Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 18: Chương 18: Kỳ Hành Kinh Thiên




CHƯƠNG 8: KỲ HÀNH KINH THIÊN

Khi mũi tên đầu tiên bắn tới, Dung Khiêm đang bị trói trên hình đài, trùm tấm lưới ưỡn người, trong ánh mắt lười biếng có tinh quang lóe qua.

Tiếng kêu giết vang lên, vô số binh sĩ từ bốn phía ùa đến. Quan binh trên hình đài đã sớm ôm đầu chạy trốn, người hành hình càng lăn bò chạy mất, chẳng ai còn chú ý được tội phạm tử hình là y.

Dung Khiêm buồn bực, tuy nói tình huống hiện tại rất đau, bất quá chỉ cần ráng chịu qua là y sẽ nhanh chóng được giải thoát, ông trời à, ông làm ơn đừng dẫn tới biến cố này được không, tim người ta chịu không nổi đâu.

Khắp trời toàn là tên loạn đang bay, sao chẳng có mũi tên nào bay tới đâm chết ta cho xong.

Dung Khiêm lòng đầy không thống khoái, một mình trong tấm lưới sinh hờn dỗi, giận dữ nhìn đại hỗn loạn bốn phía.

Y nhìn vô số bách tính ngã dưới đất, bị giẫm đạp kêu khóc, y thấy vô số máu tươi vô tội chảy xuôi dưới đất, tiếng kêu thảm vang khắp.

Bất tri bất giác ấn đường hơi nhíu, khe khẽ thở dài, tính xấu thích xem người bị giết tất nhiên là không tốt, nhưng tính tàn ngược thích đả thương người hình như càng không tốt.

“Sát hôn quân, cứu tướng gia…”

Bao nhiêu khẩu hiệu liên tiếp, như thể thí chủ sát quân là thay trời hành đạo vậy.

Dung Khiêm rất buồn bực nhướng nhướng mày, y thoạt nhìn giống phế vật có thể dễ dàng bị khống chế, đặt tại chỗ sáng làm rối cho mấy kẻ dã tâm như vậy sao?

Ánh mắt y quét qua bốn phía, thấy Thuần Vu Hóa kia đang hô quát thủ hạ đi liều mạng đánh trận, bản thân lại ngồi trên con ngựa cao to, trốn sau chiến trận. Hừ, nếu không phải thấy Ngự lâm quân không mang bao nhiêu cung tên để viễn công, đoán vị Tả tướng quân này cả mặt cũng chưa chắc dám lộ ra.

Dung Khiêm thở dài nheo mắt, ôi, tướng quân trú kinh mỗi kẻ cơm ngon rượu cay, chưa bao giờ lên chiến trường, đảm sắc khí lượng trí tuệ ánh mắt, thật sự phải coi lại. Tiểu thí hài kia nếu có thể tránh được một kiếp này thì phải ngẫm lại làm sao chỉnh đốn phòng ngự kinh thành, tôi luyện đại tướng nhân tài chân chính.

Bất quá, ánh mắt y xa xa dừng trên người Yên Lẫm đang được Ngự lâm quân bao quanh bảo vệ, muốn tránh được một kiếp này, khả năng hẳn không lớn đâu.

Dung Khiêm thở dài thườn thượt, tuy rằng tiểu tử này vừa khó chịu vừa càn quấy vừa không phân nặng nhẹ, chẳng qua cũng không thất đức lắm, người cũng không quá hồ đồ, chết đi có phải là đáng tiếc.

Ngự lâm quân trong chém giết kịch liệt lần lượt ngã xuống, bức tường người dùng sinh mệnh dựng nên đang bị vô tình xé rách.

Dung Khiêm bỗng cảm thấy môi hơi khô, ánh mắt không thể xê dịch nhìn chằm chằm phía trước.

Lực lượng bảo vệ bạc nhược là vậy, thiếu niên lại vẫn cố chấp đứng thẳng giữa đoàn người, sắc mặt hơi nhợt nhạt, lại vẫn thẳng lưng không chịu lui nửa bước.

