Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 58: Chương 58: Động Cơ Như Vậy




CHƯƠNG 28 QUYỂN 1: ĐỘNG CƠ NHƯ VẬY

“Cậu vừa về Tiểu Lâu là không thể chờ được lao ngay đến buồng ngủ, với chuyện phát sinh sau khi chết, cậu không hiếu kỳ chút nào à?” Trương Mẫn Hân mỉm cười nhấn nút.

Trên màn hình Địch Phi im lặng nửa quỳ trước mặt người chết, phía sau là Bạch Kinh Hồng lãnh nhãn mà đứng. Trong một phiến bình tĩnh kỳ dị, cả máu tươi đang chảy phảng phất cũng mang theo thanh âm kinh tâm động phách.

Qua rất lâu, rất lâu, lâu đến độ A Hán đứng trước màn hình cơ hồ phải buồn ngủ, Địch Phi mới chậm rãi đứng dậy: “Ngươi nói đúng, người giết y, không phải ngươi.”

Y quay đầu, đối mặt với Bạch Kinh Hồng, khuôn mặt bình tĩnh lạ thường: “Chuyện này, ta không thể trách ngươi.”

A Hán ngáp một cái rồi quay người đi ngay.

“Cậu đi đâu?” Trương Mẫn Hân hỏi.

“Ngủ.” A Hán uể oải đáp.

“Điểm cũng bị trừ, cậu còn ngủ?”

“Dù sao cũng trừ chắc rồi, lần mô phỏng sau còn chưa đến, không ngủ thì phí.” A Hán chẳng buồn quay đầu đi thẳng.

Trương Mẫn Hân nhíu mày, định đuổi theo, lại thấy tay bị túm chặt, là Kính Tiết đã kéo tay cô, bình tĩnh lắc đầu.

Trương Mẫn Hân đang định vùng ra, đưa mắt lại thấy Tiểu Dung cũng dùng ánh mắt không tán đồng nhìn qua, cô nàng nhướng mày cười cười rồi cũng thôi.

Chờ sau khi A Hán rời khỏi, Phương Khinh Trần mới cười nói: “Nữ nhân tà ác nhà cô, cố ý mở đoạn này cho y xem làm gì, lúc đầu dụ y chọn luận đề nguy hiểm này thì cũng thôi, y chẳng dễ dàng gì mới thoát thân ra được, cô còn muốn đả kích người ta.”

“Tôi tà ác?” Trương Mẫn Hân cười khẩy “So với Khánh quốc Tương vương Phương Khinh Trần cậu, tôi thiện lương đến mức quả thực có thể làm thiên sứ luôn ấy chứ. Một quốc gia lớn như thế, vì cậu mà nhiều năm hỗn loạn, suy bại kinh khủng, liên lụy vô số người vô tội, cũng chẳng thấy cậu thoáng áy náy một chút. Tôi căn bản chưa đả kích đến cậu ta, cần các cậu ra thay trời hành đạo sao?”

“Cậu thật cảm thấy cậu chưa đả kích đến cậu ta sao?” Tiểu Dung nhíu mày nói “A Hán vừa lười vừa trì độn, nhưng cũng không đến mức ngủ suốt sáu mươi năm lại lập tức muốn ngủ nữa. Lần mô phỏng này đã khiến cậu ta quá mỏi mệt, cho dù bản thân cậu ta còn chưa phát hiện, chúng ta chẳng lẽ hoàn toàn không nhìn ra?”

“Sáu mươi năm trước, cậu ta về đến Tiểu Lâu, giống như hoàn toàn không hiếu kỳ mọi chuyện sau khi chết, cứ thế vội vã đi ngủ. Bản thân cậu ta có lẽ không ý thức được, nhưng chúng ta đều nên biết, cậu ta nếu không bị thương, sẽ không mỏi mệt không chịu nổi như vậy, sẽ không khát vọng nghỉ ngơi như vậy.” Kính Tiết nhàn nhạt nói “Cho dù cậu ta là người trì độn, sống với người lâu ngày, ít nhiều cũng sẽ có một chút tình cảm. Cậu ta không ngốc, chỉ là lười tính kế người, cũng lười phỏng đoán người khác có phải đang tính kế mình không. Cho nên, tuy cậu ta không hiểu rõ tâm ý của Địch Phi, nhưng trong lòng vẫn biết, Địch Phi không cần mình, cho dù cách một bức tường, cậu ta bị đánh chết tươi, với Địch Phi mà nói cũng chẳng là gì. Mặc dù cậu ta sẽ không vì thế mà quá khổ sở, nhưng ít nhiều vẫn phải hơi đau lòng. Về đến Tiểu Lâu, lập tức đi ngủ, căn bản chẳng thèm truy cứu kết quả của mọi người hiện thế, là cậu ta đang tự mình bảo vệ một cách rất tự nhiên. Cậu ta luôn trì độn, chỉ cần cậu không nhắc tới, có lẽ cậu ta vĩnh viễn không thể phát giác. Một mộng trăm năm, mọi người và việc năm đó đều hóa hoa rơi nước chảy, biết đâu cậu ta sẽ cứ thế tự nhiên quên mất. Cậu lại cố tình gọi cậu ta dậy, nhắc nhở cậu ta, để cậu ta đối mặt với hiện thực này, để cậu ta chân chính xác nhận, trong lòng người ta, mình rẻ mạt như bụi rác. Người rộng lượng hơn cũng phải bị thương.”

