CHƯƠNG 205: NGHỊCH THIÊN MÀ LÀM
Trên người Dung Khiêm cơ hồ mỗi một xương cốt, mỗi một gân mạch đều đang ẩn ẩn làm đau, thân thể suy yếu này, căn bản không chịu nổi lực lượng cường đại.
Nếu không phải nhận thấy được Địch Nhất cực có khả năng ra tay với Yên Lẫm, cố tình lúc này lại là thời cơ tốt nhất để Địch Nhất hạ thủ, Dung Khiêm sẽ tuyệt không lựa chọn ra tay uy hiếp Địch Nhất.
Vốn định sau khi khuyên lui Địch Nhất, tìm cớ xuống ngựa nghỉ ngơi, chậm rãi bình phục thân thể bị lực lượng cường đại chấn động. Nhưng mà lúc này tiếng sát phạt phương xa truyền đến, lại khiến y không thể không giục ngựa lao băng băng.
Thân thể vốn đã đau đớn vô cùng, lúc bất chấp hết thảy mà lao đi như thế, cơ hồ chấn tan ra. Song Dung Khiêm thậm chí không cảm thấy đau đớn.
Mỗi một điểm cảm giác, mỗi một điểm linh giác, mỗi một điểm tinh thần y, đều ngưng tụ ở phương xa.
Nơi đó, có tiếng ngựa hí thảm, có binh khí giao kích, có hò quát trầm thấp, song chỉ độc không có tiếng Yên Lẫm!
Trừ lúc ban đầu, Yên Lẫm quát một tiếng “Người nào?” thì không còn tiếng động gì khác.
Không có kêu thảm, không có gào thét, không có cao giọng kêu cứu, cũng không có tức giận chất vấn.
Càng là như thế, tin tức chiến đấu nơi đó, mới càng ép người không thở nổi.
Hài tử quật cường kiêu ngạo kia, dù là bị thương chí tử, phải chăng cũng không chịu vô trợ kêu thảm, tuy là thân lâm tuyệt cảnh, phải chăng cũng không thèm than khóc xin tha?
Dung Khiêm âm thầm cắn răng, trong lòng điên cuồng quải niệm Yên Lẫm, đoán tình hình Yên Lẫm, mong Yên Lẫm có thể không việc gì, hy vọng mình có thể kịp thời chạy đến, giờ khắc này y nghĩ, chỉ là Yên Lẫm, chỉ có Yên Lẫm.
Y chỉ muốn tận mọi sức lực, chạy đến bên cạnh Yên Lẫm, lại thậm chí chưa từng nghĩ tới, cho dù y đến hiện trường, với tình trạng thân thể y hiện tại, còn có thể làm gì, còn có khả năng làm gì?
Y không cảm giác được đau buốt thấu xương tủy khắp toàn thân trên dưới, y không hay sắc mặt mình chẳng biết là bởi vì đau thương hay bởi vì lo âu mà tái nhợt không giống người sống. Y không biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, mồ hôi lạnh đã tầng tầng ướt đẫm quần áo. Y không biết, tay trái kéo cương kia, bởi vì run rẩy kịch liệt, gần như căn bản chẳng thể khống chế ngựa bình thường.
Địch Nhất vẫn đề khí bay vút song song cùng tuấn mã, nhíu mày ngóng nhìn y sắc mặt tái nhợt, nhìn thân thể căn bản không bị ý chí khống chế mà run rẩy kia, vẻ mặt ẩn có lo âu, cuối cùng thấp giọng nói: “Dung Khiêm…”
Dung Khiêm hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, túc sát trầm mục.
Địch Nhất rùng mình, chỉ cảm thấy khắp trời đất đều là khí sát phạt đập vào mặt. Chân khí chợt nghẽn, vội vàng hạ xuống đất, miệng lập tức nói: “Không phải ta an bài.”
