CHƯƠNG 122 QUYỂN 3: LƯƠNG TÂM LỰA CHỌN
Tiêu Thương cũng coi như gặp biến không kinh, kiếm quang đã đến mi mắt, y không tránh không lùi, chỉ đột nhiên thoáng chấn, hai tấm áo bào hóa thành vạn ngàn mảnh nhỏ, nhất tề đánh tới Dạ Xoa.
Vải rách đương nhiên không hề có gì đáng sợ, nhưng độc dịch dính trên đó lại khiến người không thể không kiêng kỵ ba phần.
Cho dù với khả năng của Dạ Xoa, thấy vô số tấm vải nhiễm độc đánh đến, cũng không thể không lấy kiếm quang hộ thể, bồng bềnh hạ xuống, hòng cầu vạn toàn trước.
Tiêu Thương tranh thủ thời gian chớp mắt này, như tia chớp rút từ trong tay áo ra một thanh đoản kiếm, trở tay tước xuống vai, tước mất một tảng lớn máu thịt. Đoản kiếm linh hoạt chuyển tại đầu ngón tay, như có sinh mệnh trượt vào tay áo, năm ngón tay vung bắn, nhẹ nhàng phong mấy huyệt đạo trên vai, bảo đảm độc lực sẽ không nội xâm, lúc này mới lạnh mặt, lạnh mắt, rồi lại trấn định thần kỳ mà thu hết thảy cục diện dưới đại thụ vào đáy mắt.
Lúc này Dạ Xoa mới hạ xuống dưới tàng cây, mấy đệ tử trung tâm của các bộ may mắn còn sống bốn phía cũng đều nhao nhao cầm chủy thủ tước da thịt chỗ bị thương trúng độc.
Có lẽ bởi vì lúc này thực lực chênh lệch xa, cảm thấy phần thắng đã nắm chắc, mười sát thủ Minh quân còn lại, rốt cuộc cũng không vội ra tay công kích, chỉ đứng yên các nơi, chờ Dạ Xoa phân phó.
Dao Quang ngã giữa vũng máu, thân thể chỉ hơi run rẩy cho biết nàng còn sống.
Bích Lạc cũng đã ngã xuống, chỉ là bên cạnh bốc lên khói lạ năm màu nồng đậm, hoàn toàn bao kín nàng, khiến người chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ, mà sương khói kia đang lấy tốc độ thong thả tràn ngập ra bốn phía, thoạt nhìn quỷ dị mà khủng bố.
Chắc là Bích Lạc khoảnh khắc trúng tên kia đã thả ra toàn bộ mấy loại kịch độc trên người để tự bảo vệ.
Cho dù là đám Dạ Xoa trước đó đã được Bích Lạc phân cho tị độc đan, thấy Bích Lạc khi sinh mệnh nguy ngập thả ra kịch độc như thế, chắc chắn cũng không dám quá tiếp cận.
Chỉ là, khiến Tiêu Thương ngạc nhiên lại là Địch Cửu người thắng lợi này sắc mặt cư nhiên thoáng xanh thoáng trắng, ánh mắt cực tàn nhẫn nhìn Địch Tam đối diện đã giúp y lập công lớn kia.
Địch Tam tuy là một kiếm hiệu quả, kình khí trên thân kiếm đẩy Bích Lạc ngã về phía trước, bản thân lập tức dùng hết toàn lực lui về sau, nháy mắt đã bay đến chỗ xa gần trăm bước, vẫn không thể hoàn toàn tránh thoát kịch độc Bích Lạc thả ra khi lâm nguy. Y lưỡi ngậm tị độc đan nhận được từ chỗ Dạ Xoa, trên người mặc một lớp áo da hươu, đeo bao tay da hươu, mà trước đó còn vận công bảo vệ tâm mạch. Nhưng lúc này sắc mặt vẫn đang lộ ra một cỗ hắc khí.