Tên nhọn nhiều lần bắn lên người y, đều bị Sử Tịnh Viên hiểm hiểm đỡ được, chỉ là máu tươi của những người tử nạn bắn lên cũng đã nhuộm đỏ hoàng bào, đao quang kiếm ảnh rào rạt bức tới, khiến người không mảy may có cơ hội tạm nghỉ.

Dung Khiêm không phát giác chân mày mình nhíu chặt cũng chưa từng giãn ra nữa, Dung Khiêm không chú ý mình đang không cầm nổi lòng, ở trong lưới giãy giụa mấy phát.

Có lẽ là sức giãy bất tri bất giác mạnh dần, có một thanh âm khẩn cấp vang lên trong đầu y: “Tiểu Dung, cậu đang làm gì thế?”

Dung Khiêm đột nhiên tỉnh ngộ: “Mẫn Hân!”

“Tiểu Dung, đừng nói với tôi, cậu muốn cái kia…”

Dung Khiêm chỉ trầm mặc, nhìn chằm chằm chiến cuộc chung quanh đài quan hình, ngay cả có người chạy lên hình đài, muốn tháo y ra, y cùng không hề chú ý.

“Tiểu Dung, cậu đừng xúc động, đừng quên đây là lần mô phỏng cuối cùng của cậu, sau khi thông qua, tổng điểm của cậu sẽ đủ để luận văn qua cửa, nhất thiết đừng xảy ra chuyện vào phút cuối.”

Dung Khiêm không nói không rằng, cô ở Tiểu Lâu hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc công nghệ cao, đương nhiên có thể nói dễ dàng như vậy, ta bên này chứng kiến, lại là thế giới tu la.

Trương Mẫn Hân không biết Dung Khiêm đang oán thầm mình, vẫn tiếp tục lải nhải khuyên bảo “Tiểu Dung, đừng quên, nếu cậu thật sự động thủ, sẽ không chỉ bị rớt đơn giản vậy đâu. Ở thời đại này, sử dụng tinh thần lực cường đại phải bị phạt nặng. Cậu lại chẳng phải thánh nhân, vì đứa trẻ không hiểu chuyện như vậy, không đáng đâu.”

Dung Khiêm ngưng mắt nhìn đài quan hình, có người giương cung cài tên hướng đến y, đúng vậy, không đáng, vì thằng ranh khó chịu này, thật sự không đáng, cái tên này phải bị đét mông một trận, nhưng mà…

Y đã được người tháo xuống hình đài, đang luống cuống gỡ lưới cho y, mà cái tên trên đài quan hình đến chết cũng không biết nặng nhẹ kia đã đoạt lấy cung tên, hộ vệ bên cạnh đã tử thương gần hết, máu tươi nóng hổi bắn lên khuôn mặt hơi nhợt nhạt, có phần bi thương. Sử Tịnh Viên đã bị thương khắp người, vẫn không lùi nửa bước thủ bên cạnh, nhưng y chẳng thèm nhìn một lần, chỉ giương cung hướng về mình.

Dung Khiêm thật muốn khóc, tại sao hài tử này, đến lúc này còn hồ đồ như vậy.

Bảy tám ánh đao đồng thời chém tới y, mấy bóng tên như điện xẹt bắn tới y. Mà y, mắt cũng không chớp, chỉ buông tay, tên bay ra.

Khoảnh khắc ấy, mắt y vẫn nhìn chằm chằm nơi này, trong đôi mắt thiếu niên có bi thương có đau xót có bi ai có bất đắc dĩ, còn có càng nhiều những cảm xúc thâm trầm khiến người không nhìn rõ.

Dung Khiêm biết, y sắp chết, hài tử này sắp chết.

Trong mắt người khác, y là thiếu niên đế vương, y âm trầm, y lãnh khốc, trong mắt Dung Khiêm, y thủy chung chỉ là một hài tử, tối đa là hơi khó chịu mà thôi.

