CHƯƠNG 265: GIANG SƠN ĐÃ ĐỊNH
Vô luận là chuyện bất kham hơn, cũng luôn có thể được tuyên dương đến quan miện đường hoàng.
Nghe nói, trải qua một đêm “kịch chiến”, quân đội chính nghĩa của Tần quân, rốt cuộc dưới sự dẫn dắt của tam điện hạ Tần Húc Phi, công phá kinh thành, cứu tất cả bách tính chịu khổ chịu nạn.
Nghe nói, khi toàn quân cao hứng bừng bừng đến hoàng cung nghênh đón Tần vương, mới biết từ lúc Ngô Vệ hai quân nội đấu muốn cướp đi tất cả vương tộc uy hiếp Tần quân, Tần vương vì bảo trì tôn nghiêm hoàng gia, vì không để Tần quân bị hiếp bức, cho nên ba đời đều tụ tập trong Tử Thần điện, dứt khoát dẫn lửa tự thiêu.
Nghe nói, hiện giờ hoàng tộc đích hệ, hơn trăm người, đều đã thành xương khô xác sém. Ngay cả trong cơ thiếp, bao quát tám hài tử nhỏ nhất một tuổi, lớn nhất mười hai tuổi, đều không một người lọt lưới.
Nghe nói, Tần Húc Phi cố nén đau buồn, phái người kiểm tra đám cháy, tìm kiếm khắp hậu cung, nỗ lực tìm một hai huyết mạch trực hệ hoàng tộc sót lại mà không được. Nghe nói Tần Húc Phi tuyệt hy vọng, chỉ đành khóc rống một hồi, hậu táng mọi người, đáng thương thay những Hoàng đế hoàng hậu, Thái tử hoàng tôn kia, sinh tiền vinh quang vô cùng, sau khi chết cả ai là ai cũng chẳng phân rõ được, vào lúc quốc loạn này, cũng không thể chú ý tang lễ long trọng gì, cuối cùng hơn trăm thi cốt, chỉ có thể cùng nhau táng vào hoàng lăng một cách qua loa.
Người sáng mắt, cho dù không có chứng cứ, tự nhiên vẫn hiểu rõ rằng kỳ thật đã xảy ra chuyện gì. Nhưng phần nhiều cũng có thể lý giải “phản kích bất đắc dĩ” của Tần Húc Phi sau khi bị bức đến đường cùng.
Sau đó, chính là Tần Húc Phi “nén đau” trấn giữ đại cục, giải cứu bá quan, trấn an bách tính, lại lấy các loại tội danh như bất trung, phản quốc, loại trừ sạch sẽ những người nên loại trừ.
Mà những quan viên có hiền danh, có năng lực, vẫn khá trung lập, chưa từng can dự sâu vào đảng tranh, chưa từng liều chết đối địch với Tần Húc Phi kia, tất nhiên đều không thêm tội, phần lớn sau khi được Tần Húc Phi hậu lễ khiêm từ đối đãi, liền dốc lòng dốc sức, trợ y chỉnh đốn kinh thành, chỉnh lại triều cương.
Về phần những người không thể buông đại nghĩa quân thần, nghểnh cổ không đếm xỉa lễ ngộ của Tần Húc Phi, Tần Húc Phi cũng không để ý. Không chịu hiệu lực cũng thế, cáo ốm liệt giường cũng thế, ai thích rảnh rang thì rảnh rang, thứ khí khái này chắc gì có thể chịu được cô tịch quạnh quẽ thời gian quá dài.
Đương nhiên… Rốt cuộc cũng bắt đầu có người hô hào, nước không thể một ngày không có vua, tam điện hạ có công lớn với nước, lý nên đăng cơ.
Càng là đã phạm lỗi, càng sợ truy cứu, sợ giáng họa, lúc này đương nhiên càng phải hô cao khẩu hiệu, biểu hiện xích đảm trung tâm. Những thần tử ngày trước xu nịnh Tần vương hăng say nhất, cùng với các Vương gia tôn thất cũng từng động tâm đoạt vị, giống chư vương tử, từng âm thầm có một số động tác nhỏ, giờ này khắc này sao có thể không tích cực. Còn chưa chờ trong quân Tần Húc Phi có động tác, đã từng kẻ liều mạng cổ xúy, thật là nước mắt giàn giụa, nghĩa chính từ nghiêm, rất có dáng vẻ ngươi không làm Hoàng đế ta sẽ đâm đầu chết liền.