Chỉ là sắc mặt y tuy không tốt, ánh mắt lại đặc biệt đắc ý vui mừng, vẻ tươi cười bên môi có ba phần bất kham, ba phần thống khoái, ba phần bừa bãi và một phần đắc ý.
Chỉ trong nháy mắt, thế cục đã từ Địch Cửu liệt thế tuyệt đối, biến thành Tu La giáo mọi người chết khắp nơi, nhưng mà, y lại như tất cả sát phạt đều không liên quan đến mình, chỉ thong thả nhìn Địch Cửu, cười đắc ý kiêu cuồng dị thường: “Không nghĩ tới nhỉ?”
Đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Thương bối rối không hiểu, song cũng chẳng có bao nhiêu thời gian đi suy tư nghiên cứu. Bởi vì sát khí dưới tàng cây bức thẳng đến, mười Minh quân của Dạ Xoa cũng bao vây tứ phía mà đến. Mấy thuộc hạ còn sót của ba bộ, vừa mới tước chỗ thương độc, đang vận công bức tàn độc ra, không ai có thể giúp y.
Ngay khoảnh khắc chí hiểm này, Tiêu Thương ngoại trừ trong mắt lướt qua một nét dứt khoát thì không còn biến hóa thần sắc gì khác, chỉ là hai tay trước ngực kết ra thủ ấn quái dị, toàn thân đột nhiên phi dương tứ động, diện mục vốn tuấn lãng bỗng nhiên phiếm màu đỏ tươi như máu.
Ánh mắt Dạ Xoa khựng lại, thân hình vừa động lại cương, quát khẽ một tiếng, Minh quân khác lập tức dừng bước không tiến.
Dạ Xoa từ dưới nhìn lên Tiêu Thương, khẽ trách mắng: “Ngươi điên rồi, cả gan vận dụng thiên ma giải thể đại pháp, không cần mạng nữa.”
Tiêu Thương giờ này khắc này cư nhiên còn cười khẽ một tiếng: “Chính bởi vì ta không điên, chính bởi vì ta cần mạng, cho nên mới phải dùng thiên ma giải thể đại pháp, nếu ngươi điên rồi, mà còn không cần mạng, thì cứ dẫn đám đồ tử đồ tôn của ngươi qua đây đi.”
Thiên ma giải thể đại pháp vốn là ma công cường đại nhất nhưng cũng tuyệt vọng nhất của Ma giáo. Vừa thi pháp này, công lực bản thân tăng vọt mấy lần, sau đó lại sẽ thương hết ngũ tạng, tĩnh mạch đại loạn, không chết cũng tẩu hỏa nhập ma, không tẩu hỏa nhập ma cũng nhất định công lực đại suy giảm, mà còn suốt đời suốt kiếp không thể phục nguyên. Nếu không lâm vào tuyệt cảnh, sẽ chẳng có ai dễ dàng vận dụng công pháp bực này.
Cho dù Dạ Xoa lúc này chiếm hết thượng phong, vừa thấy Tiêu Thương bày ra tư thái thiên ma giải thể, cũng không dám bức quá mức. Lúc này chỉ có thể ôm hận lãnh nhãn nhìn y chằm chằm, lại không dám có động tác gì uy bức công kích, chỉ sợ bức y đi một bước cuối cùng.
Thấy Dạ Xoa có cố kỵ, không dám liều cá chết lưới rách. Tiêu Thương lúc này mới dám thoáng phân thần, đi chú ý Địch Cửu bên kia.
Lại thấy Địch Tam ý cười phấn chấn nói: “Ngươi không ngờ được một kiếm kia của ta khi đâm đến hậu tâm Bích Lạc, lặng lẽ dịch sang bên nửa tấc, thoạt nhìn là trước ngực xuyên qua sau lưng, trên thực tế căn bản không đâm bất cứ một chỗ yếu hại nào nhỉ.”