Hài tử đó sắp chết.

Rất nhiều năm trước, đế vương hấp hối đem một hài tử non nớt ủy thác cho y.

Cho dù chỉ là một cuộc mô phỏng, nhưng y quả thật đã quỳ trước mặt quân vương kia, thành tâm thành ý nói, “Thần nhất định không phụ sự ủy thác của bệ hạ.”

Y từng tự tay ôm hài tử mũm mĩm như phấn kia, nhìn nó dần dần lớn lên.

Y từng tự tay cầm bàn tay bé teo của nó, vẽ một đường bút lên giấy, y từng tự tay đỡ cánh tay bé teo của nó, từ từ giương một đường cung mạnh mẽ.

Y từng cười nhìn hài tử này cầm bài văn mới viết, khoe ra trước mặt, giơ con mồi vừa giành được, vẻ mặt kiêu ngạo lao đến trước mắt.

Vì để nó thành tài, từ từ rời xa nó, vì để nó lớn dần, lặng lẽ lạnh nhạt nó. Nhìn vẻ mất mát, đau thương của nó, nhìn khuôn mặt ngây thơ kia bởi vì bị thương mà phủ đầy vẻ tịch liêu, y cũng thầm đau lòng.

Nhìn nó lớn dần, nhìn nó len lén học tập, nhìn nó chiêu hiền đãi sĩ tiếp nạp nhân tài, nhìn nó từ từ lý giải triều đường chính vụ, từ từ có khí tượng đế vương. Thế là bản thân y trước mặt người thì lạnh lùng nhìn nhau, sau lưng người lại len lén cười thầm.

Muốn sau cùng tặng nó một phần lễ vật, muốn sau cùng trừ đi chướng ngại lớn nhất của việc tự chấp chính giúp nó, muốn sau cùng cho nó một cơ hội xây dựng uy tín, khiến bá quan kính sợ, y đã dâng tặng bản thân.

Nhưng mà, y phí ngần ấy khổ tâm, đến hôm nay đều thành bọt nước cả, hài tử của y, Hoàng đế của y, cái người y một tay dạy dỗ, một tay nuôi nấng, sẽ chết.

Nó sắp chết, chết ngay trước mắt.

Khoảnh khắc cuối cùng, nó nhắm y bắn một mũi tên.

Mũi tên bắn ra từ tay nó, bắn tới ngực y, da thịt trên ngực đã bị đâm thủng, chẳng mấy chốc sẽ xuyên qua. Y sẽ được giải thoát ngay lập tức, sẽ có thể trở lại Tiểu Lâu của y, nộp luận văn của y, cầm điểm số cao ngất ngưởng, hoàn thành cuộc khảo thí này, chờ đợi y chính là cuộc sống hạnh phúc quang minh vô hạn.

Khoảnh khắc cuối cùng này, y chỉ cần nhắm mắt, đợi mũi tên kia xuyên tim là được, nhưng tại sao mắt y nhất định không thể dời khỏi người hài tử không nghe lời kia.

Hài tử kia sắp chết. Đao của phản quân đã chém lên người nó, quân vương cao cao tại thượng ấy, hài tử tuổi trẻ mà bất hạnh ấy, giây lát sẽ bị chia thành từng mảnh.

Là cái gì vượt quá khả năng hiểu biết của thế nhân, nháy mắt bùng nổ, bên tai là tiếng kêu cực kinh hãi của Trương Mẫn Hân: “Đừng!”

Nhưng Dung Khiêm đã không nghe thấy, cũng chẳng có lòng dạ nào mà nghe.

Đó là đứa trẻ y nuôi nấng, nó có vô số khuyết điểm, vô cùng khiến y tức giận, nó không hoàn mỹ chút nào, nhưng nó là đứa trẻ y nuôi nấng, nó là đứa trẻ của y.

