CHƯƠNG 118: NGHÌN NGƯỜI CHỈ
Đại gia đình Lư thị tông tộc kia, là phiền toái lớn.
Nếu nói cứ thế ném họ khỏi quản, Lư Đông Ly khẳng định không yên lòng, Phong Kính Tiết cũng thấy hơi không nỡ, dù sao năm đó đại gia tộc này từng chịu khổ rất nhiều vì Lư Đông Ly, cho nên y đau đầu.
Nhưng nếu muốn dẫn họ đi cùng thì bao nhiêu là người. Hơn nữa toàn là mấy tên những năm nay quen ăn sung mặc sướng, không thể chịu khổ chịu mệt. Chẳng những là gánh nặng phiền toái, càng là ẩn lo. Lòng người cách lớp da bụng, nơi này chỉ cần có một hai tên không thể chịu khổ, muốn bán thân cầu vinh, thông tin tức với triều đình, thì mình sẽ đau đầu chết luôn.
Phong Kính Tiết chung quy không còn cách nào, đành thở dài, thôi, chuyện này, vẫn chỉ có thể do Lư Đông Ly tự mình quyết định. Dù sao những người này là tộc nhân của y, mình thật sự không tiện quyết định thay.
Lư Đông Ly trông trong phòng Tô Uyển Trinh một ngày một đêm, giữa chừng trừ Phong Kính Tiết tự mình một ngày ba bữa đưa cơm và bắt mạch châm cứu cùng với nước thuốc rửa mắt mỗi ngày hai lần thì không còn ai quấy rầy họ.
Lư Đông Ly đã nói rõ thân phận Phong Kính Tiết với Tô Uyển Trinh, khi y vào phòng, Tô Uyển Trinh cũng từng mỉm cười cảm ơn, bất quá Phong Kính Tiết biết đối với phu thê cửu biệt này mà nói, thời gian bên nhau là khó được biết mấy, cho nên mỗi lần chỉ nhàn nhạt ứng đối vài câu rồi rời khỏi phòng.
May mà Tô Uyển Trinh không phải loại người cứ treo đại ân ngoài miệng đó, biết khổ tâm của y nên cũng không nhiều lời.
Trong một ngày một đêm, đôi phu thê Lư Đông Ly và Tô Uyển Trinh này bên nhau rốt cuộc đã nói bao nhiêu lời, kể bao nhiêu tâm sự, người bên ngoài không một ai nghe thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng, đồng thời cảm thấy rất đỗi vui mừng vì họ.
Nhất là hài tử nhỏ xíu kia, thanh âm hưng phấn hạnh phúc, truyền ra khắp viện đều nghe thấy.
“Phụ thân, con có phụ thân rồi!” Khoái ý vui mừng đơn thuần như vậy, ngay cả đám anh hào thảo mãng, nghe thấy cũng nhìn nhau cười.
Một hài tử từ nhỏ đã không có phụ thân, thình lình phát hiện phụ thân ở ngay trước mắt, phải hạnh phúc nhường nào.
Một hài tử nhỏ xíu như thế, nên rất hoạt bát hiếu động, vậy mà cả ngày ở mãi trong phòng không ra một bước, đủ thấy phụ thân rớt xuống khiến nó hạnh phúc chừng nào, khoái ý chừng nào, lại không nỡ chia xa dù chỉ là một thời một khắc chừng nào.
Trong một ngày một đêm này, tinh thần Lư Đông Ly đã tốt hơn rất nhiều, dường như tất cả khúc mắc buồn khổ ngần ấy năm qua đã cởi bỏ toàn bộ. Mà thân thể Tô Uyển Trinh cũng khôi phục nhanh đến thần kỳ, ban đầu cả hơi nhổm người dậy cũng không thể được. Hiện tại lại có thể xuống giường, thậm chí còn có thể miễn cưỡng đi vài bước.
Hiển nhiên, kỳ tích và tốc độ khôi phục này cũng phải nhờ y thuật đệ nhất thiên hạ của Phong Kính Tiết, cùng với linh dược hoàn toàn vượt thời đại. Chẳng qua, trong lòng Phong Kính Tiết cảm thấy, vẫn là Lư Đông Ly sống sờ sờ, vị thuốc này, mới là công thần lớn nhất.
