CHƯƠNG 289: ĐƯỢC MẤT LÒNG TA
Dung Khiêm nhất phái trầm tĩnh. Cười nhạo của Phương Khinh Trần, bất đắc dĩ của Phong Kính Tiết, hết thảy đối thoại của hai người trước đó, kỳ thật y đều nghe rất rõ ràng, trong lòng cũng rất minh bạch, chỉ là tâm tình mênh mang, đột nhiên lười để ý, lười mở miệng.
Chung quy phải đi sao?
Trước là đại quân khải hoàn, sự vụ bận rộn, sau là hoàng hậu sinh, trong cung rối loạn, lễ đội mũ của Yên Lẫm vốn đã nói, liền một kéo hai kéo.
Là thật sự bận quá, hay Yên Lẫm kỳ thật đang không tự giác làm cho hết thảy có vẻ quá bận rộn.
Mà y, cũng góp vào, cùng nhau cao hứng vì đại thắng, cùng nhau khẩn trương vì Lạc Xương, cùng nhau vui mừng vì hài tử, lại chưa từng hỏi một câu, lễ đội mũ của ngươi, chuẩn bị an bài lúc nào?
Người không nỡ là ai, người không bỏ xuống được là ai?
Kỳ thật, y thật sự không quá để bụng chuyện đau thương trên người, trước kia không phải chưa từng trải qua, khổ nạn nếm nhiều, mất cảm giác, rồi cũng thôi.
Dù sao xe lăn này rất tiện, không mất sức đã có thể điều khiển, dù sao hiện tại cố gắng một chút, đứng lên, còn có thể đi mười mấy hai mươi bước kia, theo Kính Tiết nói, tĩnh dưỡng tốt hơn, tình trạng thân thể còn có thể tốt hơn một chút.
Kỳ thật, thế này… đối với y, cũng là đủ rồi.
Y lại không cần đi đấu võ so kỹ với người khác, y cũng chẳng cần tranh thủ thời gian, dốc sức, mỗi ngày an an nhàn nhàn, để người khác hầu hạ, lại có gì không tốt?
Cho dù là tứ chi xương cốt trong thân thể kia không lúc nào không ẩn ẩn đau đớn, bởi vì đã quen, cũng dần dần chẳng để tâm, nói cười tự nhiên như cũ. Chỉ là, y bỏ xuống được, Yên Lẫm, Thanh Cô, tất cả những người bảo vệ y, có thể bỏ xuống được không?
Về sau, mười năm, hai mươi năm, năm tháng dài dòng như vậy, y làm sao có thể nhẫn tâm để họ đối mặt với bản thân vĩnh viễn không thể tốt thêm một bước, trong lòng thời thời khắc khắc giày vò đau khổ.
Cuối cùng phải đi thôi. Chuyện nên làm đã làm xong, Yên quốc cường đại hưng thịnh, Yên Lẫm đã trưởng thành, trải qua từng lần tôi luyện, xử sự càng trầm ổn chừng mực, vốn cũng chẳng cần y cứ nhọc lòng càm ràm, ở bên cạnh vung tay múa chân một cách không hợp thời. Thanh Cô và An Vô Kỵ bên nhau rất vui, cũng không cần lo lắng.
Hết thảy đều đã tốt như vậy, y còn có lý do gì không quay về?
Trở về Tiểu Lâu, kết thúc hết thảy đau khổ của thân thể, nếu như nhớ họ, mở máy ra, vẫn có thể quan sát từng li từng tí cuộc sống của họ, sâu trong Tiểu Lâu, lặng lẽ vui mừng mỉm cười cho họ là được.
Mà Yên Lẫm cũng thế, Thanh Cô cũng thế. Đương nhiên sẽ thường nhớ y. Có lẽ sẽ thường hay có chút thương cảm. Chỉ là, biết y hết thảy đều tốt, biết y khôi phục như thường, tâm tình chung quy nên thoải mái một chút, tự tại một chút, khoái hoạt một chút.
Nên đi rồi, công thành mà lui thân, nên đoạn thì phải đoạn.
Nên đi rồi, triều đường Yên quốc, sớm chẳng còn cần một Dung Khiêm công huân cái thế, uy vọng vô bỉ. Mà Yên Lẫm cũng không thể quanh năm gánh một gánh nặng, một gánh nặng lương tâm. Cung đình Yên quốc càng không thích hợp quanh năm suốt tháng, thờ phụng một ngoại thần thân phận quá mức tôn quý, đè cả lên đầu Hoàng đế.
Rời đi, là quyết định tốt nhất với mọi người.
Nhưng mà, chung quy không nỡ, chung quy nhắm mắt bịt tai, lừa mình dối người, bỏ qua loại nhắc nhở và kêu gọi trong lòng mình đó.