Miệng nói, lòng thoáng chế nhạo mà thầm nghĩ, cũng thật nên cảm tạ huấn luyện tàn khốc của Tu La giáo trước kia, khi đó vì để chúng ta hiểu rõ chỗ yếu hại trong cơ thể người, còn từng giảo sống mấy giáo chúng phạm tử tội cho chúng ta xem. Để nắm giữ biến hóa vi diệu đúng mực của mỗi một kiếm đâm ra, càng buộc chúng ta khổ luyện vô số lần. Hiện tại cuối cùng đã thấy thành quả, một kiếm cho Khẩn Na La vương Tu La giáo kia lưu loát biết mấy, vừa trút đủ khó chịu, lại treo một hơi không để nàng ta chết ngay lập tức.
Một câu này của Địch Tam khiến đám người liên can không ai không kinh ngạc.
Dạ Xoa vừa kinh vừa giận, Tiêu Thương vừa kinh vừa nghi. Chỉ có Địch Cửu, dù trong lòng kinh nghi khó hiểu, sắc mặt cũng lạnh băng không gợn sóng. Chỉ nhìn Địch Tam bằng ánh mắt lạnh lẽo, không nói cũng không động.
Địch Tam vẫn cười nói: “Ngươi càng thêm không ngờ được, Bích Lạc sau khi trúng kiếm đánh tới ngươi, không phải gần chết tìm ngươi liều mạng, mà là bị sức mạnh trên kiếm của ta xô ra. Ngươi chỉ lo coi chừng một kích cuối cùng của nàng ta trước khi chết, đương nhiên liền không chú ý đến phi châm của ta.”
Y như một tiểu hài trò quái đản đã đạt được, cư nhiên chớp chớp mắt, làm mặt quỷ, đắc ý đến gần như hí hửng.
Nói đến thì công phu của Địch Cửu vốn đã mạnh hơn y một bậc, những năm qua được Phó Hán Khanh chỉ điểm, càng hơn xa y. Địch Cửu lại chưa từng tín nhiệm bất cứ ai, với ai cũng có phòng bị, dưới tình huống bình thường, Địch Tam muốn đánh lén Địch Cửu, căn bản không có khả năng thành công. Nhưng lần này, mượn thân thể Bích Lạc che giấu, Địch Cửu không nhìn thấy động tác của Địch Tam, phi châm của Địch Tam xuyên qua người Bích Lạc trước, Địch Cửu liền không nghe thấy tiếng xé gió, khoảng cách gần như vậy, đừng nói tất cả lực chú ý của y đang trên người Bích Lạc, cho dù có thể kịp thời phát hiện phi châm, cũng chẳng kịp né tránh.
Sự đắc ý của Địch Tam bộc lộ cả trong lời nói: “Như ngươi vừa rồi nói với Dao Quang vậy đó, bất cứ ai cũng có khả năng bán đứng người khác, cũng tùy thời có khả năng bị người bán đứng, không có gì đáng oán. Cho nên, bị ta bán đứng, chắc hẳn ngươi nhất định không có oán ngôn gì. Đúng rồi… “
Y làm ra vẻ vừa mới nhớ một chuyện, cười nói: “Quên cho ngươi biết, phi châm của ta chính là đun trong dược thủy mấy ngày. Ngươi thân mang thiên ma châu, bách độc bất xâm, cho nên hiện tại khẳng định đang vì thân thể tê dại mà cảm thấy giật mình không hiểu nhỉ. Ta làm sao lại xuẩn đến mức dùng độc dược với ngươi cơ chứ? Ta dùng chính là thuốc tê mạnh nhất trên đời. Một cây châm nho nhỏ với ngươi căn bản không thể nói đến lực sát thương gì, bất quá, mùi vị của thuốc tê nhất định rất thú vị nhỉ?”
Luận đến võ công, trong chúng cao thủ ở đây, y là người yếu nhất, nhưng hiện tại tất cả cao thủ đứng đầu, không phải gần chết thì là bị thương, không phải trúng thuốc tê thì là lạnh mặt giằng co với người. Chỉ có mình y mặt mày hớn hở, ra vẻ đắc chí, cứ như y mới là người duy nhất nắm cục diện trong tay.