Nếu có thể an tâm ở lại như vậy, không quá mười hôm, Tô Uyển Trinh có thể khôi phục. Đáng tiếc nơi này không thể ở lâu, sự bình tĩnh ngoài mặt của khu viện con con này, lại là dựa vào mấy trăm đệ tử bên ngoài, suốt ngày suốt đêm tuần tra giám sát uy áp để đổi lấy.
Trong gian phòng nho nhỏ là một nhà đoàn tụ, vui vẻ thì thầm, mỗi người bên ngoài, trong lòng lại thầm đếm thời gian, tính đại đội quan binh sẽ xuất hiện lúc nào.
Bản thân Lư Đông Ly cũng biết sự tình không thể kéo dài nữa, chung quy không thể không đi đối mặt với tông tộc chí thân của mình.
Các đệ tử Thương Thiên trại khách khách khí khí mời từ Lư Tư Lân trở xuống, cả thảy bảy tám nhân vật chưởng sự trung tâm của Lư gia trước mắt đến chính sảnh nghị sự của Lư gia đại viện, mà Lư Đông Ly cũng chỉ đành cố kiên trì, đi chứng tỏ thân phận, giải thích tình thế cho thúc công, thúc thúc, bá bá tất cả các trưởng bối.
Vô luận những người này lừa mình dối người như thế nào, tận lực trốn tránh như thế nào, qua loa xong chuyện thế nào, biến cố đủ khiến cuộc sống an nhàn tôn vinh của Định Giang Lư gia triệt để lật đổ, dù sao vẫn đã bức đến trước mặt.
Phong Kính Tiết theo Lư Đông Ly đến chính sảnh nói rõ chân tướng với các trưởng bối, ba huynh đệ Trịnh gia vẫn trông giữ trong viện Tô Uyển Trinh. Dù sao Tô Uyển Trinh Lư Anh Nhược nhược nữ trĩ tử, không hề có năng lực tự bảo, mọi người đều phải dốc hết sức bảo vệ.
Mọi người cũng biết ngày rời đi đã gần, đều nhẹ nhõm đôi chút, để ứng phó kiểm tra của quan phủ sau này, cũng có người bắt đầu ra vẻ cướp đồ dọn đồ ở các phòng, trong các viện.
Hiện tại hết thảy đều nắm chắc, tâm tình ba huynh đệ đều khá thoải mái, mọi người nhàn nhã tán dóc dưới ánh mặt trời, nghiên cứu xem làm sao triệt an toàn không lo nhất. Đang nói chuyện, lại thấy Phong Kính Tiết sắc mặt lạnh lùng rảo bước đến, bên cạnh không thấy bóng dáng Lư Đông Ly. Ba người nhìn nhau một cái, Trịnh Tuyệt tiến lên hỏi: “Lư đại nhân đâu?”
“Y? Đang bị trưởng bối nhà mình đuổi theo vừa đánh vừa mắng kìa?” Sắc mặt Phong Kính Tiết càng khó coi: “Ta nhìn bực quá phải trốn ra đây, nhắm mắt làm ngơ.”
“Nực cười!” Trịnh Luân trợn mắt nói: “Sao công tử không quản?”
Phong Kính Tiết sắc mặt âm trầm: “Ta quản thế nào được? Loại thư hương môn đệ, tông tộc thế gia này, trọng nhất chế độ lễ pháp, tiểu bối gặp trưởng bối phải hành đại lễ, trưởng bối đánh đánh chửi chửi vãn bối là chuyện thường, dám chạy dám trốn chính là bất hiếu. Ta có thể làm gì đây?”
Nếu như y ra mặt, người đầu tiên không cho y nhúng tay sẽ là chính Lư Đông Ly! Y có thể làm gì đây!
Trịnh Tuyệt và Trịnh Luân còn đang ngẩn người, lão tam Trịnh Kinh đã nhảy dựng lên: “Ta đi coi thử, thật còn dám phản trời!”
Hắn ở đây co cẳng chạy đến chính sảnh bên kia, Phong Kính Tiết ngừng một chút, lại bước đến phòng Tô Uyển Trinh. Vừa mở cửa đã sửng sốt: “Tẩu tử, sao tẩu không nghỉ ngơi?”
