CHƯƠNG 17: KINH GIAO TRÀ QUÁN
Yên kinh, là trung tâm chính trị kinh tế của Yên quốc, phú thứ phồn hoa, không phải những nơi bình thường có thể sánh. Theo thiếu niên anh chủ tự chấp chính, thực thi mấy đạo thiện chính, quan viên các nơi chúc mừng, tứ phương chư quốc đi sứ, mấy con đường lớn thông đến Yên kinh càng là người đến người đi náo nhiệt bất phàm.
Trải qua đường dài bôn ba, mang theo một thân gió bụi, đỉnh đầu là mặt trời gay gắt, nếu có thể có chỗ nghỉ chân, để người uống một chén trà xanh, nghỉ một hơi khí bẩn, quả thật chính là hưởng thụ thần tiên.
Cho nên quán trà nho nhỏ cạnh quan đạo này, buôn bán đúng là thịnh vượng dị thường, mấy chiếc bàn luôn ngồi đầy khách vãng lai, chủ quán bận đến mức chân không chạm đất.
Xa xa dừng ngựa trên cao, nhìn quán trà nho nhỏ kia, tình cảnh sục sôi ngất trời, ánh mắt vốn lạnh băng của thiếu niên chợt có chút ấm áp “Ta nhớ, trước kia vùng này dường như không có quán nhỏ như vậy.”
“Thánh chủ đăng cơ, liên tiếp ban đức chiếu, nông dân kinh giao bởi vì thuế má giảm miễn mà không còn phải ngày đêm vất vả, rảnh rang một chút, tự nhiên phải ra đây làm việc. Lại thêm hiện giờ kinh thành phồn vinh hưng thịnh, tứ phương đến chúc, quan đạo các nơi người qua lại nườm nượp không dứt. Dựng quán ở đây có thể hái ra tiền, lại để người lai vãng có thêm một chỗ nghỉ chân, càng lộ rõ kinh thành phồn vinh yên ổn, ngô chủ ân trạch vạn dân.”
Thiếu niên hơi mím môi, tựa tiếu phi tiếu: “Tịnh Viên, chúng ta là ra đây giải sầu, ngươi đừng làm như tấu đối trước vua.”
Sử Tịnh Viên mỉm cười, không nhiều lời nữa.
Yên Lẫm trông tình cảnh náo nhiệt một phương kia, đột nhiên nói: “Ra ngoài lâu như vậy cũng mệt rồi, chúng ta cũng đi uống một ngụm trà đi.”
“Chỗ đó nhiều người hỗn tạp, chủ thượng thân thể ngàn vàng…” Phong Trường Thanh đi theo bảo vệ phía sau trầm giọng ngăn cản.
“Có đại nội đệ nhất cao thủ ngươi ở đây, người nào đả thương được ta.” Yên Lẫm cười dài một tiếng, chẳng buồn quay đầu, thúc ngựa xuống.
Phong Trường Thanh nhíu mày, còn muốn ngăn cản, Sử Tịnh Viên lại trầm giọng hô một tiếng: “Phong tướng quân.” Sau đó im lặng lắc đầu.
Phong Trường Thanh thở dài một tiếng, cuối cùng không nói gì nữa, cùng theo xuống.
Sử Tịnh Viên ngưng mắt nhìn tấm lưng thiếu niên đón gió mà phi trên bạch mã kia, trong đôi mắt trong suốt, có nỗi sầu lo thật sâu. Bệ hạ, ngài vẫn như vậy, khát vọng hòa vào nơi náo nhiệt nhất trong thiên địa, chỉ để xua đi tịch mịch và lạnh giá trong lòng sao? Ngài vẫn phải mắt nhìn vẻ tươi cười hân hoan, cuộc sống yên vui của bách tính, mới có thể tìm được lý do, cứ thế mỉm cười, vờ như khoái lạc sống tiếp sao?
Gần tới quán trà, Yên Lẫm quay người xuống ngựa, dắt ngựa đi bộ về trước. Ánh mắt nhàn nhạt quét qua những người đi đường đã nghỉ chân trước mắt, những gió bụi long đong đó, không che được nụ cười trên mặt họ, người đẫm mồ hôi, làm nổi bật vẻ khoan khoái cởi mở trong mắt. Thái bình thịnh thế, quân chủ hiền minh, có ý nghĩa gì với cuộc sống của bách tính?
Y mỉm cười không nói gì, lại chẳng nhìn thấy vẻ chua chát trong nụ cười của mình.
Còn cách mấy bước, chủ quán trà đã hô lớn: “Mời khách quan.”
Vừa vặn có mấy người khách đứng dậy, nàng vội đi lên trước, ra sức lau sạch bàn, cung kính nói: “Quầy nhỏ chỗ chật, khách quan thông cảm, mời ngồi bên này.”
