Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 516: Chương 516: Nhổ Tận Gốc




CHƯƠNG 174: NHỔ TẬN GỐC

Qua đi, đều đã qua đi cả.

Trên đỉnh núi, Phương Khinh Trần lại đem ánh mắt một lần nữa chuyển lên phía trên hoàng cung, bên môi lướt qua ý cười nhạt như tơ liễu.

Tại Sở quốc, thời đại của Tần Húc Phi, đã kết thúc. Người Sở cuối cùng sắp sửa tự mình nắm giữ quốc gia này, hiện tại tâm tư của y cũng nên đặt trên vấn đề mới.

Thế lực của người Tần đã lui toàn bộ khỏi những vị trí quan trọng, non nửa quyền bính còn lại, Liễu Hằng cũng sẽ rất nhanh chóng nhất nhất bàn giao.

Như vậy, triều đình Sở quốc nên đại loạn một trận nhỉ. Các chư hầu phương nam, sợ cũng phải hơi ngồi không yên. Miếng bánh ngọt bự này, phải chia thế nào đây?

Đây thật là một sự tình rất thú vị, rất có tính khiêu chiến với tất cả mọi người.

Tần Húc Phi nói không sai.

Lần trước y tám ngày khởi binh, phân phân loạn loạn chỉ giới hạn trong khu vực kinh thành và lân cận, hơn nữa hành sự bí ẩn, mọi người đều vẫn không quá rõ là chuyện gì xảy ra. Bởi vậy tuy rằng cũng có rối loạn bất mãn, chung quy khá là nhỏ.

Mà Tần quân còn lại đã giương rõ cờ hiệu cứu Tần, phải từ Sở quốc các nơi tụ tập đến kinh thành. Quan trọng hơn là, họ cần mau chóng thu vét quân nhu lương thảo mới chuẩn bị được, sắp sửa đưa đến Tần quốc.

Vốn loại điều động quân đội, chuẩn bị chiến sự của hơn mười vạn người này, là thuộc về đại chiến dịch cấp bậc quốc gia. Như Trần Ngô Vệ Yên các quốc, tối thiểu cũng cần khoảng thời gian vài tháng để chuẩn bị, mà Sở quốc bên này, lại phải gom góp hết thảy trong một tháng. Quan lại lớn nhỏ, tự nhiên mệt đến không thẳng nổi lưng, tiếng oán than dậy đất. Bách tính không tránh được cũng phải vì chính sách lâm thời tăng lương tăng thuế mà oán giận cả những người Tần muốn rời đi này.

Người Sở vừa nhìn người Tần khẩn cấp tập kết, thoáng hoảng loạn buồn bã mà giao ra hết thảy, thấy cũng dễ bắt nạt, vừa cắn răng xuất huyết nặng, móc tiền móc lương tặng ôn thần, vội vàng giúp những người Tần phải đi này chuẩn bị tiếp tế, thông quan mở đường, mệt đến mồ hôi như mưa. Loại phẫn nộ và dũng khí đó, đều liên tiếp dâng lên. Vì thế việc quan viên Sở quốc làm khó trì hoãn tiền lương của người Tần, bách tính quan binh chửi rủa Tần quân, thậm chí công kích, đều thường phát sinh.

Cũng may Liễu Hằng đã hạ mệnh lệnh chết. Mọi sự ẩn nhẫn làm đầu, nghiêm cấm xung đột vũ lực. Mà Phương Khinh Trần cũng để triều đình phát thánh chỉ, bản thân lại viết thư lời lẽ nghiêm khắc cho chư hầu các phương, đối với loại sự kiện này, phải xét xử nghiêm hơn, tuyệt không nhân nhượng, càng không thể dung túng.

Cuối cùng, xung đột lớn nhỏ tuy rằng không dứt, rốt cuộc vẫn chưa gây thành sự cố không thể vãn hồi.

Trong một tháng, những địch ý người Sở bộc phát với người Tần này, lại cũng không thể hoàn toàn xem như chuyện xấu. Tuy rằng đại bộ phận Tần quân đều nguyện ý đi theo Tần Húc Phi về nước mà anh dũng chiến đấu. Nhưng cũng có tám chín nghìn Tần quân, vốn đã hoặc đang chuẩn bị bàn chuyện hôn nhân với người Sở, thành gia lập nghiệp cắm rễ từ đây.

