CHƯƠNG 224: LÀM BẠN KHÔNG RỜI
Làm sao mới có thể trị liệu thương hoạn trầm trọng như thế, làm sao mới có thể hồi thiên cải mệnh?
Trong những truyền kỳ cố sự phong phú vô kể đó, mọi người nói thần y kỳ thuật đến huyền diệu vô cùng, khiến người tấm tắc xưng kỳ. Song trong nhà nếu chưa từng có người bệnh hoạn chân chính trầm trọng vô cùng, nếu chưa từng tự mình bầu bạn người trọng thương như vậy, trị liệu mấy tháng như một ngày, mọi người sẽ vĩnh viễn không thật sự hiểu được, loại cảm thụ thống khổ này.
Xương cốt toàn thân Dung Khiêm gãy không biết bao nhiêu, nhưng Phong Kính Tiết đầu tiên cần ra tay xử lý, lại là thương thế của nội phủ.
Xương sườn của Dung Khiêm cũng gãy rất nhiều chỗ, tuy rằng mấy ngày này y được trông nom cực kỳ cẩn thận, nội phủ hoặc nhiều hoặc ít đều bị xương cốt gãy hơi ép đâm bị thương, cũng bởi vì khí huyết suy yếu mà suy nhược.
Đây là chứng bệnh y thuật thời đại này hoàn toàn không thể trị liệu. Nhưng Phong Kính Tiết dám trực tiếp khai đao, phanh máu thịt, mổ bụng xử lý.
Nội phủ tụ máu, có thể dùng phương thức cổ quái rút ra, nhưng có lúc đụng phải cục máu bầm khó trừ, thì không thể không dùng phương thức càng bá đạo hơn. Nhìn máu bầm đen thui từ dưới dao mổ ra, lại bị hút sạch, có đôi khi trong đó thậm chí còn kèm theo dịch mật dịch dạ dày và dịch thể khác, sau đó nhìn Phong Kính Tiết dùng kim khâu, từ từ khâu lại nội phủ bị mổ, quả thực có thể dọa ngất người.
Mỗi một lần giải phẫu, Phong Kính Tiết đều dùng dược làm cho Dung Khiêm hoàn toàn ngất đi trước, đồng thời nghiêm khắc cấm chỉ Thanh Cô đứng bên. Bất quá, y quả thật cần mấy cung nhân gan lớn, tay chân mau lẹ trợ giúp. Đôi khi cũng không hề phản đối Yên Lẫm ở bên cạnh quan sát.
Sau vài lần, cung nhân dưới sự chỉ điểm của Phong Kính Tiết phụ trách giúp y giải phẫu, đều lén nói với những người quan hệ thân mật, nếu là thân nhân mình, bị thương thành như vậy, phải trải qua trị liệu khủng bố như thế, họ tình nguyện thân nhân thống khoái chết đi cho rồi.
Thế mà, Yên Lẫm lại không hề nói gì. Mỗi một lần đều duy trì như kỳ tích, mỗi một lần đều mặt mày tái mét, ánh mắt thê thảm, song y chưa một lần nào gầm rú, bi thương, mất khống chế.
Y không đào tẩu, không tránh né, thậm chí không cho phép ánh mắt mình thoáng rời khỏi tình cảnh tàn khốc kia.
Mỗi một lần, đều là sau khi Dung Khiêm hôn mê mới đến, lại rời đi trước khi Dung Khiêm tỉnh lại, mỗi một lần y đều kéo lê bước chân nặng nề, thân thể lảo đảo chực ngã.
Song y không rơi lệ, không khóc lóc. Y thậm chí còn phải mỉm cười nói với Thanh Cô vẫn canh ngoài cửa, hết thảy thuận lợi, Phong công tử y thuật rất tốt, thương thế của Dung tướng vẫn đang chuyển biến tốt.
Y không biết, rất nhiều thời điểm, ánh mắt kỳ lạ kia của Phong Kính Tiết, đều ở phía sau lặng yên ngưng nhìn y, dần dần vẻ lạnh lùng trong đôi mắt kia liền yên lặng tan hết.
Song không phải y giấu giếm là Thanh Cô không thể đoán ra việc trị liệu của Dung Khiêm có rất nhiều đau khổ, tất cả những người sáng mắt đều thấy rõ rành rành.