Dung Khiêm không nhìn y thêm, không nói thêm một chữ nào nữa, tự giục ngựa lao về phía trước.
Địch Nhất kinh ngạc nhìn bụi mù khoái mã tung lên. Nghĩ sự uy nghi sát phạt khi vừa rồi Dung Khiêm lạnh lùng ngoái nhìn, vẫn còn thấy lòng kinh hãi. Ảnh vệ từ trong địa ngục đi ra như y đây, ai mà không đảm phách như thiết? Nào có ai sợ chết sợ khó? Dù là bị người hiểu lầm, cũng luôn luôn không thèm giải thích. Nhưng chỉ bị người nọ nhìn một cái là không giữ được tâm thần, chỉ cảm thấy thiên hạ chẳng còn chuyện nào ngu xuẩn đáng sợ hơn chọc người nọ nổi giận thật sự.
Đây mới là lực lượng chân chính, uy nghi chân chính, cường đại chân chính của người trong Tiểu Lâu sao?
Địch Nhất ngây người thoáng chốc, thần sắc lại chuyển dứt khoát, lại đề khí phi thân đuổi theo.
Dung Khiêm giục ngựa như bay, qua ngã rẽ cuối cùng phía trước, rốt cuộc trông thấy Yên Lẫm.
Cách rất rất xa, chỉ thấy người y dùng hết tâm huyết che chở lớn lên kia, hiện giờ tóc tai tán loạn, áo quần xộc xệch, toàn thân bùn đất nhếch nhác, vẫn cực lực vung kiếm độc kháng ba người liên thủ vây công.
Dung Khiêm tim mật nứt hết, buột miệng hô to: “Yên Lẫm!”
Y gọi ra, lại hoàn toàn không phát giác, ngần ấy năm qua, y lần đầu tiên gọi thẳng tên Yên Lẫm.
Một khắc sau, y thấy trường kiếm của Yên Lẫm bị đánh bay ra ngoài, không trung như có huyết quang chợt hiện, nếu không phải thị lực hơn người, cách xa như vậy, y tuyệt đối không nhìn thấy máu tươi nhỏ giọt chỗ gan bàn tay.
Màu đỏ tươi như vậy, đủ để phỏng rát mắt y.
Lửa giận như kinh đào hãi lãng, đủ để cắn nuốt hết thảy thế gian!
Hài tử bao nhiêu năm tâm tâm niệm niệm, bao nhiêu năm dốc hết tâm huyết, bao nhiêu quan tâm, bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu vướng bận, trong lòng trong tay y, che chở lớn lên, giáo dục trưởng thành, kẻ nào có thể đụng? Kẻ nào có thể hại? Kẻ nào dám làm y chật vật như thế, kẻ nào dám khiến y bị thương đổ máu!
Dung Khiêm chưa bao giờ là thánh nhân, y chỉ là một tên bao che khuyết điểm đến cực điểm, y không biết mình khoảnh khắc này, ngay cả mắt cũng đỏ.
Y không cho phép bất cứ ai làm hại Yên Lẫm, cho dù là nghĩ một chút, cũng sẽ khiến y cảm thấy tức giận. Mà hiện tại, ở ngay trước mắt y…
Một cây đao chém bay trường kiếm của Yên Lẫm, chấn bị thương tay phải của Yên Lẫm, hai cây đao khác đã là đoạt hồn phệ phách, lạnh lẽo vô tình trái phải tập kích chỗ yếu hại của Yên Lẫm.
Trong lòng Dung Khiêm như bị độc hỏa thiêu đốt, vừa giận vừa đau, nhưng ánh mắt y lại bình tĩnh thần kỳ. Y vừa giục ngựa tiếp tục lao về trước, vừa lớn tiếng quát: “Chim én xuyên mây, chân trái đá nghiêng ba phân, tay phải chếch năm phân, tiểu cầm nã thủ!”
Không chút nghĩ ngợi, Yên Lẫm thân trong khốn cục theo chỉ lệnh của y nhảy lên, lăng không quay vòng, cước đá chưởng bổ!
