CHƯƠNG 20: GIÚP ĐỠ
Tháng sáu trời như đổ lửa, chính là thời điểm nóng nhất trong năm. Đương nhiên, bách tính bần cùng nóng bức khó lòng chịu nổi, sinh kế gian nan, lại tự bất đồng với người có tiền.
Trên đỉnh đầu là bốn năm tầng vải màn dày cộm che ánh nắng, bên cạnh là bảy tám nha hoàn trẻ tuổi tú lệ đứng cầm quạt, bên người dựa một tuyệt sắc giai nhân, đôi tay mảnh mai cầm một bát hạt sen ướp lạnh từng muỗng đút vào miệng, hưởng thụ cỡ này, nếu để lão bách tính khổ vì tai họa của phủ Đại Danh nhìn thấy, chắc chắn sẽ hy vọng ông trời giáng sấm sét, trực tiếp đánh cái tên hưởng phúc hưởng đến mức khiến người giận sôi này xuống mười tám tầng địa ngục.
Tình hình hạn hán ở phủ Đại Danh năm nay đặc biệt nghiêm trọng, nước sông sớm đã cạn khô, nơi nơi đều đang đào giếng, lại chẳng thấy một chút bóng dáng của nước. Rất nhiều bách tính đều đã khát tới mức đào cả bùn dưới lòng sông lên bỏ vào miệng, hy vọng có thể từ đó cảm nhận được một chút hơi ẩm.
Phong Kính Tiết uể oải ngồi trên đỉnh núi, phóng tầm mắt nhìn ra chung quanh, bởi vì đã lâu không có mưa, trên núi cũng chẳng trông thấy sắc xanh gì, vạn dặm đồng ruộng dưới chân núi không thấy mảy may sức sống, sông dài sóng cả chỉ trơ lại lòng sông cạn khô.
Dưới ánh dương gay gắt như lửa, trừ mấy người bộ hành đang chậm chạp đi trên bờ sông thì chẳng còn thấy dấu chân nào.
Bách tính phủ Đại Danh, là bởi vì sợ nóng không ra, hay là đã khát đến mức cả sức lực để ra đường cũng không còn đây?
Phong Kính Tiết uống hết bát canh hạt sen ướp lạnh, ánh mắt đi theo mấy bóng người xa xa, bên môi chậm rãi vụt qua một nụ cười.
Chiếc mũ che nắng dường như hoàn toàn không có tác dụng, quần áo dưới cái nắng gay gắt ướt đẫm mồ hôi, bị sấy khô, tiếp đó lại ướt đẫm, mồ hôi trên mặt có lau cũng lau không hết, mồ hôi chảy vào mắt, chua xót khiến người không mở nổi mắt, mồ hôi chảy vào miệng mang theo vị mặn chát khiến lòng người chỉ còn lại bất đắc dĩ.
Cúi đầu khom lưng, vốc một nắm bùn đất khô khốc dưới lòng sông, giơ lên cố định trước mắt, cảm giác vô lực nặng nề, có thể trực tiếp đè người đổ sụp.
“Đại nhân, trời nóng quá, ngài…”
Lời khuyên giải của sai dịch bên cạnh, Lư Đông Ly nghe mà không thấy, chỉ chầm chậm phất tay: “Các ngươi tìm chỗ tránh đi.”
Lẽ ra đại lão gia đang ở dưới nắng gắt, đám tiểu nhân vật không thể trốn đến chỗ râm mát, nhưng những sai dịch này nhậm chức bên cạnh Lư Đông Ly đã khá lâu, biết tính tình của đại lão gia chưa bao giờ để tâm mấy chuyện này. Hơn nữa, theo ngài từ sáng sớm tới bây giờ, thật là vừa mệt vừa khát lại chóng mặt, nếu không tìm một chỗ tránh nắng, chưa biết chừng sẽ bị cảm nắng ngã bẹp. Cho nên mấy sai dịch cũng chẳng gắng gượng nữa, khuyên thêm vài câu, thấy thật sự không thể nói động, chỉ đành trốn đến những chỗ có chút bóng râm bốn phía.
Chỉ có Lư Đông Ly không hề che chắn trí thân dưới thái dương hừng hực, rõ ràng mồ hôi như tắm, nhưng lại như không hề hay biết.
