CHƯƠNG 370: DƯƠNG LIỄU CHƯA GÃY
“Ta phải đi rồi.”
Không chờ Phong Kính Tiết giục nữa, lễ đội mũ vừa kết thúc, Dung Khiêm liền trực tiếp gọi Yên Lẫm và Thanh Cô An Vô Kỵ vào nội điện, mở miệng nói thẳng phải đi.
“Ta phải cùng Phong công tử trở về sư môn của y.”
Yên Lẫm hơi ngẩn ra, Thanh Cô lại đã khẽ kinh hô một tiếng: “Dung đại ca!”
Nếu Dung Khiêm theo Phong Kính Tiết quay về nơi gọi là sư môn vô cùng thần bí kia, thì có khả năng cực lớn là sẽ vĩnh viễn không trở về gặp lại họ nữa. Mà mấy ngày này, Thanh Cô lại vẫn cùng An Vô Kỵ chuẩn bị kỹ lưỡng, phải bầu bạn Dung Khiêm tự tại đạp khắp thiên hạ, lúc này hiển nhiên ngỡ ngàng, không khỏi phải luống cuống.
Mà Yên Lẫm thân là Hoàng đế, tuy rằng chưa được Dung Khiêm nói rõ, nhưng y dù sao bất đồng với thôn nữ Thanh Cô đơn thuần này, thời gian qua, một số an bài âm thầm của Dung Khiêm, chưa từng có ý giấu y, tự nhiên liền có vô số người báo cáo lên, kỳ thật trong lòng y nắm được, cũng ước chừng đoán được một số an bài của Dung Khiêm với mai sau. Lúc này chợt nghe lời ấy, sửng sốt trong lòng cũng không hề ít hơn Thanh Cô.
Song y lại nhanh chóng trấn định, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Ta cũng không rõ lắm. Kính Tiết y nhận được tin gấp, nói sư môn bên kia có chút việc, phải lập tức trở về. Ta và y quan hệ không kém, cũng có rất nhiều dính dáng với sư môn của y, không thể trí thân ngoài việc. Chẳng qua, ta có thể xác định, an toàn của ta tuyệt đối không lo. Hơn nữa, nếu ta đi, nơi đó sẽ nhất định có người có thể chữa khỏi cho ta.”
Biết Yên Lẫm vì sao lo lắng, Dung Khiêm tuy rằng không thể nói thẳng hết, nhưng cũng tận lực muốn tiêu tan ưu hoài cho y. Đây kỳ thật cũng không phải toàn là vì an ủi Yên Lẫm. Nghiêm túc mà nói, trong lòng Dung Khiêm, kỳ thật không quá lo lắng.
Bất kể đã xảy ra chuyện gì, y đều không cho là trên thế giới này sẽ có cái gì đủ để uy hiếp được lực lượng của Tiểu Lâu. Nếu Tiểu Lâu có biến, biến cố cũng chỉ xảy ra trong Tiểu Lâu, mà đã là chuyện nội bộ Tiểu Lâu, phiền toái hơn nữa, lại có thể nghiêm trọng đi đâu?
Y đáp tuy rằng thập phần hàm hồ, nhưng Yên Lẫm biết y cho dù có việc không thể nói thẳng, cũng sẽ tuyệt đối không lừa mình. Dung Khiêm đã nói, liền nhất định tin tưởng, biết y an toàn không lo, tâm thần hơi buông lỏng, rồi lại lập tức hỏi: “Vậy ngươi sau khi khỏe rồi, còn có thể quay về nữa không?”
“Ta không biết.” Dung Khiêm khe khẽ thở dài: “Quy củ nơi đó rất đặc biệt. Nếu là trước kia, ta đã được nơi đó tương trợ, sống lại làm người, thoát thai hoán cốt, thì tuyệt không thể quay về gặp lại các ngươi nữa. Nhưng mà, hiện giờ nơi đó cũng có chút dị biến. Việc tương lai, ta cũng không thể biết rõ, bất quá…”
Y ngưng mắt nhìn Yên Lẫm, nhẹ nhàng nói: “Nếu ta có thể quay về, tất đến gặp lại các ngươi. Nếu ta không thể đến nữa, tất mãi mãi ghi tạc các ngươi trong lòng, cũng nhất định sẽ kiện kiện khang khang, vô bệnh vô tai sống tốt ở một nơi khác.”
“Dung đại ca…” Thanh Cô thì thào gọi một tiếng, thanh âm đã nghẹn ngào.
