết tục.
Xa xa nhìn lại, bên môi y vẫn hàm tiếu, bao nhiêu năm qua, trời sập không sợ, đất sụt tầm thường, vẻ tươi cười của y dường như chưa bao giờ thay đổi.
Ánh nắng gay gắt khắp bầu trời này, khiến một thân ngân giáp sáng rực kia, càng sáng đoạt mắt người, lại khiến người vừa nhìn, sau khi mắt chợt sáng ngời, lại là đau đớn. Giữa ngỡ ngàng, không biết là ngân giáp trên mình người nọ quá sáng, hay là vẻ tươi cười quá sáng, hay là khi mái tóc như mực, mày kiếm như mây kia, sáng đoạt lòng người, liền chiếm hết ánh sáng của trời đất. Phảng phất, cũng chẳng biết có phải là hào quang của người này quá mãnh liệt, cho nên mới đâm đau mắt người, cắt đau tim người.
Hào quang như thế, phong thái như thế, khuynh hết thế tục, hoặc giả vốn đã không nên ở lại thế tục này lâu dài, trái lại khó trách bị tục nhân đố kỵ.
Lư Đông Ly ngơ ngẩn đứng, ngơ ngẩn nhìn, ngơ ngẩn nghĩ, người này, luôn cười như vậy, luôn đường hoàng như vậy, luôn thích khoe khoang như vậy, đúng là sắp chết cũng không chịu sửa một chút.
Năm đó vì giàu rước họa, cho dù bị kiện cáo liên lụy, tai ương lao ngục vẫn không chịu bớt phóng túng một chút. Thế nhân thường chỉ thấy y nông cạn khoe khoang, lại không thấy sự hào hiệp khi y bỏ ra khoản cứu tế khổng lồ, ngàn vàng chỉ ném một phát chớ hề keo kiệt.
Ngày xưa Trần quân vào quan, y lấy thân thương nhân, tụ tập đám binh rời rạc mà đánh quân địch đông người, đánh đâu thắng đó, người ta chỉ thấy phong quang khi y nhảy lên làm quan, sao từng thấy y không chút để ý tan hết gia tư khuynh quốc.
Sau khi làm tướng, thường yêu cách ăn mặc ngựa trắng yên bạc lóa mắt người, chư tướng trong quan ai không hận y tùy tiện rêu rao, ai không cười y tuổi tác chẳng còn nhỏ mà vẫn muốn học cách ăn mặc của bạch bào tiểu tướng trong diễn nghĩa bình thư kia, chẳng lẽ còn muốn gạt một mỹ nữ trước trận kén rể?
Xưa nay tướng soái trong quân, khi binh hung chiến nguy, bình thường đều tuyệt không cưỡi bạch mã, càng không mặc khôi giáp phục sức quá dễ thấy, chính là phòng trong trận vạn quân, trở thành mục tiêu công kích chủ yếu của kẻ địch.
Bạch mã bạch bào ngân giáp như Phong Kính Tiết, trừ anh hùng trong diễn nghĩa bình thư, thiên hạ các quốc, cũng chỉ vài kỳ tài anh kiệt đếm được trên đầu ngón tay mới dám ăn mặc như thế.
Bình thường chư tướng đồng bào có lòng tốt khuyên y bao nhiêu lần, y lại tự mệnh bất phàm, kiêu ngạo càn rỡ xem lòng tốt của mọi người như gió thoảng qua tai. Chư tướng tức giận cười mắng, binh sĩ truyền làm trò cười, lại có bao nhiêu người biết, y ăn mặc thế này, kỳ thật là tự phụ võ công hơn người, tình nguyện trên chiến trường thu hút tối đa công kích của kẻ địch, để mỗi người bên cạnh y đều có thể bớt chút nguy hiểm, thêm chút sinh cơ, bớt một phần vất vả, thêm một tia may mắn.
Lư Đông Ly cố định nhìn Phong Kính Tiết, thoáng mê mê mang mang nhớ tới rất nhiều rất nhiều chuyện cũ. Nơi không xa trên đài giám trảm, là ai đang xa xa gọi y, tiếng sau vang hơn tiếng trước, sốt ruột hơn tiếng trước, nhớn nhác hơn tiếng trước?
Ánh dương tuyệt thế này, y lại như lạnh lẽo tột cùng, hai tay hơi run rẩy khép chặt áo choàng, cả thân thể đều giấu chặt chẽ dưới tấm áo choàng rộng thùng thình.