Tô Uyển Trinh ăn mặc chỉnh tề, dắt Lư Anh Nhược, đứng dậy mỉm cười với y.
“Đông Ly đi gặp trưởng bối, sẽ gặp phải chuyện gì, ta cũng có thể đoán được. Ta muốn làm, chính là chuyện ngươi muốn tìm ta làm.”
Phong Kính Tiết chỉ thoáng ngẩn ra, lại lập tức mỉm cười.
—
Lư Đông Ly tuy là thư sinh, nhưng chưa bao giờ sợ cường quyền, y dám ép mệnh quan triều đình, cũng dám lực địch đại quân dị quốc, nhưng đối phó tam thúc công của mình thì chẳng có lấy một chút biện pháp.
Trong phòng nghị sự, trưởng bối trong nhà còn chưa nghe y nói hết, đã sợ nhũn phân nửa, nửa khác vẫn còn sức lực, lập tức quát tháo ầm ĩ, mắng y mang đến tai ương ngập đầu cho người nhà.
Lão thái gia thân là tộc trưởng, lòng trách nhiệm nặng nhất, cơn giận tự nhiên phải lớn nhất, vung gậy đánh y một trận. Trong tộc nhân, chỉ có Lư Minh Nghi coi như trấn định. Lúc đầu còn thử ngăn cản, khuyên can. Kết quả chỉ liên đới xơi vài gậy, lại chẳng thể mảy may bình ổn lửa giận của lão nhân, đành phải xoa thương lui xuống.
Khi Trịnh Kinh xông vào, lập tức thấy lão đầu tử không biết tốt xấu kia đang đánh Lư Đông Ly túi bụi, miệng chẳng biết đang lải nhải mắng gì, nhưng Lư Đông Ly ngu ngốc kia thật sự chỉ quỳ ở đó cố chịu, không đánh trả, không tránh né, không bỏ trốn.
Trịnh Kinh điên tiết xông lên. Mẹ kiếp! Trung thần lão tử cũng còn tôn kính, từ khi nào đến phiên lão bất tử nhà lão đánh bậy!
Hắn xông đến quát một tiếng: “Lão thử đánh nữa coi!”
Hắn là thổ phỉ, lúc này vẻ mặt tất nhiên hung hãn dị thường, vừa mới vào đã dọa một nửa khác chưa nhũn người trong sảnh cũng phải tay chân vô lực ngồi phịch xuống, cố tình lão thái gia đang tức giận, hung tợn quay đầu trừng hắn: “Ta đánh cháu ta, liên quan gì tới ngươi?”
Trịnh Kinh không ngờ lão đầu này dám phát hỏa với cả hắn, nhất thời sửng sốt: “Lão…”
“Ta cái gì mà ta? Lư gia chúng ta thi lễ gia truyền, nói chính là trung hiếu nhân nghĩa! Mà lại sinh ra một tên bất trung bất hiếu như vậy, kháng chỉ lén sống, họa hại toàn tộc, ta có gì mà không đánh được?” Lão đầu tử ngược lại được lý không tha người.
Trịnh Kinh bực bội: “Sao lão không chịu nói lý gì hết? Cái gì là kháng chỉ lén sống? Rõ ràng là người khác muốn hại y. Dựa vào đâu mà y phải đưa đầu ra cho người ta chém? Rõ ràng là hôn quân gian thần họa hại người, lão ngược lại nói y họa hại ai?”
“Lôi đình mưa móc đều là quân ân!” Gậy đầu rồng của lão đầu tử dộng đùng đùng dưới đất.
“Cho dù chủ thượng nhất thời mê muội, bổn phận thần tử chỉ có thể tiến gián, tử gián! Há có thể lấy thủ đoạn quỷ vực giả chết sống trộm, lừa gạt quân thượng. Thị phi đúng sai, ngày khác tự có công luận, sao lại dám tham sống sợ chết, người như vậy, không xứng làm con cháu Lư gia ta!”