Đến đây, Địch Cửu rốt cuộc mới hỏi ra hai chữ: “Vì sao?”
Hai chữ này, không chỉ bản thân y muốn hỏi, vô luận là Dạ Xoa và Minh quân, hay Tiêu Thương cùng các đệ tử may mắn sống sót khác, không ai không cảm thấy rất đỗi khó hiểu với hành vi của Địch Tam.
Nếu y giúp Địch Cửu thì nên giết Bích Lạc, nếu y giúp Tu La giáo thì nên toàn lực tiến công Địch Cửu.
Y vừa ra tay đã trọng thương Bích Lạc, lại khiến Địch Cửu trúng thuốc tê. Chẳng khác nào hai mặt gây thù, kết thù hai tên.
Cho dù hành vi của y trên thực tế là trợ giúp Tu La giáo, nhưng y mượn cái xác máu thịt của Bích Lạc chế tạo giả tượng, một kiếm đâm thủng ngực nàng để làm Địch Cửu tiêu trừ phòng bị, lại đem phi châm đã ngâm thuốc tê bắn qua thân thể Bích Lạc, mới có thể bắn trúng Địch Cửu.
Cố nhiên với võ công của y, đây có lẽ là phương pháp duy nhất có thể đả thương Địch Cửu, nhưng phương thức lợi dụng tàn khốc như thế, nếu muốn để Tu La giáo hành sự đồng dạng độc ác không ghi hận trong lòng, hầu như không có khả năng.
Vì sao?
Hầu như mỗi người đều muốn hỏi như vậy.
Mà Địch Tam chỉ cao giọng cười: “Bởi vì ngươi đã đâm Phó giáo chủ một kiếm.”
Lời vừa nói ra, hầu như mỗi người đều lộ ra biểu tình không thể tin tưởng. Y vẫn cười thật thảnh thơi tự tại: “Lương tâm của ta đây tuy rằng rất ít, nhưng dù sao vẫn có lương tâm. Người nào từng cứu ta, giúp ta, ta đều nhớ rõ, thù ta nhất định sẽ báo, ân ta cũng nhất định sẽ không phụ.”
Địch Cửu rốt cuộc động dung.
Cho dù vừa nãy phi châm vào người, toàn thân tê liệt, cũng chưa từng chấn động và sửng sốt như vậy, y cơ hồ quên khuấy giờ khắc này thân thể cứng đờ, chỉ ngưng mắt nhìn Địch Tam thâm sâu: “Ngươi, ngươi báo thù cho y, ngươi có biết bản thân y không hề muốn báo thù, ngươi có biết, cái gọi là ân với ngươi năm đó, với y chẳng qua là nhấc tay. Sinh tử của ngươi chỉ cần không phát sinh trước mặt y, y sẽ chẳng buồn quan tâm, ngươi lựa chọn vô luận là phúc hay họa, y cũng không hề để ý…”
“Ta không phải Địch Nhất, ta không phải bằng hữu của y, ta không biết y muốn gì, để ý gì, cũng không định biết, càng không có tâm tư gì đi thông cảm tâm tình của y, ta chỉ biết có một người đã bán đứng y, thương tổn y, cơ hồ giết y. Ta muốn thay ân nhân báo thù, về phần ân nhân có muốn báo thù này hay không, ta không quan tâm.” Địch Tam nhún vai, động tác lại tiêu sái cực kỳ “Ta đương nhiên cũng biết, hết thảy y làm năm đó chỉ là nhấc tay, ta cũng biết, tiền đồ của ta, tương lai của ta, y không hề quan tâm, nhưng vậy thì thế nào. Tự do của ta, tôn nghiêm của ta, cuộc sống của ta, với y chỉ là nhấc tay nhấc chân, với ta lại là chuyện quá sức trọng đại. Chẳng lẽ chỉ bởi y không phí tâm tư gì vì ta, lợi ích ta nhận được liền bị giảm, là ta có thể không thừa nhận đây là ân tình sao?”