Yên Lẫm lại chỉ cười, vẻ mặt rốt cuộc có phần thoải mái.
Đây cũng không phải tin tức quá mức không xong. Y vốn định chờ sau lễ đội mũ, sẽ tiễn Dung Khiêm đến sư môn của Phong Kính Tiết trị thương. Chỉ cần người kia có thể khỏe lại, y tình nguyện một đời không được gặp lại. Mà hiện giờ vẫn có thể ngoài tuyệt cảnh, lưu một đường duyên tương lai gặp lại, một chút nguyện hy vọng không tuyệt. Trong vô số năm tháng, vô số thời gian về sau, y đều có thể ôm một chút hy vọng không dứt. Hy vọng một khắc sau, kinh hỉ và kỳ tích sẽ xuất hiện trước mắt… Cuộc sống như vậy, chắc cũng sẽ không quá mức cô quạnh, quá mức gian nan đâu.
Y mỉm cười, cũng ngưng mắt nhìn Dung Khiêm: “Nếu ngươi quay về, vô luận mất bao nhiêu thời gian, chúng ta luôn chờ ngươi, nếu ngươi không về, bất luận bao nhiêu ngày, chúng ta luôn nhớ ngươi, chỉ cần nghĩ bất kể thân ở nơi nào, thương của ngươi đã chữa khỏi, chúng ta đều cao hứng.”
Dung Khiêm mỉm cười, đưa tay đặt lên vai y, thấp giọng nói: “Ta biết ngươi tất là như thế, cho nên mới có thể yên tâm mà đi.”
Yên Lẫm chỉ cười không nói.
Chính vì để y có thể yên tâm mà đi, cho nên mới có thể như thế.
“Yên Lẫm, hãy sống thật tốt, để bản thân vui vẻ một chút. Vô luận ta ở nơi nào, có thể quay về hay không, ta hy vọng khi nhớ tới ngươi, ít nhất ta đều có thể tin tưởng, ngươi đang vui vẻ.”
Yên Lẫm chỉ cười.
Y sẽ vui vẻ nhỉ, dù rằng vui vẻ kia, có lẽ vĩnh viễn sẽ không là thuần túy, không có khả năng là hoàn toàn. Song y chung quy sẽ tận lực để mình vui vẻ. Bởi vì y hy vọng bất kể cách bao nhiêu thời gian, bao nhiêu khoảng cách, có một người khi nhớ tới y, có thể yên tâm, có thể thoải mái, mà không cần luôn nhọc lòng lo âu thay y, phí sức phiền lòng vì y.
Ta sẽ sống tốt mỗi một ngày, ta biết, ngươi phải biết ta sống như thế, mới có thể yên tâm, cho nên bất kể ở nơi nào, ngươi cũng phải sống tốt và vui vẻ, bởi vì chỉ có như vậy, ta mới có thể yên tâm…
Y nhìn người kia, không nói gì, chỉ là những lời muốn nói này, lại đã để cho đôi mắt lúc này trong sáng thần kỳ, nói hết cả.
Dung Khiêm mỉm cười, lại sinh ra rất nhiều buồn bã thương cảm.
Dặn dò như vậy, ánh mắt như vậy, nhắc nhở như vậy, cũng chẳng biết giữa hai người, ai mới lớn tuổi hơn, ai lại không yên tâm về ai hơn.
Y cười nhẹ nhàng, thoải mái dùng cánh tay còn lại khe khẽ ôm Yên Lẫm một cái, đợi buông tay ra, đã chuyển sang nhìn An Vô Kỵ và Thanh Cô.
Không đợi y mở miệng, An Vô Kỵ đã tiến lên một bước, bình tĩnh nói: “Đời này, ta tất trông nom nàng, không để nàng bị một chút ủy khuất.”
Dung Khiêm cười gật đầu: “Chuyện cho ngươi nhậm chức quan khác, chuẩn ngươi tuần du tứ phương, Hoàng thượng đã bằng lòng. Các ngươi có thể đi sống cuộc sống tự tại mà các ngươi thích.”
Ánh mắt y lại chuyển sang Thanh Cô, nhẹ nhàng nói: “Thanh nhi, ta đi rồi, nhưng ta nhất định sẽ sống rất tốt, muội cũng phải như thế mới được. Tương lai, có thể nhớ ta, nhưng không cần luôn lấy ta làm niệm, nhân sinh tụ tan, qua lại tùy duyên, trên đời này, thiếu ai, cuộc sống đều vẫn phải tiếp tục, huống chi vô luận có mặt hay không, ta vĩnh viễn đều là đại ca của muội.”