Trường đao bên trái, vừa lúc bị y một cước đá văng, một đao bên phải lại bị y may mắn thế nào mà né qua, cơ hồ chính như đưa cổ tay lên tay cho y bắt vậy.
Hai người đều không thể không thu đao đổi thức, thoáng lui một bước, nhìn nhau một cái, vẻ mặt khá hoảng sợ. Hán tử vừa nãy một đao chém rơi trường kiếm của Yên Lẫm hét lớn một tiếng, cũng vung đao sải bước áp sát, lại là cục diện ba đánh một, mà lúc này Yên Lẫm đã mất bảo kiếm, chỉ đành tay không miễn cưỡng tránh né, tình thế đã nguy như chồng trứng.
Dung Khiêm cố nhiên ánh mắt như điện, phán đoán chuẩn xác, nhưng hắc y thủ lĩnh một mực bàng quan kia vừa thấy Dung Khiêm hiện thân, trong mắt đã bốc lên sát khí, lại thấy Dung Khiêm xa xa một lời, liền giúp Yên Lẫm tránh thoát đại nạn, lòng càng kinh.
Hắn biết mình phải giết dường như là một quý nhân, bên người khả năng dẫn theo không ít cao thủ hộ vệ, bất quá lúc này hẳn là đều bị đuổi đi rồi. Trường săn phạm vi mấy chục dặm này, vài người xâm nhập núi cao rừng rậm các nơi tìm kiếm con mồi như vậy, nhất thời một chốc sẽ không về, nhưng nếu như để cao thủ này chạy đến cứu, thoáng kéo dài thời gian, thế họ sẽ cực có khả năng sắp thành lại bại.
Người này hừ lạnh một tiếng, giậm chân lướt lên, lại lao thẳng tới Dung Khiêm đang giục ngựa đến, ắt phải quấn lấy người này, để y không có cơ hội chỉ điểm quý công tử kia nữa.
Thiếu niên kia chỉ đang hấp hối giãy giụa mà thôi, chỉ cần ngăn được cường viện này, chẳng mấy chốc y sẽ thân tử đương trường.
Phán đoán này không thể nghi ngờ là cực chuẩn xác, mà Dung Khiêm đang giục ngựa lao đến, mắt thấy đã càng lúc càng gần Yên Lẫm, chợt thấy người nọ nghênh diện lướt đến, ánh mắt lại bình tĩnh vô cùng.
Vốn với nhận thức của y với võ công, cho dù Yên Lẫm võ nghệ bình bình, chỉ cần có y chỉ điểm, cũng đủ để hóa mục nát thành thần kỳ, chuyển bại thành thắng. Nhưng nếu y bị quấn chặt, thế thì Yên Lẫm dưới ba thanh trường đao vây giết, tuyệt đối không cầm cự được mấy hiệp. Huống chi, thủ lĩnh kia võ công rõ ràng hơn xa ba đồng đảng, mà thân thể mình căn bản đã không có khả năng giao thủ chém giết với bất cứ ai.
Vào thời khắc cơ hồ khiến người tuyệt vọng sụp đổ này, tâm thần Dung Khiêm lại sáng tỏ bình tĩnh lạ thường. Cả cục diện, tất cả biến số, tất cả khả năng, trong lòng đều rõ ràng. Không kích động, không lo âu, không hoảng loạn. Thân thể vốn bởi vì đau đớn mà không ngừng run rẩy bình ổn như kỳ tích, y nhẹ nhàng chìa tay lấy cung, năm ngón tay vô cùng trầm ổn, bên tai chợt truyền đến một tiếng quát: “Đừng làm chuyện ngu xuẩn!”
Lại là Địch Nhất đã đuổi đến, không biết im lặng ẩn thân ở chỗ nào phụ cận y, mà dùng “truyền âm nhập mật” bức thanh âm thành một đường, truyền vào tai một mình y.
