CHƯƠNG 401: NGƯƠI CÓ MINH BẠCH
Bánh bơ vỡ vụn, lại vẫn mang theo hơi ấm trong lòng Dung Khiêm.
Yên Lẫm cười hệt như đồ ngốc mà nhận qua, ăn sạch chỗ bánh vụn, sau đó ngẩng đầu nhìn Dung Khiêm, tiếp tục cười y chang đồ ngốc.
Đêm ấy, họ đều không hề ngủ, ở bên nhau nói rất nhiều rất nhiều chuyện.
“Dung tướng, là ta không tốt, ta… ta có vài ngày chân tay luống cuống, ta biết vô luận ngươi là ai, ngươi đều là Dung tướng, nhưng lúc ấy, thật sự hơi ngốc. Ta nói với bản thân, hết thảy sẽ không thay đổi, hết thảy đều có thể giống như trước đây, thế nhưng, vừa thấy ngươi là chỉ nghĩ chuyện đó, lại quên béng trước kia là thế nào, ta…”
Một khoảng thời gian dài như vậy, đã đủ để Yên Lẫm có thể dọn sạch nỗi lòng, điều chỉnh tâm tính, cũng có thể đối mặt với Dung Khiêm nói rõ tâm tình lúc ấy, chỉ là vừa nói vừa ảo não, đâm ra hơi không rõ, sao mà mình lại vụng về như vậy.
“Dung tướng, ngươi luôn đối đãi ta quá khoan dung, luôn thay ta nghĩ quá nhiều, vừa phát giác trong lòng ta còn chút gánh nặng, liền đi nhanh như vậy, ngươi sợ ngươi ở bên cạnh, ngược lại làm ta càng lo lắng hoảng loạn. Nhưng tại sao phải có những băn khoăn ấy kia chứ, khi ta làm chuyện ngu ngốc, ta tình nguyện ngươi đánh ta mấy quyền, quát ta vài tiếng, mắng ta nghĩ ngợi vớ vẩn. Vô luận thế nào, ngươi đều là ngươi, có lẽ ta sẽ lập tức biết, ta ngốc chừng nào.”
Dung Khiêm chỉ cười, cách giáo dục đánh người không phải phong cách của y đâu. Lần đó cũng là sau khi thương thế phát tác, toàn thân vô lực, thời điểm đánh người không đau không ngứa nên mới chịu đánh.
“Kỳ thật, Dung tướng, ta… ta lúc ấy đã nghĩ rõ, chỉ là ta dùng khoảng thời gian vài ngày để mình thích ứng, để bản thân đừng có điều gì không quen và không tự tại, ta…” Yên Lẫm nhíu mày, nỗ lực muốn dùng ngôn từ đột nhiên túng thiếu để nói rõ tâm tình.
Dung Khiêm mỉm cười: “Ta hiểu.” Có rất nhiều chuyện, nghĩ rõ là một chuyện, đủ loại chi tiết việc vặt trong sống chung, lại là một chuyện. Hết thảy không phải giản giản đơn đơn, một câu nói, một suy nghĩ là có thể lập tức thay đổi hoặc không thay đổi.
“Nếu nói như vậy, lúc ta muốn đi, ngươi hẳn đều có thể hết thảy như xưa rồi, vì sao lại để ta đi?”
“Dung tướng. Ngươi chữa khỏi thương bệnh, ta rất cao hứng, Thanh cô nương cũng nhất định sẽ rất cao hứng, ta gặp ngươi vui mừng như vậy, cô ấy tự nhiên cũng muốn gặp ngươi, cô ấy là muội muội ngươi, thân nhân của ngươi, chuyện lớn như vậy, cô ấy cũng nên có thể gặp ngươi nhanh nhất. Hơn nữa, thật sự, Dung tướng, ta bằng lòng để ngươi và Thanh cô nương gặp nhau vài ngày, nhưng vài ngày này của ngươi cũng dài quá đó…”
Yên Lẫm rất buồn bực lên án: “Cũng sắp hai tháng rồi! Ta không viết thư cho ngươi là ngươi không về sao? Ngươi cảm thấy ta nghĩ thông chuyện vặt như vậy, cố gắng để mình lấy tâm tư bình thường đối mặt với chuyện vặt như vậy, cần những hai tháng sao?”
Hả, phát hiện thân phận của ta, chỉ là chuyện vặt?