“Đã như thế, tại sao cậu không để tôi cho cậu ta xem tiếp, xem mấy chuyện có thể khiến cậu ta vui vẻ cao hứng?” Trương Mẫn Hân cười hỏi.

Phương Khinh Trần bỗng cười rộ: “Bởi vì Tiểu Dung đạo đức toàn vẹn và Kính Tiết đại thánh nhân của chúng ta, ngẫu nhiên cũng sẽ hẹp hòi như quái vật cực đoan ta đây, tên Địch Phi kia đểu cáng như thế, sao có thể để A Hán đến cuối cùng còn nghĩ y rất tốt.”

Tiểu Dung lườm y một cái: “Bọn tôi chẳng có hứng thú với sự sống chết của Địch Phi, chẳng qua cái tên A Hán này ngốc chết được, lại không dễ dàng hận người, cùng lắm cũng chỉ hơi không thoải mái như bây giờ thôi, thật thấy Địch Phi như vậy, chẳng những không thể nói đến hả giận, không chừng còn nói mấy câu tốt cho y, còn phải trách mình không tốt, khiến y dẫn đến kết cục này. Đã sáu mươi năm, thi cốt họ Địch cũng thành tro rồi, cần gì bận lòng vì thứ này nữa.”

Nghe ngữ khí của y, Trương Mẫn Hân không nhịn được cười: “Dung đại thánh nhân, Dung ưu sinh, nghe khẩu khí này, lòng dạ cậu thật sự cũng chẳng rộng đến đâu.”

Tiểu Dung nhướng mày, không nói gì.

“Trương Mẫn Hân.” Thanh âm có phần không khách khí khiến Trương Mẫn Hân quay đầu, nhìn Kính Tiết vẻ mặt không tốt “Thế nào?”

“Rốt cuộc cậu là vì sao mà phải biến sự việc thành thế này.” Kính Tiết hơi trầm mặt “A Hán không đắc tội cậu, hãm hại cậu ta như vậy rốt cuộc là vì sao? Trước kia bọn tôi tưởng chỉ là một trò đùa nhỏ, cũng không quản cậu. Nhưng bọn tôi đều không ngờ, nhân tính có thể hắc ám đến vậy, đời đầu tiên của A Hán thật sự khá thảm, cho dù tinh thần lực của chúng ta vượt xa người thường, hai nối tiếp ba, không ngừng gặp phải tra tấn thế này, cũng sẽ tạo thành thương tổn cho chúng ta. Cậu ta vừa lười vừa ngốc lại không biết bảo vệ mình, sau này chẳng biết còn bao nhiêu đời phải sống những ngày xúi quẩy như vậy. Rốt cuộc cậu vì sao lại trù tính cậu ta? Chỉ vì đống sách vớ vẩn cậu đã xem mà muốn tìm kích thích từ trên người thật?”

Trương Mẫn Hân trầm mặc một lúc, mới chậm rãi nói: “A Hán có được lực lượng mà chúng ta vô luận cố gắng thế nào cũng chẳng thể so sánh, nếu cậu ta nguyện ý tận lực phát huy, vận dụng, không ai biết thành tựu cuối cùng có thể được bao nhiêu. Thế nhưng, cậu ta lại có tâm tình lười nhác trì độn nhất, thậm chí lạnh lùng vô tình. Cậu ta không quan tâm người khác, cũng không quan tâm mình, không quan tâm thế giới của chúng ta, cậu ta chỉ muốn theo phương thức của mình, cứ thế mà sống, cứ thế lãng phí thiên phú vạn người khó cầu kia. Tôi hy vọng cậu ta thay đổi, hy vọng cậu ta có hỉ nộ ái ố, lý tưởng và khát vọng của người bình thường. Song cậu ta lại trì độn như thế, chỉ có dùng tình cảm cực chí để kích thích, mới có khả năng xúc động. Mà rất nhiều thời điểm, hận so với yêu, có được lực lượng càng mạnh mẽ hơn. Cảm xúc phụ diện trong nhân tính, vượt xa chính diện, hắc ám so với quang minh, có được lực chấn động càng mạnh hơn. Khi đã có hận, may ra mới biết thử yêu. Khi đã có kỳ vọng, hiểu được lý tưởng, biết đâu mới thật sự đi cố gắng.”

