CHƯƠNG 219: NGÀY XƯA THỜI NAY
Bởi vì Phong Kính Tiết là dùng tên giả sống lại, Dung Khiêm lại không phải người đặc biệt thích bát quái, bình thường thời gian hai người tán gẫu cũng không nhiều, cho nên tình huống cụ thể của Phong Kính Tiết bên kia, y không hề đặc biệt rõ ràng.
Bởi vì không xác định thân phận và tên Phong Kính Tiết hiện tại công khai rốt cuộc là thế nào, để tránh tính sai, lúc ấy chỉ điểm Yên Lẫm đi tìm y, Dung Khiêm căn bản không cho biết đối phương tên gì.
Mật thám Yên quốc nửa đêm thăm Lư phủ, chỉ biết phải tìm một người y thuật rất cao bên cạnh Lư Đông Ly mà thôi. Bất quá, sau khi xác nhận thân phận Phong Kính Tiết, vẫn từng phi thư báo cáo thân phận hiện giờ của Phong Kính Tiết cho Yên Lẫm.
Phong Kính Tiết hiện giờ đương nhiên không phải Phong Kính Tiết, nhưng y cũng không giả mạo nói mình là Khúc Đạo Viễn nữa. Y hiện tại đổi thành giả mạo huynh đệ của mình.
Việc này cũng là không có biện pháp. Triệu vương bên kia vẫn chưa công khai tỏ vẻ nghi ngờ gì với thân phận “Khúc Đạo Viễn” của y, nhưng Tiểu Đao và Vương Đại Bảo vẫn ở dị quốc tìm kiếm tăm tích Lư Đông Ly, lại đã nghe nói chuyện Lư Đông Ly tái xuất hiện ở Triệu quốc, vạn dặm xa xôi về nước tới tìm.
Gặp lại, hai người cúi đầu bái liền, cao giọng khóc lớn. Sau đó hai người vẫn ở lại bên cạnh Lư Đông Ly, luân phiên hộ vệ sát bên.
Lòng trung của hai người này với Lư Đông Ly, Phong Kính Tiết tin được nhất. An bài như vậy y cũng an tâm nhất.
Nhưng mà, bản thân Phong Kính Tiết lại không cách nào biểu lộ thân phận với họ. Hai người này năm đó từng tận mắt chứng kiến tường tận tình hình Phong Kính Tiết bị giết, y không thể dùng mấy lời thế thân giả chết này để lừa bịp. Hơn nữa không phải mỗi người đều có thể như Lư Đông Ly, tùy tùy tiện tiện là có thể tiếp nhận giải thích khủng bố thần tiên hạ phàm kia của y, sau đó tuyệt không hỏi nhiều một câu nào nữa. Mặc dù là người thân cận, y vẫn không thể vì sính cái nhanh nhất thời, mạo hiểm biểu lộ thân phận.
Mà hai người này hộ vệ bên cạnh, tất nhiên là không rời trái phải Lư Đông Ly. Phong Kính Tiết bản thân y sợ Lư Đông Ly bị người ám toán, cho nên cũng ngày ngày ở chung một chỗ với Lư Đông Ly.
Đương nhiên, gọi là ở chung một chỗ, kỳ thật chỉ là ở chung một viện. Ngoài mặt, hai người đừng nói phòng, ngay cả nhà cũng tách biệt.
Song hiện giờ Triệu vương buông tay để Lư Đông Ly làm chuyện y muốn làm nhất nhưng vẫn không dám làm: Thanh lý lại trị, cải cách quân chế. Nói đến tự nhiên đều là đại sự có ích với nước với dân. Nhưng đại sự này, chẳng biết đụng chạm thế lực rắc rối khó gỡ của bao nhiêu người, ảnh hưởng ích lợi bao nhiêu người đã được, lại dẫn đến kháng nghị của bao nhiêu người cứng nhắc bảo thủ.
Đây là kế mượn đao giết người, hoàn toàn là thả người nướng trên núi đao biển lửa. Từ xưa đến nay, người làm đao trong tay Hoàng đế này, vô luận thành bại, hiếm được chết già.
Triệu vương tất nhiên cảm thấy đây là kế nhất tiễn song điêu rất diệu, cố tình Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết lại đúng ngay ý nguyện, mượn quyền lực và phương tiện trước mắt, mượn uy vọng của Lư Đông Ly tại dân gian sĩ lâm hiện giờ, mạnh tay mà làm. Tất cả áp lực trở lực, hai người đều có thể nhìn nhau cười, ngược lại coi là động lực.
Vô số đêm chong đèn dạ đàm, cùng luận thời sự, cùng thương sách lược. Mệt mỏi rồi, không phải cứ dựa bàn ngủ thì là đơn giản một nhà cùng buồng, một giường ngủ chung.