Y cơ hồ là dùng ánh mắt bi thống đến đờ đẫn nhìn ra bốn phía, trong thế giới ngàn dặm đất cằn không mảy may trông thấy một chút sức sống này, có bao nhiêu thân gia tính mạng lão bách tính, đã hóa thành tro bụi từ đấy.
Trên đầu bỗng nhiên cảm thấy mát rượi khiến y không nhịn được phải nhíu mày: “Ta đã nói, ta không cần…”
“Không cần cái gì? Không cần bạc của ta?” Thanh âm uể oải kèm chút ý cười truyền đến, Lư Đông Ly ngạc nhiên quay đầu, khuôn mặt đùa bỡn với đời kia, chỉ cách y có hai ba tấc, trên mặt còn mang theo dấu son môi to tướng, bên môi tự nhiên là ý cười chế nhạo vạn năm không đổi.
Lư Đông Ly kinh ngạc nhìn người siêu cấp lắm tiền, bạch y công tử ca đẹp đẽ không biết từ đâu chui ra này, đang mỉm cười giơ một chiếc ô, giúp y loại bỏ quá nửa ánh dương gay gắt. Vẫn là thân quần áo trắng kia, tại nơi khô hạn thế này, bụi bặm thế này, lại vẫn có thể không thiên lý đến mức bảo trì vẻ trắng thuần sạch sẽ, khiến người thật sự rất hoài nghi, vị công tử này phải chăng ra ngoài mang theo đủ ba rương lớn toàn quần áo trắng, cứ qua một nén hương là lại thay xiêm y.
Phong Kính Tiết cũng cười đánh giá Tri phủ đại nhân của phủ Đại Danh, rất không tồi, đường đường quan tòng tứ phẩm, mặc áo vải, đội mũ, tay áo xắn đến khuỷu tay, quần cũng xắn đến đầu gối, đi tới đi lui trong bùn đất dưới lòng sông… Nói như thế nào nhỉ? Nên khích lệ vị đại nhân này gần gũi với dân, hay là cần chính?
“Sao ngươi lại tới đây?” Cho dù trong lòng lo âu sốt ruột, lúc nhìn thấy Phong Kính Tiết, trong câu hỏi của Lư Đông Ly cũng kèm theo chút vui mừng.
“Đến đưa tiền cho ngươi.” Phong Kính Tiết lườm y một cái, “Ta nợ ngươi thì vẫn là nợ ngươi, ngươi kiếm ta đòi tiền đến thiên kinh địa nghĩa, đúng lý hợp tình như vậy.”
Lư Đông Ly bất giác cười khổ một tiếng: “Ta thật sự đã không còn biện pháp, đành phải cầu viện ngươi, không ngờ ngươi lại đích thân đến.”
“Nghĩ thật hay ghê, ngươi có thể có mặt mũi đến vậy sao?” Phong Kính Tiết nói vẻ khinh thường, “Ta chẳng qua là định chu du toàn quốc, tuần tra cửa hiệu các nơi một chút, liền nhân thể đến đây luôn.”
Y ngẩng đầu nhìn nắng gắt khắp trời: “Ngươi định cứ đứng đây cùng ta ôn lại chuyện cũ à?”
Lư Đông Ly sửng sốt một chút mới nói: “Không thì chúng ta về trước…” Y đưa mắt nhìn chung quanh, đang định gọi tất cả sai dịch cùng về phủ nha trước, bỗng phát hiện phía trước không biết từ khi nào đã có thêm một chiếc xe ngựa hoa lệ. Giữa lúc sửng sốt, tay đã bị nắm lấy, dùng sức kéo một cái, thân bất do kỷ bị kéo lên xe.
Đám sai dịch ở khắp nơi nhảy lên, hô hoán chạy đến.
Lư Đông Ly chỉ kịp thò đầu ra, nói một tiếng không việc gì, chẳng có thời gian dặn dò thêm câu nào nữa, đã bị kéo về trong xe, xe ngựa bắt đầu đi về hướng phủ nha.
Trong xe chiếu trúc lót mát rượi, chính giữa bày một chiếc bàn con, trên bàn là đủ loại hoa quả, còn có cả rượu nước ướp lạnh.