Địch Tam cười khẩy cố định nhìn Địch Cửu: “Ngươi có thể lừa mình dối người như vậy, phủ nhận hết thảy ưu đãi bản thân được từ chỗ y như vậy, mặt ta lại không dày như ngươi. Những năm gần đây, sự giúp đỡ từ các quốc Tu La giáo đạt được toàn là công lao của y, mà công lao này với y kỳ thật cũng chỉ là nhấc tay, y chẳng qua là nhờ bằng hữu làm Tể tướng Yên quốc kia giúp y mà thôi. Tu La giáo từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, có ai bởi vì y chỉ là công lao nhấc tay, liền phủ định công tích của y, liền không cảm kích y không tôn trọng y không bảo vệ y không trợ giúp y? Cho dù là Tu La giáo chuyên ra ác nhân, cũng chỉ có ngươi, mới có thể nhẫn tâm ở sau lưng đâm y một kiếm.”
Địch Cửu trầm mặc một hồi, mới trầm giọng nói: “Chuyện giữa chúng ta, ngươi không hiểu.”
“Ta không hiểu?” Địch Tam nhìn y khinh thường: “Ngươi cho là ta chưa làm rõ gì đã tìm ngươi báo thù sao? Ngươi sai rồi. Từ lúc ngươi ngày đó mời ta trợ ngươi, ta đã quyết định chủ ý, ngươi cho rằng ta làm sao liên hệ với Địch Nhất, lại làm sao thông tin tức cùng y. Ta cho y biết hành tung của ngươi, điều kiện trao đổi là y đem chuyện phát sinh giữa ngươi với Phó giáo chủ cho ta biết.”
Địch Cửu hơi khép mắt, đột nhiên chẳng muốn nhìn mọi người: “Y cái gì cũng cho ngươi biết?”
“Ngươi nói sao?” Địch Tam hỏi với ngữ khí lạnh băng “Nói trắng ra, không phải bởi vì y cường đại quá mức, ngươi hoàn toàn không nhìn thấu, ngươi căn bản không thể nắm giữ sao? Cho nên ngươi không thể mở lòng đối đãi. Nếu y nhỏ yếu như Tô Mi, ngươi còn một mực canh cánh trong lòng những lỗi lầm vô tình y từng có, một mực tâm tâm niệm niệm muốn tìm cơ hội giết y không? Bất quá, nếu y nhỏ yếu như Tô Mi, ngươi căn bản cả nhìn cũng chẳng nhìn y nhiều một lần, thì làm sao còn có chân tình gì? Lý do ngươi giết y kia không phải là ngươi cảm thấy y tốt với ngươi, cũng có thể tốt với bất cứ ai sao? Không phải bởi vì ngươi cảm thấy, ngươi không phải người đặc biệt, duy nhất sao, ta phi…”
Địch Tam nghiến răng nói: “Phật Tổ coi chúng sinh bình đẳng, với vạn vật từ ái như nhau, lại có tín đồ nào bởi vì cảm thấy ta thành kính như vậy cung kính như vậy, thần tiên còn không xem ta là duy nhất mà ngược lại đi ghi hận? Ngươi có thể không thích y, có thể không yêu y, thậm chí ta cũng có thể chấp nhận ngươi lợi dụng y xong lại bỏ đi. Thế nhưng, vì sao sau khi hưởng hết mọi lợi ích y cho ngươi, nhất định phải trí y vào chỗ chết.” Y lắc đầu cười khẩy “Đừng nói với ta mấy cái cớ buồn cười đó, Thiên vương từ địa ngục ra đây hóa ra có một trái tim yếu đuối, bởi vì mình không phải duy nhất, không phải người đặc biệt nhất kia, bởi vì người khác không chịu từ bỏ nguyên tắc vì ngươi, ngươi liền không thể không giết người ta. Bản thân ngươi cũng chưa từng vì bất cứ ai mà làm được không để ý gì hết, dựa vào đâu yêu cầu người khác làm được cho ngươi.”