Kết quả việc hai người họ cả ngày bận đến đầu óc rối mù chính là, trên cơ bản, một gian nhà khác trong viện của Phong Kính Tiết, thuần là bài trí.
Vì thế Phong Kính Tiết cả ngày thời thời khắc khắc lượn lờ trước mắt hai người Tiểu Đao và Vương Đại Bảo kia.
Nếu như lúc nào cũng phải khắc ý đóng kịch, thế thì quá mệt. Phong Kính Tiết sao có thể để mình tìm loại phiền toái đó. Kết quả là ngôn hành cử chỉ, tính tình hành động của y, thậm chí hình thức cư xử với Lư Đông Ly, làm cho Tiểu Đao và Vương Đại Bảo hai người này nhìn càng ngày càng quen mắt, càng ngày càng quen mắt, đương nhiên nhịn không được phải truy hỏi.
Phong Kính Tiết bị họ bức khó chịu, liền xưng mình là người Phong Kính Tiết ấu thời thất lạc, sau khi thành niên mới gặp lại, sau đó vẫn âm thầm thay Phong Kính Tiết lo liệu thế lực ẩn mật, kế thừa hết thảy chí nguyện của Phong Kính Tiết, là… Khụ, huynh đệ.
Khí chất thần thái của y chẳng khác gì Phong Kính Tiết, bản lĩnh năng lực đều không kém Phong Kính Tiết, và quả thật tay nắm thế lực Phong Kính Tiết lưu lại, mà nói đến chuyện của Phong Kính Tiết, không gì không biết, rồi thêm thân mật với Lư Đông Ly như thế, mà Lư Đông Ly với y lại tín nhiệm như thế, hệt như năm đó đối đãi Phong Kính Tiết vậy, vì thế hai người này rất thuận lý thành chương tiếp nhận cách giải thích này.
Sau đó Phong Kính Tiết và Lư Đông Ly thương lượng một hồi, cảm thấy y còn mang hào của Khúc Đạo Viễn, cũng quả thật không ổn. Mọi người sớm muộn sẽ liên hệ y và Khúc Đạo Viễn chân chính cùng nơi. Mà cách giải thích huynh đệ này rất nói được, cũng có trợ giúp cực lớn đối với việc thân phận mới của Phong Kính Tiết được thế nhân thừa nhận và tôn trọng.
Vì thế, tin tức này liền chính thức công bố ra ngoài.
Tự nhiên, đối với chuyện làm đệ đệ của mình này, trong lòng Phong Kính Tiết ít nhiều vẫn cảm thấy hơi quỷ dị. Bởi vậy y khiêm tốn xưng mình chỉ là người kế thừa di chí của huynh trưởng, xuất thân hành sự của mình trước kia, có rất nhiều chỗ không tiện nói ra, cho nên chỉ ẩn sau Lư Đông Ly, với bên ngoài đều chỉ bảo mọi người lấy “Phong công tử” mà xưng hô y, lại không xưng tên mình.
Kỳ thật lúc bắt đầu rất nhiều người còn gọi y là “Phong nhị công tử”, làm toàn thân y nổi từng lớp da gà, trong tối ngoài sáng kiên quyết không chịu, vậy là thế nhân cuối cùng lại lấy ba chữ Phong công tử để gọi Phong Kính Tiết, mà đối với mối quan hệ thân mật dị thường của Phong Kính Tiết và Lư Đông Ly, lấy tư thái thuần tán thưởng để tán đồng, chẳng những không có bất cứ đồn đãi ác ngữ không thỏa đáng gì, ngược lại được người thiên hạ coi là phần tiếp của giai thoại Phong Lư năm đó mà tiếp nhận.
Triệu quốc trường phong ba kia tuy rằng quá lớn, nhưng đối với người ngoài cuộc Yên Lẫm này mà nói, Phong Kính Tiết cũng vậy, Lư Đông Ly cũng thế, chẳng qua coi là cố sự mà nghe một chút, ngẫu nhiên cảm hoài than một tiếng, đồng thời lấy đó làm cảnh giác là được. Tình hình cụ thể y lại không được biết, với người thân cận, Phong Kính Tiết hiện tại tự xưng Phong Tuấn Tiết, nhưng thám tử Yên quốc không thể tìm hiểu ra trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Lúc này nghe Thanh Cô một lời nói toạc thiên cơ, Yên Lẫm không khỏi kinh ngạc.
Phong Kính Tiết?
Theo thời gian mà tính, năm đó khi Dung tướng bị thương nặng được cứu chữa, Phong Kính Tiết đã chết nhiều năm. Người này sao lại tự xưng là Phong Kính Tiết?
Y nơi này đang ngạc nhiên không hiểu, Vương tổng quản bên cạnh thấp giọng nói: “Có lẽ chỉ là tên tương tự, hài âm gần nhau.”
