Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 367: Chương 367: Ký Ức Bụi Phủ




CHƯƠNG 26: KÝ ỨC BỤI PHỦ

Vì đang là lúc quốc nạn, vội vàng tìm một thành trì chỗ giao giới hai quân để khẩn cấp thành thân, tất nhiên là mọi việc giản lược. Nha hoàn thị nhân trong nhà Tiêu Hiểu Nguyệt đều không có bên cạnh, chỉ lâm thời tìm trong thành mấy nha hoàn bà già để ứng phó tạm. Bởi rằng không phải người thân cận bên cạnh, Tiêu Hiểu Nguyệt cáu kỉnh phát tác, từng kẻ đều tránh đi thật xa, chỉ còn A Hổ ra sức ứng phó che giấu giúp nàng.

Cửa chính cửa sổ đóng chặt, trong gian phòng cách tuyệt hết thảy ánh sáng, Tiêu Hiểu Nguyệt lẳng lặng ngồi bên giường. Không lệ, không hỉ, cũng không bi.

Nàng xuất thân danh môn, nàng nhận hết nuông chiều. Phu lang đính ước từ nhỏ tuấn mỹ oai hùng, cùng nàng môn đăng hộ đối, tình đầu ý hợp. Nếu không có một phen họa khuynh quốc này, nhân sinh của nàng sẽ hạnh phúc mỹ mãn đến mức không nổi mảy may phong ba.

Nàng đã rất nỗ lực quên lãng, rất nỗ lực không nhớ lại, vì sao người kia cố tình phải năm lần bảy lượt nhắc nhở nàng? Nàng từng khóc, từng đau, từng thương, từng đóng cửa cự tuyệt hết thảy ngoài cửa. Nhưng mà nàng biết, vận mệnh tương lai không ngăn được, nàng cũng vị tất sẽ có tâm đi ngăn.

Nàng sẽ thành thân, nàng sẽ gả cho nam nhân nàng yêu và cũng yêu nàng, sau đó được y cả đời che chở yêu quý. Nàng sẽ là nữ tử hai nhà Tiêu Trác sủng ái bảo vệ, nàng sẽ sinh con cho y, lo liệu trong nhà cho y, bầu bạn y cùng nhau già đi. Nàng sẽ bồi y múa kiếm, bồi y ngắm hoa, bồi y ngắm mặt trăng lặn xuống mặt trời mọc ra.

Nhưng mà, nàng cũng biết, suốt đời suốt kiếp, nàng chung quy không thể quên, y từng khoanh tay không cứu nàng, khiến nàng cơ hồ đi lên tử lộ.

Quên không được, quên không xong! Không thể quên được cuộc đào vong kia, cũng không thể quên được những tình cảm đã qua đó!

Người kia nói thật là thoải mái, nếu không thể quên, vì sao còn phải gả?

Nàng yêu y mà, làm sao cắt bỏ! Bảo vật yêu quý nhất có tì vết, có thể nhẫn tâm ném đi sao? Nếu ném rồi, nàng sẽ chẳng còn gì cả!

Chớ nói nàng không nỡ bỏ, cho dù nàng bỏ được thì thế nào? Người thiên hạ đang nhìn, tướng sĩ hai quân đang nhìn, Tiêu Trác hai nhà mọi người đang nhìn. Nói cho dễ nghe một chút, vì gia quốc thiên hạ, vì nhân gian đại nghĩa, cho dù không tình không ái cũng phải gả. Nói khó nghe một chút, thế cục trước mắt, cho dù thật sự không tình không ái căm ghét vô cùng, huynh trưởng hai nhà cũng nhất định sẽ bức họ thành thân.

Cho dù canh cánh, vẫn chỉ đành đem thân gả đi.

Kết cục là, kết cục là…

Trong lúc tâm tư mê loạn, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, ánh sáng mạnh mẽ đột nhiên ùa vào chói mắt không sao mở nổi.

Chỉ nghe tiếng bước chân vang, có người đã đứng trước mặt, trong thanh âm có lực lượng không thể cãi lời: “Ngẩng đầu, nhìn ta.”



Sau biến cố đêm qua, Triệu Vong Trần vẫn chú ý động tĩnh của khu viện Phương Khinh Trần bên này. A Hổ đến tìm Phương Khinh Trần, gã cũng không yên tâm, bèn theo hai người họ qua đây. Chờ Phương Khinh Trần một mình vào phòng Tiêu Hiểu Nguyệt, hai người tuy biết điều này không hợp lễ phép, lại bị cảnh cáo cực nghiêm khắc kia của Phương Khinh Trần dọa không dám đến gần. Chỉ đành quanh quẩn trong viện.