Sự chấn động vì chợt nghe Địch Tam nhắc tới Phó Hán Khanh mà sinh ra kia của Địch Cửu rốt cuộc dần dần bình phục, vẻ mặt khôi phục hờ hững, nhàn nhạt nói: “Ta vốn đã chẳng phải người tốt, hết thảy ta làm vốn cũng chẳng phải chuyện tốt. Ta chưa bao giờ vì chuyện đã làm với y, đi tìm cớ…”
Địch Tam buông tiếng cười ầm, ngắt ngang lời y: “Lời này đừng nói với ta, đặt tay lên ngực tự hỏi mình, ngươi có từng vì chuyện này mà tìm cớ cho mình hay không. Ngươi ở trước mặt ta, trước mặt Địch Nhất, nói những lời đó, giảng những đạo lý đó, quả thật đều như đúng mà sai. Ngươi cho chúng ta lý do trợ giúp ngươi đối phó Tu La giáo, lại không che giấu chân tướng thuần vì tranh giành quyền lực cho bản thân. Ngươi cho điều này rất đáng kiêu ngạo, ngươi cho rằng thoải mái nói ra, ta là một kẻ khốn nạn, liền tính là chân tiểu nhân, liền tính là thẳng thắn? Ta cho ngươi biết, ngươi chẳng qua là vô sỉ thôi.”
Sau khi nói một phen này, hắc khí trên mặt Địch Tam càng lúc càng đậm, gần như không giống diện mục người sống, nhưng vẻ tươi cười của y lại thủy chung thong dong. Phen này nói hết, y hoành kiếm trước ngực, lẫm liệt nói: “Ta tuy không phải người tốt, nhưng cũng không vô sỉ đến bước này như ngươi. Không phải mỗi một kẻ xấu, đều chưa từng có một chút lương tâm như ngươi, không phải mỗi một ác nhân, đều như ngươi, hoàn toàn không tâm can, không phải mỗi một người ích kỷ, đều có thể như ngươi, mắt cũng không chớp mà lấy oán trả ơn, không máu không lệ, cho nên…” Trường kiếm đột nhiên chỉ về trước, y rảo bước bức về hướng Địch Cửu.
Kỳ thật vô luận là Địch Tam hay Địch Cửu, đều không phải loại người thích thao thao bất tuyệt, nói suông cả đống lời thừa thãi, khi đối mặt với các loại kinh biến, họ dùng kiếm khẳng định nhiều hơn dùng miệng.
Phiên đối đáp vừa rồi kia, cùng với nói là Địch Cửu có nghi vấn, mà Địch Tam muốn mắng thống khoái, không bằng nói hai người đều đang thừa cơ tranh thủ thời gian ngăn chặn dược lực.
Địch Cửu muốn bức thuốc tê, Địch Tam phải bức độc mình trúng, tất nhiên chẳng ai chịu ra tay, đành phải ngươi tới ta đi, nói một đống lời thừa để kéo dài trước.
Nhưng Địch Tam rất nhanh chóng thử ra, sống chết trước mắt, độc Bích Lạc phóng ra lại đủ lực sát thương nhất, y toàn lực áp chế như vậy, cũng chẳng có biện pháp bức kịch độc ra. Y cũng là một người quyết đoán kịp thời, đã như vậy thì dứt khoát từ bỏ, chỉ lấy một thành chân lực bảo vệ tâm mạch, một lòng tìm Địch Cửu liều một trận thống khoái cho rồi.
Hành động lần này, kinh biến như thế, giận mắng liên tục, thật là khiến đám người liên can nhìn mà tâm kinh thần dao, mắt hoa mà chí đoạt.
Ngay cả Tiêu Thương thân trong khốn cảnh cũng nhịn không được lớn tiếng ủng hộ: “Hảo, hảo nam nhi, hảo hán tử. Hay cho một kẻ ân oán phân minh, trận chiến này nếu ta có thể sống sót, tiểu tử, ngươi với giáo ta ân tất đền, oán tất trả.”