Đi đến gần mới chú ý tới chủ quán này lại là một nữ tử, hơn nữa đi hơi cà nhắc, hẳn là chân có tật, bất quá hành động ngược lại mau lẹ linh mẫn hơn nhiều người bình thường. Khi nàng ngẩng lên mỉm cười, lộ ra bớt xanh nổi bật trên mặt. Vốn phải là một người xấu xí khiến người sinh ghét. Nhưng thanh âm của nàng trong trẻo vang dội, ánh mắt nàng trong suốt mà tràn ngập vẻ ấm áp, biểu tình của nàng mang theo sự nhiệt tình và thân thiết phát ra từ chân tâm, làm người không thể sinh ra chán ghét, ngược lại cảm thấy gần gũi.
Yên Lẫm tiện tay buộc cương ngựa lên thân cây ven đường, dạo bước vào ngồi, Sử Tịnh Viên phía sau cũng đã chạy đến, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh, Phong Trường Thanh lại không chịu ngồi, chỉ cầm kiếm bảo vệ phía sau.
Thanh Cô rất tự nhiên mà đánh giá khách nhân mới tới, thiếu niên áo tím kia, tu mi phượng mục, dù mỉm cười cũng cho người ta một loại uy nghi không dám nhìn thẳng. Thiếu niên áo trắng bên cạnh y lại như gió xuân phả vào mặt, ý cười ôn hòa, khiến người cảm thấy thân thiết không nói nên lời. Mà nam tử áo đen đứng sau hai người, nghiêm nghị trầm ngưng, khiến người thấy mà sợ.
Tuy nói mấy tháng nay mở trà quán ở kinh giao, gặp nhiều quý nhân lui tới kinh thành, tầm mắt mở mang không ít. Thanh Cô vẫn cảm thấy ba người như vậy không phải những người đại phú đại quý bình thường có thể so. Đến cả những khách nhân khác cũng ít nhiều cảm thấy không thích hợp, hai ba người khách ngồi cùng bàn với hai thiếu niên kia chân tay luống cuống, vội vàng đổi bàn, dồn đến nơi khác chứ không dám ngồi cùng hai người.
Nếu là trước kia, Thanh Cô nhất định sẽ luống cuống chân tay, kinh hãi khiếp đảm, vô cùng mất bình tĩnh. Mà hiện tại, nàng lại thấy lòng bình tĩnh.
“Bất kể là thiên tử chi tôn, hay là bách tính phổ thông, chỉ cần đối xử bình thường, thành tâm thành ý tiếp đãi, thì chính là chủ quán tốt nhất.”
Nàng còn nhớ lời Dung đại ca từng dặn dò, thế là thật lòng mỉm cười, thoải mái tiến đến, đem chén trà đã lau sạch đặt lên, xách ấm thêm nước: “Quán nhỏ ven đường, chỉ có trà thường, tiếp đón khách quan không được chu đáo.”
Yên Lẫm mỉm cười nâng chén trà, không nhìn vẻ nhíu mày không đồng ý của Phong Trường Thanh, càng không để ý ngân châm thử độc Sử Tịnh Viên lén đưa, từ từ uống một ngụm, thần sắc thoáng động: “Trà ngon.”
Yên Lẫm ở trong cung, có trà ngon nào không uống được, trà quán nho nhỏ ven đường này, trà có ngon nữa, chung quy cũng có hạn. Nhưng một ngụm trà uống vào, chỉ cảm thấy ra mồ hôi, khiến phiền muộn tiêu hết, trong lòng đúng là thoải mái, dù là ngự trà trong hoàng cung cũng không thể làm cho người ta có cảm giác thế này. Y nhịn không được hiếu kỳ nói: “Không ngờ một trà quán nhỏ ven đường, lại có trà ngon như vậy.”
Thanh Cô mỉm cười đáp: “Khách quan khích lệ rồi, kỳ thật trà chưa hẳn là thượng hạng, chẳng qua từng có người chỉ điểm cho ta, loại trà nào thích hợp nhất để giải nhiệt tiêu mồ hôi, dương trần vừa ý, hơn nữa lúc pha trà, độ lửa của nước nắm chuẩn xác, là có thể cho người ta cảm giác cực thoải mái. Thật muốn so với trà thượng đẳng, quầy nhỏ này tất nhiên không đáng nhắc tới. Chẳng qua là bởi trên quan đạo, người qua lại phần lớn trải qua đường xa lặn lội, vất vả mệt mỏi gấp bội, ngay cả du khách từ kinh thành ra dạo chơi đạp thanh, qua thời gian dài du ngoạn cũng sẽ thập phần mỏi mệt, lúc này uống một chén trà, có cảm giác hết khát, thoải mái vạn phần. Nói đến chẳng qua là trà thích hợp, cho người thích hợp uống thôi, đâu phải học vấn gì lớn.”
Yên Lẫm nghe vậy bất giác cười to: “Làm sao không có học vấn lớn, dù là Hoàng đế trị quốc, nói đến thì cũng chẳng qua là chuyện thích hợp giao cho người thích hợp làm, chính là minh quân vĩ đại. Nói như vậy, người có thể nấu trà ngon, không chừng có thể làm Hoàng đế tốt ấy chứ, cổ nhân nói, trị đại quốc như xào đồ mềm, không chừng chính là ý này.”