Mâu thuẫn, do dự, khó xử, bất đắc dĩ lâu dài như vậy, đến cuối cùng, cũng vẫn… không bỏ xuống được.
Phương Khinh Trần vẫn lặng lẽ nhìn Dung Khiêm dáng vẻ hơi ngơ ngẩn xuất thần, bỗng nhiên cười, vỗ mạnh một phát lên vai Dung Khiêm.
Phong Kính Tiết không kịp ngăn cản, cả giận: “Ngươi càn quấy gì thế?”
Thân thể Dung Khiêm nào chịu được vỗ như vậy, toàn thân đau nhức một trận, tâm thần chợt thanh minh, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Phương Khinh Trần, lại thấy người bạn kiêu ngạo tùy hứng kia nhoẻn miệng cười với y, xán lạn chói mắt, thanh âm vang lên như đinh đóng cột: “Đã không bỏ xuống được, vậy thì đừng về nữa.”
Nghe Phương Khinh Trần nói một câu long trời lở đất này, Dung Khiêm còn chưa kịp nói gì, Phong Kính Tiết đã tức giận bảo: “Ngươi lại đang ra chủ ý hoang đường gì thế? Tiểu Dung không về, phải thế này mãi, chẳng những thân thể tàn tật, mà còn đau khổ chồng chất. Hiện tại lại chẳng có việc gì không thể không do y làm, y còn ở lại đây làm gì, tự ngược?”
Phương Khinh Trần không đồng ý.
“Được mất trong lòng biết, đường của Tiểu Dung tự nhiên phải do Tiểu Dung tự mình quyết định, chúng ta có thể cho kiến nghị, nhưng vẻn vẹn là kiến nghị mà thôi. Chuyện chúng ta cảm thấy là sai, là có hại, với y biết đâu chính là vui lòng, yêu thích. Thế chúng ta vì sao nhất định phải ở bên cạnh vung tay múa chân. Thân tuy khốn đốn, nhưng tâm có thể tự do, lại có gì không tốt. Quyết định của Tiểu Dung, chúng ta có thể không tán đồng, nhưng ít ra nên tôn trọng.”
Phong Kính Tiết liếc xéo, nói thật là dễ nghe ghê. Lúc trước cái tên nhiều lần bày cục gài Tiểu Dung và Yên Lẫm không thể không gặp mặt kia, trước khi làm chuyện xấu, sao không tôn trọng ý kiến Tiểu Dung một chút?
Đáng tiếc, y hiện tại ăn người miệng ngắn, trong lòng nói thầm, ngoài miệng lại chẳng phản bác được. Lúc trước y rời khỏi Tiểu Lâu đi tìm Lư Đông Ly, làm sao không phải chuyện mọi người phản đối, chỉ có Phương Khinh Trần tỏ vẻ ủng hộ, hôm nay Phương Khinh Trần trở thành người duy nhất đứng ra ủng hộ Tiểu Dung ở lại, thế… thế hình như… ôi, cũng là đương nhiên thôi.
Dung Khiêm nhìn vẻ mặt Phong Kính Tiết, bất giác buồn cười: “Được, ta biết ngươi ước gì ta mau mau chạy về Tiểu Lâu, như vậy ngươi sẽ lại được thân tự do, có thể lập tức đi Triệu quốc, khỏi cần phải như bây giờ, cả ngày đỏ mắt chờ mong dòm coi trên trời có bồ câu bay đến không.”
Phương Khinh Trần cũng theo gót nghía y một cái rất coi thường: “Còn không phải bản thân y thuật quá kém, một kẻ hai kẻ đều không chữa khỏi, trách được ai? Nói thật, ta vốn lại đây là muốn lấy chút thuốc từ chỗ ngươi giúp Địch Cửu. Nhưng hiện tại nhìn trình độ này của ngươi, lấy thuốc của ngươi đi, thật sự có thể cứu được Địch Cửu sao?”
Phong Kính Tiết nhíu mày thở dài “Còn khuya!”
Phương Khinh Trần và Dung Khiêm nhìn nhau một cái, hai miệng một lời: “Thật sự không cứu được?”
“Ngươi… Ngươi đúng là đại phu cửu lưu, còn dám tự xưng thần y đệ nhất thiên hạ?”