Dung Khiêm cố gắng nén cười, nghiêm mặt nói: “Ta cũng kỳ quái lắm, tại sao xấp xỉ hai tháng mà ngươi cũng không tìm ta. Ta không viết thư cho ngươi là ngươi không chủ động viết cho ta trước à? Lúc ngươi nổi nóng sốt ruột không biết ta cũng phải nổi nóng sốt ruột sao?” Dung Khiêm hiếm khi trêu đùa như vậy, Yên Lẫm rất bất đắc dĩ, nhưng bất kể thế nào, nghĩ đến mình cũng có thể làm Dung tướng nổi nóng sốt ruột, trong lòng lại có chút khoái ý. Nhất thời không biết nên giận hay nên cười, chỉ đành thoáng ảo não nhưng cũng thoáng vui mừng mà trừng y: “Dung tướng…”
Ngày hôm ấy, Hoàng đế hạ triều, liền chờ mãi chờ mãi ngoài cửa cung, chờ mãi đến đêm khuya vắng vẻ.
Đêm hôm ấy, Hoàng đế lại ngủ ở Thanh Hoa cung mà không đi bất cứ chỗ nào trong hậu cung, chỉ là y không hề cô độc một mình.
Đêm hôm ấy, các thái giám cung nữ trực ở Thanh Hoa cung, ở ngoài tẩm điện nghe tiếng cười suốt một đêm, lúc đầu trầm thấp, dần dần tăng lên, giống như vui vẻ không ngại để toàn thế giới nghe thấy. Khi thì ôn nhuận, khi thì phấn khởi, luôn đan xen nhau, hai bên khó phân biệt.
Vì thế, hết thảy lại quay về hồi đó, trước khi Dung Khiêm về Tiểu Lâu, chỉ là hiện giờ Dung Khiêm đã thoát khỏi thân thể thương nhược bất kham, không cần Yên Lẫm cẩn thận từng li từng tí mà che chở chăm sóc như vậy nữa.
Họ thường ở bên nhau, dù rằng thời gian ở chung không hề nhiều. Yên Lẫm luôn rất bận, quốc gia, chính vụ, quan viên, tôn thất, thê thiếp, ái tử, y tận lực giảm bớt hoạt động không cần thiết, nhưng chuyện cần đi làm, người cần đi chú ý chân chính, chưa bao giờ ném ra sau đầu.
Thời điểm Yên Lẫm có mặt, Dung Khiêm rất cao hứng, thời điểm Yên Lẫm vắng mặt, Dung Khiêm cũng có thể sống rất thoải mái.
Y có thể uể oải ngủ gà ngủ gật vừa đọc sách giữa khóm hoa dưới ánh dương, cũng thoải mái đi Cam Tuyền cung, trong nét tươi cười của Lạc Xương, trêu đùa hoàng tử nhỏ xíu. Không còn bị thương bệnh đè nặng, y tự tự tại tại, hành sự thuận tiện thong dong hơn nhiều. Không hề trói buộc trong cung, khi rảnh rang, một mình ra ngoài đi quanh ngó nghiêng, thấy đồ chơi thú vị trong chợ, liền mua vài món cho tiểu hoàng tử, tiện tay cũng chọn một món cho Yên Lẫm.
Cũng sẽ tự tự nhiên nhiên đi bái phỏng bằng hữu ngày xưa, thuộc hạ năm đó, nói chuyện tình nghĩa trước kia, chẳng qua sau khi phát hiện đại bộ phận đối mặt với y, ít nhiều không quen không tự tại, y liền không thử làm như vậy nữa.
Đã xảy ra chuyện thần kỳ như thế, mấy ai có thể không bị ảnh hưởng, dù sao không thể nào mà mỗi người đều như Yên Lẫm, nhẹ nhàng bâng quơ nói “Việc vặt như vậy!”
Có đôi khi Yên Lẫm chẳng dễ dàng gì bận rộn xong chính sự, trở về gặp, Dung Khiêm lại không biết đã nhàn nhã lang thang nơi nào. Y cũng liền nở nụ cười, lơ đãng chờ đợi.
Có đôi khi, Dung Khiêm cầm một quyển sách, nhàn nhã ngồi giữa hoa, tư tưởng hơi không tập trung mà xem, xem cả buổi mới được vài tờ, Yên Lẫm xa xa đã đến, lại cũng không kinh động y, chỉ cười cười ngồi phía sau, nhìn y dáng vẻ lười nhác thế này, chỉ cảm thấy vừa lòng thỏa ý.