Phong Kính Tiết thuận tay đưa một bát canh ướp lạnh ngọt lành cho y, nói vẻ không vui: “May mà ngươi còn là đầu não một phủ, không biết yêu quý bản thân như vậy, trời không mưa, ngươi có đi ven sông bao lâu cũng vô dụng, nóng đến ngã bẹp, nạn hạn hán này càng chẳng ai có thể giải quyết.”
Lư Đông Ly thấy y nóng giận quá, cũng không dám tranh chấp, ngoan ngoãn uống hết canh, mà Phong Kính Tiết cũng đã thong thả ngồi xuống, đem dưa hấu đã cắt thành từng miếng nhỏ, bỏ vào miệng từng miếng.
Lư Đông Ly thật sự rất bội phục y, có thể ăn dưa ăn táo ở vùng khô hạn ngàn dặm đất cằn này, nhân lực tài lực người này vì hưởng thụ như vậy đã thầm phí, nếu dùng để cứu người, quả thực có thể làm Phật sống vạn gia.
Phong Kính Tiết nhìn ra suy nghĩ trong lòng y, bất giác cười lạnh: “Ta không phải đại Bồ Tát đại từ đại bi, ngươi đừng dùng ánh mắt kiểu này nhìn ta.”
Lư Đông Ly cũng thật sự không dám quá khắt khe với y, chỉ cười cười: “Ngươi có thể ra tay tương trợ, ta đã cực kỳ cảm kích rồi.”
Phong Kính Tiết hừ lạnh nói: “Phủ Đại Danh cũng đã hạn thành thế này mà khoản tiền cứu tế vẫn không thấy xuống, không có tiền, vị đại nhân ngươi cho dù tài giỏi hơn nữa cũng chẳng làm được gì, nước và lương thực đều không vận đến, chỉ có thể trơ mắt nhìn lão bách tính khát chết đói chết. Không còn cách nào đành phải ngày ngày chạy vạy tứ phương, Tri phủ đại nhân đáng thương đã đổi nghề làm ăn mày, phàm những nhà có tiền, ngươi đều tới cửa xin tiền, thư đòi tiền lại trực tiếp viết đến cả ta, Tế Huyện nho nhỏ kia của ta, từ lúc nào thì đổi đến phủ Đại Danh các ngươi quản lý thế?”
Lư Đông Ly khẽ thở dài: “Nếu là quan trên cắt xén làm khó, giữ khoản cứu tế không buông, ta còn có biện pháp đi vận động. Nhưng lần này, lại là Hoàng thượng xây dựng điện các, mở rộng hoàng cung, đến nỗi quốc khố trống rỗng, bạc cứu tế lần lữa không cấp xuống. Ta mặc dù cố gắng xoay bạc, trong khoảng thời gian ngắn, thật sự khó mà giải quyết nhu cầu vùng tai, cũng chỉ đành cầu ngươi tương trợ.”
Phong Kính Tiết cười cười: “Ta cho ngươi vay tiền, khi nào thì ngươi trả?”
Lư Đông Ly thản nhiên cười cười: “Sợ là vẫn chưa biết.” Y cũng chẳng nói nhiều đạo lý lớn cứu người cứu nước gì, đáp cực kỳ đúng lý hợp tình. Dù sao cũng là con số lớn như vậy, khi viết thư cho Phong Kính Tiết, quả thật là vì đã hết cách. Nhìn thấy Phong Kính Tiết đích thân tới, y cũng quả thật hơi bất ngờ, nhưng đối với chuyện vay tiền, y đúng là chưa bao giờ từng nghĩ, Phong Kính Tiết có thể không đáp ứng, không ra tay.
Phong Kính Tiết cũng chỉ cười cười, rồi chẳng nói chuyện tiền bạc nữa, chỉ nhìn Lư Đông Ly chằm chằm, cả buổi mới hỏi: “Ngươi không ngủ mấy ngày rồi?”
Lư Đông Ly cười cười, sờ mặt mình một phen: “Nhìn ra được?”
“Nhìn tơ máu đầy mắt ngươi kia… còn có…” Ánh mắt Phong Kính Tiết ngưng lại, “Tóc bạc cũng có rồi.”
Người đứng đầu một phủ mới ngoài hai mươi tuổi lại chỉ cười dửng dưng: “Thế gian này, lại có ai có thể cả đời không sinh tóc bạc? Không ngoài sớm muộn mà thôi.”