“Nhưng cậu ta có quyền lựa chọn cách sống, bất kỳ ai cũng không nên lấy phương thức khác để ép buộc.” Tiểu Dung lạnh lùng nói.

Trương Mẫn Hân cười khẩy: “Tôi đã ép buộc cậu ta sao? Tôi chỉ đề xuất kiến nghị, các cậu có thể nói là dụ dỗ, nhưng người không chịu nổi dụ dỗ là cậu ta, người thiếu thường thức là cậu ta. Cũng như Trương Tam dụ dỗ Lý Tứ, nói muốn kiếm tiền không? Cướp ngân hàng đi. Thế là Lý Tứ thật sự đi cướp ngân hàng, có thể nói cả sự kiện chỉ có mình Trương Tam sai, mình y xấu xa, mình y có trách nhiệm sao? Các cậu thật sự không cảm thấy thái độ của cậu ta với cuộc sống cực có vấn đề, cần cải tiến sao?”

Trên mặt cô dần lộ vẻ kích phẫn: “Chúng ta có được khoa học kỹ thuật và lực lượng khó tin, chúng ta có được thế giới hạnh phúc mà người xưa nằm mơ cũng không ngờ đến, vật chất vĩnh viễn sung túc và tự do tuyệt đối, không có tội ác, không có phạm nhân, không có ngục giam, đây là quốc gia thiên đường trong lòng người xưa. Nhưng đã suốt hai ngàn năm, hai ngàn năm qua, khoa học của nhân loại chẳng mảy may tiến bộ, chế độ xã hội của nhân loại chẳng chút biến hóa, nhân loại đã mất đi sức thăm dò và sức sáng tạo, chúng ta thủ cựu, sinh hoạt trong cái nôi văn minh khoa học kỹ thuật cường đại, nhưng nền văn minh mất đi sức sống, thật sự có khả năng vĩnh viễn duy trì tiếp sao? Liệu có khả năng, cuối cùng chúng ta nhìn thấy, là sự suy tàn và hủy diệt của cả nền văn minh, là ngày diệt vong chân chính của nhân loại. A Hán có được tinh thần lực mạnh nhất, chỉ cần cậu ta chịu, chỉ cần cậu ta nguyện ý, chỉ cần cậu ta có thể chuyên tâm cố gắng thời gian dài, cuối cùng nhất định có thể đạt được thành quả vượt xa người thường hàng chục, thậm chí hàng trăm lần. Loại cường đại này, có khả năng làm cho thế giới chúng ta phát sinh biến đổi chân chính, làm thiên địa như vũng nước tù của chúng ta sinh ra biến hóa mới, với hết thảy những điều này, các cậu không hề chờ mong chút nào sao?”

“Tôi rất kỳ vọng, nếu tôi có được lực lượng của A Hán, tôi nhất định sẽ lựa chọn phương thức mà tôi cho là tốt nhất đối với nhân loại, đi cố gắng, song tôi sẽ không ép buộc người khác lựa chọn giống tôi.” Tiểu Dung thản nhiên nói “Cách sống này e rằng chán chường, e rằng buồn tẻ, e rằng không có ích với nhân loại, e rằng khiến người khinh thường, nhưng đây là quyền tự do của cậu ấy, tôi có thể không ủng hộ, nhưng không có quyền can thiệp.”

Kính Tiết bình tĩnh nói: “Từ hai ngàn năm trăm năm trước, nhân loại đã thông qua nhận thức chung với pháp luật cao nhất, dưới cơ sở không hại người khác, không hại xã hội, mỗi người đều có thể lựa chọn cách sống mình yêu thích, mọi cá nhân hoặc quốc gia, không được can thiệp dù với bất cứ lý do gì. Sự tôn nghiêm của sinh mệnh, tôn nghiêm của tự do là bất khả xâm phạm, cho dù lấy danh nghĩa quốc gia, vũ trụ, nhân loại, cũng không thể.”

Trương Mẫn Hân cười khẩy: “Lấy thiên hạ cứu một người cố nhiên là không làm, lấy một người cứu thiên hạ, cũng không làm, phải không?”

“Cứu hay không cái gì?” Tiểu Dung khẽ nhíu mày “Có thể nào là cậu nói quá nghiêm trọng rồi không. Văn minh nhân loại đã phát triển đến cực hạn, muốn có thành tựu mang tính đột phá, vốn cũng rất khó khăn, đây không phải là trách nhiệm của A Hán.”