Y có thể mắng nó, có thể cáu nó, có thể rủa nó, có thể đét mông nó, nhưng tuyệt không cho người bắt nạt nó ngay trước mặt y.

Kẻ nào, cả gan ở trước mặt y, sát hại đứa trẻ y một tay nuôi nấng dạy dỗ.

Mắt Yên Lẫm vẫn nhìn chằm chằm Dung Khiêm, cho dù cương đao đã chém lên người cũng không chịu nhìn đi chỗ khác, cho dù chết, y cũng phải nhớ kỹ dung nhan sau cùng của người kia tận đến kiếp sau, đến địa phủ u minh, thù hận căm hờn của y cũng sẽ không tiêu tan, mấy đời mấy kiếp, luân chuyển qua lại, y cũng không cho phép mình quên người này.

Nhưng mà, ngay trước mắt y, Dung Khiêm đã không thấy. Gió lốc bỗng dưng xuất hiện khiến bão cát mù trời che mắt y, rốt cuộc chẳng nhìn thấy một chút cảnh tượng nào, y kinh hoàng đưa tay dụi mắt, chẳng lẽ ngay cả khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh này cũng bỏ lỡ như vậy sao?

Tiếng quát phẫn nộ vang bên tai: “Đồ khốn.”

Y ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nháy mắt trừng đến tối đa.

Giữa gió bụi mịt trời, mấy thanh đao vốn đã chém lên người kia đều gãy, mấy đoạn gãy bị nắm trên một bàn tay, theo bàn tay kia từ từ nắm chặt, hóa thành từng mảnh nhỏ, rơi lả tả trong gió.

Người nắm đao toàn thân máu tươi, lân thương khắp người, cả cánh tay phải từ khuỷu tay trở xuống đã bị róc chỉ còn xương trắng đáng sợ cùng máu thịt vụn vặt, nhìn như ác quỷ địa ngục.

Cho dù là trời sập đất nứt, cửu thiên thần ma, thập phương quỷ quái, toàn bộ xuất hiện trước mặt, cũng không đến mức khiến Yên Lẫm chấn động hoảng sợ như thế.

Y mê mang nghĩ, ta nhất định là chết rồi, cho nên mới trông thấy ảo giác quỷ dị như vậy, nhưng mà tại sao người sau khi chết đi, tri giác lại có thể giống hệt lúc còn sống.

Cơn gió lốc quỷ dị lấy Dung Khiêm làm trung tâm, nhanh chóng quét sạch bốn phương tám hướng. Tất cả binh lính đánh đến Yên Lẫm đều kêu thảm bị cuốn đi phương xa. Mấy hộ vệ sót lại do Sử Tịnh Viên làm đầu cũng lắc lư chực ngã, không thể đứng thẳng trong gió lốc.

Chỉ có Yên Lẫm và Dung Khiêm sóng vai đứng tại trung tâm cơn lốc, mắt mê mang, hốt hoảng, vô tri vô giác, nhưng ngay cả chéo áo cũng không bị cuốn lên một chút nào.

Lãnh nhãn nhìn phản quân giữa gió lốc không hiểu đang vật lộn tiến lên, lại mở mắt như mù, Dung Khiêm cười lạnh lùng, chấn tay áo mà lên.

Không ai có thể ngăn trở y dù là giây lát, phàm ngăn trước mặt y, vô luận là người hay vật, đều bị chấn bay ầm ầm, rơi xuống xa xa, khỏi cần nói sức phản kích, ngay cả chuyện gì xảy ra căn bản cũng còn chẳng rõ.

Dưới cơn lốc do tinh thần lực cường đại của y dấy lên, mấy ngàn quân mã cũng bất quá là cừu đợi làm thịt.

Thuần Vu Hóa căn bản còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, vừa nãy còn ngồi trên ngựa diễu võ dương oai, vung tay múa chân, chờ mong mai sau quyền khuynh triều dã, sau một khắc lại đã bị người nắm áo xách lên không trung, trực tiếp ném bịch xuống khi hắn còn đương giãy giụa, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, mới giật mình phát giác mình đã ngã trước mặt Yên Lẫm.