Phong Kính Tiết cầm con dao vàng, chậm rãi bổ một quả lê tươi, đầu cũng không hề ngẩng lên, đưa một nửa cho Lư Đông Ly: “Ngắn ngủi hai năm, ngươi ở phủ Đại Danh từ thôi quan một mạch làm đến Tri phủ, thăng quan không thể nói là không mau. Chỉ là lao tâm lao lực cũng nhiều, có từng hối hận hay không?”
Lư Đông Ly nhận miếng lê, bỏ vào miệng, hoa quả tươi non nhiều nước, ngọt mát thơm dịu, lại khiến người nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng, đôi môi khô khốc của bách sinh khắp thành kia. Y trầm mặc một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói: “Có, lúc bị người chỉ mũi mắng tham quan, lúc bị bách tính chất vấn, tại sao không thể cứu tế chống hạn, lúc nhận được thư của sư trưởng thân nhân, hỏi ta vì sao có tin đồn hành vi đánh mất thanh liêm…”
Hai năm qua, quan chức của y, làm cực kỳ không dễ.
Y vốn có tài năng, lại chịu cần chính, việc trong phần mình luôn làm tốt nhất. Đối với việc lui tới ứng đáp tình nghĩa lễ vật, cũng dần dần thuần thục thong dong.
Lễ vật từ trên xuống dưới tặng cho y, nếu không liên quan đến quốc gia đại sự, y cũng chịu nhận lấy.
Có chuyện gì người bên ngoài cầu đến trên đầu y, tặng lễ năn nỉ, nếu là chuyện không nên làm, y tất nhiên sẽ không đáp ứng, nếu là chuyện nên làm, người ta không tặng lễ, y biết rồi cũng nhất định sẽ làm, nhưng lễ đưa đến cửa, y cũng không hề khước từ. Y cũng biết, mình không nhận, người ta ngược lại không an tâm, không phải trở về tặng lễ gấp bội thì là lại đi cậy nhờ nhà khác.
Trong tay y dần dần dư dả, xã giao lui tới với thượng ty đồng liêu, liền có thể miễn cưỡng ứng phó. Có rất nhiều việc mưu lợi cho bách tính, cũng không phải một mình y có thể định đoạt, từ trên xuống dưới, cần qua tay không ít quan viên, trên tay y có tiền, mới có thể đi thu xếp an bài.
Trên rất nhiều chính lệnh pháp quy, chỉ cần cấp trên hơi buông lỏng một chút là có thể cho hạ dân phúc lợi vô hạn.
Y làm quan lại khá linh hoạt, phàm có công lao, đều chịu nhún nhường cùng người khác, dù là việc tham bẩn, chỉ cần không phải là quá ác quá độc, phần lớn thời điểm y cũng giả hồ đồ.
Đối với cấp dưới, bớt đi trừng phạt, thường thêm răn dạy, cũng quản lý khá hợp lý.
Trên dưới đều tốt, người người đều cảm thấy y thông tình đạt lý, lại có thể làm việc, có bản lĩnh, giúp được việc, định được cục, phàm có cơ hội thăng quan, chung quy cũng không thể thiếu y.
Hai năm qua, vừa vặn tương phản với trước kia, chức quan lên thẳng một mạch, nhưng một số danh tiếng không tốt lắm, cũng chậm rãi truyền ra.
Người đọc sách trọng nhất là tiếng thơm, nếu nói y hoàn toàn không để ý, nguyên cũng là giả.
Rất nhiều lúc, đêm khuya tĩnh lặng, sẽ một mình ngồi trước cửa sổ mà ngẩn người, khom lưng uốn gối như vậy, nhân tình lão luyện như vậy, khôn khéo láu cá như vậy, bao nhiêu năm đọc sách thánh hiền, đạo xử sự, đều đã đi đâu cả rồi.
Người bề tôi, chứng kiến tham ô khắp nơi, nhìn thấy vô số quan viên trái pháp luật, không vạch tội, không tranh đấu, ngược lại thông đồng làm bậy. Làm quan phụ mẫu một phương, thấy quân chủ dùng tiền quốc khố dựng cung thất, hoàng cung xa hoa vô cùng, mà vùng tai họa dân chúng lầm than, y lại không khiêng quan tài vào kinh trực gián, chỉ biết viết thư đòi tiền thương nhân. Người như vậy, tính là một vị quan tốt sao?