Mỗi một đôi mắt đều đang nhìn họ, Phong Kính Tiết ngân giáp, Lư Đông Ly huyền bào. Khi y ngưng mắt nhìn, khi người kia mỉm cười, khi hai người này một đứng một quỳ, ánh mắt chạm nhau, mọi người đều phân phân minh minh cảm giác được, giữa đen và trắng, tự thành một thế giới.
Nhưng mà, chỉ một khắc sau, Lư Đông Ly đã quay đầu, hướng đến đài giám trảm.
Y không hề quay đầu nhìn Phong Kính Tiết nữa, nhịp bước không mảy may trì trệ do dự, vẻ mặt chẳng thấy một chút dao động biến hóa.
Mặc dù biết rõ sẽ phát sinh điều gì, nhưng mà, bốn phía giáo trường, trong mỗi một đôi mắt đang ngóng nhìn y vẫn có vẻ thất vọng, mỗi một trái tim vẫn trầm xuống thật sâu.
Chỉ có Phong Kính Tiết, Phong Kính Tiết đến nước này vẫn hàm tiếu, lại đột nhiên nhíu mày.
Không thích hợp.
Có cái gì đó, không thích hợp!
Cảm giác không tốt kỳ dị trong lòng khiến ánh mắt y chặt chẽ dõi theo Lư Đông Ly.
Lư Đông Ly đi lên đài giám trảm, thấp giọng nói gì đó với hai người bên cạnh, hờ hững ngồi xuống, hờ hững từ trong áo choàng vươn tay phải, lấy thẻ lệnh trên bàn.
Phong Kính Tiết đã chẳng cười nổi. Cảm giác nguy cơ kỳ dị kia khiến y khoảnh khắc này quên mất hô hấp.
Ánh mắt y chẳng chớp một thoáng nhìn Lư Đông Ly chằm chằm, thế nhưng Lư Đông Ly trên mặt không chút biểu cảm, trong mắt hoàn toàn không dao động, một tay cầm thẻ lệnh, không hề nhúc nhích, ngoài ra toàn thân đều ẩn giấu trong tấm áo choàng đen huyền, y có bất cứ động tác nào, người khác căn bản đều không thể tra ra.
Vừa nghĩ đến đây, Phong Kính Tiết chợt lạnh lòng, thấp thoáng hiểu được sẽ phát sinh chuyện gì, ánh mắt lập tức dừng trên vai Lư Đông Ly.
Hà Minh bên cạnh giục một tiếng, Lư Đông Ly tay phải ra vẻ sắp ném thẻ lệnh.
Ánh mắt Phong Kính Tiết lại chỉ thấy giờ khắc này, vai trái Lư Đông Ly chợt động, cực nhỏ nhặt, hầu như không thể phát giác, vội quát to: “Lư Đông Ly.”
Một tiếng quát này, lại là phẫn hận vô hạn, kinh sợ vô hạn, hệt như sấm sét lôi đình, mọi người trong ngoài giáo trường không ai không chấn động trong lòng, có người thoáng loạng choạng, gần như không thể đứng thẳng.
Thân hình Lư Đông Ly cũng hơi run lên, tay khựng giữa không trung, chưa ném lệnh bài.
Cơ hồ mọi người đều cho là Phong Kính Tiết giờ khắc này muốn giận dữ trách mắng sự vô tình của Lư Đông Ly, mà trong mắt Phong Kính Tiết, cũng quả thật lửa giận như sóng cả, tướng quân mắt thấy sẽ bị người chém đầu còn ý cười thong dong, bễ nghễ như cũ này, giờ đây lại không còn một chút phong độ, nửa điểm trấn định, chửi ầm lên như mấy kẻ lỗ mãng ngoài chợ.
“Lư Đông Ly, ngươi là cái đồ nói không giữ lời, ngươi ở đầu thành từng đáp ứng ta chuyện gì? Mới có mấy ngày như thế, ngươi đã coi lời từng nói là đánh rắm sao?”
Y phẫn nộ mà mắng, mọi người lăng lăng nghe, Lư nguyên soái đã đáp ứng y chuyện gì, hiện giờ thất ngôn, khiến y giận như vậy? Đáp ứng nếu có chuyện, nhất định sẽ bảo vệ y sao?
