CHƯƠNG 71: KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN
Đêm dài đá lạnh hoa ngủ, trăng sao nến tỏ rượu chính say sưa.
Ôi, cuộc sống thế này… vô thú vô vị.
Phương Khinh Trần uể oải nằm giữa đá hoa, xách một bầu rượu, uống mấy hớp, híp mắt một hồi, lại uống hai hớp, mở to mắt, lăng lăng trông trăng sao, đem bầu rượu lưng chừng ném qua ngọn núi con con do mười mấy bầu rượu xếp thành ở trước người, lại từ phía sau mò ra một bầu đầy.
Ôi, chẳng có việc gì, Phương Khinh Trần y, lại chẳng có việc gì làm.
Từ lần trước Cam Ninh điện gây ra chuyện lớn như vậy, đến bây giờ đã hơn mười ngày.
Trong hơn mười ngày, trong trong ngoài ngoài Cam Ninh điện đã đổi hết thành người mới, do cử động cương quyết để người Tần rời xa Cam Ninh điện không hợp lẽ thường của Tần Húc Phi, cùng với kinh biến ngày đó, trong hơn mười ngày ngắn ngủi này, bao gồm thiếu niên Hoàng đế, những người Sở có máu mặt ở kinh thành Sở quốc, đã luân ban thỉnh an thái thượng hoàng một lần.
Tuy nói phân nhiệt tình này tuyệt đối chẳng có quan hệ với quan tâm trung tâm, nhưng vào lúc mấu chốt này, Phương Khinh Trần cũng không tiện ngăn cản không cho người khác thăm.
Tất cả những người thăm viếng đều cảm thấy tâm tình đại sướng, người người gật đầu khen hay. Mặc kệ trong cách nói của Tần Húc Phi và Phương Khinh Trần có bao nhiêu lỗ hổng, nhưng thái thượng hoàng như bây giờ đây quả thật rất tốt. Sở Nhược Hồng ngây ngây ngơ ngơ, có cơm thì ăn, có nước thì uống, chỉ cần người khác đừng động vào hắn, hoặc ngồi hoặc nằm hoặc đứng, đều có thể một mực bất động, sẽ không cho mọi người thêm phiền toái nữa.
Xem chừng, hắn cũng sẽ không tỉnh lại nữa… sẽ không tăng thêm chuyện xấu gì cho cục diện chính trị của Sở quốc. Thật là tốt, thật là quá tốt!
Trừ mỗi ngày vào triều, Phương Khinh Trần hoàn toàn đóng cửa từ chối tiếp khách. Lúc vào triều sắc mặt y cũng âm trầm, đám Trác Tử Vân Lăng Phương kia nào còn dám không thức thời, kiếm y hỏi thăm nội tình, đều chuyển đi đe nẹt Triệu Vong Trần.
Triệu Vong Trần đáng thương, chẳng cần Phương Khinh Trần cảnh cáo gã cũng hiểu được, rất nhiều lời không thể nói lung tung. Nhưng gã lại chẳng có uy phong khí phái như Phương Khinh Trần để có thể dọa người cách xa. Cả ngày bị một đám người đuổi phải trốn đông trốn tây, ngay cả vào trong cung thăm Sở Nhược Hồng, cũng phải lén lút đổi quần áo giả thị vệ, chuồn ra từ cửa hông.
Các thần tử Sở quốc khác, bái kiến Sở Nhược Hồng một lần là không đi lần thứ hai nữa. Chỉ có Triệu Vong Trần vẫn hai ba ngày lại chạy vào trong cung. Mỗi lần đi, gã đều phải bồi Sở Nhược Hồng rất lâu, sau khi trở về vẫn như ngày trước, mặc kệ Phương Khinh Trần có muốn nghe hay không đều đi nói với y, nhưng mà nội dung lại dần dần đơn điệu nhạt nhẽo.
Chẳng ngoài Sở Nhược Hồng ngồi, hoặc là nằm, đang ngây người.