Giải phẫu mổ bụng, thập phần tổn thương nguyên khí. Thân thể Dung Khiêm vốn đã yếu, nhưng thương thế của nội phủ lại không thể không mau chóng xử lý. Cuộc đại giải phẫu như vậy, cho dù Phong Kính Tiết kỹ thuật cao siêu hơn, động tác thuần thục hơn, nhanh chóng hơn, cũng chỉ có thể hạ thấp thương tổn đến nhỏ nhất mà thôi.
Kế tiếp những gân mạch cốt thương toàn thân đó, Phong Kính Tiết cũng không thể một lần xử lý xong xuôi. Xương cốt gãy đoạn, gân mạch vỡ vụn, phải từng tấc phanh thịt, tìm xương cốt, lôi gân mạch ra, lại một lần nữa dùng kỳ dược dị thuật, khâu vá tu bổ từng chút. Thương trên người Dung Khiêm quá nhiều quá nặng, mà thân thể y đã quá suy yếu, không chịu được giải phẫu quá lớn quá thường xuyên, cho nên chỉ có thể từng bước chậm rãi.
Mỗi lần giải phẫu đều có thương tổn nhất định với thân thể, nhưng một lần hai lần lại không thể một hơi chữa khỏi ngay, cho nên chỉ đành không ngừng lặp lại, chỉ đành chờ thể lực của Dung Khiêm thoáng khôi phục đôi chút, lại lập tức động thủ.
Cách mỗi bốn năm ngày, Phong Kính Tiết sẽ làm một lần giải phẫu nối xương tiếp gân cho Dung Khiêm.
Phong Kính Tiết cho Dung Khiêm uống hàng loạt dược vật, chẳng những có dược do bản thân mang đến, cũng có dược y kê đơn, liệt danh mục, viết rõ phương pháp, để Thái y viện pha chế.
Thân thể Dung Khiêm cũng quá suy yếu, lượng thuốc quá nhiều quá lớn, đủ loại tác dụng phụ là không thể tránh khỏi. Trên người rất nhanh chóng xuất hiện nhiều chỗ sưng phù, trên da đầy những huyết ban, toàn thân nóng bừng, yết hầu hoàn toàn mất tiếng.
Phong Kính Tiết mỗi ngày đều dùng châm tại huyệt vị toàn thân Dung Khiêm, nhưng tuy châm kỹ cao siêu, lực đạo thích hợp, sau vô số lần châm cứu, trên huyệt vị các nơi của Dung Khiêm, rốt cuộc hiện ra rất nhiều mảng cứng, có lúc Phong Kính Tiết cũng phải đau đầu không biết nên châm thế nào mới được.
An Vô Kỵ, Sử Tịnh Viên, thậm chí Lạc Xương, vốn đều thường đến thăm Dung Khiêm, song sau khi nhìn thấy quá trình trị liệu như vậy, tình hình trị liệu như vậy, cơ hồ mỗi người da đầu ngứa ran, không dám cũng không đành đến tận mắt chứng kiến nữa.
Ngay cả Thanh Cô năm đó từng tự lực chăm sóc Dung Khiêm lâu như vậy, hiện giờ cũng sắp không duy trì được.
Được Dung Khiêm tỏ ý, An Vô Kỵ luôn tìm các loại lý do dùng các loại phương thức kéo Thanh Cô ra ngoài thả lỏng. Mà cơ hồ, mỗi một lần rời khỏi tầm nghe nhìn của Dung Khiêm, Thanh Cô sẽ không thể khống chế mà khóc đến đứt ruột đứt gan trong lòng An Vô Kỵ, nước mắt luôn ướt đẫm áo An Vô Kỵ.
Song ra ngoài dự kiến của mọi người, Yên Lẫm có lẽ nên thống khổ nhất, suy sụp sớm nhất, lại thủy chung tiếp tục kiên trì.
Y vốn vẫn sợ hãi tiếp cận Dung Khiêm, đối mặt với Dung Khiêm, thế nhưng trong quá trình trị liệu thống khổ như thế, y lại vẫn kiên trì, mỗi ngày vào triều bình thường, xử lý công vụ bình thường, sau đó toàn bộ thời gian ở lại Thanh Hoa cung. Lúc Dung Khiêm giải phẫu, y đứng bên, lúc Dung Khiêm tỉnh táo, y vẫn trông nom, vẫn nhìn tất cả biện pháp trị liệu của Phong Kính Tiết.