Dung Khiêm lại chỉ cười.
Chuyện ngu xuẩn?
Không không không, y trước nay chưa bao giờ làm chuyện ngu xuẩn.
“Ta giúp ngươi cứu y, ngươi giúp ta cứu A Hán!” Thanh âm kia thậm chí trở nên cấp bách.
Cho dù là thời điểm khẩn cấp như thế, Dung Khiêm vẫn có thể cảm nhận được, câu này kỳ thật không hề chỉ là giao dịch đơn thuần, có lẽ cũng có một ít quan tâm mà cả bản thân Địch Nhất chưa chắc đã biết ở trong đó.
Chỉ là, chính bởi vì ngươi có một phần chân tâm này với A Hán, thậm chí cũng sẽ có một chút quan tâm với ta như vậy, cho nên ta mới không thể lừa ngươi, không thể lợi dụng ngươi.
Yên Lẫm là người cực quan trọng của ta, mà A Hán lại là bạn học ngàn năm bầu bạn.
Ta há có đạo lý vì một người, mà thương tổn một người khác?
Không phải y không hiểu tùy cơ ứng biến, không phải y không biết sự cấp tòng quyền, chỉ là, có việc nên làm, có việc không nên làm. Có thủ đoạn, chung quy không thể sử dụng với bằng hữu.
Đã là chuyện không làm được, y cần gì phải lừa gạt một người thật tâm đối đãi A Hán, mà còn chịu quan tâm y.
Huống chi, nếu y không giữ lời, đáp ứng rồi lại không làm, với tính tình âm ngoan của người xuất thân ảnh vệ như Địch Nhất, há chịu dễ dàng buông tay. Thất vọng sau đại hỉ, đủ khiến y bất chấp tất cả thương tổn Yên Lẫm để báo thù mình.
Cho dù Yên Lẫm là Hoàng đế, bị loại cao thủ đứng đầu này dây dưa, cũng là nguy cơ khắp chốn. Mà y, làm sao chịu lưu lại bất cứ ẩn hoạn và nguy hiểm gì cho Yên Lẫm.
Y mỉm cười, tên đã lên dây.
Từ khi Dung Khiêm giục ngựa xuất hiện, lớn tiếng chỉ điểm Yên Lẫm, đến lúc thủ lĩnh thích khách kia nghênh diện bay vút đến, lại đến Địch Nhất nói, kỳ thật chỉ là thời gian nói mấy câu, mà y đã vô cùng lưu loát một cung cài ba tên.
Hắc y thủ lĩnh nọ thoáng có dị sắc nhìn nam tử bạch mã thanh sam này. Một người thoạt nhìn cực nho nhã văn nhược như vậy, lại dùng đôi tay tàn khuyết giương cung cài tên, mà còn là ba mũi tên?
Hừ, đùa gì chứ? Cái gọi là ba tên cùng bắn, độ chính xác và lực đạo mũi nào không phải kém đến thảm thương. Người nọ coi mình là thần tiên, hay thật coi những truyền thuyết thần thoại đó là sự thật?
Người nọ hừ lạnh một tiếng, trong lòng tính toán khoảng cách, chỉ cần lên xuống hai lần nữa là hắn có thể bổ đến trước ngựa, sau đó trực tiếp tống cái tên thoạt nhìn tiêu sái thong dong đến mức chừng như không giống người kia bay khỏi ngựa.
Dung Khiêm lạnh lùng nhìn phía trước.
Yên Lẫm đã bị bức lăn lộn dưới đất tránh né đao phong, hai tay trong lúc hỗn loạn nắm cát đất dưới đất tung lên tứ phía để ảnh hưởng tầm mắt của địch nhân. Nhưng cho dù chật vật thê lương như vậy, cũng chỉ là giãy giụa sau cùng, nếu không có gì bất ngờ, chỉ sau hai ba hơi, y sẽ không còn đường tránh, chắc chắn phải trúng đao.