Hắn gắng sức muốn nhảy lên bạt đao, lại kinh hoàng phát hiện, không một tấc nào trên cơ thể nghe theo sự chỉ huy của mình, hắn khiếp sợ nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn từng tấc, trong khoảnh khắc, cơn đau không gì sánh được bao phủ, hắn muốn cao giọng kêu thảm, nhưng cả một tiếng động cũng chẳng thể phát ra từ trong cổ họng.

Dung Khiêm nóng lòng bộc phát ra sức mạnh không nên thuộc về nhân thế này, mặc dù đã cứu Yên Lẫm, bản thân lại đầy bụng không cao hứng, không thống khoái, buồn bực đến mức thật muốn đâm đầu chết ngay. Rốt cuộc căn cân nào bị sai, cư nhiên phải vì thằng ranh con đó mà hy sinh lớn như vậy.

Dung Khiêm giận muốn chết, lại không đành lòng làm gì hài tử khốn y khổ tâm nuôi lớn, chỉ đành hai mắt chuyển hồng xung sát đám phản quân. Lúc xách được Thuần Vu Hóa vào tay, một bụng hỏa khí tự nhiên phát tiết cả lên người tên đầu sỏ này. Nếu không phải tên này gây biến loạn như vậy, ta cần chịu tội này sao? Dưới tâm lý kiểu này, sức mạnh cường đại giây lát bóp nát mỗi một khúc xương Thuần Vu Hóa.

Dung Khiêm còn thấy một bụng hỏa khí chưa ngừng, tiếc là đối mặt với đám phản quân ngã trái ngã phải này, thật sự không đề nổi một chút chiến ý. Thực lực đối lập quá xa, cứ như một người một cước đạp chết cả đống kiến, dù thế nào cũng chẳng thể so sánh với cảm giác thành tựu của người ta trong quân vạn mã, khổ chiến lấy được thủ cấp thượng tướng.

Dung Khiêm buồn bực vạn phần, ôi, hóa ra cường đại quá cũng là một loại lỗi lầm.

Y nỗ lực kiềm chế lửa giận trong ngực, hạ xuống bên cạnh Yên Lẫm, không nhìn Hoàng đế đã hóa đá và Sử Tịnh Viên vẻ mặt hoảng hốt, cao giọng quát to: “Thuần Vu Hóa phản nghịch thí chủ, trời xanh giáng phạt, các ngươi còn không tỉnh ngộ sao?”

Theo tiếng quát của y, gió lốc dừng lại, phản quân tận lực vùng vẫy, lớp nằm bò, lớp ngã dưới đất, rơi xuống bằng mông càng có vô số, còn lại vài kẻ dũng mãnh, tuy còn có thể đứng tại chỗ, cũng đều tái mét mặt mày.

Vốn cử binh thí vua, sĩ khí không thể cao được, lại thấy chủ soái bị bắt, lòng người càng thêm ly tán, hơn nữa dị biến vừa rồi thật sự quỷ dị, trong gió lốc không ai nhìn rõ Thuần Vu Hóa bị bắt thế nào. Nhưng tất cả lực lượng quỷ dị không thuộc nhân thế kiểu này, nói trời xanh tức giận giáng phạt, ngược lại là lý do dễ chấp nhận nhất.

Mắt Dung Khiêm đảo qua mọi người, nghiêm giọng quát một tiếng: “Vương Vĩnh Hưng!”

Một tướng lĩnh cầm đầu trong phản quân toàn thân run bắn, tự nhiên quỳ xuống đáp.

“Ngươi thật uy phong, năm ấy khi theo ta vào sinh ra tử giao chiến cùng Tần quốc, khá có công lao, ta niệm ngươi trung nghĩa, điều ngươi vào kinh, hiện giờ ngươi đánh đến Hoàng thượng của mình, ngược lại càng thêm dũng không thể đương.”