Nhưng Phong Kính Tiết nào còn quan tâm người khác, ánh mắt gần như muốn ăn thịt người trừng Lư Đông Ly chòng chọc, mắng: “Ngươi tính là thứ gì, trung tâm không thể trung đến cùng, trách nhiệm không dám gánh đến cùng, căn bản là đồ tiểu nhân thay đổi thất thường.”
Vẻ mặt y kích động như vậy, khiến Hà Minh và Hạ Trác ngồi trên đài giám trảm quả thực cảm thấy, kẻ điên này sẽ lập tức vùng ra bổ lên tìm người đánh nhau.
Phong Kính Tiết mắng không ngừng: “Ngươi cho là ngươi nhân nghĩa, ngươi tài ba lắm sao? Ta thấy ngươi còn chẳng bằng một chân tiểu nhân, dứt khoát trở mặt, chẳng thể vãn hồi gì nữa. Ngươi mọi thứ đều lo, mọi thứ đều không chịu lo đến cùng, nửa đường đã muốn vung tay không quản gì hết, quốc gia, bách tính, Định Viễn quan, thuộc hạ, còn cả ta, ngươi mẹ kiếp rốt cuộc xứng đáng với ai…”
Mắt y cũng đã biến thành đỏ tươi như máu: “Ngươi nếu như… Ngươi nếu như… Nhất định…” Y mắng một hơi, mắng đến chỗ này, ngữ thanh rốt cuộc hơi run rẩy, không nói tiếp nữa. Chỉ là vẫn cứ dùng ánh mắt sung huyết kia, phong độ mất hết, ác độc đến gần như điên cuồng mà trừng Lư Đông Ly.
Rốt cuộc ngươi nếu như cái gì, chẳng ai biết, chí ít ngoại trừ Lư Đông Ly thì chẳng ai biết.
Lúc y mắng, Lư Đông Ly vẫn cứng đờ người, không hề nhúc nhích mà nghe, thoáng mê mang mà nghĩ.
Tại sao lại đau? Tại sao tim lại đau, rõ ràng một nhát kia, chưa từng đâm trúng tim?
Tấm áo choàng màu đen rộng thùng thình che khuất cả người y cực chặt chẽ, hầu như không ai có thể nhìn thấy động tác của y, huống chi lúc này, đại bộ phận lực chú ý của mọi người chỉ tập trung trên người Phong Kính Tiết. Cho nên tất nhiên chẳng ai biết được, tay trái chủ soái Định Viễn quan đang cầm một thanh đoản kiếm sắc bén.
Các tướng sĩ Định Viễn quan đều biết, chủ soái của họ có một thanh đoản kiếm chém sắt như chém bùn. Nghe nói từ sau khi Đại nguyên soái xuất thân văn nhân kia theo Phong tướng quân luyện võ được vài ngày, vừa đánh giặc đã thích sính mạnh đứng trước nhất đội ngũ, Phong tướng quân liền bắt đầu vắt hết óc giúp chủ soái tìm đồ hộ mệnh.
Lý do là, mọi người chẳng dễ dàng gì được sống vài ngày tốt đẹp trên tay thủ trưởng dễ nói chuyện, vạn nhất tên thích chơi trội này mất mạng, trời biết lần tới sẽ là chủ tử thế nào.
Dù sao cũng là hầu hạ, hầu hạ thủ trưởng cũ luôn dễ hơn.
Cũng không biết Phong tướng quân bổn sự từ đâu tới, chẳng thấy rời quan, cư nhiên đã có thể kiếm ra mấy thứ cổ quái.
Tuyệt thế linh đan chỉ cần còn một hơi chưa đứt là có thể đoạt lại tính mạng gì đó, đoản kiếm chém sắt như chém bùn thổi lông đứt tóc gì đó, bảo giáp nghe nói có thể đao thương bất nhập gì đó.
Mỗi lần kiếm được thứ tốt, y đều uể oải xem như cỏ cây ném cho Nguyên soái. Mà Nguyên soái cũng luôn không hỏi một tiếng, cảm ơn cũng chẳng được một câu, chỉ cười nhận ngay.
Thanh đoản kiếm đó hào quang chói mắt, tiện tay vung lên có thể chém đứt bốn năm thanh cương đao. Bao nhiêu tướng quân sau lưng lặng lẽ đỏ mắt, vừa ước ao vừa đố kỵ.