Thời điểm đồ đệ bận đến xoay mòng mòng, Phương Khinh Trần người làm sư phụ này lại thanh nhàn đến mức có phần quá đáng. Lúc vào triều, y chỉ làm một vật bài trí, người ta nghị cái gì, y chỉ một mực làm ra vẻ chuyên chú lắng nghe, gật đầu, ừm vài tiếng, tỏ vẻ y người ở đây, tâm cũng ở đây. Khi Tần Húc Phi hỏi ý kiến, y lại vĩnh viễn vô trách nhiệm mà đáp một câu: “Ta không có ý kiến với ý kiến của Vương gia.”
Tan triều về đến nhà, y liền uống rượu ngẩn người, ngay cả công tác huấn đồ bình thường vẫn làm cũng bỏ hoang, chỉ tùy tay ném mấy bản võ công bí tịch, binh thư chiến sách, thi chính tâm đắc gì gì đó khi mình nhàn rỗi vô sự đã viết cho Triệu Vong Trần, rồi để gã tự học thành tài.
Một kẻ nào đó tự cho là biết rõ chân tướng, còn cho là y đang một mực giãy giụa mâu thuẫn trong thống khổ bi thương, kỳ thật căn bản không phải như vậy, y chẳng qua hơi lười, đại não trống rỗng, hơi có xu hướng mất cảm giác. Sở Nhược Hồng… Nếu không phải Triệu Vong Trần dăm ba hôm chạy đến nhắc nhở, y rất hoài nghi mình sẽ triệt để chẳng nhớ ra người này nữa.
Chẳng có việc để làm, cũng chẳng có việc muốn làm. Mấy đời qua, thời điểm y có thể thanh lãnh thanh nhàn như thế, quả thật là không nhiều.
Y bây giờ còn nên làm gì đây? Có chuyện gì còn đáng để y cố gắng, đáng để y tích cực đi làm đây?
Nhân sinh ôi…
Chuyện y đã chuẩn bị kia, vẫn đang tiến hành rất thuận lợi, quân cờ đã hạ xuống, y cần làm, chẳng qua là chờ đợi, ngẫu nhiên nhận được một hai phong mật báo, xem qua lại thiêu hủy chúng mà thôi.
Cả ngày uống rượu ngẩn người, vô công rồi nghề, đầu óc rảnh rỗi quá, ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ đến Tần Húc Phi.
Y thừa nhận mình tùy hứng cực đoan, hành sự gàn dở, người khác không cho là đúng, lãnh đạm xa cách, lòng đầy căm phẫn với y, y trước nay vẫn cho là đương nhiên. Bỗng có người nói với y một tiếng “Ta hiểu”, bỗng có người cho y biết, lựa chọn của y kỳ thật là bình thường, có thể lý giải y, y ngược lại đã bị loại chấn động nào đó.
“Trên đời này, ai chưa từng bị người phụ người thương, ai không có thời điểm bị ủy khuất lớn, huyết khí xông lên, muốn bất chấp tất cả mà báo thù đánh trả. Sao ngươi lại cảm thấy, không ai có thể lĩnh hội đau khổ của ngươi. Phương Khinh Trần, ngươi và người thiên hạ, có thể khác biệt bao nhiêu. Bất đồng chỉ là, người khác chỉ nghĩ, mà cuối cùng ngươi đã làm ra.”
“Sao ngươi biết những người chỉ trích thảo phạt ngươi, không phải đang hâm mộ dũng khí và quyết tuyệt của ngươi. Mọi người luôn cầm đạo nghĩa nhân từ đến chỉ trích ngươi, nhưng mà họ chán ghét ngươi, càng có thể là bởi vì ngươi đã làm chuyện họ muốn làm nhưng không dám làm, ngươi dùng hành vi của ngươi nói cho họ biết, những chuyện ấy, không phải họ không làm được, mà chỉ là không muốn trả đủ giá. Ngươi khiến người ta không thể tiếp tục lừa mình dối người, cho nên, ngươi mới đặc biệt đáng hận.”
Không thể ngờ, trên đời này người đầu tiên lý giải y, người đầu tiên thản nhiên nói với y là hiểu, nói hâm mộ, lại là Tần Húc Phi, Tần Húc Phi kỳ thật chẳng hề biết gì kia…
Chỉ là, ngoài lý giải, người kia còn đồng tình y… Cái người đối với sự quyết tuyệt của y, cho dù hâm mộ hơn, bội phục hơn lại vẫn cứ thuận theo nguyên tắc của mình mà phản đối y – người kia, thật sự đang đồng tình y!