Thanh Cô yên lặng nhìn y, trong mắt ngấn lệ, lại hỏi từng chữ: “Dung đại ca, thương của huynh, thật sự, nhất định, nhất định có thể chữa khỏi, huynh thật sự có thể hoàn hoàn toàn toàn bình phục như lúc ban đầu, như chưa từng bị thương sao?”
Dung Khiêm gật đầu: “Chỗ lánh đời kia, quả thật có khả năng thông thiên triệt địa, chữa khỏi thương của ta, để ta bình phục như lúc ban đầu, đều tuyệt đối có thể làm được.”
“Cho dù nơi đó xảy ra biến cố cũng như vậy sao?”
“Mặc dù có chút biến cố, nhưng hẳn là không hề nguy hiểm, chuyện trị liệu cho ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng.”
Thanh Cô gật đầu cười. Tuy rằng mắt rưng rưng, nhưng nụ cười này lại chân thành dị thường.
Bỗng nhiên, nàng hoàn toàn lý giải vì sao Yên Lẫm có thể mỉm cười, trấn định tự nhiên tạm biệt Dung Khiêm, bình tĩnh dặn dò lần cuối cùng.
Đổi lại nàng cũng là như thế thôi. Nếu như Dung đại ca có thể khỏe lại, nếu như y có thể thoát khỏi một thân ốm đau tra tấn này, khôi phục thần thái phong hoa ngày xưa mà nàng chưa bao giờ trông thấy, lại từng nghe người ta nói rất nhiều lần. Vậy thì cho dù cả đời không thể gặp lại, nàng cũng sẽ chỉ vui mừng cho y, may mắn thay y.
Dung Khiêm lại quay đầu nhìn Yên Lẫm.
Yên Lẫm an tĩnh lạ thường.
Dung Khiêm tạm biệt y, bỗng nhiên đưa ra quyết định mới, y cũng chỉ bình tĩnh tiếp nhận, thong dong chia tay. Dung Khiêm cùng Thanh Cô An Vô Kỵ nói chuyện, y cũng không chen một câu, chỉ yên lặng ở bên ngưng mắt nhìn Dung Khiêm. Chỉ có trong ánh mắt này, mới nhìn ra có tình cảm vô cùng sâu sắc. Ánh mắt chuyên chú đến mức, lại phảng phất muốn đem mỗi một chút biểu tình biến hóa của đối phương, khắc hết trong tâm khảm như vậy.
Lúc này Dung Khiêm ngưng mắt trông qua, y lại chỉ cười thản nhiên.
Nhìn mặt mày y tuổi trẻ anh lãng, nhìn đôi mắt y rõ ràng có tình hoài vô cùng sâu sắc, rồi lại bình tĩnh sáng trong lạ thường. Trong lòng Dung Khiêm, rốt cuộc dâng lên rất nhiều chua xót buồn vui, đủ loại yêu quý không nỡ đồng thời tuôn lên trong lòng. Y bất giác thở dài hơi xót xa.
Ôi, mấy chục, không, mấy ngàn mấy vạn năm công lực đều phá hết rồi, định lực của y, dường như cả hài tử choai choai Yên Lẫm này cũng không bằng!
Sau thở than này, y lại cười, trong ánh mắt nhìn Yên Lẫm, là quý trọng và bảo vệ tuyệt không che giấu: “Ta đi rồi, Kỳ Quân… không cần quá tư niệm ta.”
Yên Lẫm chỉ cười không nói.
Tư niệm quá nhiều, không khỏi đau buồn, truy niệm quá nhiều, chung quy là cầu mà không được. Thế nhưng, có thương này đau này, hận này niệm này, lại có gì không tốt? Hồng trần mờ mịt, nhân sinh trăm năm, nếu không có một người như vậy, làm y thời thời tư niệm, ngày ngày hồi ức, tâm này cầu gì, đời này sống uổng.
Dị biến của Tiểu Lâu, cuối cùng vẫn xáo trộn dự định ban đầu của Dung Khiêm, làm y không thể không lập tức tạm biệt Yên Lẫm.
Ly biệt cuối cùng, rất đơn giản, chỉ là trong nội điện kia, vài câu dặn dò và cam đoan lúc chia tay.
Y thậm chí không có nhiều thời gian hơn, cáo biệt đơn độc với Yên Lẫm, mà chỉ kịp vội vàng đồng thời dặn dò Yên Lẫm và Thanh Cô một chút, rồi lập tức cùng Phong Kính Tiết rời đi.