Sử Tịnh Viên ra sức ho khan vài tiếng, Phong Trường Thanh dùng ánh mắt không tán đồng tỏ vẻ phản đối vọng luận này, Thanh Cô càng hoảng sợ, ấm trà trong tay suýt nữa tuột tay rơi xuống đất, kinh hoảng nói: “Khách quan nhất thiết đừng đùa như vậy, Hoàng thượng là minh quân, lão bách tính chúng ta đều rất cảm kích lão nhân gia ngài…”
Sử Tịnh Viên một ngụm trà phun thẳng ra, nếu không phải y kịp thời quay đầu, đã phun thẳng lên mặt Yên Lẫm.
Yên Lẫm thì cơ hồ nằm bò lên bàn, nỗ lực bấm bụng, nén cười đến mức diện mạo bóp méo: “Lão nhân gia ngài…”
“Đúng vậy, Hoàng thượng là thiên tử, là thần long chuyển thế, đế tinh nhập mệnh, dù có nhỏ hơn thì vẫn là lão nhân gia thôi, ngài vừa tự chấp chính liền giảm miễn rất nhiều thuế nặng cho lão bách tính chúng ta, lại đại xá thiên hạ, thanh tra án oan, còn bắt không ít tham quan. Cuộc sống của người toàn thôn ta ngày một tốt lên, đều là công đức của Hoàng thượng. Nghe đâu Hoàng thượng sẽ cưới công chúa Tần quốc, thường có người qua lại nói, về sau kết minh cùng Tần quốc, Yên quốc chính là quốc gia hùng mạnh nhất, quốc gia khác sẽ không dám tùy tiện động binh với chúng ta, lão bách tính chúng ta sẽ không bao giờ phải sợ chiến loạn, không bao giờ còn có người vợ con ly tán nữa. Hoàng thượng đây chính là tích đại đức. Trong thôn chúng ta, mọi nhà đều chuẩn bị đèn ***g chữ hỉ, chỉ cần tin đại hôn của Hoàng thượng truyền đến, không cần lý chính giục, mỗi nhà sẽ treo ngay lên cửa, thay Hoàng thượng của chúng ta ăn mừng.”
Ngôn ngữ của Thanh Cô bởi vì kiến thức rõ ràng không đủ mà mang theo vẻ chất phác nông dân, chính vì sự chất phác này, càng lộ sự thật thà chân thành.
Yên Lẫm lúc đầu nghe với vẻ mặt buồn cười, dần dần vẻ tươi cười nhạt đi, thần sắc xa vời, cũng chẳng biết là bi hay hỉ, rất lâu sau mới nói nhàn nhạt: “Cảm ơn.”
Thanh Cô giật mình không hiểu mà “Hả” một tiếng.
“Cảm ơn trà ngon của cô.” Yên Lẫm cao giọng cười.
Thanh Cô ôn hòa cười cười, đang định đáp gì, bên cạnh lại có người gọi thêm nước, nàng đáp một tiếng rồi vội qua tiếp.
Yên Lẫm đứng dậy, tay áo tùy ý phất một cái trên bàn, quẳng ra một đĩnh vàng nhỏ, quay đầu nói với Sử Tịnh Viên: “Chúng ta ra ngoài cũng quá lâu rồi, về thôi.”
Thanh Cô đang tiếp mấy người khách, nghe được một tiếng hô: “Cô nương pha trà, tiền trà chúng ta để trên bàn.”
Thanh Cô tay đang bận rộn không ngừng, đầu cũng chưa kịp ngẩng đã lên tiếng đáp.
Đợi đến khi hơi rảnh, quay người nhìn lên bàn lại cả kinh, kim quang sáng chói kia chính là…
Nàng hoảng sợ chạy đến một bước, cầm lên nhìn, nhìn hồi lâu vẫn không thể tin, lại bỏ vào miệng cắn một cái, răng đau đến mức suýt nữa kêu thảm một tiếng.
Đồ quý thế này mà dám tiện tay ném lên bàn, may mà vừa rồi mấy người khách đó chiếm một bàn trống, không có ai khác ngồi cùng, người ngoài lại nhất thời không chú ý, bằng không chẳng phải đã bị người thuận tay lấy mất.
Mới vài chén trà đã cho một đĩnh vàng, việc này cũng quá… Thanh Cô choáng váng một hồi, đưa mắt nhìn, ba người phía trước kia đều chưa lên ngựa, dắt ngựa bước đi chầm chậm, dường như thỉnh thoảng đối đáp vài câu, đi cũng không xa lắm, định đuổi theo trả lại vàng, nhưng bên này lại không ngừng có khách gọi, không thể bỏ đó không quan tâm, đang kinh ngạc khó xử thì nghe bên tai có tiếng nói cười: “Thanh nhi.”
Thanh Cô mừng rỡ, quay người nói: “Dung đại ca, huynh tới thật đúng lúc.”