Bộ phận này, vốn Tần Húc Phi và Liễu Hằng đều không định bắt buộc họ đi.

Song trong một tháng này, bị người Sở không ngừng công kích tổn hại, khiến mọi người đều triệt để thanh tỉnh nhận thức được, thù hận máu, muốn dùng mồ hôi để rửa sạch, là khó khăn ra sao.

Người Sở quốc không hề quên thù hận, mà người Tần sau khi mất đi đại quân cùng người phát ngôn thượng tầng, sinh sống rải rác trên đất Sở quốc, vận mệnh tương lai, chỉ sợ lành dữ khó lường.

Bởi vậy đến cuối cùng chân chính quyết tâm chặt đứt vướng bận ở lại Sở quốc, chỉ có hơn ba nghìn người. Họ phần lớn đã thân làm cha, trong nhà có trĩ tử kiều nhi, hoặc là thê tử đã có mang. Bởi vậy dù biết rõ gian nan, cũng chỉ có thể cắn răng lựa chọn lưu lại, đối mặt với địch ý nhất định phải nỗ lực hóa giải.

Sau một tháng, Liễu Hằng đã dẫn dắt tập kết hoàn tất Tần quân, chính thức rời khỏi Sở kinh, đi về Tần quốc.

Thế lực của người Tần quốc ở Sở quốc, từ đó triệt để biến mất.



Trước khi đi, Liễu Hằng đặc ý đến nhà bái phỏng Phương Khinh Trần một lần, bày tỏ cảm tạ với sự ủng hộ và trợ giúp của y.

Thuận tiện cũng hỏi coi Phương Khinh Trần có lời gì bảo mình chuyển cho Tần Húc Phi không.

Phương Khinh Trần không chút khách khí, lạnh lùng hỏi: “Ta nên có lời gì đặc ý phải đi nói với y sao?”

Liễu Hằng cũng không giận, luôn miệng nói mình lỗ mãng, lại nhàn nhã đôi câu, liền đứng dậy cáo từ.

Phương Khinh Trần lãnh nhãn nhìn y đi đến cửa phòng, mới nhàn nhạt hỏi một câu: “Ngươi với y tính tình một trời một vực, sao có thể làm hảo bằng hữu ngần ấy năm?”

Liễu Hằng cười nói: “Ta và điện hạ xưa nay rất hợp nhau, chưa bao giờ cảm thấy tính tình có gì khác biệt cả.”

Phương Khinh Trần cười khẩy một tiếng: “Y làm sao có sự khách khí nhẫn nhịn như ngươi. Nếu đổi lại y ở đây, ta lạnh nhạt như vậy, y đã sớm xuất ngôn vô lễ rồi.”

Liễu Hằng thấy thần sắc y không tốt, đoán mấy năm nay Phương Khinh Trần sợ là bị điện hạ thẳng tính nhà mình chọc giận không ít, tự dưng lại hơi buồn cười.

“Điện hạ tính tình phóng khoáng ngay thẳng, nhưng cũng không phải người lỗ mãng vô lễ, chỉ có với bằng hữu chân chính quan tâm, y mới không giấu được lời, không dằn được lòng, chứ tuyệt không phải có ý mạo phạm Phương hầu.”

Phương Khinh Trần lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì.

Liễu Hằng chú mục nhìn y đôi chút, bụng nghĩ, thật nói tính tình, sự kiên cường quả quyết, tàn nhẫn thiện đoán của ngươi, cùng thái thượng hoàng Sở quốc nhu nhược kia mới chính xác một trời một vực ấy, thật không biết các ngươi năm đó làm sao mà kết thành tình nghĩa cựu minh nữa.

Chẳng qua lời này chỉ có thể nghĩ trong bụng, y còn chưa chán sống, lời này quyết không dám nói ra trước mặt Phương Khinh Trần, chỉ chắp tay lần nữa, cười bồi cáo từ.