Mà gần đó, hắc y thủ lĩnh kia thân hình đã như điện, nháy mắt có thể bức đến trước mắt.
Bên tai nghe Địch Nhất vẫn đang quát: “Dung Khiêm, chỉ cần ngươi chịu giúp A Hán…”
Sau đó y mỉm cười, không còn hứng thú nghe tiếp nữa, đầu ngón tay buông lỏng, tên đã rời cung.
Hắc y thủ lĩnh kia tuy rất khinh thường việc y một cung đồng thời gắn ba tên, nhưng cũng không dám coi khinh y quá mức, lập tức ngưng thần định khí, từ không trung hạ xuống đất, để mượn lực nhảy lên né tránh.
Song hắn thậm chí không thể thấy rõ thế tới của ba mũi tên, chỉ cảm thấy kình phong gào thét sượt qua mình. Ba tên, lại không một mũi nào bắn trúng mình.
Hắn mới định cười khẩy, sớm nói tham nhiều vô dụng, đồng thời bắn ba tên, làm sao có thể…
Vừa mới nghĩ, phía sau đã truyền đến một tiếng kêu thảm cực vang dội, hắn thoạt đầu chấn động, sau mới đột nhiên kinh ngộ. Đây không phải một tiếng kêu thảm, mà là ba tiếng kêu thảm đồng thời phát ra, thoạt nghe như thể một tiếng, mà chói tai kinh người.
Hắn hoảng sợ quay người nhìn lại, nhất thời tay chân lạnh băng.
Đám người xa xa vừa còn cầm đao đuổi chém Yên Lẫm khắp nơi, hiện giờ đã là toàn bộ khí đoạn thân vong.
Lão nhị bị kình khí cường đại trên tên kéo bay ra mấy thước, cả người kèm tên ghim trên một gốc đại thụ. Phía sau hắn, từng mảng lớn vỏ cây bị kình khí trên tên chấn vỡ cả, lộ ra thân cây màu trắng, cả trên thân cây cũng có vết nứt rõ rệt.
Lão tam bị kình tiễn ghim chết dưới đất. Kình tiễn thế đi quá nhanh, lực đạo quá mạnh, chỉ lộ ra một đuôi tên thấp thoáng trên ngực hắn.
Mà lão tứ tử trạng thảm nhất. Cả mũi tên từ trước ngực xuyên qua, tiễn khí hùng mạnh, bằng không nổ ra một lỗ lớn giữa ngực hắn.
Không cần tra xét gì nhiều hơn nữa, chỉ xa xa thoáng nhìn là hắn có thể xác định, ba huynh đệ của mình đã chết triệt triệt để để.
Rõ ràng họ vẫn đang chiến đấu, di động thần tốc nhanh chóng, mà quý công tử kia lại cố ý tung bụi đất, khiến cho tầm mắt mơ hồ, dưới tình huống như vậy, muốn nhắm họ là chuyện cực khó khăn, huống chi còn là đồng thời bắn ba người, huống chi ba tên đồng thời bắn ra lại có lực đạo đáng sợ như thế?
Thích khách này sắc mặt xanh mét, kinh ngạc nhìn thi thể huynh đệ, thậm chí không kịp phẫn nộ thù hận, chỉ cảm thấy lạnh lòng. Mà ngực cũng vào giờ khắc này, cảm giác được một cỗ hàn ý lạnh lẽo thấu xương.
Hắn hít một hơi thật sâu, quay người cực chậm cực chậm, chỉ sợ bất cứ động tác khá lớn nào, sẽ kích thích đến người có thể bắn ra thần tiễn khủng bố như thế.
Người nọ phía sau, bạch mã thần tuấn, thanh sam tao nhã, lấy tay áo kéo cung, năm ngón gác kiếm, mũi tên sắc bén, nhắm thẳng ngực hắn.