Lư Đông Ly xưa nay là người hào phóng, thứ tốt y không ngại chia sẻ, bất quá bảo bối phòng thân y không thể dễ dàng tặng người, đây là quy củ chết Phong Kính Tiết đã định, chắc như đinh đóng cột, tuyệt không sửa đổi. Lư Đông Ly cũng không dám mạo hiểm chọc giận Phong Kính Tiết, cho nên trước giờ luôn trân trọng, cất thanh đoản kiếm này bên người, mọi thời điểm đều có thể dựa vào nó phòng thân ngăn địch.
Nhưng mà lần này y ở trong bóng tối không ai nhìn thấy, đem đoản kiếm nhắm thẳng tim mình.
Khi tấm lệnh bài kia rơi xuống đất, chính là lúc mũi kiếm đâm vào tim.
Đây là điên cuồng, đây là không đúng, đây là hoàn toàn không để ý đại cục, không đếm xỉa hậu quả.
Đây căn bản không phải chuyện Lư Đông Ly y nên làm.
Y sớm không còn là thiếu niên khinh cuồng, y đã trải qua ngần ấy mài giũa, nếm ngần ấy trắc trở. Y có đủ bình tĩnh, đủ lý trí, đủ trầm ổn đối mặt với chia lìa, đối mặt với bi thương, đối mặt với bất bình, đối mặt với vận hạn.
Chí ít, bản thân y cho là như vậy.
Thế mà, hóa ra không phải.
Hóa ra, khi y nhẫn tâm đi sát hại bằng hữu của mình, tất cả trấn định, tất cả lý trí, liền sụp đổ nát bấy.
Y phải giết người kia, vì lý do đường hoàng này hoặc nọ.
Y sẽ giết người kia, vì cái gọi là đại cục này hoặc nọ.
Y nên giết người kia, vì rất nhiều rất nhiều người y biết hoặc không biết có thể sống sót.
Y giết người kia, để quân và quốc mà y phải tận trung thành nọ, có thể tiếp tục tồn tại.
Thế đấy, y đã giết người kia, sao còn có thể sống tiếp? Y giết chết người kia, dựa vào đâu mà tiếp tục sống trên đời nữa?
Khoảnh khắc người kia chết đó, y cũng nên chết!
Lý trí rõ ràng đang kêu không thể, lúc này, nếu ngươi cũng chết, cục diện sẽ không thể vãn hồi.
Song miệng y lại không bị khống chế mà yêu cầu thay quần áo.
Tâm rõ ràng đang hô to không thể, lúc này, nếu chủ soái đột ngột mất, Định Viễn quan chắc chắn quần long vô thủ, Mông Thiên Thành tuy có tài năng, nhưng vừa mới đến, khẳng định không ổn được cục diện.
Nhưng mà, thân thể phảng phất biết tự mình hành động, phủ thêm cho mình một tấm áo choàng đen huyền che giấu hết thảy hành động.
Chút linh trí sót lại, rõ ràng đang tuyệt vọng kêu la, không, không phải ngươi trước nay luôn lấy quốc sự làm trọng sao? Thế thì không được hành động theo tình cảm như vậy. Cho dù chết, chí ít sau khi cục diện ổn định, ngươi muốn tự tận cũng được, ngươi muốn tuẫn hữu cũng được, hết thảy đều tùy ngươi. Nhưng hiện tại, vào lúc này, ngươi không chết được, ngươi không thể chết.
Nhưng mà, tại sao ý niệm điên cuồng kia vẫn không thể ức chế, tại sao hành động điên cuồng này không thể ngừng lại, tại sao tay lại cầm đoản kiếm, tại sao mũi kiếm lại chỉ thẳng vào ngực.
Tại sao, tại sao, tại sao…
Cho đến khoảnh khắc ấy, tiếng quát ngắn như sấm sét vang bên tai. Tay y run lên, đoản kiếm hơi lệch, sượt tim đâm vào ba tấc.
Song rõ ràng chưa từng thương đến tim, tại sao trong khoảnh khắc tim đau đến mức khiến y tưởng là mình đang ở trong luyện ngục huyết trì.
Phong Kính Tiết đang mắng y, phẫn nộ như vậy, tức giận như vậy, nhưng lại, sợ hãi như vậy!
Cả giáo trường, vô số đôi mắt, vô số đôi tai, lại chỉ có y, nhìn ra người kia đang sợ hãi, nghe ra người kia đang sợ hãi.
Cái tên mắt thấy phải bị chém đầu còn có thể cười gai mắt như vậy, lại sợ hãi đến mức thanh âm run rẩy, một câu không thể nói xong.