Địch Tam chỉ lãnh nhãn nhìn cố định Địch Cửu, chẳng buồn quay đầu đáp: “Trận chiến này nếu ta có thể sống, chờ ngươi đến đòi nợ trả ơn.”
Mắt thấy y càng lúc càng bức gần, Địch Cửu lại như vẫn chưa thoát khỏi ảnh hưởng của thuốc tê mạnh mẽ, vẫn cương ở đó không hề nhúc nhích. Dạ Xoa khẽ nhíu mày, thân hình thoáng động, liền cảm thấy một cỗ sát khí cường đại từ trên áp xuống, ngẩng đầu thoáng nhìn Tiêu Thương nghiêm trận chờ sẵn, bất cứ lúc nào cũng có thể kích phát thiên ma giải thể đại pháp để ngăn mình, Dạ Xoa khẽ mấp máy môi, mệnh lệnh bảo Minh quân thuộc hạ hợp lực ra tay đã đến bên miệng, lại thủy chung không nói ra.
Mắt thấy người cùng căn mà ra, cùng họ mà tồn, có dung mạo đồng dạng, quá khứ tương đồng cầm kiếm bức đến như vậy, tâm tình Địch Cửu lại bình tĩnh lạ thường.
Y chưa từng bị người mắng chửi như vậy, cư nhiên không mảy may có cảm giác tức giận. Thấp thoáng cảm thấy, dường như sau khi đâm Phó Hán Khanh một kiếm kia, y vẫn đang chờ một người đến mắng y như thế. Nhưng ai ngờ người nọ không phải Địch Nhất, lại là Địch Tam, lại là Địch Tam cùng Phó Hán Khanh ngay cả bằng hữu cũng không thể xưng kia.
Chưa bao giờ biết, trong đám ma quỷ họ, cũng có người chịu tri ân trọng nghĩa như vậy, chưa bao giờ biết, thì ra trong ác nhân, cũng có người chịu ơn nhỏ giọt, báo bằng suối nguồn.
Nói đến thì giáo dục ảnh vệ của Tu La giáo thật là quá thất bại mà.
Y bỗng dưng muốn cười, rồi lại hơi âm thầm than thở.
Nếu trước khi y đâm ra một kiếm kia, có người lên án mạnh mẽ như vậy, nhẹ nhàng bâng quơ bác bỏ hết thảy cớ của y như vậy, liệu có thể…
Y bỗng nhiên ngưng thần, bỗng nhiên mỉm cười, bỗng nhiên lắc đầu.
Không, cho dù là như vậy, sự tình cũng sẽ không có biến hóa quá lớn, những phản bội và bán đứng kia vẫn sẽ phát sinh. Chỉ là một kiếm cuối cùng ấy, có lẽ chưa chắc nhất định đâm ra…
Chỉ là, hiện tại nghĩ đến những điều này nữa, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Không quan trọng hối hận, không quan trọng hổ thẹn, vận mệnh của y, y tự mình lựa chọn, tự mình gánh vác.
Mắt thấy thân ảnh Địch Tam nháy mắt đã đến gần trong năm mươi bước, y cư nhiên dù bận vẫn ung dung mặc tâm tư phiêu dật tứ tán. Chỉ là một hơi nội tức tự nhiên lưu chuyển không ngừng trong cơ thể, từng chút xua hết áp chế cảm giác tê dại kia.
Tay chân vẫn không nghe sai sử lắm, thuốc tê thật lợi hại, bởi vì thuốc tê chỉ làm tê thân thể mà không hại sinh mệnh, đơn giản hơn xa độc dược, cho nên dược hiệu cũng tự nhiên mạnh mẽ hơn rất nhiều, muốn tay chân khôi phục linh hoạt, đúng thật là chuyện vừa phí thời gian lại phí sức.
Địch Cửu thoải mái nghĩ.