Nghĩ đến hình dung ánh mắt Tần Húc Phi lúc đó, Phương Khinh Trần cảm thấy rất buồn cười.
Người kia cư nhiên đồng tình y.
Phương Khinh Trần khẽ cười một tiếng, chợt cảm thấy có một ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt trong lòng.
Tần Húc Phi, người nói ta hiểu là ngươi, kỳ thật làm sao thực sự hiểu được.
Ngươi có biết, người quyết tuyệt trong mắt ngươi này, người dám làm những việc người ta không dám này, kỳ thật y chẳng qua cậy mình không phải phàm nhân, kỳ thật y chẳng qua là bởi vì không phải sợ hãi gì, cho nên những hy sinh người đời không dám, y dám làm, những ràng buộc người đời không thể chém, y dám chém!
Cho nên, Tần Húc Phi đã sai lầm mà coi thần tiên là phàm nhân, cho nên mới có ảo giác như thế.
Suy nghĩ từ từ, nhớ tới mấy bằng hữu cũng xúi quẩy kia của mình, có mấy lời, đột nhiên y thật sự rất muốn hỏi thử một lần.
Y muốn hỏi Tiểu Dung, ngươi một đời lại một đời, dùng hết tâm huyết, liên tiếp bị cô phụ, nhưng ngươi lại luôn mỉm cười tự kiểm điểm… Nhưng lẽ nào ngươi chưa từng có một khắc, cho dù chỉ là xúc động trong chớp mắt, muốn hủy diệt và trả thù?
Y muốn hỏi Kính Tiết, có lẽ ngươi siêu thoát nhất. Bởi vì mấy đời trước ngươi một khắc cũng chưa từng bỏ đi chân tâm, việc lớn việc khó dù không chân tâm cũng từng nỗ lực, từng bỏ ra, bị người cô phụ thương tổn, chẳng lẽ ngươi lại không có một chút không thống khoái.
Còn có, A Hán… Nếu ngươi tỉnh lại, thật muốn hỏi một câu, vì sao đã đến một chớp mắt cuối cùng kia, rõ ràng hận như vậy, rõ ràng khát vọng trả thù như vậy, ngươi lại vẫn không chịu thương tổn người kia.
Phương Khinh Trần khẽ thở dài, đơn giản dùng một lóng tay bắn cái bầu bay lên, cả bầu rượu lật ngược dốc uống, một bầu mỹ tửu, nửa uống cạn nửa men đá chảy xuống, say vô số hoa cỏ.
Y như vậy thật sự chẳng qua là tùy hứng làm bậy, nào đáng để người hâm mộ đồng tình.
Đêm cực tĩnh cực tĩnh, hoa viên cực tĩnh cực tĩnh. Y trốn trong bụi hoa, trên tảng đá, trước người sau người là hai đống rượu đã uống hết và đang chờ y uống.
Giữa đất trời, trừ tiếng cười cực thấp cực lạnh của y, dường như không còn âm thanh khác nữa.
Ngay cả gió đêm, lúc này cũng lặng yên không thổi.
“Người nào?” Tiếng quát giận dữ bỗng nhiên quát lên, mang theo đảm sắc dũng nghị và chí khí thiếu niên, đột nhiên đập tan sự yên lặng khắp trời đất này.
Tiếng binh khí giao kích cắt qua bầu trời đêm, trong bóng đêm, tiếng tay áo lướt gió nhanh mạnh kia không ngừng vang lên khắp nơi, đám thị vệ các nơi trong phủ đều đã bay vút đến chỗ thanh âm kia truyền ra.
Phương Khinh Trần lười biếng trở mình trên tảng đá, vừa không cẩn thận, nửa người đã rơi khỏi tảng đá, đè nát một khoảng hoa hoa cỏ cỏ.
Người dạ hành từ đâu tới mà không có mắt như vậy, quơ người dẫn đường, lại quơ trúng Triệu Vong Trần.