Y cũng cự tuyệt đề nghị phái người tiễn của Yên Lẫm.
Tuy nói Yên Lẫm có thể điều khoái mã, điều danh xa, có thể cho y hành trình thoải mái nhất thuận tiện mau lẹ nhất, nhưng lần này phương thức y và Phong Kính Tiết đi đã vượt xa lý giải của thế nhân, cho nên hết thảy trợ giúp bên ngoài này đều không cần nữa.
Y chỉ cùng Phong Kính Tiết rời đi, ngay cả ngựa cũng nói sau khi ra khỏi thành sẽ để lại, giải thích lưu lại, chỉ nói sư môn Phong Kính Tiết tự có người tiếp ứng.
Yên Lẫm biết y tất có nỗi niềm khó nói, vô luận câu trả lời của y không hợp tình lý cỡ nào, cũng một mực gật đầu, một mực tin tưởng, tuyệt không truy hỏi nhiều một câu.
Chỉ tự mình đẩy xe lăn, tiễn y ra mãi trước cửa cung, lại đứng mãi ở đó, ngóng nhìn một thớt ngựa rẽ bụi kia, ngóng nhìn bóng dáng y dần dần đi xa.
Cho đến cuối tầm mắt, rốt cuộc không nhìn thấy bóng y nữa, Yên Lẫm cũng vẫn cứ đứng thẳng ở chỗ cũ, không nói năng động đậy, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm nơi bóng y cuối cùng biến mất, giống như muốn đem một thứ gì đó, vĩnh viễn ghi khắc, mãi đến kiếp sau.
Vừa rời cửa thành, xuống ngựa, Phong Kính Tiết liền nửa cắp Dung Khiêm, rời khỏi đường lớn, thi hết khinh công, chẳng mấy chốc đã đến chỗ ẩn mật không người ở ngoại thành. Lúc này mới buông tay Dung Khiêm ra, mặc cho Dung Khiêm thân thể suy yếu không chịu được lao đi thần tốc như vậy ngã ngồi xuống đất mà thở hổn hển.
Bản thân y thì tâm tùy ý động, công lực ngưng tụ giữa tai mắt, trong mấy chục trượng, sâu kiến đang bò đều không thể chạy thoát tri giác của y.
Dung Khiêm ngồi dưới đất, vẫn cố gắng mà ra sức thở phì phò, còn chưa bình thường lại, đã cười nhẹ nói: “Không… không cần phí sức như vậy, không có người theo dõi đâu… Y biết ta có nỗi khổ khó nói… cho dù là xuất phát từ ý bảo hộ… cũng tuyệt không phái người truy tung bên cạnh, lén dòm ngó việc riêng của ta. Cho dù những người khác có tâm tư này, cũng tất sẽ bị y phái người ngăn.”
Phong Kính Tiết lườm y một cái.
Lòng dạ Yên Lẫm và tâm ý với Dung Khiêm hiện giờ, y lại không biết sao? Chỉ là thật sự việc liên quan trọng đại, chuyện quá kinh thế hãi tục như vậy, chung quy vẫn phải cẩn thận một chút thì hơn.
Lúc này đã xác định bốn phía không hề có người ngoài, y cũng lười nói nhiều với Dung Khiêm, đưa tay kéo Dung Khiêm đứng dậy, nắm chặt tay y, trầm giọng nói: “Chuẩn bị!”
Dung Khiêm gật đầu, ngưng thần chờ đợi.
Muốn ở ngoài ngàn dặm vạn dặm, thuấn di trở về Tiểu Lâu. Biện pháp duy nhất, chính là ném lại thân thể, để tinh thần lực trực tiếp quay về. Thế nhưng Dung Khiêm bị cục thời không trừng phạt, tinh thần lực không được rời thân thể, cho nên Phong Kính Tiết đành phải lấy tinh thần lực cường đại của mình, trực tiếp hủy diệt hoàn toàn thân thể Dung Khiêm, giúp tinh thần của y thoát vây.
Phong Kính Tiết một tay nắm tay Dung Khiêm, một tay kia ôm y từ sau lưng, thân thể hai người dán sát sao. Y nhắm mắt, tinh thần lực vô cùng cường đại, đột nhiên bùng nổ ngay trong cơ thể. Không hề có chấn động đặc biệt mãnh liệt, không hề có thanh âm gì quá kinh thiên động địa, chỉ là sau một tiếng vang lạ thường, một tia sáng lạ thường, hết thảy đều tiêu dung hết.