Thế nhưng, nếu y thật sự nhảy ra tranh đấu cùng tất cả tham quan, sau trận chiến biết rõ tất bại này, y còn có thể làm gì cho bách tính? Sau khi chạy đến kinh thành phạm long nhan, ngoại trừ tặng không tính mạng thân gia, không công kiếm được cái danh thần tử thiết cốt trong sách sử, y còn có thể có cơ hội trù tính sinh cơ cho bách tính bị nạn không?
Lư Đông Ly thoáng bất đắc dĩ cười cười, nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: “Từ xưa đến nay vô số thánh hiền từng nghĩ đến thịnh thế đại trị, chờ mong quốc thái dân an, cũng vì đây đưa ra đủ loại chủ trương trị quốc. Nhưng xem những sách sử chồng chất đó, những kỳ vọng tốt đẹp đó, chưa từng trở thành hiện thực, một lần cũng chưa, cho dù là thời điểm danh quân trị thế, vẫn có thảo dân phải ăn bữa hôm lo bữa mai. Không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa gì đó, thế giới như vậy, chưa bao giờ từng có.”
Phong Kính Tiết không đồng ý nói: “Thế giới vốn đã tăm tối như vậy, sức mạnh của một người vĩnh viễn đều có hạn. Ngươi hiện tại cũng đã minh bạch, những cái gọi là thế giới đại trị trong sách ấy đều là giả, thịnh thế đại đồng các ngươi kỳ vọng, sẽ vĩnh viễn không đến. Nếu thật sự mệt mỏi rồi thì nghỉ ngơi đi, tội gì liều mạng làm chuyện phí sức không kết quả như vậy.”
“Bởi vì tương lai không hề tốt đẹp, hy vọng có lẽ sẽ vĩnh viễn không thành sự thật, chúng ta liền không thèm làm gì sao?” Lư Đông Ly ngẩng đầu cười cười, “Ta từng hối hận. Nhưng nếu quay lại lần nữa, lựa chọn của ta vẫn sẽ không đổi.”
Phong Kính Tiết rốt cuộc đưa mắt nhìn về phía Lư Đông Ly.
Y đã bao nhiêu ngày không ngủ, trong mắt đầy những tơ máu, mấy ngày này, có phải y ngày ngày đêm đêm lòng như lửa đốt, cho nên sắc mặt giờ đây tái nhợt như giấy.
Rõ ràng vẻ mặt đã mỏi mệt như thế, thậm chí là chán ngán, rõ ràng đã chính miệng thừa nhận hối hận, tại sao vẫn còn có thể cười nói, lựa chọn của ta sẽ không đổi?
Phong Kính Tiết trầm mặc một lúc, chợt nhẹ giọng nói: “Sẽ thực hiện thôi.”
“Cái gì?” Lư Đông Ly nhất thời không hiểu.
Phong Kính Tiết cúi đầu, không nhìn mặt y nữa: “Rồi có một ngày hy vọng sẽ thực hiện. Người thượng vị không thể tùy tiện ức hiếp thảo dân nữa, mỗi một bách tính đều có thể sống vui vẻ, con người ta không cần vì sinh kế, vì áo cơm mà lo lắng nữa. Kẻ làm quan nếu ăn hối lộ thất trách, bách tính có thể quang minh chính đại phản đối y, yêu cầu bãi miễn y. Người có quyền lực sẽ bị giám thị và khống chế, bất cứ hành vi không chính đáng nào, đều phải bị trừng phạt, chỉ là, điều này phải đợi rất rất lâu về sau, mới có thể…”
Lư Đông Ly mỉm cười, trong mắt dần có vẻ ôn nhuận: “Cậy nhờ cát ngôn của ngươi vậy, hy vọng lời ngươi nói có thể trở thành sự thật.”
“Lời của ta nhất định sẽ trở thành sự thật, bất quá ngươi đời này chắc chắn không nhìn thấy được mà thôi.” Phong Kính Tiết nháy mắt đã vui cười như thường, “Chuyện không thoải mái đã nói xong rồi, có phải chúng ta nên nói chút việc vui.”
Lư Đông Ly lắc đầu: “Lúc này, nào còn việc gì vui.”
Phong Kính Tiết có phần không ôm hảo ý trừng y: “Sao lại không có việc vui, tỷ như Lư đại nhân của chúng ta sắp cưới Tri phủ phu nhân vào cửa.”