“Thần y thì thế nào? Thần y lại chẳng phải thần tiên. Tri thức của ta đúng là vượt xa thời đại này, nhưng không bột đố gột nên hồ. Rất nhiều thuốc, dưới điều kiện hiện tại, ta căn bản không tinh chế được. Lần này ta vốn đem ra từ Tiểu Lâu một số dược vật vượt thời đại…”
Phong Kính Tiết lại hung tợn chỉ Dung Khiêm: “Nhưng cơ bản đều cho cái động không đáy này rồi. Số thuốc còn lại, không hề đúng với chứng bệnh của Địch Cửu. Trương Mẫn Hân có kể tỉ mỉ tình huống của Địch Cửu với ta rồi, thân thể y mấy năm trước đã hầu như hủy toàn bộ, mà mấy năm nay y chẳng những không điều dưỡng, ngược lại hao hết mỗi một phân sinh mệnh lực đi khổ sở luyện công, một lần lại một lần cạn kiệt sinh mệnh. Hiện tại thoạt nhìn y mặc dù vẫn đi được nhảy được, nhưng căn cốt cơ sở bên trong hẳn là tổn hủy toàn bộ rồi. Người có thể sống đến bây giờ, đã là một kỳ tích.”
Phong Kính Tiết nói tới đây, rốt cuộc thở dài một tiếng: “Thuốc gì, cũng đều chỉ có thể chữa loại bệnh không chết. Hiện tại thuốc ta có thể cho ngươi, cũng chỉ có thể cho y dễ chịu một chút, những khi phát bệnh không lợi hại thế nữa, sống thêm vài ngày thôi.”
Y nhíu mày, vắt hết óc hồi lâu, mới nói: “Thôi, Khinh Trần. Sau khi ngươi tìm được y, cứ dẫn y tới gặp ta, ta tự mình chẩn trị cho y. Trong kho của hoàng cung Yên quốc, các loại dược liệu trân quý đều có sẵn, ta giúp y kéo dài tuổi thọ dăm ba năm, hẳn không thành vấn đề.”
Dung Khiêm vẻ mặt buồn bã: “Dù có thể sống thêm vài năm, cuối cùng phải ngày đêm chịu thân thể ốm đau tra tấn, cũng mãi vì chuyện A Hán mà không thể tiêu tan. Sinh thời, cho dù là một ngày khoái lạc, cũng chẳng thể tìm về, sống như vậy…”
“Ta có thể làm, cũng chỉ như thế mà thôi.” Phong Kính Tiết bất đắc dĩ nói: “Tiểu Dung, bản thân ngươi vốn không để tâm nỗi khổ thân thể, cần gì phải chú ý quá mức vì người khác. Chuyện A Hán, mọi người đều đang nghĩ cách, may ra thật sự có thể tìm được biện pháp có thể đánh thức A Hán mà lại không để A Hán bị thương. Nếu ta có thể kéo dài tuổi thọ của y mấy năm, biết đâu sinh thời, cuối cùng vẫn có cơ hội tận mắt thấy A Hán tỉnh dậy.”
“A Hán tỉnh dậy, lại nhìn y đi chết?” Phương Khinh Trần cười khẩy một tiếng, giọng điệu mỉa mai: “Sớm cũng là chết, muộn cũng là chết. Đã như vậy, ta còn đuổi nhanh đuổi chậm đến làm gì? Vất vả như thế, làm sao cứu được người nào, lại làm sao giải thoát được ai?”
Phong Kính Tiết liếc y một cái: “Ngươi không đi, vừa hay, ở lại ngâm thuốc với ta.”
Dung Khiêm cũng biết Phương Khinh Trần chẳng qua mạnh miệng thôi, tự nhiên không chịu cùng Phong Kính Tiết ép y, chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Thôi đi đi. Địch Cửu đã vì A Hán mà làm đến bước này, cũng nên đủ rồi. Bất kể tương lai như thế nào, có thể cứu thì cứu, có thể cho y sống lâu một ngày thì hay một ngày, chuyện tương lai, ai có thể nói chuẩn được đây. Chỉ cần người còn sống, luôn còn hy vọng.”
Nhìn Phong Kính Tiết dáng vẻ ngươi không đi đại phu ta đây có cả đống thủ đoạn đối phó bệnh nhân không nghe lời, toàn thân Phương Khinh Trần đều thấy phát hoảng. Dung Khiêm đã bắc cho y lối thoát tốt như vậy, nào còn có đạo lý không xuống: “Đi thì đi, dù sao ta cũng chẳng còn chuyện gì khác để làm.”
Lời này buột miệng mà đáp, y tiện tay rót rượu cho mình, một ngụm uống cạn.
Phong Kính Tiết mấp máy môi, nhưng không ngăn cản nữa, chỉ quay đầu đưa mắt trao đổi với Dung Khiêm.
Đã không còn việc gì để làm? Hồ ly này…
Chỉ một nháy mắt cực ngắn, vẻ mặt hai người đều lộ ra chút ảm đạm, lại đều lập tức thu mất.
Phương Khinh Trần lại không để ý nỗi lòng hai người phập phồng, một tay uể oải xách bầu rót rượu cho mình, một tay cầm đũa hạ như bay, miệng ngậm đồ ăn, vậy mà vẫn có thể đặt câu hỏi rõ ràng: “Thế nào? Nói thử xem, gần đây các ngươi sống ra sao?”