Lúc đầu Dung Khiêm cực kỳ lãnh đạm với y, vài lần muốn đuổi y đi. Nhưng mà, bất kể Dung Khiêm lạnh nhạt đuổi người, hay phẫn nộ quở mắng, y đều chỉ mỉm cười nghe, nhất định không xê dịch một bước.
Trong quá trình khôi phục dài lâu mà đơn điệu kia của Dung Khiêm, Yên Lẫm kiên trì cùng Dung Khiêm trò chuyện, kiên trì mỉm cười nói đủ các chuyện đã qua trong quá khứ, mỉm cười kể rất nhiều dị văn mới lạ hiện giờ, mỉm cười đem tin tức trong triều, truyền kỳ phố phường, chậm rãi nói đến.
Cho dù Dung Khiêm không để ý, cho dù Dung Khiêm liếc xéo, y cũng chỉ chậm rãi nói, vẻ mặt yên lặng ôn nhu thần kỳ.
Mãi đến cuối cùng, Dung Khiêm rốt cuộc từ bỏ ý đồ đuổi y đi, mãi đến cuối cùng, Dung Khiêm rốt cuộc có thể im lặng mà mệt mỏi nghe y nói chuyện, ngẫu nhiên nở nụ cười nhẹ nhàng, thỉnh thoảng nhỏ giọng tiếp mấy câu.
Cho dù là người bàng quan cả quá trình cũng không cách nào tưởng tượng, Dung Khiêm rốt cuộc là lấy dũng khí và nghị lực như thế nào để kiên trì, vượt qua quá trình trị liệu đáng sợ này, đồng thời còn có thể lấy mỉm cười và ôn nhu đối mặt với người bầu bạn. Cho tới nay, chưa bao giờ nổi nóng, không giận lây, không phát cuồng, không từ bỏ. Cũng căn bản chẳng thể hiểu được, Yên Lẫm lại là lấy tâm tình như thế nào, vẻ mặt mỉm cười thủy chung nắm tay y, trông nom y, bầu bạn y, từ từ vượt qua hết thảy.
Phong Kính Tiết vẫn trầm mặc bàng quan hết thảy, không ngăn cản, cũng không hở ra là cố ý đả kích Yên Lẫm nữa.
Lúc giải phẫu, trong Thanh Hoa cung tràn ngập mùi thuốc khử trùng và rượu trắng gay mũi. Song khi giải phẫu kết thúc, băng bó hoàn tất, Dung Khiêm bắt đầu hồi sức, Phong Kính Tiết liền mệnh lệnh mở hết tất cả cửa sổ trong Thanh Hoa cung, thông gió thoáng khí. Lại cho cung nhân bày hoa tươi khắp nơi trong ngoài điện các.
Y không cho phép tòa cung điện này, có bầu không khí tử khí nặng nề, bi thương thống khổ gì tồn tại.
Song tất cả quang minh và mỹ lệ, vẫn làm người xót xa.
Đôi khi, Lạc Xương và Sử Tịnh Viên yên lặng đến Thanh Hoa cung thăm hỏi Yên Lẫm và Dung Khiêm, rồi lại không đành lòng đi vào, chỉ ở trong viên xa xa trông qua, ngẫu nhiên có thể xa xa thấy Yên Lẫm dìu Dung Khiêm ngồi bên cửa sổ, ánh dương xán lạn lặng yên mạ từng lớp ánh vàng lên người hai bên, nhẹ nhàng hòa tan một chỗ, bên cạnh có rất nhiều hoa tươi, tươi đẹp long lanh.
Cảnh tượng đẹp đẽ như thế, lại chung quy khiến người chỉ thấy thê lương vô cùng.
Dưới ánh dương, họ luôn mỉm cười với nhau, nhiều ốm đau như vậy, nhiều thương tổn như vậy, cũng không thể hủy diệt dũng khí và sức lực để họ tươi cười.
Song Sử Tịnh Viên chỉ đành buồn bã thở dài: “Ta đến nay, mới biết được, cười với sinh tử là gì.”