Bao nhiêu năm rồi, Dung tướng vì y, vì Yên quốc, gánh vác nhiều như vậy, chung quy cũng có ngày buông ra hết thảy, thong thả hưởng thụ hiện giờ.
Dung Khiêm biết y đã đến, nhưng ánh dương ấm áp như vậy, cảnh trí thư thái như vậy, rốt cuộc uể oải không đề nổi tinh thần để chào hỏi.
Yên Lẫm cũng biết y biết mình ở bên cạnh, nhưng cũng không muốn lên tiếng, chỉ khẽ mỉm cười như vậy, cứ ngồi dưới cùng một ánh dương, cảm giác gió lướt qua người cũng mang theo độ ấm của y.
Họ bên nhau, không cần khắc ý thân mật, cũng không cần khắc ý cẩn thận quan tâm, che chở gấp bội nữa. Có đôi khi có thể nói chuyện cả đêm. Có đôi khi, ngồi cùng nơi, tự làm việc mình, hồi lâu chẳng nói một lời. Nhưng vô luận thế nào, chỉ cần nhìn hai người bên nhau, cho dù là người bàng quan cũng có thể cảm giác được loại ấm áp và ăn ý tự thành một thể, chung nhau một tiểu thế giới đó.
Dù rằng, kỳ thật hai người, là người bất đồng.
Tuy rằng Yên Lẫm là Dung Khiêm dạy dỗ ra, nhưng tính tình xử sự của họ, cùng lý tưởng có thể nói là hoàn toàn bất đồng. Dung Khiêm tuy rằng mấy đời nay đều bận chính vụ, dạy dỗ quốc quân, nhưng bản thân đối với đại nghiệp thiên thu tương quan với quốc gia, không hề có hứng thú gì, nắm giữ một quốc gia, phơi bày tất cả tài hoa lý chính, chẳng qua đều là thủ đoạn cần thiết để chăm sóc tiểu Hoàng đế mà thôi, chỉ cần đạt thành mục đích này, những điều khác đều không quan trọng. Yên Lẫm lại là một người có dã tâm và ham muốn quyền lực tuyệt đối. Y có thể anh minh thống trị quốc gia, làm quốc thế ngày một hùng mạnh, cuộc sống của bách tính càng ngày càng tốt, bản thân cũng có thể từ đó mà được cảm giác thỏa mãn rất lớn.
Trong cuộc sống của Yên Lẫm, tràn ngập sát phạt quyết đoán, quyền mưu cơ biến. Mà Dung Khiêm lại tận lực để cuộc sống của mình nhàn nhã tự tại hơn một chút.
Dung Khiêm sẽ không can dự quá nhiều trong sự nghiệp rung trời chuyển đất của Yên Lẫm thân là người đứng đầu cường quốc kia, giống như Yên Lẫm cũng sẽ không bồi y, hoàn toàn hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã yên bình ấy.
Họ hoàn toàn có thể hiểu tâm tư của nhau, cũng có thể tiếp nhận sự kiên trì của đối phương, đối với một số chuyện hoàn toàn bất đồng với cách nghĩ của mình, tận khả năng bao dung, lại tuyệt không quá nhân nhượng bản thân hoàn toàn dung vào một cuộc sống khác.
Yêu quý y như vậy, cho nên có thể tiếp nhận y tùy tính tự do làm việc theo tâm ý của mình.
Để ý y như vậy, cho nên mọi sự cân nhắc cách nghĩ cách làm của y, nhưng cũng tuyệt không từ bỏ cách nghĩ cách làm của mình.
Cho nên, dù Dung Khiêm ở trong cung, chuyện nên bận rộn, Yên Lẫm vẫn bận rộn. Dung Khiêm chưa bao giờ cảm thấy có vấn đề gì.
Cho nên, Dung Khiêm luôn sẽ rời khỏi. Yên Lẫm mỗi một lần đều mỉm cười đưa tiễn, bởi vì y biết, bất kể chân trời góc biển, người kia cũng luôn trở về.
Hai người đều coi đối phương là người cực quan trọng, nhưng cuộc sống của họ không thể chỉ có đối phương.
Yên Lẫm có quốc của y, gia của y, sự nghiệp của y, mà Dung Khiêm, chưa bao giờ để mình lưu lạc đến độ, chỉ có thể ăn không ngồi rồi thủ ở nơi nào đó, chờ người nào rỗi rãi đến tìm, cho dù người kia là Yên Lẫm.