Phương Khinh Trần vươn vai, khách đêm nay tới, vận khí thật không tốt.
Tiểu tử kia tuy rằng tuổi còn nhỏ, căn cơ công phu không vững chắc, nhưng dù sao có sư phụ anh tài ngút trời là y đây dạy, theo y khổ luyện lâu như vậy, chỉ cần người tới có lòng coi thường, khi xuất thủ kích thứ nhất không hoàn toàn chế được gã, cho dù trước mặt cao thủ đứng đầu, Triệu Vong Trần cũng có cơ hội tiếp mấy chiêu.
Tiếng binh khí giao kích càng cấp bách đông đúc, Phương Khinh Trần nghe mà phải uể oải ngáp một cái, hảo công phu, hảo kiếm pháp, hảo thân pháp, đem so sánh, đám hộ vệ trong phủ mình kia đều nên đi đâm tường hết. Thời gian lâu như vậy mà không vây bắt được người, ngược lại cần người ta nơi chốn nương tay, mới miễn cưỡng không có thương vong gì lớn, thật là khiến y mất mặt.
Trong đêm tối, một tiếng thét dài, trào dâng lên: “Tại hạ Địch Nhất, thay chủ cũ cầu kiến Phương hầu, mong Phương hầu niệm tình bạn cũ, thưởng cho gặp một chút!”
Phương Khinh Trần thở dài không hứng thú, tên này, nhanh như vậy đã không kiềm chế được tính nết, tự báo gia môn, nể mặt A Hán, y thật sự không tiện tiếp tục nghe náo nhiệt nữa, chỉ đành quát một tiếng: “Mọi người dừng tay.”
Tiếng binh khí giao kích lập tức yên lặng.
Phương Khinh Trần chậm chạp dựa đá ngồi ngay lại, quát một tiếng: “Mọi người về nguyên vị, không được tùy ý đi lại, khách quý mời vào viên nói chuyện, những người không liên can khác, không được vào viên một bước.”
Hết thảy quay về yên tĩnh, mà cả tiếng tay áo nhanh chóng thối lui các phương kia cũng cơ hồ nhẹ không thể nghe, chỉ có bước chân nặng nề lại kiên định kia, từng tiếng dần dần tiếp cận.
Phương Khinh Trần mỉm cười, lại khoan thai giơ bầu uống một hớp lớn.
—
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Địch Nhất sẽ không đến tìm Phương Khinh Trần.
A Hán hôn mê bất tỉnh đã lâu như vậy, y bôn ba tứ xứ, tìm kiếm quyền quý các phương có thể là người cũ của Tiểu Lâu, lại nơi chốn vấp váp.
Trong lúc bôn ba, y nghe được tin tức Phương Khinh Trần quay về nhân gian, đồng dạng nghe được… cái gọi là truyền thuyết về giáo chủ Ma giáo hảo tâm làm chuyện xấu, cứu Phương hầu hủy cả Đại Sở kia.
Bằng sự hiểu biết của y với A Hán, đương nhiên lập tức phán đoán đây là lời nói dối thuần túy. Nhưng Phương Khinh Trần đã có thể tung lời dối trá thấu trời như vậy để giá họa A Hán, thế thì khả năng y chịu ra mặt cứu A Hán sợ cũng không lớn.
Mạo muội đi tìm Phương Khinh Trần, thậm chí có khả năng bị y giết diệt khẩu, bản thân bị diệt khẩu là việc nhỏ, lại nhất quyết không thể liên lụy A Hán vì sự lỗ mãng của mình mà mất mạng.
Cho nên, lúc đầu y chẳng những chưa từng có tâm tư tìm Phương Khinh Trần, thậm chí tránh không đến Sở quốc.
