CHƯƠNG 117.1 QUYỂN 3: NGƯỜI NÀO ĐÁNG TIN (THƯỢNG)
“Thật không ngờ, ngươi cư nhiên để y đi dễ dàng như vậy.” Trông theo hướng thân ảnh Địch Nhất biến mất, Địch Tam cười nói: “Đã không bàn được, ngươi không giết y?”
“Y sẽ không bán đứng chúng ta, mọi việc không cần làm tuyệt. Chừa chút tình cảm hương hỏa không có gì là không tốt.” Địch Cửu trầm giọng nói: “Phó Hán Khanh sẽ không ghi hận ta đâm y một kiếm, lại vĩnh viễn không tha thứ việc ta giết chết Địch Nhất.”
Địch Tam hơi kinh ngạc: “Ngươi còn để ý việc y tha thứ ngươi hay không?”
Địch Cửu nhướng mày cười khẩy: “Tha thứ ta không cần, nhưng ta càng không cần địch nhân như Phó Hán Khanh.”
“Ngươi sợ y?” Địch Tam càng cảm thấy khó tin.
“Phải, ta sợ y.” Địch Cửu thừa nhận đến mức cả bản thân cũng cảm thấy quá thẳng thắn: “Ta ở bên y nhiều năm như vậy, trăm phương ngàn kế, thủy chung không dò ra cực hạn lực lượng của y ở đâu. Võ học trong bụng y biết dường như không có cuối. Mấy năm qua ta có thể duy trì, chẳng qua là bởi vì y không chịu chân chính ra tay đối phó ta, ngược lại hữu ý vô ý trì hoãn Tu La giáo mà thôi. Một khi y ghi hận, triển hết sở học trong lòng đối địch với ta…”
Địch Cửu hít sâu một hơi, đột nhiên không muốn giả thiết tiếp nữa. Thừa nhận mình sống nhờ vào sự bao dung của người bị mình phản bội kia là một chuyện rất khó kham. Mà phải chấp nhận tương lai của mình vẫn quyết định bởi ai đó dung tình hay không, càng khiến người xấu hổ hơn. Thế nhưng y chung quy có một cỗ ngạo khí kia, cho nên vô luận thế nào, không chịu lừa mình dối người, để bản thân sống dễ chịu một chút.
Địch Tam kinh ngạc, lại tỉnh ngộ. Thì ra Địch Cửu khẩn cấp chờ đợi một trường quyết chiến, chẳng qua bởi vì y chưa từng có thể ra khỏi bóng ma của người nọ. Bị người ban ơn, sống dựa hơi người, cuộc sống như vậy, Địch Cửu sao có thể cam tâm!
“Ai quan tâm ngươi là vì cái gì? Ngươi không ra tay đối phó y luôn là chuyện tốt, ta cũng tránh phải khó xử.” Địch Tam nhún vai, nói vẻ không chút để ý.
Địch Cửu lạnh lùng liếc nhìn y: “Ta phải đi về, ngươi cũng có thể tự nhiên.”
Địch Tam cười nói: “Nhanh như vậy đã đuổi ta đi. Không phải lập tức sẽ đại quyết chiến sao? Ngươi không có điều gì muốn dặn dò?”
Địch Cửu lững thững bước vào sâu trong bóng đêm, khóe mắt cũng không quét nhìn y một thoáng: “Có việc ta sẽ tự lấy mật tấn gọi ngươi. Hy vọng ngươi cũng có thể ghi nhớ, về sau chuyện tự chủ trương thông tin tức với người kiểu này đừng xảy ra nữa.”
“Không đến thời điểm cuối cùng không lộ tin tức? Ta biết ngươi không tin được ta mà.” Địch Tam uể oải cười.
Địch Cửu tụ thủ mà đi, như chậm mà mau, nháy mắt đã đến nơi xa, nghe vậy thân hình bỗng chậm lại một thoáng, rồi lại tiếp tục lặng yên tiến vào trong bóng tối lạnh băng.
Ngay cả bản thân ta cũng không tín nhiệm, thì làm sao có thể tín nhiệm ngươi?
Chỉ còn Địch Tam lẳng lặng đứng trước mộ phần, trông hắc ám vô cùng vô tận khắp trời đất này, lại cúi đầu nhìn nửa tấm bia sứt kia, trong ánh mắt vẫn mang theo ý cười, cuối cùng dần tràn ra nỗi bi thương thật sâu, đưa tay vỗ bia, đầu ngón tay lạnh ngắt.
Tâm tình muốn làm chút gì đó vì người đã chết của y là bức thiết như vậy, thế nhưng, vì người còn sống kia, y lại nên làm những gì đây?
Ánh trăng ẩn sâu trong mây đen, nhân gian cơ hồ đưa tay không thấy năm ngón, vùng hoang dã vắng vẻ, chẳng ai thấy được tia sáng thâm trầm trong mắt y.