Họ có thể cho đối phương sự quan tâm tín nhiệm và tôn trọng lớn nhất, ở ngay trước mặt đối phương, rất tự tại mà làm bản thân họ.
Dung Khiêm sau khi rời khỏi Yên Lẫm, có lúc sẽ đi gặp Thanh Cô An Vô Kỵ mấy ngày, nhưng phần lớn thời gian, vẫn là Dung Khiêm một mình đam phong tụ nguyệt, dạo khắp nam bắc.
Y đến đô thành phồn hoa, cũng qua thôn nhỏ hẻo lánh, như bách tính bình thường đạp thanh du hồ, leo núi ngắm cảnh, cũng thi triển thân thủ tuyệt thế, lên đỉnh núi cao tuyệt, vào đại mạc, trèo lên núi tuyết, bước trên vách đá dựng đứng. Y cũng dứt bỏ tục niệm, chỉ say sơn thủy. Y cũng kết giao bằng hữu, cầm tay cùng vui.
Y đi qua nhiều những non non nước nước như vậy, liền đem non sông tươi đẹp kia, mỹ cảnh như vậy, vẽ dưới ngòi bút. Liền đem quang cảnh phồn vinh thịnh thế kia, cuộc sống yên vui của bách tính, ghi vào văn tự. Những điều đã trải đã thấy, các việc thú vị, đủ loại tin hay, thế giới vô biên, hồng trần vạn trượng, y luôn tỉ mỉ hóa vào bút pháp, xa xa gửi cho Yên Lẫm.
Y không phải đang tự mình du lịch, cũng là thay Yên Lẫm vây trong thâm cung kia, xem hết sơn sơn thủy thủy này, mỗi khi nghĩ đến điều ấy, ngay cả ngẫu nhiên sinh ra đôi chút tịch liêu, cũng đều thản nhiên tan đi.
Có khi, y xem thành phòng nơi nào không ổn, hùng quan chỗ nào có thất, địa phương nào còn bị vây trong nghèo khó, quan viên ở đâu quá tàn bạo, cả đến bách tính thê khổ, những điều này cũng sẽ viết trong thư.
Tuy là y dùng một thân phận hoàn toàn mới đi du lịch, nhưng trên người vẫn cất lệnh phù công văn cao nhất Yên Lẫm cấp, có thể trực tiếp tiếp quản chính vụ các nơi, với quan viên cũng có quyền lâm thời xử trí.
Có điều, thông thường mà nói, cho dù thấy quan viên tham tàn, phát giác chính lệnh không ổn, y cũng sẽ không tự mình trực tiếp nhúng tay quản, mà báo cho Yên Lẫm, để Yên Lẫm thông qua trình tự quốc gia bình thường xét xử hoặc sửa chữa.
Đem so sánh, hồi âm của Yên Lẫm ngược lại viết hơi ít hơn. Trong cung cuộc sống nặng nề, ít có chuyện gì đặc biệt có thể chia sẻ với Dung Khiêm, dù trong lòng tư niệm rất nhiều, Yên Lẫm cũng không làm phiền quá nhiều trong thư.
Dung Khiêm luôn rời đi một hồi, lại về kinh thành ở một thời gian, đến cũng thong dong, đi cũng tiêu sái, trước giờ chưa từng dây dưa. Yên Lẫm luôn vui mừng đón y, cũng mỉm cười tiễn y, hiếm thấy buồn bã không muốn.
Dung Khiêm trở về, luôn mang vài thứ cho Yên Lẫm, có khi là đặc sản các địa phương, có khi là mấy món đồ chơi trang sức y cảm thấy rất thú vị. Có khi, chẳng qua là mỹ tửu nơi nào, quà vặt nào đó, có khi, lại sẽ là bông lúa nông dân hái ngoài đồng vào mùa thu hoạch, là nhành liễu mùa xuân khi đạp thanh, bách tính hái cầm chơi trong tay.
Sự cường thịnh an nhàn của cả quốc gia, sự vui vẻ giàu có của bách tính, cũng bao hàm hết trong những vật nhỏ lắt nhắt này.
Mấy năm nay, Dung Khiêm trở về, liền thoải mái sống cùng Yên Lẫm, chưa bao giờ tị hiềm nghi. Nhưng công tích với quốc gia cùng địa vị cách biệt của bản thân y, định trước rằng mọi người đều chỉ có thể ngước nhìn, bất kể là trong triều hay trong cung, đối với mối quan hệ thân mật như thế của y và Yên Lẫm, cũng chỉ có thể ôm tâm tính phức tạp mà chấp nhận. Ác ý, phỉ báng, đố kỵ các kiểu có lẽ không phải không có, nhưng căn bản chẳng ai có gan lộ ra.