Lão nhân giận đến mức râu mày cùng run: “Hắn không họa hại người nhà? Mấy năm trước, Lư gia ta toàn gia con cháu thi thư, vào hết lao ngục lưu đày ba nghìn dặm, phải chịu nỗi khổ gì? Hắn không họa hại người nhà? Trọng tôn nhi của ta ngay cả mẹ còn chưa biết gọi thì đã chết trong lao! Hắn không họa hại người nhà? Con gái chất nhi thứ bảy của ta, mới bất quá mười lăm tuổi, tiểu thư khuê các, tài mạo song toàn, bị đám sai dịch như heo chó tu nhục phi lễ, bức phải nhảy xuống giếng tự sát. Còn có đại ca ta! Vốn là trưởng một tộc, đức cao vọng trọng, toàn Định Giang ai không kính ngưỡng, bị đám quan lại hổ lang ép buộc như kiến, kinh sợ chết tươi, hắn không họa hại người nhà? Ngươi dám nói hắn không họa hại người nhà!”
Lão thái gia mắt trào lệ nóng: “Chúng ta chẳng dễ dàng gì được sống vài năm an bình, hắn lại chạy tới bảo, năm đó hắn là khi quân giả chết. Hiện giờ hắn lại tìm đám vô liêm sỉ các ngươi đến đối kháng sứ giả, giết nội thần trong cung, đây, đây… Năm đó bất quá là toàn gia lưu đày, hiện tại chính là phải toàn gia bị tru! Ngươi lại còn nói hắn không họa hại người nhà!”
Lão nhân kích động toàn thân run rẩy, từng bước bức đến Trịnh Kinh.
Trịnh Kinh ngược lại không biết làm gì.
Đối phương nếu là một đại hán vạm vỡ, hắn còn dễ một quyền đánh bay. Cố tình là một lão đầu tử gió thổi cũng ngã, vừa đi vừa run, vừa nước mắt nước mũi, hơn nữa, lão đầu này dù sao cũng là thúc gia gia của Lư đại nhân…
Trịnh Kinh lúc này mới muộn màng hiểu được, vì sao vị Khúc công tử kia bổn sự lớn như vậy lại chỉ tránh đi mũi nhọn, mà không phải lao tới ngăn trở, nhất thời đầu to như đấu.
Những tộc nhân khác ngồi đầy đây nghe lão thái gia nói đến việc thương tâm, đều thấy đau xót, nhìn lão thái gia khí thế hùng hổ mà đạo tặc kia mất hết nhuệ khí, nhất thời dũng khí lửa giận lại mạnh, cũng nhao nhao phụ họa, mắng Lư Đông Ly bất trung bất hiếu, liên lụy thân hữu.
Bản thân Lư Đông Ly cũng lòng đầy đau xót, nhớ tới những người chí thân bị y liên lụy uổng mạng vô tội, càng thấy xấu hổ không chịu nổi. Lại sợ lão thái gia bức Trịnh Luân quá, vạn nhất để hán tử hào cường giang hồ này tùy tiện đẩy một cái, giẫm một phát, lão nhân làm sao chịu nổi. Chỉ đành cố nén đau đớn tiến lên ngăn: “Tam thúc công…”
Không đợi y nói, Lư lão thái gia đã một gậy giáng xuống đầu: “Ai là tam thúc công của ngươi!”
Gậy này đánh rất nặng, Lư Đông Ly vốn cũng cảm thấy mình đáng đánh, chịu một gậy này đầu lập tức thấy hơi ướt, đưa tay sờ thử thấy đã bị đánh chảy máu.
Trịnh Kinh biến sắc, đâu còn quan tâm đối phương là đại hán hay lão đầu, xắn tay áo tiến lên một bước, nắm đấm tổ tướng giơ lên, lại nghe Lư Đông Ly ở bên gọi một tiếng “Tam trại chủ!” Vừa giận vừa bất đắc dĩ, tay không đánh nữa.
Lư lão thái gia lại không thuận không tha, giơ gậy lần nữa.
Nhưng phát này không thể đánh tiếp, một cây mộc côn nghiêng nghiêng nhô ra, rốt cuộc đã ngăn quải trượng kia: “Ai đánh phu quân con nữa thì xin thứ cho con không biết tôn ti trưởng ấu.”