Mà Lạc Xương, lại cứ cảm thấy cả khí lực để nói chuyện cũng không có, chỉ đành che mặt nén lệ, lặng lẽ rời khỏi.
Ngay cả cung nữ hầu hạ, nhìn tình hình này, cũng không khỏi lén rơi lệ. Thật là chẳng ai có thể hiểu được, Yên Lẫm cần phải có dũng khí lớn bao nhiêu, nghị lực mạnh bao nhiêu, mới có thể kiên trì đến bây giờ, y lại thời thời trông nom bên cạnh Dung Khiêm, lấy biểu tình mỉm cười ôn hòa như vậy, cùng Dung Khiêm nói cười nhìn như không chút để ý.
Sau đó, Dung Khiêm rốt cuộc đã hối hận.
Cuối cùng, có một ngày, nhân lúc Yên Lẫm vào triều, y nhẹ nhàng nói với Phong Kính Tiết: “Có lẽ, lúc trước ta nên nghe lời ngươi.”
Phong Kính Tiết thở dài: “Muộn rồi.”
Dung Khiêm im lặng.
Tất cả những thống khổ của việc trị liệu, với quái vật tinh thần cường đại như y mà nói, đều không phải không thể chịu được, song nhìn Yên Lẫm khổ sở chèo chống một cách kiên cường, lại đủ để đập tan tất cả thành che tâm lý của y.
Yên Lẫm khống chế rất tốt, không có mảy may dấu hiệu suy sụp, đây mới là chỗ chân chính khiến Dung Khiêm cảm thấy đau lòng. Trong lòng y, Yên Lẫm có hùng tài vĩ lược, trầm ổn thông tuệ gì đó hơn nữa, chung quy vẫn là một hài tử chưa mãn hai mươi tuổi, chưa kịp nhược quán. Khổ sở cầm cự, thống khổ sau kiên cường, yếu ớt lúc cứng cỏi như vậy, cùng với đấu tranh bên bờ sụp đổ, mới khiến y cảm thấy không thể chịu được.
Y thậm chí cảm thấy, đề nghị một mồi lửa kết thúc hết thảy kia của Phong Kính Tiết, biết đâu vốn là chính xác.
Dù sao, đau thương mãnh liệt hơn trong khoảnh khắc, sợ cũng rất khó địch nổi tra tấn giày vò từng chút trong dòng năm tháng dài lâu.
Nhưng mà, hiện tại, y đã không có khả năng từ bỏ nữa.
Khi Yên Lẫm vẫn chịu đựng kiên trì đến bây giờ, lại cho y một kết quả hủy diệt hết thảy sinh cơ, điều này đủ để hoàn toàn hủy diệt thiếu niên khổ sở duy trì này.
“Kính Tiết, ngươi nói đúng, bao lâu nay, ta luôn quá cố chấp mà bảo hộ người mình để ý, ta không muốn để người bảo vệ ta, nhất là y, trơ mắt nhìn ta ốm đau suy yếu, lại chẳng có cách nào giảm bớt thống khổ của ta mà chịu đựng tra tấn, cho nên trước kia vẫn khăng khăng giấu giếm tình trạng thân thể, kết quả thương thế phát tác, hại y không hề chuẩn bị tâm lý, kinh đau đến nước này.”
Y thoáng thảm đạm cười cười: “Có lẽ, ta căn bản không nên trách cứ gì y. Vô luận cuộc hành thích này là bởi vì hiểu lầm như thế nào, vô luận chủ tâm của y là gì, y đều bởi vì hoàn toàn không hay biết gì, mới vô tội bị ta liên lụy, bị ta làm hại. Mà vì trừng phạt việc ta tự cho là đúng, trời cao muốn ta tận mắt nhìn người ta quan tâm nhất, cũng cực quan tâm ta, vì ta đau triệt nội tâm, nhưng vận mệnh đã đi đến bước này…”
Y ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Phong Kính Tiết: “Như vậy, ta và y, đều không thể từ bỏ nữa.”
Cho nên, Kính Tiết, chữa khỏi cho ta, tận hết thảy sức lực của ngươi.
Vô luận quá trình như thế nào, vô luận kết cục như thế nào, ta và y, đều không trốn tránh.