Rất lâu, rất lâu.

Cửa phòng mở tung, Phương Khinh Trần thong dong đi ra.

A Hổ rảo bước đến gần: “Thế nào?”

“Cô ta mệt rồi, đang ngủ. Chờ cô ta ngủ một giấc tỉnh lại, hết thảy phát sinh tối qua đều không nhớ. Ngay cả việc đào vong lần trước, cô ta cũng sẽ chỉ mang máng có chút ấn tượng, hơn nữa sẽ rất tự nhiên mà không nỗ lực nhớ lại. Tương lai những người khác hẳn sẽ không xuẩn đến mức nhắc đến đoạn chuyện đã qua kia trước mặt cô ta. Cho nên…” Phương Khinh Trần lạnh lùng nhìn A Hổ hai mắt đăm đăm, hoàn toàn không lý giải: “Cô ta sau khi tỉnh, sẽ là một tân nương tử cao cao hứng hứng, nếu không có bất ngờ, về sau cũng có thể sống khoái khoái lạc lạc cả đời.”

A Hổ còn đang ngẩn ra, Triệu Vong Trần lại minh bạch trước: “Mê hồn thuật? Ông dùng mê hồn thuật với nàng ta! Ông…” Gã giận dữ chỉ Phương Khinh Trần: “Sao ông có thể dùng tà thuật!”

“Ta không cho cô ta lừa mình dối người, ngươi nói ta tàn nhẫn. Ta giúp cô ta triệt để lừa mình, ngươi lại chỉ trích ta dùng tà thuật?” Phương Khinh Trần cổ quái nhìn gã: “Thiên hạ không có bất cứ tà thuật gì có thể cưỡng ép thay đổi lòng người. Mê hồn cũng thế, nhiếp hồn cũng thế, nói trắng ra đều là thuận theo dục vọng của lòng người. Nếu không phải chính cô ta muốn quên, ta thi thuật căn bản chẳng thể thành công.”

Nhàn nhạt nói xong một câu cuối cùng, y quay người đi thẳng.

Triệu Vong Trần còn định đuổi theo phân thuyết, lại bị A Hổ một phen giữ chặt, lắc đầu với gã. Đợi đến khi bóng dáng Phương Khinh Trần không còn nhìn thấy, A Hổ mới nhẹ nhàng buông tay: “Kỳ thật, như vậy không có gì không tốt. Từ sau khi Tiêu tướng quân nói sẽ cho họ thành hôn, tiểu thư vẫn mâu thuẫn bất an, nàng ấy muốn quên, lại không quên được, cho nên mới luôn chịu tra tấn. Hiện tại nàng ấy đã quên, liền bớt rất nhiều phiền não vô vị.”

“Cho dù như vậy là tốt nhất, nhưng y dựa vào cái gì? Y đả thương người như vậy, lại một tay xóa mất ký ức, là có thể yên tâm thoải mái, làm như những thương tổn đó chưa từng phát sinh sao?!” Triệu Vong Trần cả giận nói.

“Có lẽ… Ta nghĩ… Có thể…” A Hổ hơi ngập ngừng: “Y có thể thật sự không ác ý. Y chỉ muốn cho tiểu thư một cơ hội lựa chọn, y chỉ muốn cho tiểu thư biết, kỳ thật, nàng ấy cũng có thể không cần ủy khuất mình…”

“Ngươi nói gì thế?” Triệu Vong Trần cả giận: “Y sẽ tốt bụng như vậy? Hơn nữa, hôn sự này liên quan đến việc liên hợp Tiêu Trác hai quân, liên quan vận trình của cả thiên hạ, thật quấy tung lên, y mới là người đau đầu nhất kia, sao y lại…”

“Ta vẫn cảm thấy, đây là y muốn nói, mặc kệ gia quốc thiên hạ, mặc kệ đại nghĩa danh phận gì đó, mọi người có thể có lựa chọn của mình. Ta… ta thật sự cảm thấy, nếu tối hôm qua tiểu thư… biết đâu y thật sự sẽ liều nan đề và hậu hoạn bằng trời, đi ngăn cản tất cả áp lực cho tiểu thư…” A Hổ mắt nhìn cửa viện, thanh âm càng lúc càng nhỏ.

Triệu Vong Trần trợn mắt há mồm nhìn hắn: “Y tổn thương Tiêu tiểu thư thành như vậy, ngươi lại nghĩ y tốt đến thế?”