Gió nhẹ chậm rãi phất thanh sam người nọ tung bay, góc tay áo hơi giương lên, dưới ánh dương, tư thái giương cung kéo tên trên ngựa, lại đem nho nhã và anh vũ dung hợp một cách khó tin.
“Ngươi là ai? Tại sao hành thích?” Thanh âm kia lại là bình hòa ôn nhuận.
Thích khách cười lạnh một tiếng, không lùi mà tiến, lực lượng toàn thân tụ vào hai chân, đột nhiên nhảy lên, lấy tốc độ nhanh nhất bình sinh, lao thẳng đến Dung Khiêm!
Họ hành thích rõ ràng là một công tử quý giới, loại con cháu quyền quý này, bị thiệt quá như vậy, sao có thể buông tha hắn? Huống chi, huynh đệ hắn vừa chết ngay trước mắt, lúc này nếu như chịu nhược nhận thua, chẳng qua là sau đó bó tay mặc người xẻ thịt mà thôi, chỉ có dốc sức liều một trận, mới là sinh lộ duy nhất.
Võ công của hắn hơn xa mấy huynh đệ, kiến thức kinh nghiệm cũng hơn người. Trong lòng biết với thuật thần tiễn của Dung Khiêm, nếu mình quay người chạy trốn, khoảng cách càng kéo ra, càng không công làm bia ngắm cho y, chẳng bằng thừa trước mắt hai người khoảng cách cực gần, giành tiến lên tấn công.
Loại vũ khí cự ly xa như cung tên này, dùng để công kích ba huynh đệ nơi xa, có thể phát huy lực sát thương nhất, nhưng chắc gì hữu hiệu với bản thân mình đang ở gần!
Ôm cách nghĩ như vậy, hắn dốc hết toàn lực mà đánh, vốn là lựa chọn chính xác, nhưng sự cường đại của Dung Khiêm, lại đã vượt xa tít tắp nhận tri của hắn.
Rõ ràng cự ly giữa hai bên gần đến mức hô hấp có thể tới, rõ ràng y căn bản không nên có thời gian bắn tên, song cứ như thể thần tích, trường tiễn cuối cùng thế vượt sấm sét thoát khỏi dây cung.
Đây là một tên cuối cùng Dung Khiêm có thể bắn, cũng là cơ hội cuối cùng của bản thân. Y không dám giữ lại một chút nào, đem tinh khí thần ngưng hết trên một tên này!
Cự ly chỉ bất quá ba thước, bất quá là thế cao thủ bổ đến, nhưng mũi tên này của y lại đột phá quy tắc thời gian, hạn chế không gian, một khắc trước phảng phất còn trên dây cung, một khắc sau lại đã đến ngực thích khách kia.
Thích khách nọ ở giữa không trung quát chói tai như sấm, nội lực bá đạo khổ tu mấy chục năm, tụ trên hai quyền cuồng mãnh vô cùng, bất thình lình đánh xuống, vừa vặn đập lên mũi tên, vừa vặn đụng lực thần ma Dung Khiêm ngưng trên tên.
Một tiếng nổ rền chợt nổi, như sấm sét chấn động tâm can.
Thích khách miệng phun trào máu tươi, khớp xương hai tay nát bét, lại chưa từng ngăn được mảy may thế của tên, trường tiễn lãnh khốc xuyên qua ngực, thân hình to như vậy vô lực từ không trung ngã xuống. Hắn lại chưa chết ngay, mặt đầy máu tươi, trợn trừng mắt, dáng vẻ như quỷ quái nhìn Dung Khiêm, vươn tay phải, lại bởi vì xương tay nát bét không cách nào dùng tay chỉ Dung Khiêm, thanh âm khàn khàn vỡ vụn: “Ngươi… Ngươi không phải người…”
Thanh âm chợt im bặt, cánh tay giữa không trung chỉ Dung Khiêm, rốt cuộc buông rơi xuống.