“Lư Đông Ly, ngươi là cái đồ nói không giữ lời, ngươi ở đầu thành từng đáp ứng ta chuyện gì? Mới có mấy ngày như thế, ngươi đã coi lời từng nói là đánh rắm sao?”
Kính Tiết, Kính Tiết, ta từng đáp ứng ngươi chuyện gì?
Cái đêm nguyệt sắc ôn nhu ấy.
Người kia hỏi y: “Đông Ly, nếu ta chết, ngươi sẽ thế nào?”
Cái đêm gió khuya nhẹ nhàng ấy.
Y trả lời người kia: “Khi chiến tranh chấm dứt, ta sẽ đưa ngươi về cố hương, tương lai rỗi rãi, ta sẽ đón Uyển Trinh, cất nhà sống mãi bên cạnh ngươi. Ngươi thích uống rượu, ta sẽ thay ngươi thường uống rượu ngon, ngươi tâm tại trường phong ý tại vân, ta sẽ thay ngươi đạp khắp thiên hạ, ngắm hết non sông tươi đẹp. Mỗi một năm, ta đều sẽ mang theo rượu ngon các nơi, đến trước mộ tế ngươi, mỗi một năm, ta sẽ vẽ những cảnh đẹp ta nhìn thấy, đến trước mộ ngươi đốt hết. Ta sẽ cho hài tử đang dần lớn lên kia của ta biết, ta có một bằng hữu cực tốt cực tốt, ta mỗi thời mỗi khắc đều nhớ y.”
Vào cái đêm cuối cùng hai người bên nhau.
Y cũng từng hỏi người kia: “Kính Tiết, nếu là ta chết, ngươi sẽ thế nào?”
Cái đêm hai người sóng vai trông thiên địa thương mạc lần cuối cùng.
Người kia từng cười đáp: “Ta còn sống thì ngươi còn sống, ta chết rồi, ngươi cũng phải sống tiếp.”
Lư Đông Ly nhắm mắt cực chậm cực chậm. Y sợ chỉ cần nhìn lần nữa, sẽ có lệ nóng trào ra từ trong đôi mắt rõ ràng là khô khốc kia, y sợ nếu nhìn lần nữa, tất cả lý trí đều sẽ không thể ngăn cản y chạy đến, ôm bằng hữu của y, lớn tiếng kêu tên người đó.
Qua một lúc lâu, sau khi đã ở trong lòng cổ vũ mình rất nhiều lần, mới có thể mở mắt, mới có đủ dũng khí, ngưng mắt nhìn bằng hữu tốt nhất cả đời, nhìn vẻ lo lắng và kiên trì trong mắt người kia, nhìn vẻ trách cứ và uy hiếp trong con ngươi người kia.
“Nếu ngươi nhất định muốn làm chuyện ngu xuẩn kiểu này, ta vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi, ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi. Thập thế tam sinh, muôn đời luân chuyển, ta đều sẽ ghi hận ngươi. Lư Đông Ly, ngươi quên trách nhiệm của ngươi, ngươi quên lòng trung thành của ngươi, ngươi muốn hại ta chết không đáng như thế sao?”
Lý trí từ từ quay lại, tự chủ chậm rãi từng chút tìm trở về.
A, trách nhiệm của y, gia quốc của y, bách tính và quân chủ y bận lòng…
Hết thảy hết thảy, đều đã trở lại.
Buông chuôi kiếm cực chậm cực chậm. Được rồi, y sẽ sống tiếp.
Dù rằng, y không biết đây là vì những cái gọi là lý trí đó, hay vẻn vẹn bởi vì ánh mắt không chịu tha thứ của người nọ.
Y đương nhiên phải sống tiếp, chí ít hiện tại đành sống, chí ít không thể để người nọ đến chết vẫn cứ phẫn nộ, vẫn cứ lo lắng, vẫn cứ bận lòng…
Lư Đông Ly ngưng mắt nhìn Phong Kính Tiết, nở nụ cười nhạt như tơ liễu.
Vừa rồi khi y xúc động, muốn chết cùng người kia. Mà hiện tại, y phải chọn sống.
Đây là đúng đắn, không vì lý trí, không vì đại cục, không vì gia quốc.
Chỉ bởi vì, Lư Đông Ly đã vứt bỏ bằng hữu, phản bội bằng hữu, hy sinh bằng hữu, một người, một mình sống giữa trần thế không còn Phong Kính Tiết, đây mới là trừng phạt nặng nhất.