Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 525: Chương 525: Hữu Tâm Vô Tâm




CHƯƠNG 183: HỮU TÂM VÔ TÂM

Trực tiếp dẫn thái thượng hoàng xuất cung, đương nhiên rất trái lễ pháp. Chẳng qua những năm nay chẳng một ai dám đến đàm luận những quy củ cũ rích này với Phương Khinh Trần.

Phương Khinh Trần chỉ để lại một câu buổi tối trước khi cửa cung khóa sẽ trở về, liền cùng Sở Nhược Hồng chung một ngựa, trước mắt bao người, thoải mái xuất cung.

Y cũng không cần tùy tùng, chỉ một mình dẫn theo Sở Nhược Hồng, khắp trong kinh thành này, cưỡi ngựa, chỗ nào cũng đi đi dòm dòm.

Hai người họ, vốn đều nên là nhân vật khiến người chú ý. Một là Hoàng đế từng ngự xa hoa cái, tuần tra kinh đô, một là người Sở quốc vạn chúng kính ngưỡng, từng nắm giữ, hiện tại cũng vẫn đang nắm giữ, thực quyền trọng nhất Sở quốc.

Thế mà, kinh thành rộng lớn này, đầu đường cuối ngõ, phồn hoa lướt qua, người có thể nhận được họ, lại gần như không có.

Sở Nhược Hồng bị giam cầm quanh năm, mà Phương Khinh Trần trong hai năm qua vẫn gần như là tự mình cấm túc trong hậu viện hầu phủ.

Phố xá Sở kinh vẫn đang tiêu điều. Nơi nơi là một cảm giác cũ kỹ u tối.

Tuy nói Sở quốc đã yên ổn hơn hai năm, nhưng kinh thành từng trải qua nội loạn và chiến hỏa này, tuy rằng không phải nơi bị phá hoại nghiêm trọng nhất, cũng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nguyên khí. Những xó xỉnh hẻo lánh, cửa ngõ đầu tường nhà nghèo, có rất nhiều nơi vẫn đang còn lưu lại những lỗ hổng, vết cắt đao thương chém xuống, rồi cả những vết sém của khói lửa.

Trên cao đầu đại mã, một đường đi tới, Sở Nhược Hồng nhìn tình cảnh hiu quạnh thế này trong mắt, vẻ mặt dần hơi nặng nề, thân giữa kinh hoa mênh mông phồn hoa không còn này, trong lòng cũng uất ức khó mà giãn ra.

Hắn thấp giọng nói: “Khinh Trần, chúng ta ra khỏi thành được không? Ta không muốn nhìn nữa. Ta nhớ ngươi trước kia thích nhất là dẫn ta trèo lên ngọn núi cao nhất bên kia, chúng ta ở đó nhìn xuống trời đất, thong dong tự tại biết mấy.”

Phương Khinh Trần cười nói: “Được.”

Sở Nhược Hồng quay đầu nhìn đông ngó tây một phen: “Những người đi theo thì làm sao? Họ sẽ để chúng ta ra khỏi thành không?”

Phương Khinh Trần bật cười: “Ngươi biết có người đi theo?”

“Ta không nhìn thấy. Bất quá, ta đoán, luôn có người không yên tâm…”

Phương Khinh Trần cười nhìn hắn: “Ngươi yên tâm. Dọc đường ta đã tùy tay ném lại mấy mẩu bạc vụn, mỗi mẩu đều có thể què chân người. Đám gia hỏa nhiều chuyện kia sớm đã ngoài ba con phố, không dám theo qua đây nữa rồi.”

Sở Nhược Hồng hoan hô một tiếng: “Thật tốt quá! Chúng ta ném hết đám bám đuôi này, đi trèo lên ngọn núi cao nhất!”

Phương Khinh Trần mỉm cười nhìn hắn một cái thâm sâu, quay đầu ngựa đi về cổng thành phía bắc.

Lại là ngoài kinh hoa, lại là đỉnh núi cao.

Nhiều ngày trước, trong cái đêm không ai biết đó, Phương Khinh Trần từng một mình đứng ở đây, xa xa tiễn biệt Tần Húc Phi.

Hôm nay, y lại dẫn Sở Nhược Hồng, đến chỗ đỉnh núi dốc đứng cao tuyệt nhất này. Lại gần ngồi xuống bên gốc tùng sừng sững ngàn năm, lót một tấm vải gấm, đem mỹ tửu thức ăn, quả thơm bánh ngọt tùy thân mang đến, nhất nhất dọn ra.