Yên Lẫm gật đầu, khó tránh dùng ánh mắt hỏi dò mà nhìn về phía Thanh Cô.
Thanh Cô lúc ấy đang theo Dung Khiêm học chữ, Phong Kính Tiết là đại ân nhân trong mắt nàng, tên kia nàng tất nhiên từng khẩn cầu Dung Khiêm dạy tỉ mỉ để ghi nhớ trong lòng. Lúc này thấy Yên Lẫm nhìn qua, lắp bắp nói: “Dung… Dung đại ca nói, tên Phong công tử, là lấy ý phong trung kính trúc, cực nhã trí.”
Vương tổng quản xấu hổ: “Có lẽ chỉ là nhất thời xưng đùa?”
“Dùng tên huynh trưởng đã mất để xưng đùa?” Yên Lẫm nhíu mày.
“Hoặc là Phong Kính Tiết năm đó chỉ giả chết, do Thanh cô nương không phải người Triệu quốc, y không phòng bị, mới tùy ý nói rõ thân phận.”
Họ lại không biết tình hình cụ thể việc Phong Kính Tiết bị chém, chẳng qua nghe nói từ trong những vở kịch câu chuyện dị quốc phương xa truyền lưu tới, cho nên lúc này thuận miệng nói đến cũng không thấy không ổn, đâu biết kỳ thật miễn cưỡng coi như chó ngáp phải ruồi.
Yên Lẫm nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Thôi, phải và không phải, đều không quan trọng. Vốn là việc không liên quan đến Yên quốc chúng ta, không nên thám thính việc riêng tư của người ta quá mức. Y đã là bằng hữu Dung tướng tin được, chúng ta cứ tin y là được.”
Vương tổng quản gật đầu nói: “Bệ hạ nói phải lắm. Dung tướng chính là kỳ nhân đương thời, kết giao tự nhiên cũng là bằng hữu tài ba. Năm đó cả giáo chủ Ma giáo, không phải cũng có giao tình với Dung tướng?”
Nhắc tới Ma giáo, liền không khỏi làm Yên Lẫm nhớ tới Địch Nhất, tiếp đó nhớ tới việc hành thích ở trường săn, vẻ mặt buồn rầu trầm tịch.
Thanh Cô nghe mà chẳng hiểu gì: “Hoàng thượng, mọi người đang nói gì, Phong công tử y…”
Mới nói được một nửa, liền nghe thấy trong điện truyền đến một tiếng kêu thảm cao vút.
Thanh Cô “A” một tiếng, mặt mày thất sắc, quay người muốn xông vào điện, lại bị Yên Lẫm một phen kéo chặt.
Yên Lẫm đưa tay kéo Thanh Cô, bản thân lại không thể không cắn chặt răng, mới có thể khống chế được nỗi kích động muốn bất chấp tất cả mà xông vào. Thế cho nên, một câu ngắn ngủi, y cũng nói hết sức gian nan: “Đừng, đừng vào, không thể quấy nhiễu Phong…”
Y không thể nói tiếp bình thường, dứt khoát không nói, chỉ nhìn cửa điện ngẩn người, tức khắc đỏ hoe mắt.
Y không thể tin Dung Khiêm lại kêu thảm, y không dám tiếp nhận Dung Khiêm lại kêu thảm, nỗi khổ lăng trì năm đó, người nọ còn nói cười đáp lại, nỗi đau nát xương ở trường săn, người nọ còn vẻ mặt như thường, phải là đau đớn ra sao, mới có thể bức được người nọ kêu thảm ra tiếng.
Y không dám động đậy, chỉ sợ vừa động, thân mình sẽ không chịu khống chế mà lao vào, y không dám nói gì, chỉ sợ nói nhiều quá, sẽ không thể ức chế mà điên cuồng gọi tên người nọ.
Y chỉ đành liều mạng kiềm chế, ngẩn ngơ nhìn cửa điện không thể làm gì.
Vương tổng quản bên cạnh đang kêu: “Bệ hạ, bệ hạ…” Thanh âm hoảng hốt mà kinh sợ.
Thanh Cô vẻ mặt kinh hoàng, luôn miệng hô: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, ngài sao thế?” Y không biết răng mình cắn quá dùng sức, khóe môi đã rướm ra huyết sắc, y không biết mình liều mạng nắm tay, khớp ngón tay phát ra tiếng rắc rắc khiến người chấn động.
Y cũng không biết, mình đã dọa những người bên cạnh ra sao. Y chỉ ngơ ngác nhìn cửa điện, mê loạn nghĩ.
Y rốt cuộc đau nhường nào, đau nhường nào…
Vì sao, mình vô lực gánh bớt một mảy may cho y.