Vương Vĩnh Hưng toàn thân run rẩy, mồ hôi như mưa, tướng quân bách chiến sa trường không sợ, mặt đã trắng bệch như giấy: “Tướng gia, tôi, tôi, Thuần Vu Hóa nói Hoàng thượng tàn hoành bạo ngược, không thể làm vua một nước, tôi chịu… hậu ân của tướng gia, hiện giờ tướng gia bị nạn, theo lý phải…”

“Bị nạn cái gì, Hoàng thượng sớm hiểu rõ Thuần Vu Hóa có ý làm loạn, cho nên mới cùng ta vạch mưu, dùng khổ nhục kế này, dụ hắn lộ ra bộ mặt thật, chỉ là không ngờ được từ trong đám phản nghịch vậy mà cũng có ngươi, thật khiến người thất vọng.”

Vương Vĩnh Hưng đầu mướt mồ hôi, ấp úng khó nói.

Dung Khiêm không để ý đến y nữa, lại quát một tiếng: “Phương Văn Kiệt.”

Một danh tướng khác hai gối khuỵu xuống sụp lạy.

“Ngày đó ta cùng Hàn quốc đánh liền mười tám trận, ta cứu ngươi ra từ trong đống thi thể, chính là để ngươi hôm nay thí chủ mưu quân sao?”

Phương Văn Kiệt mặt mày tái xanh, lắp bắp nói: “Tướng gia, tôi là võ tướng, thật không biết chính sự phân tranh, chỉ biết nghe lệnh làm việc thôi, lại biết tướng gia chịu nhục hình, nghĩa phẫn dâng lên…”

Dung Khiêm chẳng buồn nghe y giải thích, lạnh lùng quát tiếp: “Triệu Truyền Hợp!”

Y cứ thế, giữa mấy tiếng quát mắng, chấn tướng lĩnh cấp trên của Tả quân tim mật đều sợ, nhàn nhã mấy câu, lại thuộc như lòng bàn tay, nói ra chi tiết mỗi người.

Thiên uy chợt đến đã đoạt tâm phách người, Thuần Vu Hóa bị bắt cũng khiến mọi người sĩ khí tan rã, Dung Khiêm nhàn nhạt mấy câu càng khống chế chặt chẽ tâm chí mỗi người.

Tận đến lúc này y mới bình thản nói: “Niệm các ngươi cũng dưới tình huống không rõ chân tướng mới theo bọn phản nghịch, Hoàng thượng nhân hậu, tất không truy cứu, hiện giờ đầu sỏ đã bắt, các ngươi còn không thỉnh tội sao?”

Lúc này mọi người sớm đã không còn mảy may tâm phản kháng, nhao nhao buông binh khí quỳ mọp dưới đất.

Mắt thấy đại họa kinh thế bị Dung Khiêm nhàn nhạt mấy câu đã tiêu tan không thấy, Sử Tịnh Viên chỉ biết ngạc nhiên trừng Dung Khiêm, hoàn toàn không biết làm sao.

Mà Yên Lẫm căn bản đã hóa đá, tận đến lúc này vẫn chưa tỉnh lại. Đầu óc y đã hoàn toàn mất đi năng lực suy xét, cả thân thể tuy chưa bị trói nhưng cũng không thể động một ngón tay, phát ra một tiếng.

Dung Khiêm thấy cục diện đã ổn định, liền cúi đầu nhìn Yên Lẫm, thân thể chồng chất vết thương, đầm đìa máu tươi miễn cưỡng tiến đến trước mặt Yên Lẫm, bàn tay có được sức mạnh khủng bố, đủ để hủy diệt hết thảy, chậm rãi vỗ vỗ vai Yên Lẫm, y khom lưng, lộ ra vẻ tươi cười tuyệt đối dữ tợn với Yên Lẫm, nói không hề hảo ý: “Hiện tại, Hoàng thượng, nên đến phiên chúng ta nói chuyện một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.