Cho đến lần trước y đi Ngô quốc, bị một câu của vị hoàng hậu lờ đờ không có tinh thần kia chắn thẳng đến chân trời, chẳng có lấy một chút đường dàn xếp, khoảnh khắc đó y thật sự tâm như tro tàn. Cuối cùng hoàng hậu kia nom y thật sự đáng thương, nhàn nhã chỉ một đường sáng: “A Hán trước kia đã lười, cả ngày ngủ ngon, không rảnh kết giao bằng hữu với ai, cũng là Sở quốc Phương Khinh Trần, Yên quốc Dung Khiêm, Triệu quốc Phong Kính Tiết có tình cảm tốt hơn một chút, ngay cả thân nội công kia của A Hán cũng là ba người này liên thủ chuyên môn lượng thân tạo giúp A Hán. Nói họ là sư phụ A Hán cũng không quá, ngươi đi cầu người bên ngoài, thuần túy là lãng phí thời gian, chẳng bằng đi tìm họ đi, không chừng có ai mềm lòng, sẽ ra tay đó.”
Dễ dễ dàng dàng đã đuổi tên phiền toái vốn chuẩn bị nằm vạ cầu xin không đạt mục đích không rời khỏi này, hoàng hậu đại nhân nhàn nhàn nhã nhã đi ngủ để làm đẹp, Địch Nhất lại nhiều lần suy tư, nhớ lại năm đó khi mới gặp Phong Kính Tiết, Phong Kính Tiết từng tự xưng là sư phụ A Hán, khi vào Yên quốc, A Hán và Dung Khiêm quan hệ thân cận dị thường, cùng phòng cả một đêm, cảm thấy lời hoàng hậu này nói quả thật có thể tin, cuối cùng mới hạ quyết tâm, mạo hiểm đến Sở một chuyến.
Chỉ là lòng y rốt cuộc còn tồn khúc mắc với chuyện Phương Khinh Trần nói dối giá họa A Hán, vẫn triệu Địch Tam đến, sau khi hai người hội hợp, mới nửa đêm thăm Trấn Quốc hầu phủ, Địch Nhất lặng yên lẻn vào trong phủ, Địch Tam ở ngoài phủ chuẩn bị tiếp ứng, vạn nhất có biến, hai người với nhau cũng tiện phối hợp.
Hầu phủ lớn như vậy, ai biết Phương Khinh Trần ở đâu, Địch Nhất tất nhiên định tùy tiện bắt một người thân phận không tính là thấp dẫn đường, thế nhưng y xui xẻo, lại chọn trúng Triệu Vong Trần.
Triệu Vong Trần nền tảng võ công không tính là thâm hậu, bước chân thoáng phù phiếm, thoạt nhìn không giống cao thủ, tuổi tác lại nhỏ, quần áo cũng giống một người có chút thân phận, Địch Nhất thật chẳng để mắt, ra tay không nghiêm túc, ai ngờ tiểu tử này công phu không sâu, chiêu thức lại cực tinh vi, phản ứng lại tuyệt mau, cư nhiên kịp thời tránh thoát tầm tay y, rút kiếm rống to, kinh động tứ phương, rước lấy vô số hộ vệ vây công.
Cũng may Địch Nhất công phu đủ cao minh, đánh đâu chắc đấy, chưa từng bị hại, chỉ là có điều cầu Phương Khinh Trần, không dám ra tay quá ác, tự dưng đắc tội người ta, không khỏi hơi bó tay bó chân, vạn loại bất đắc dĩ, quyết tâm, mới cao giọng tự báo gia môn, không ngờ phản ứng của đối phương cũng rất nhanh, nhẹ nhàng đưa tay đã để y một đường thẳng tiến không bị trở ngại.
Địch Nhất theo bản năng công tụ dưới chân, mỗi một bước đều phát ra tiếng vang không nhẹ, báo cho Phương Khinh Trần biết mình đang đến gần, theo thanh âm vừa rồi phát ra, đi vào hoa viên.
Vừa vào cửa viên, chỉ thấy dưới vầng trăng trong vắt kia, một người khoác khinh sam hơi mỏng, vạt áo nửa hé, mi mắt như mở như nhắm, uể oải biếng nhác, chân trần ngồi giữa khóm hoa, một tay chống gối đá, một tay cầm bầu rượu, dưới ánh trăng u u, mỉm cười thản nhiên. Y say rượu giữa hoa như vậy chẳng biết đã bao lâu, bạch bào trên người rượu ngấm khắp cả, thậm chí có mỹ tửu vẩy lên người, cứ thế chảy xuống ***g ngực bỏ ngỏ.
Địch Nhất chợt ngừng bước.