Chính như lời y nói vậy, y bán đứng người khác, người khác cũng bán đứng y, cho nên, vừa rồi phần thắng cơ hồ nắm chắc, y kỳ thật cũng không có quá nhiều đắc ý khoái hoạt, hiện giờ kinh biến bị nguy, trong lòng cũng không có gì chán nản phẫn nộ.
Vô luận thế nào, y từng tận lực, tranh đoạt liều mạng như vậy, vứt bỏ hết thảy, bán đứng hết thảy để đổi, kết quả vô luận rơi xuống kết cục nào, dường như đều không có gì đáng oán đáng hận.
Từng bước bức gần, nhìn Địch Cửu vẻ mặt càng lúc càng bình tĩnh, ánh mắt càng lúc càng bình hòa, thậm chí mỉm cười, thoáng xuất thần, Địch Tam lại cảm thấy lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh.
Y vì sao nhàn nhã như thế, y vì sao thong dong như vậy, có phải y đã ngăn được thuốc tê, chỉ vờ như vẫn đang hành động bất tiện.
Ngực càng lúc càng căng, yết hầu gần như không thể hô hấp, mắt cũng hơi hoa.
Mình trúng độc thật là lợi hại quá, nỗ lực như vậy cũng không áp chế được, hiện tại rốt cuộc còn có thể ra mấy kiếm đây, nếu dùng hết toàn lực, liệu có thể trước khi độc phát đem y…
“Ta nhớ ngươi năm đó khi rời khỏi tổng đàn lưu lại một lời là, nếu y gặp nạn, ngươi lại có thời gian, mà còn không cần trả giá quá lớn, sẽ ra tay vì y, ngày đó ngươi có từng nghĩ đến, hôm nay ngươi sẽ vì muốn thay y trút giận mà chết, hơn nữa cho dù ngươi chết, y chưa chắc đã nhận tình, nói không chừng còn phải trách ngươi nhiều chuyện.”
Một câu cuối cùng của Địch Cửu truyền đến, Địch Tam rốt cuộc thở dài một tiếng.
“Ngươi cho là ta nguyện ý chết hả? Ngươi cho là ta thật sự thấy chết không sờn hả? Mẹ kiếp, ta còn không bằng Địch Nhất, y chí ít đã cưới được nàng dâu, chết cũng chẳng thiệt.” Địch Tam cơ hồ có phần căm giận nhìn Địch Cửu hằm hằm “Ai kêu ngươi đến tìm ta giúp ngươi, ai kêu ngươi đem cơ hội đưa lên tay ta. Không bắt lấy cơ hội này, ta cả đời cũng không cách nào trả thù Tu La giáo, trả thù ngươi. Ta muốn thay Nhị Thập Tam, thay tất cả ảnh vệ tranh một công đạo, ta phải tranh một công đạo cho người đã cứu ta ra khỏi địa ngục, ta phải không làm lòng mình thất vọng.”
Bởi vì trúng độc đã sâu, hô hấp không thuận, y không thể không há miệng thở dốc: “Nếu sống đến tám mươi tuổi, nhưng vẫn ủy khuất lòng mình, sống như vậy có ý nghĩa gì?” Y dùng ánh mắt dần dần mơ hồ kia mà nhìn Địch Cửu, ánh mắt lại có chút chế giễu “Ngươi hao hết tâm tư tranh đến tranh đi như vậy, ngươi cảm thấy, ngươi sống có ý nghĩa không?”
Địch Cửu chợt động thân tiến lên một bước.
Một lần động thân này, trong bước đi, quanh người dường như đột nhiên có vô hạn phong vân kích động, oai của một bước đi này, như có thể khiến thiên địa biến sắc.
Địch Tam rùng mình trong lòng, nhưng bước chân không thấy tạm dừng một thoáng, ngược lại người kiếm hợp nhất, xông đến Địch Cửu.
Đúng lúc này dị biến lại sinh, tầng tầng khói đặc bao phủ Bích Lạc kia chợt rung kịch liệt một chút, từ trong sương khói chợt bắn ra một đạo hắc quang, đánh thẳng đến ấn đường Địch Tam.