Nhưng Tần Húc Phi sa sầm mặt, nhịn lại nhịn. Chờ mọi người diễn hề xấp xỉ rồi, mới đập bàn, thanh sắc đều nghiêm mà đuổi hết ra ngoài.
Làm Hoàng đế sao. Đương nhiên không thể lập tức đáp ứng, ba từ ba nhường, đẩy trái kéo phải, cuối cùng mới miễn miễn cưỡng cưỡng, không thể tránh được, ra vẻ ta là bị buộc ngồi lên long vị, mới là đúng lý. Phản ứng của Tần Húc Phi, làm mọi người cảm thấy vuốt mông ngựa càng đúng chỗ.
Vì thế vở tuồng khuyên can này càng náo náo nhiệt nhiệt, sôi sùng sục. Văn nhân mặc khách viết biểu ủng hộ lên ngôi, bá quan liên danh dâng thư, bách tính vạn dân thư thỉnh nguyện, khiến Tần Húc Phi đầu to như đấu, bình thường nghị sự cũng không dám ra lắm, cả ngày trốn trong hoàng cung.
Trong những ngày phân phân loạn loạn này, không ai biết vào cái đêm Tử Thần điện cháy, có người lén đưa thi thể hai ấu nhi bị loạn binh giết chết vào Tử Thần điện. Mà Liễu Hằng thì lặng lẽ ôm đi hai đứa trẻ.
Triệt để đổi quần áo trên người hài tử thành quần áo bình dân, chăm chú kiểm tra vài lần trên người, phát hiện nốt ruồi khá rõ ràng, liền dùng phương thuốc dân gian chấm đi, phát hiện có một hai cái bớt hơi rõ, liền dùng đao rất nhẹ rất mỏng, gọt một miếng da, cho dù hài tử bị đau khóc ầm lên, y cũng chưa từng thu tay.
Kinh thành sau tai kiếp, vốn có vô số người thê ly tử tán, vốn có vô số hài tử, trở thành cô nhi cha mẹ đều mất.
Quân đội tìm kiếm những cô nhi hấp hối, cha mẹ đều mất ở tứ xứ, ôm chúng ra khỏi tro bụi, bùn đất, nhà đổ, thậm chí từ trong đống người chết, rất nhiều cô nhi trên người đều bị thương, cho nên khi hai ấu nhi quần áo bình thường, trên người có đôi chút thương thế được thu nhận, không ai chú ý nhiều.
Quân đội của Tần Húc Phi thu nhận chăm sóc những cô nhi vô trợ này, vừa giúp chúng tìm kiếm cha mẹ, cũng vừa khuyến khích những người mất con trong chiến loạn đến trong quân nhận nuôi hài tử. Về phần những hài tử cuối cùng thủy chung không ai chịu dẫn đi, thì do quốc gia thống nhất nuôi nấng, cung cấp áo cơm cơ bản, cũng cho chúng từ nhỏ học một môn tay nghề, chờ sau khi trưởng thành, để chúng tự mưu sinh.
Thiện chính hạng nhất này, được vô số bách tính khen ngợi.
Mà không một ai biết, trong vô số cô nhi này, có hai hài tử, trong thân thể chảy dòng máu giống cựu hoàng tân hoàng.
Chúng sẽ như vô số đứa trẻ khác, giãy giụa nỗ lực sống sót, nỗ lực lớn lên. Chúng sẽ như tất cả cô nhi Tần quốc, có khả năng sinh tồn tương đồng.
Liễu Hằng sau khi không dấu vết gửi gắm hài tử ra ngoài, liền không theo dõi gì chúng nữa.
Hài tử là bởi vì thể nhược mà chết, là được người nhận nuôi, hay trực tiếp lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của quốc gia, tương lai mơ mơ hồ hồ, cả đời đội ơn kẻ thù sát phụ thí mẫu Tần Húc Phi này, y đều không để ý, không truy tra, không quan tâm.
Nếu cả hai người biết chuyện vẻn vẹn là y và Tần Húc Phi, đều đã từ bỏ hết thảy manh mối, mặc cho hai đứa trẻ như giọt nước hòa vào biển rộng, mất đi tung tích, khó mà tìm kiếm, thì người khác, làm sao có thể tìm ra chúng nữa. Cho dù thật tìm được, ai lại còn có thể có bất kỳ chứng cứ gì, có thể chứng minh thân phận chúng.