“Bởi vì bản thân ta cũng nghĩ như vậy. Nếu tiểu thư có một chút không tình nguyện, ta mặc kệ thiên hạ gì đó, mặc kệ quốc gia gì đó, cũng phải giúp nàng kháng đến cùng. Thế nhưng, nàng không hề. Tuy rằng nàng không cam lòng, nàng không bỏ xuống được, nhưng mà, nàng rốt cuộc không hề không tình nguyện.” A Hổ khẽ lắc đầu, trên mặt mang theo vẻ ưu thương thiếu niên không nên có: “Phương hầu không phải người xấu. Chẳng qua y là anh hùng cái thế, trời có sập xuống cũng tự gánh được lên, y không hiểu những người bình thường chúng ta đây. Người sống, làm sao có thể thập toàn thập mỹ. Những người chúng ta đây, chẳng cách nào kiên trì đừng ủy khuất mình. Nếu không cuối cùng khổ không chỉ là người khác, cũng sẽ là chính mình…”

Triệu Vong Trần im lặng. Gã đã trải qua vô số khổ nạn ở nhân gian, hiểu được sự bất đắc dĩ trong những lời này của A Hổ, đúng vậy, ai dám đi yêu cầu hoàn mỹ, ai dám cực đoan đến mức không chịu một chút ủy khuất, chỉ cần có một điểm thiếu sót, là hoàn toàn quăng đi không nhìn? Loại người này… Chỉ có người chưa từng nếm qua đau khổ, chưa bao giờ biết nhân sinh gian nan, chưa bao giờ hiểu được thế giới này đáng sợ nhường nào, mới có thể đứng đó nói chuyện không đau lưng.

Loại gọi là anh hùng như y đó, toàn thân tỏa sáng, vạn người kính ngưỡng, muốn cái gì cũng dễ như trở bàn tay, làm sao mà hiểu được…

“Ngươi nói ta vì sao cứ đem y nghĩ đến chỗ tốt, vậy còn ngươi? Ngươi không phải đồ đệ của y sao? Tại sao ta chưa từng thấy ngươi gọi một tiếng sư phụ? Tại sao chuyện y làm, ngươi giống như luôn phải nghĩ đến chỗ xấu?” A Hổ bỗng nhiên tò mò.

Triệu Vong Trần đương trường sững sờ, cẩn thận suy nghĩ một lúc, lại không biết đáp như thế nào.



Hôn sự của Tiêu Hiểu Nguyệt và Trác Tử Vân, rốt cuộc đã long trọng cử hành.

Xa xỉ là không xa xỉ, trong lúc quốc nạn, hết thảy giản lược. Nhưng trong thành ngoài thành, có mấy vạn quân sĩ cùng chúc, trong hỉ đường, có gần một nửa chư hầu phía nam đến chúc, quan trọng nhất là hôn sự của họ, là do anh hùng vĩ đại nhất Sở quốc, Phương Khinh Trần, tự mình chủ hôn.

Cho nên, trên hỉ đường, bao nhiêu danh tướng hào kiệt tề tựu, cho dù là không có châu bảo lăng la, trong cả gian phòng cũng khiến người ta cảm thấy đúng là kim quang rực rỡ khí lành ngàn đường.

Phương Khinh Trần thần thái phấn khởi, nói mấy câu ngắn ngủi, nói cuộc tình này đến trăm chuyển ngàn hồi, cảm động rất sâu. Y cực thản nhiên, cực chân thành, chúc phúc cho đoạn nhân duyên này sâu nhất.

Giữa một phiến vui vẻ reo mừng, Triệu Vong Trần lẳng lặng đứng trong một góc con con xa nhất chếch hỉ đường nhất, hờ hững nhìn hết thảy.

Ai biết được, ngay cái đêm vài hôm trước, con người hoàn mỹ trong mắt mọi người này, từng nói những lời tàn nhẫn thế nào với đoạn nhân duyên này.

Tân lang một thân hồng y cười không ngậm nổi miệng, nhẹ nhàng nắm tay thê tử đang che khăn của mình, ba bái lễ xong, đi về hướng động phòng, đại tiểu thư ngày xưa nhõng nhẽo kia, hôm nay nhất cử nhất động văn tĩnh ôn nhu nghe lời đến mức chừng như không giống nàng.

Mọi người đều đang hoan hô, đều đang mỉm cười, có ai biết được tân nương tối nay vài ngày trước từng trơ trọi giữa gió lạnh trăng lạnh, khóc đến mức khiến người nát lòng.

Chư hầu khắp đường, nói cười tận hoan, đều chúc mừng Tiêu Viễn Phong và Trác Lăng Vân. Nhưng mà ai cũng hiểu rõ, họ chạy đến đây không phải vì chân thành chúc phúc cho một đôi tiểu nhi nữ, mà là vì đại cục bức bách, không thể không mau mau tỏ rõ tư thái, đứng vững vị trí.