Nơi này vết chân hi hãn, vượn khỉ khó trèo, không lo có người quấy rầy. Hai người chén vàng đũa ngọc, dao bạc ngà voi, dựa nhau nhàn nhã rót uống.

Gió núi hơi lạnh, phất qua ngọn cây ngút ngàn, kéo theo tiếng xào xạc vi vu kia, như sóng tựa thác. Phương xa chim ca, trên núi vượn hót, ngẩng đầu nhìn không trung mênh mông vô biên, cúi đầu nhìn hồng trần đại địa dọc ngang, quả thật có sự tự tại tiêu dao không nói nên lời.

Sở Nhược Hồng cầm con dao bạc, cắt quả tươi, chia bánh ngọt, với mỹ tửu, cùng Phương Khinh Trần chia nhau. Dần dần no bụng, chậm rãi hiện ra chút sắc thái uể oải, trong mắt cũng có hai ba phần men say. Hắn học Phương Khinh Trần, lưng dựa đại thụ, thân lại nửa dựa vai Phương Khinh Trần, miệng lẩm bẩm khe khẽ mấy lời chẳng ai nghe rõ.

Phương Khinh Trần mỉm cười tự rót tự uống, mỉm cười nghe hắn lải nhải chuyện phiếm, tâm thần cũng dần dần nhàn tản thích ý, ngay khoảnh khắc thân tâm thả lỏng nhất này, y bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của Sở Nhược Hồng, cực nhẹ cực nhẹ mà vang lên rõ ràng: “Khinh Trần, ta không muốn làm thái thượng hoàng.”

Phương Khinh Trần chỉ im lặng.

Sở Nhược Hồng vẫn dựa trên người y, thanh âm buồn bực trầm thấp: “Ta không muốn cứ bị người nhốt lại, luôn nơm nớp lo sợ. Ta không muốn cái gì cũng không thể nói, cái gì cũng không thể làm. Ta mới hai mươi mốt tuổi, chẳng lẽ ta cứ phải thế này mãi, bị nhốt trong hoàng cung bốn mươi năm, năm mươi năm? Khinh Trần… Thế thì không bằng chết cho rồi.”

Phương Khinh Trần không nói gì, chỉ chậm rãi giơ chiếc chén vàng, lại uống một hơi cạn sạch.

“Khinh Trần, giúp ta, được không. Ta biết ta trước kia thật sự đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng ta sẽ sửa. Khinh Trần, ta đã biết, ta trước kia đã sai. Về sau, ta cũng sẽ không phạm sai lầm như thế nữa. Về sau cái gì ta cũng nghe lời ngươi, chỉ cần…”

Phương Khinh Trần rốt cuộc nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi không thích bị nhốt trong cung, ta dẫn ngươi đi.”

Sở Nhược Hồng ngẩn ra: “Đi…”

“Rời khỏi nơi này, ta và ngươi lang bạt chân trời. Quan tâm chi Hoàng đế cũng vậy, thái thượng hoàng cũng thế, ta đoán cũng chẳng có ai dám ngăn cản ta.”

Sở Nhược Hồng ngơ ngác nhìn y, qua một lúc mới nói: “Nhưng mà, ta không biết gì hết… Hơn nữa, hơn nữa, ta… ta đã khiến quốc gia bị rất nhiều thương tổn, ta muốn… ta…”

Hắn bỗng lắp bắp, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Phương Khinh Trần chỉ bình tĩnh nhìn hắn, kiên nhẫn chờ hắn nói tiếp, vẻ mặt ôn hòa y nguyên, chỉ là chút ấm áp còn sót lại sâu trong ánh mắt kia, rốt cuộc cực chậm, cực chậm, lạnh lại.

Ấp úng hồi lâu, Sở Nhược Hồng rốt cuộc cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Khinh Trần, ngươi thật sự không thể giúp ta phục vị sao? Hiện tại Hoàng đế này chẳng qua là dưới tình hình nguy cấp lúc ấy, bị tùy tiện đẩy ra ổn định đại cục. Hắn…”

Phương Khinh Trần bình tĩnh ngắt lời: “Nhược Hồng, Sở quốc vừa mới từ trong uy hiếp của người Tần bước ra. Quốc gia này hiện tại đã không thể chịu nổi bất cứ biến động và sóng gió nào nữa. Ngươi cũng đã biết lúc trước ngươi làm sai, hiện tại ngươi đừng tùy hứng nữa được không?”