Thời điểm Tần Húc Phi khốn thủ kinh thành, chỉnh đốn triều cương, chu toàn cùng triều thần và người Yên, không thoát thân được, Phương Khinh Trần tiền tuyến phương xa, đã lại là mấy ngày mấy đêm, không thể chợp mắt đàng hoàng.
Kỳ Sĩ Kiệt dẫn bộ truy kích Vệ quân, dọc đường rất thuận lợi, đánh người Vệ chạy như lợn, bỏ trốn tứ phương, dọc đường lưu lại vô số thi thể, hơn mười vạn đại quân, cuối cùng có mệnh về đến Vệ quốc không đủ vạn người.
Mà một lộ Tần binh Phương Khinh Trần dẫn này, lại nghênh diện đụng phải đại quân tiếp viện của Ngô quốc.
Vốn Ngô vương năng chinh thiện chiến, vẫn giữ lại trọng binh trấn thủ trong nước, phòng bị Tiêu gia, nhưng sau khi biết được Tần Húc Phi khởi binh công kích kinh thành, y rốt cuộc không kiềm chế được, rốt cuộc đích thân lĩnh tám vạn đại quân, trực tiếp công vào Tần quốc để tiếp ứng nhân mã bên mình.
Phương Khinh Trần dẫn binh một đường truy kích Ngô quân, mắt thấy sắp có thể vây giết toàn bộ, lại đột nhiên gặp phải cường địch, thất bại trong gang tấc.
Nếu không phải bởi vì dẫn binh là Phương Khinh Trần, khi chợt gặp biến này, mạnh yếu đổi chỗ, ít khó địch đông, Tần quân sợ là phải thiệt nặng. May mà Phương Khinh Trần gặp nguy không loạn, lấy kỵ binh tinh nhuệ nhiều lần xung đột đoạn hậu, lệnh đại đội nhân mã kịp thời lùi về trú thủ chỗ hiểm yếu, nhánh binh mã hơn năm vạn người này, mới không bị quân đội Ngô vương đánh tan tác.
Ngô vương mắt thấy quân đội của mình tổn thất nặng nề như thế, cực kỳ tức giận, ngày đêm mãnh công cuồng đánh Tần quân, nhưng Tần quân dưới sự chỉ huy của Phương Khinh Trần, nhờ hiểm yếu, đóng vững đánh chắc, song phương giằng co năm sáu ngày, Ngô vương đã lĩnh giáo năng lực chỉ huy của Phương Khinh Trần, trong lòng biết rõ, muốn nuốt nhánh quân đội này không dễ. Y căn bản không dám thời gian dài trú mãi cường binh còn dư trong nước ở Tần quốc, tính thời gian, thời điểm bộ Kỳ Sĩ Kiệt có thể chạy đến tiếp viện cũng đã không xa. Mắt thấy thời cơ chiến đấu đã mất, Ngô vương chỉ đành nghiến răng nghiến lợi, nhịn đau lui binh. Trận này công Tần, Ngô quân xuất binh hai mươi vạn, trong đó tinh nhuệ chiến được có mười sáu vạn, nhưng cuối cùng có thể dưới sự tiếp ứng của Ngô vương, bình yên lui về Ngô quốc, không đủ bốn vạn. Ngô quốc bởi vậy nguyên khí đại thương, quân lực giảm mạnh, phong quang thế lực của Tiêu thị hậu tộc trong nước bởi vậy đại thịnh, đây lại là chuyện về sau.
Ngô quân rút khỏi, Phương Khinh Trần cũng không dám tham công cấp tiến, dẫn quân đội từng bước chậm rãi tiến về trước, Ngô vương lui một chỗ, họ mới tiến một chỗ, không chịu đi nhiều một bước, cho đến khi Ngô quân hoàn toàn rời khỏi quốc cảnh, Tần quân trên dưới mới thở phào một hơi.
Phương Khinh Trần vẫn không dám sơ ý, để toàn quân đóng quân ở biên cảnh, tu sửa tường thành đổ nát, thu thập hỗn loạn hậu chiến, một lần nữa khôi phục chiến lực và năng lực phòng ngự của trọng trấn biên quan, đồng thời phái thám mã không ngừng xem xét hướng đi của Ngô quân, biết chắc Ngô quân hẳn sẽ không đến công kích nữa, lúc này mới giao ra quyền chỉ huy, bản thân thì khinh kỵ khoái mã chạy đến kinh thành tìm Tần Húc Phi tính sổ.
Thiệt to! Ai mà ngờ được, phân khổ lực không có tiền công này, y cuối cùng lại phải làm vất vả như vậy!