Y đối đãi nữ tử hậu cung ôn hòa rộng rãi. Bởi vì yêu quý Yên Lẫm, cho nên nguyện ý cho thiện ý lớn nhất, bởi vì tôn trọng mình, cho nên cũng không đến mức quá thân cận lấy lòng, hoặc là khắc ý xa lánh lãnh đạm.
Cuộc sống như vậy cực kỳ tự tại tiêu dao, chỉ trừ một chút phiền não ngẫu nhiên dâng lên. Mà căn nguyên của phiền não này, tự nhiên chính là quy tắc cuối cùng họ thảo luận trước khi rời khỏi Tiểu Lâu kia.
Nếu không có một phen thảo luận kia, Dung Khiêm căn bản không có những tạp niệm chẳng hiểu ra sao ấy.
Cuộc sống hiện tại, không phải không vui vẻ. Nhưng mà, thỉnh thoảng một mình đứng trên đỉnh núi cao nhất, hay một mình đứng giữa khu chợ náo nhiệt nhất, thậm chí là ở trong hoàng cung, vào lúc vô ý nhìn Yên Lẫm dáng vẻ chuyên tâm xem phê tấu chương, đều bỗng dưng hơi buồn bã.
Cuộc sống như vậy, có lẽ vẫn có rất nhiều điều không hoàn mỹ. Nhưng mà, lại là sự thoải mái chưa từng có trong vô số năm sinh mệnh. Thế nhưng vui vẻ như vậy, chẳng qua nháy mắt mười mấy năm thời gian, sau đó còn có năm ngàn năm tuế nguyệt phải từ từ vượt qua một mình.
Tuy Triệu Thần từng cười nói đến ý tưởng đông lạnh mà ngủ, một giấc qua năm ngàn năm, nhưng Dung Khiêm lại biết, chỉ sợ mấy người họ đều sẽ không làm như vậy. Bản thân Dung Khiêm là không thích mưu lợi, Phương Khinh Trần là kiêu ngạo khinh thường trốn tránh, mà Phong Kính Tiết thì có đủ dũng khí đối mặt với lựa chọn của mình.
Đã lựa chọn thì nên đi gánh vác. Không cần oán trách, không cần nghĩ ngợi.
Nếu chỉ là phiền não của bản thân y, buồn bã của bản thân y thì thôi. Nhưng mỗi khi nhìn thấy nụ cười của Yên Lẫm, mặt mày Yên Lẫm, khoái ý của Yên Lẫm, trong lòng liền ít nhiều vướng bận không muốn.
Bảo vệ y như vậy, cuối cùng vẫn phải nhìn y một đi không về, sinh mệnh sống như vậy, lại cũng có ngày hoàn toàn hủy diệt biến mất.
Một việc, nếu vốn hoàn toàn không thể trông mong, căn bản không thể sửa đổi thì thôi. Nhưng bỗng nhiên bị đánh thức, biết có thể thay đổi, mà cố tình hy vọng kia đã nhỏ còn cực kỳ phức tạp, ngược lại khiến người phiền não hơn rất nhiều.
Dung Khiêm thường thông tin tức với mấy học trò, biết Phong Kính Tiết đã dạy Lư Đông Ly công pháp, nhưng căn bản không liên quan đến việc trường sinh. Biết Phương Khinh Trần viết thiên thư nhưng vẫn chưa cho Tần Húc Phi, vẫn là hai hôm trước uống say chuếnh choáng, nhất thời hồ đồ mới cho. Dung Khiêm hiểu, họ cũng đang do dự, âm thầm đấu tranh.
Mấy câu chuyện thần tiên yêu thích phàm nhân, vì thế cho phàm nhân biết phương pháp tu luyện, cũng biến phàm nhân thành tiên nhân kiểu này, nghe thì viên mãn, kỳ thật có cả đống vấn đề.
Tạm không nói vấn đề của bản thân công pháp, Dung Khiêm thậm chí không thể xác định, để Yên Lẫm đi lên con đường này, với y là tốt hay là xấu.
Trường sinh, thật sự hạnh phúc sao?
Có được sinh mệnh dài đằng đẵng, kỳ thật cũng nhất định phải gánh vác cô độc tịch mịch vô cùng vô tận và sự mất mát khi không tìm thấy nơi thuộc về.