“Thiên hạ với không thiên hạ, nhân loại với không nhân loại cái gì, văn minh hiện đại liệu có hủy diệt, ta còn thật sự chưa nhìn ra.” Phương Khinh Trần chống cằm, uể oải nói “Ta chỉ biết, nếu ta có được lực lượng của A Hán, mà ta lại cảm thấy sống tự do tự tại khoái hoạt hơn gánh vác hy vọng của toàn nhân loại, thế ta sẽ chẳng thèm quan tâm, để toàn nhân loại lăn qua bên đi, đâu liên quan gì đến ta.”

Tiểu Dung nhìn Trương Mẫn Hân: “Cậu thật cho là, dùng phương thức kịch liệt kiểu này, đánh thức tình cảm và khát vọng của cậu ta là chính xác sao? Thần thoại viễn cổ nói, Hỗn Độn không có thất khiếu, bằng hữu của y tự cho là vì tốt cho y, đục giúp thất khiếu, lại dẫn đến cái chết của y.”

Trương Mẫn Hân trầm mặc không đáp, rất lâu sau mới chậm rãi nói “Dù sao bất kể các cậu hiện tại nói gì cũng muộn rồi, ai kêu lúc trước khi chọn đề, các cậu cùng nhau khoanh tay đứng xem náo nhiệt, hiện tại luận đề đã chọn, theo quy củ là tuyệt đối không thể sửa. Các cậu phê phán tôi nữa cũng ích gì?”

Ba nam nhân nhìn nhau, ba cái đầu nhanh chóng chụm lại.

“Bằng không thì chúng ta nghĩ cách giúp A Hán.”

“Giúp thế nào? Chúng ta vào đời, mặc dù cũng ít nhiều chịu khổ, nhưng bản thân chúng ta biết nặng nhẹ, biết làm sao tận lực tránh bị thương tổn, cho dù không thể tránh cũng có thể có biện pháp ứng phó. Nhưng cậu ta thì căn bản lười phí tâm tư bảo vệ mình.”

“Có lúc, ngay cả tôi cũng cảm thấy, bản thân cậu ta đã lười như thế, chịu tội cũng là đáng đời.”

“Không thì cho cậu ta học võ, để cậu ta làm thiên hạ đệ nhất cao thủ?”

“Cậu nghĩ tên quỷ lười đó sẽ nguyện ý luyện công mỗi ngày?”

“Tinh thần lực cường đại của cậu ta mặc dù cho cậu ta bản lĩnh nhìn qua là nhớ, võ công lại không phải chỉ dựa vào đầu óc tốt là được, phải luyện tập ngàn vạn lần, để thân thể nhớ kỹ những động tác đó, những lực lượng đó, mới hữu dụng.” Phương Khinh Trần lúc trước rảnh rỗi đến vô vị, xem một đống tiểu thuyết võ hiệp thời thượng cổ “Vương Ngữ Yên gì đó, biết võ công toàn thiên hạ, còn không phải tùy tiện Trương Tam Lý Tứ nào cũng có thể đánh nàng bắt nàng đoạt nàng.”

“Nhưng người không biết võ công lại rất cường đại cũng có rất nhiều mà.”

“Đúng vậy, nhưng người ta thông minh, tâm nhãn vừa chuyển đã mười bảy mười tám vòng? Cậu thấy cậu bạn yêu dấu của chúng ta, nguyện ý phí sức lực đi suy nghĩ sao?”

“Cho dù không thông minh, ít nhiều vẫn có nhất nghệ tinh, thiện dùng dược, hiểu cơ quan, có thể sai khiến động vật gì đó.” Kính Tiết lắc đầu “Cứ như A Hán vầy, cho dù đầu thai thành Hoàng đế, không cần một năm, cũng phải bị người mưu triều soán vị.”

Tiểu Dung ngửa mặt lên trời thở dài, ba nam nhân cùng thở dài, đều cảm thấy phiền muộn cực độ, vô lực cực kỳ.

Khi ba nam nhân đang nhỏ to thương lượng tới thương lượng lui, Trương Mẫn Hân khoan thai ngồi xuống, dù bận vẫn ung dung mà thưởng thức từng màn chuyện cũ mở ra trên màn hình.

Vừa rồi mở hình ảnh Địch Phi không lâu, A Hán đã đi mất, ba tên nhiều chuyện chạy tới hỏi tội, cô chưa có cơ hội xem, trên màn hình vẫn là từng màn theo sát Địch Phi, mở ra những bi hoan ly hợp của nhân gian. Cô không thèm tắt, mỉm cười thưởng thức lần nữa.

Nói đến thì kết cục của Địch đại trang chủ, thật sự là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.