Không tín nhiệm người nào sao? Cũng bao quát Minh vương hợp tác cùng y kia à?
Tiếng cười thấp của y, trong gió đêm lơ thơ không thể nghe thấy.
Thật là một trường quyết chiến khiến người chờ mong.
Khi Địch Cửu trở lại chỗ Tô Mi, nữ tử xinh đẹp kia không biết đã đợi y ở dưới đèn bao lâu. Thấy y khoác một thân nguyệt sắc sương hoa mà vào, mỉm cười lên đón, thay y cởi ngoại bào, giúp y bỏ quan đới. Nói cười ôn nhu, chỉ hỏi ấm lạnh, giận cao gọi thấp, cũng bất quá là lo liệu hạ nhân dâng trà nóng, chuẩn bị bữa khuya.
Đối với việc người gọi là bằng hữu cũ kia rốt cuộc là ai, họ rốt cuộc đã nói chuyện gì mà lâu như vậy, Tô Mi không hỏi một chữ.
Nàng trước nay là một nữ tử biết tâm biết ý, cẩn thủ bổn phận, làm người ta cảm thấy cực thoải mái.
Nhưng mà, một phen đêm lạnh chờ nhau, hỏi ấm than lạnh này, mới nói bất quá mấy câu, đã nghe bên ngoài có hạ nhân cao giọng truyền báo: “Gia, Minh công tử đến chơi.”
“Minh công tử?”
Xưng hô xa lạ này khiến chủ nhân hơi nhíu mày, ánh sáng sâu thẳm trong mắt kia chợt lóe qua, lúc này mới cúi đầu cười nói với nàng: “Ta lại có bằng hữu đến chơi, đêm nay sợ phải ở thư phòng tán gẫu vài canh giờ. Trời lạnh, ngươi không cần chờ ở đại sảnh, vào phòng nghỉ ngơi đi. Ta bên này xong việc, tự nhiên đi bồi ngươi.”
Tô Mi chỉ hỏi một câu, phải chăng nên chuẩn bị rượu thịt trà thơm, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, liền không nói thêm nửa câu mỉm cười lui đi.
Trở về phòng, tháo thoa khuyên, rửa mặt xong xuôi, vẫy lui thị nữ, tháo màn đi ngủ.
Nàng trước nay luôn là một nữ tử nghe lời, chủ nhân đã bảo nàng về phòng nghỉ ngơi, nàng tự nhiên phải im lặng chờ đợi trong giường gấm màn sa.
Trong phòng không còn người ngoài, cửa nẻo đóng chặt, dưới tấm màn sa dày, chẳng ai nhìn thấy động tác của nàng.
Nàng nhẹ nhàng im tiếng vạch một bức danh họa trên vách tường bên cửa sổ, sau họa lại có một cánh cửa gỗ nhỏ tầm bằng bàn tay, cẩn thận mở tiếp cánh cửa gỗ, bên trong lộ ra không ngờ là một đoạn ống đồng. Nàng kề tai lên ống đồng, ngưng thần lắng nghe.
“Đã là lúc nào rồi, ngươi còn chỉ lo lưu lại trong hương ôn nhu, vứt hết những việc khổ việc mệt cho ta, nếu ta không tới cửa, có phải ngươi sẽ chờ ta làm xong xuôi mọi chuyện, nổ chết hết đám võ lâm chính đạo kia, ngươi mới nhớ phải ra khỏi ổ mỹ nhân?”
“Cần nhớn nhác thế không? Chút việc như vậy, chẳng lẽ không có ta ngươi làm không nổi?”
“Chút việc như vậy? Phải giết một mạch hơn ngàn kẻ gọi là nhân sĩ võ lâm chính đạo, cũng nói là chút việc như vậy?”
“Được rồi, làm như thế nào rồi, ngươi nói một câu là được.”
“Ta làm việc có khi nào khiến ngươi thất vọng. Hiện tại tin tức đã sớm bay đầy trời, đám cao thủ võ lâm chính đạo kia khẳng định sẽ từng đàn chen nhau đến Lạc Phượng lĩnh tìm kho báu bị chúng ta giấu, cho dù đám gia hỏa muốn tiền đến đỏ mắt này không tự chém giết gần hết, cuối cùng cũng sẽ bị nổ một hơi thành từng mảnh.”
“Hy vọng sẽ không ra sai sót. Đám gia hỏa đó vừa nghe nói kho báu thì chẳng nhìn được gì nữa, thật buồn cười. Ta đã tìm một chỗ phong cảnh đẹp nhất thoải mái nhất, cho người dựng đài thưởng cảnh trên Truy Nguyệt phong đối diện Lạc Phượng lĩnh. Đến lúc đó chúng ta sẽ đi, uống rượu dùng bữa ôm mỹ nhân, xem chúng cuối cùng sẽ thảm hại cỡ nào. Đúng rồi, ngươi muốn gọi Tô tiểu mỹ nhân kia của ngươi đi thì cũng tùy vào ngươi.”