Cả thế giới đều không có liên hệ với ngươi, trần thế mênh mang, không tìm được người có thể mãi gắn bó. Tất cả những chuyện từng yêu từng hận từng cố gắng, đều nhất nhất tiêu tan, đây là cảm giác ra sao.
Người là động vật có tính xã hội, một kẻ trường sinh cô độc, một kẻ trường sinh không tìm được quần thể thuộc về mình, liệu có bị sinh mệnh đằng đẵng kia bức điên.
Cho dù trong những năm tháng tương lai, có mình bầu bạn thì thế nào đây? Y và Yên Lẫm, đều không phải loại người sẽ đem tất cả cuộc sống, tất cả hạnh phúc khoái lạc cột hết lên một người đó.
Huống chi, Yên Lẫm là Hoàng đế, là một Hoàng đế tuyệt đối có dã tâm có ham muốn quyền lực. Y không phải thánh nhân, hết thảy cố gắng của y, không phải đơn thuần vì nước vì dân, cũng là mượn vì nước vì dân củng cố sự thống trị, quyền lực trong tay y. Yên Lẫm thích cuộc sống như vậy, dù rằng cuộc sống này có đủ loại gò bó, đủ loại thiếu hụt. Nhưng Yên Lẫm vội vàng, phấn đấu, nỗ lực như vậy, quả thật là đang nở rộ hào quang của y.
Mà một Yên Lẫm vô công rồi nghề, rời xa quyền lực tối cao, còn phải đối mặt với sinh mệnh vô cùng vô tận, là hạnh, hay là bất hạnh…
Dung Khiêm thoáng mù mờ, hoang mang. Y do dự, khó lòng quyết đoán. Y không biết những ý nghĩ thấp thoáng đó của mình, rốt cuộc là không nỡ để Yên Lẫm mất đi, hay thuần túy chỉ để bản thân tương lai không đến mức tịch mịch.
Y không cách nào hạ quyết tâm để Yên Lẫm đi luyện công pháp kia, rồi lại luôn không thể quên được việc đó. Cho đến lần trước về kinh, gặp đúng khi Yên Lẫm mất ngủ, Dung Khiêm thuần vì giúp Yên Lẫm tăng cường lực lượng tinh thần, trị liệu mất ngủ, mới truyền công pháp cho, cũng vẫn chưa hề lộ ra huyền cơ ngoại trừ chữa bệnh. Ai ngờ, Yên Lẫm lại tự mình nhìn thấu chân tướng, cũng trực tiếp hạ quyết định.
Y nói, ta không luyện.
Vì thế, Dung Khiêm bình tĩnh gật đầu, bình tĩnh tiếp nhận, lúc này y ngược lại thoải mái, không còn mâu thuẫn thấp thỏm. Giờ khắc này Yên Lẫm tỏ rõ thái độ, Dung Khiêm đã quyết định, tạm thời quên đi khoảng thời gian năm ngàn năm tương lai kia, y chỉ cần quý trọng trước mắt, chỉ cần để ý trước mắt.
Y thậm chí đang nghiêm túc cân nhắc, có phải nên ở lại kinh thành lâu dài, tận lực giảm bớt số lần rời khỏi, có phải nên thật sự làm thái phó một lần nữa, lại làm lão sư cho mấy hoàng tử, dù là rơi vào quyền tranh y tránh chỉ sợ không kịp, dù là bị mưu tính trong cung đấu hậu cung, nhưng nếu điều này có thể làm cho Yên Lẫm cao hứng hơn, dường như không phải không thể.
Năm tháng y có thể làm bạn với Yên Lẫm, là ngắn ngủi như vậy, vì sao y còn keo kiệt không chịu bỏ ra nhiều hơn.
Nhưng mà, một khắc sau, Yên Lẫm vẫn nhìn y như vậy, quang hoa trong mắt, trong bóng đêm dần khuya chỉ cảm thấy sâu thẳm vô tận: “Ta quyết định, trước khi ngươi nói rõ những công pháp này liệu có liên lụy ngươi, ta không luyện.”
Dung Khiêm ngẩn ra, thất thanh hỏi: “Cái gì?”
“Ý ta là, thiên quy, pháp điều, trừng phạt, xử trí, hậu quả…” Ánh mắt Yên Lẫm nhìn chằm chằm Dung Khiêm, chỉ sợ giờ khắc này bị Dung Khiêm hư ngôn lừa gạt: “Ta nói, Dung tướng, ngươi hiểu chưa?”