Sở Nhược Hồng im lặng, ngồi ngẩn ra một hồi. Hắn đột nhiên hơi buồn bực, chợt giậm chân quay phắt người, chẳng biết là dùng sức quá mức hay là tâm thần không yên, rốt cuộc không biết đã vấp hòn đá nào, nghiêng người khẽ kêu một tiếng, ngã phịch xuống đất một cách thảm hại.

Phương Khinh Trần ngồi bên cạnh, rất tự nhiên mà muốn đưa tay đỡ hắn, song sau khi thân hình hơi động, y chung quy lại vừa không vươn tay, cũng chẳng đứng dậy.

Sở Nhược Hồng ngồi dưới đất, một tay xoa cái chân bị trẹo, nén đau, quay đầu nhìn Phương Khinh Trần hơi ủy khuất: “Khinh Trần, sao ngươi không đỡ ta?”

Phương Khinh Trần đem trọng lượng thân thể hoàn toàn giao nhờ đại thụ bên cạnh, lẳng lặng nhìn Sở Nhược Hồng một hồi, chợt cười: “Có lẽ là uống nhiều, ta hơi váng đầu.”

Sở Nhược Hồng chậm rãi nghiêng người kề đến Phương Khinh Trần, chậm rãi đưa tay ôm Phương Khinh Trần, ánh mắt yên lặng nhìn y, rất lâu không nói gì.

Khi hắn lại mở miệng, thanh âm như là nói mớ: “Khinh Trần, ngươi là người quan trọng nhất thân cận nhất của ta trên đời này. Trừ ngươi ra, chưa ai từng thật lòng đối tốt với ta. Ta vẫn cảm thấy, cho dù là trời sụp đất nứt, sơn xuyên chảy ngược, ngươi cũng sẽ không thay đổi, ngươi cũng sẽ không vứt bỏ ta, ngươi chung quy sẽ ở bên cạnh ta. Ngươi vẫn, vẫn là…”

Tay trái chậm rãi xoa ngực Phương Khinh Trần, từ từ dời đến giữa ngực: “Ngươi vẫn là người ta coi còn quan trọng hơn cả tính mạng mình. Nhưng mà, Khinh Trần… Kỳ thật… Tất cả quan tâm bảo vệ của ngươi với ta, thì ra đều là giả, phải không?”

Phương Khinh Trần chỉ cười, vừa không nói chuyện, cũng không động đậy.

Sở Nhược Hồng ngơ ngác nhìn y, chờ đợi rất lâu rất lâu.

Không nghe thấy y đáp lại một câu, không nhìn thấy một chút biểu tình của y.

Hắn buồn bã nở nụ cười, ánh mắt dần dần tuyệt vọng mà bi thương: “Khinh Trần, trong tim ngươi, rốt cuộc đang nghĩ gì? Trên đời này, rốt cuộc có người nào, là ngươi chịu dùng chân tâm đi yêu, chân tâm đi bảo vệ, chân tâm đi bao dung không? Khinh Trần, ta thật muốn… Ta thật muốn xem tim ngươi. Tim ngươi rốt cuộc có phải là màu đỏ? Có phải thật sự vẫn đang đập?”

Hắn khẽ lẩm bẩm lải nhải, bi thương tuyệt vọng trong mắt, sâu không thấy đáy, ngữ khí lại càng dịu dàng quỷ dị: “Khinh Trần… Ngươi cho ta nhìn một cái, được không.”

Một nút áo, lại một nút áo. Một dây, lại một dây. Sở Nhược Hồng vô cùng nghiêm túc, vô cùng ôn nhu, vô cùng có trật tự, một chút, lại một chút, tháo vạt áo Phương Khinh Trần.

Phương Khinh Trần chậm rãi tựa đầu lên đại thụ phía sau, hơi mệt mỏi mà nhắm mắt, cười nhẹ nói: “Được!”

Nhìn ***g ngực lõa lồ của Phương Khinh Trần, Sở Nhược Hồng cười khanh khách, trong tiếng cười không hề có một chút vui mừng đắc ý.

Tiếng cười kia cứng nhắc như thể một bộ xương khô không có máu thịt, thanh âm khô khốc do xương cổ họng cạ nhau, ma sát mà ra.

Hắn dùng tay phải, cầm con dao bạc vừa rồi hắn còn dùng để cắt bánh bổ trái cây cho Phương Khinh Trần, giơ tay lên, chuẩn xác đâm vào ngực Phương Khinh Trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.