“Chuyện kiểu này đừng kéo nàng vào.”
“Được được được, mỹ nhân của ngươi ngươi che chở, ta chẳng thèm quản đâu. Tóm lại lần này thanh trừ hết mấy tên vướng víu đó, chúng ta cũng có thể toàn thần đối phó Tu La giáo.”
“Ngươi cũng đừng quá coi thường họ, mấy năm nay đám gia hỏa tham lam này, đã tạo thành bao nhiêu phiền toái cho chúng ta? Đến lúc đó điều toàn bộ nhân thủ tinh nhuệ qua, để ngừa bất trắc…”
…
…
Im lặng, không phát ra mảy may tiếng động lắng nghe âm mưu kinh thiên động địa kia, sau đó thong dong mà cẩn thận khôi phục nguyên trạng hết thảy, không để lại một chút dấu vết.
Tô Mi kéo tấm chăn ấm áp, vây chặt mình, lại vẫn cảm thấy lạnh.
Cuộc sống như vậy, không biết ngày nào là cuối.
Nàng đúng là chưa từng hỏi nhiều một câu với bất cứ chuyện gì khả nghi, chưa từng nhìn sổ sách chất đầy bàn kia một lần, song đó chẳng qua là bởi nàng biết, thứ chân chính quan trọng, sẽ không để trước mắt mình.
Đạo lén tra cơ mật, nàng kỳ thật có kinh nghiệm cực phong phú. Quan lớn, vương hầu, tướng quân, phú thương, rồi đến chủ nhân hiện giờ. Lăn lộn nhiều năm, nàng luôn im hơi lặng tiếng tra xét được đủ loại cơ mật, chưa từng bị người phát hiện.
Song mỗi một lần khi lắng nghe những bí ẩn đó, lòng bàn tay luôn lạnh ngắt, cứ cảm thấy chỉ một khắc sau, hết thảy sẽ đi đến cuối, sinh mệnh nàng yếu ớt như vậy, nháy mắt sẽ hóa thành mây khói phiêu tán. Nhưng mà sinh mệnh như vậy, nàng không thể nào giãy giụa, cũng không thể nào thoát khỏi, chỉ có thể lần lượt tiếp tục sự mạo hiểm gần như tất chết kia.
Lẳng lặng đợi như vậy rất lâu rất lâu, đợi đến khi cửa phòng khẽ mở, đến khi người nọ im lặng lên giường.
Nàng nhẹ nhàng yên lặng quấn lấy, đột nhiên không muốn buông ra.
“Sao về phòng lâu như vậy mà tay chân còn lạnh ngắt thế này?” Thanh âm của người nọ cực nhu hòa.
Cho dù hai bên bất quá là một trò chơi đều ôm tâm cơ, nàng vẫn nhịn không được vùi đầu vào lòng y, thanh âm cực cực khẽ nói: “Gia, ngài vắng mặt, Mi nhi lạnh lắm…”
Địch Cửu có một khắc hơi xuất thần.
Ngần ấy năm tháng loáng cái đã qua, là ai cứ nói mớ “Lạnh lắm.” vào mỗi một đêm ôm chặt không buông.
Đêm hôm đó, y không buông nàng ra nữa.
Trăng lạnh như nước, xuyên qua song sa. Nhìn y hết sức ôn nhu, nhìn nàng hết sức nhu thuận, phảng phất là một hồi vui vẻ cực động lòng người, cực đẹp đẽ. Nhưng mà trong cuộc sống về sau, Tô Mi khi nhớ lại đêm đó, lại chỉ cảm thấy có cô đơn và bi thương.
Y và nàng khoái lạc như vậy, kỳ thật đều chỉ có bi thương.
Sau đêm hôm đó, y liền rời đi.
Bình minh, nàng tiễn y đi rất xa rất xa.
Người chưa bao giờ miễn cưỡng gì việc y qua lại là nàng, thái độ khác thường cầu xin y ở thêm vài ngày, mong y đừng rời khỏi, bất kể có đại sự gì, trước cứ gác đó đã, sinh nhật nàng sắp đến rồi, nàng muốn y ở bên.
Mà y chỉ ôn hòa cười cười, ngữ khí nhu hòa, lại cực kiên quyết: “Ta có chút chuyện, làm xong sẽ trở lại, nhất định kịp mừng sinh nhật ngươi.”
Nàng không giữ nữa, chỉ xa xa nhìn y phi ngựa đi, mãi đến cuối trời, chẳng còn nhìn thấy bóng y đâu.