Tiêu Viễn Phong và Trác Lăng Vân bắt tay vui vẻ, bộ hạ của hai người cũng đều tụ lại cùng nhau đấu rượu đoán quyền, vẻ như thập phần thân thiết, nhưng ai không biết ở sau lưng hai đám người họ đây đang vì vị trí của các bên trong tập đoàn thế lực mới mà im lặng tranh đấu.

Thật là náo nhiệt biết bao, thú vị biết bao, trước nay nhân sinh như kịch, kịch như nhân sinh, tối nay, hỉ đường đỏ thẫm này, yến tiệc liên miên, so với những vở kịch xướng trên mười mấy sân khấu dựng bên ngoài, còn rối rắm hơn, còn phấn khích hơn.

Ánh mắt Triệu Vong Trần lạnh lùng ngưng định trên người nam tử mọi người chú mục kia. Y cao hứng trò chuyện với mỗi người, ôn hòa mỉm cười với mỗi người, đối với rượu mọi người kính đến đều không chối một ai, một ngụm cạn sạch.

Mọi người đều kính hào khí của y, thích sự ôn hậu của y, yêu phẩm đức của y, ao ước tài hoa của y… Chẳng lẽ lại không một ai biết bộ mặt thật của y?

Thiếu niên lặng yên nghiến răng, bên tai truyền đến một thanh âm có phần thân thiết: “Sao sắc mặt ngươi không tốt như vậy? Nhiều người quá, bực bội à? Muốn ra ngoài cho thoáng khí một lúc không?”

Triệu Vong Trần quay đầu, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của A Hổ.

Gã thật không ngờ, giữa náo nhiệt không ngừng như thế, thiếu niên này còn chú ý tới cái xó lẻ loi của gã, lúc mắt nhìn người trong lòng gả làm vợ người khác, thiếu niên này còn có thể quan tâm thân thể của một bằng hữu bình thường.

Triệu Vong Trần sửng sốt một hồi mới đáp: “Ta không sao, trái lại ngươi…”

Nói đến đây, lại chần chừ khó mà nói tiếp. Dù sao những bí mật ấy, mặc dù nhìn ra được, chung quy lại không nên nói toạc ra.

A Hổ mỉm cười: “Ta cũng không sao. Tiểu thư rất tốt thì ta cũng rất tốt. Ta chỉ hy vọng người kia có thể vĩnh viễn đối xử tốt với tiểu thư.”

“Ngươi yên tâm, việc này là nhất định.” Triệu Vong Trần đáp rất tự tin. Chẳng ai có thể cam đoan Trác Tử Vân sẽ vĩnh viễn không thay lòng, tình yêu hôm nay ngày khác liệu có tiêu tan, thế nhưng hắn nhất định sẽ đối với Tiêu Hiểu Nguyệt rất tốt rất tốt rất tốt. Bởi vì Tiêu Hiểu Nguyệt là muội muội của Tiêu Viễn Phong, hôn sự của họ là biểu tượng lớn nhất của trường liên quân này, về sau cũng sẽ là giai thoại được thế nhân truyền xướng. Cho nên Trác Tử Vân đời này vô luận thế nào, không thể không đối tốt với Tiêu Hiểu Nguyệt.

Lòng người dễ biến, chân tình dễ tan, song lợi hại được mất lại vĩnh viễn vững vàng minh bạch, cắt được vót được, cân được đo được, tin được.

Khi gã một mình ở cùng Phương Khinh Trần, gã từng nghe Phương Khinh Trần đưa ra nhận định như thế, trong những năm tháng chạy nạn, gã đã thấy hết tất cả hắc ám của nhân tính, bởi vậy, đối với nhận định như thế, gã tiếp nhận rất đỗi tự nhiên.

Đem so sánh, A Hổ tâm tính lịch duyệt đều đơn thuần hơn nhiều, tự nhiên không thể nghĩ đến một tầng này, chỉ nghe thấy tiểu thư sẽ được đối xử tốt, cũng thấy thoải mái: “Như vậy thì ta cũng an tâm rồi.”

Ánh mắt hắn thoáng đảo qua đám người, chợt nói: “Phương hầu tửu lượng đặc biệt tốt à?”

“Cái gì?”

“Ngươi không phát hiện, y đêm nay đã uống rất nhiều sao?” A Hổ khẽ nhíu mày: “Uống nhiều lắm rồi, hại người lắm!”

Triệu Vong Trần nhìn sang nam tử chuyện trò vui vẻ trong đám người kia, tâm tình người nọ đêm nay dường như đặc biệt tốt, một mực uống rượu không ngừng, vừa uống là một bát lớn một ngụm uống cạn, sắc mặt cũng dần dần hơi ửng đỏ.

“Yên tâm, tửu lượng của đại anh hùng nào có không đặc biệt tốt, y có thể có chuyện gì? Cho dù có việc cũng chẳng tới phiên chúng ta nhọc lòng.”

A Hổ nhẹ nhàng cười cười: “Ta không biết các người xảy ra chuyện gì, nhưng mà y là sư phụ ngươi, cho dù ngươi không gọi y, y nghiêm túc dạy ngươi đạo văn võ cũng là sự thật, giữa sư đồ, đừng giận dỗi nữa, ngươi đi giúp y ngăn rượu, khuyên y đôi câu đi.”

Triệu Vong Trần trầm mặc không nói, đương nhiên cũng chẳng có ý định đi ngăn rượu giúp Phương Khinh Trần.

“Kỳ thực ta thật sự cảm thấy y không giống như là người xấu, lúc y vạch trần tâm sự của tiểu thư, ta cảm thấy y giống như còn bất bình cho cảnh ngộ của tiểu thư hơn bản thân tiểu thư.”

Triệu Vong Trần nhíu mày: “Sao ta không nhìn ra?”

Lần này lại đến A Hổ trầm mặc, hắn có thể nhìn ra, là bởi vì hắn rất hiểu Tiêu Hiểu Nguyệt, cho nên hắn đã thấy nhiều sự không vui của Tiêu Hiểu Nguyệt giấu sau vẻ mừng rỡ kia.

Ngoại trừ Phương Khinh Trần, hắn là người duy nhất chân chính nhìn ra.

Mọi người đều đang chúc mừng Tiêu Hiểu Nguyệt, mọi người đều nói đây là nhân duyên tốt, mọi người đều khen họ khổ tận cam lai, là giai thoại nhân gian, mà phản ứng của Tiêu Hiểu Nguyệt cũng như tất cả những nữ nhi chờ gả, vui sướng, thẹn thùng, không chịu cùng người đàm luận Trác Tử Vân, những chuyện cũ đó, vừa nghe người đề cập là lập tức thẹn cực mà đi.

Chỉ có hắn nhìn ra, sau thẹn thùng kia, ẩn nấp chính là bất an, là thấp thỏm, là mê mang, là vô thố. Còn có không cam và bất bình, nhìn Tiêu Hiểu Nguyệt che giấu nhiều, hắn mới có thể thấy được, sau những lời nói lạnh băng, ánh mắt vô tình của Phương Khinh Trần, dường như ẩn giấu một loại kích phẫn và đau lòng.

Cũng chính là vì vậy, hắn mới sau khi đã phẫn nộ lao ra muốn đánh Phương Khinh Trần, lại lựa chọn cầu trợ Phương Khinh Trần. Hắn cuộc, vì loại ẩn giấu kịch liệt đó, hắn cuộc! Hắn cuộc mặc kệ ngôn hành của Phương Khinh Trần đêm đó rốt cuộc là vì nguyên nhân kỳ quái gì, y sẽ không thật sự hại tiểu thư, cho nên sự thương tâm y gây ra, y nhất định nắm chắc vuốt bằng được.

Nhưng mà, chuyện phức tạp kỳ diệu như vậy, lại bảo hắn giải thích với Triệu Vong Trần thế nào?

Bất quá, Triệu Vong Trần cũng không cần hắn giải thích, lực chú ý của Triệu Vong Trần, thủy chung đều ngưng trên người Phương Khinh Trần.

Nhìn y hết bát này đến bát khác uống rượu không ngừng, khiến người ta không thể không hoài nghi trong bát toàn là nước.

Những tướng quân hoan hô khen hay bên cạnh y đó đã có người bất an khuyên giải vài câu, lại bị người nọ dùng tư thái không đồng ý mà cự tuyệt.

Người nọ một mực cười, một mực uống, ánh mắt người nọ một mực là ôn hòa khoái hoạt tràn ngập vui sướng. Thế nhưng thiếu niên quạnh quẽ đứng ở nơi náo nhiệt tột cùng này, nhìn thấy chính là lạnh băng vô tình đằng sau nhất phái ôn hòa nhiệt thành kia.

Gã một mực nhìn, cho đến khi Lăng Phương đứng bên cạnh Phương Khinh Trần bịt miệng lảo đảo chạy ra khỏi sảnh.

Triệu Vong Trần giao lại A Hổ một tiếng, nhanh chóng theo ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.