Phương Khinh Trần cũng không đứng dậy tiễn y, an tọa tại chỗ, nhìn cũng chẳng buồn, trước khi y rời khỏi cửa phòng, cuối cùng hờ hững nói: “Ta đã xem quân báo. Y ở bên kia nhờ đánh bất ngờ, đã thắng hai trận. Bất quá, hiện tại bốn quốc đều đã biết sự lợi hại của nhánh quân đội này. Ba quốc dường như tạm thời gác lại bất đồng, hữu ý vô ý triển khai binh bao vây y, mà Yên quốc vẫn giương cung không bắn cũng đã bắt đầu động thủ. Chỉ bằng nhánh cô quân đó, muốn làm người thắng cuối cùng, ngươi cảm thấy có mấy phần cơ hội.”

Liễu Hằng cười: “Ta ngày mai sẽ khởi binh đi hội hợp với điện hạ. Toàn quân đồng lòng, lại có Phương hầu hiệp trợ, thiết nghĩ cơ hội vẫn rất lớn.”

Phương Khinh Trần hơi chau mày.

“Ta hiệp trợ các ngươi khi nào.”

Liễu Hằng mỉm cười nhìn y, Phương Khinh Trần lạnh lùng cười, cũng không dây dưa đề tài này nhiều, hờ hững nói: “Thay ta nhắc nhở y, đừng quên ước định của chúng ta, muốn người của y ở nơi ta tiếp tục sống tốt, y nhất định phải là người sống đến cuối cùng kia.”

Liễu Hằng cười, thi lễ sâu với Phương Khinh Trần: “Tạ Phương hầu quan tâm, điện hạ tất sẽ không làm Phương hầu thất vọng.”

Quan tâm?

Phương Khinh Trần hơi vô lực mà thở dài. Hiện tại y đã cảm thấy, Liễu Hằng và Tần Húc Phi, quả nhiên nên là hảo bằng hữu. Hai người này đều là một kiểu, luôn có bổn sự đem sự lãnh đạm uy hiếp thanh minh của người khác, toàn bộ lý giải thành mấy từ tràn ngập ôn nhu.

Nhìn Phương Khinh Trần sắc mặt hậm hực, Liễu Hằng không dám ở lâu nữa, mỉm cười cáo từ mà đi.

Mà ngày kế, khi Liễu Hằng dẫn Tần quân từ các nơi trong cả nước tập kết đến, trùng trùng điệp điệp rời khỏi kinh thành, Phương Khinh Trần cũng không hề đi tiễn.

Tần quân đã xuất phát.

Người Sở chú ý chặt chẽ tốc độ và phương hướng hành quân của họ.

Quân đội của người Tần còn chưa đi khỏi Sở quốc, sau đít họ, người Sở quốc lại đã gấp không chờ được mà bắt đầu ăn mừng.

Dân gian khua chiêng gõ trống, trong hoàng cung cũng mở yến mấy ngày liền. Bất quá, bầu không khí trong triều đình, lại bỗng dưng trở nên khẩn trương.

Người Tần giao ra tất cả quyền lực, rất nhiều chức vị trọng yếu, trước mắt vẫn chưa kịp phái người tiếp nhận. Cho dù quan viên Sở quốc đã giao nhận chức vị với người Tần, trên đỉnh đầu phần nhiều là danh nghĩa tạm thời làm thay, chức quan chính thức vẫn chưa định.

Các chư hầu phương nam, thần tử trong triều, tông thân nội ngoại hoàng thất, còn có những người gọi là danh lưu sĩ thân, đại nho tài tử biết rõ triều đình hiện tại có rất nhiều chức quan trống thiếu nhân thủ gấp, mà nóng lòng muốn thử, đều bắt đầu dốc sức tranh đoạt.

Trên triều đường, mỗi ngày đều đang vì từng chức quan mà tranh cãi đấu sức, trong âm thầm, đám quan viên cũng đang xâu chuỗi các phương. Các chư hầu phương nam bắt đầu phái hàng loạt thân tín vào kinh, nói là muốn gặp thánh chúc mừng, trên thực tế chính là muốn tìm cơ hội chiếm càng nhiều vị trí trong triều. Mà các cựu thần và văn nhân phương bắc cũng đang chạy vạy liên lạc tứ xứ, kiên quyết không chịu để phiên trấn phương nam nắm giữ quá nhiều quyền lực trong triều.

Tiểu Hoàng đế cả ngày ngồi trên long ỷ, nghe thần tử phía dưới cãi tới cãi lui, đầu váng mắt hoa, không biết theo ai. Mà Phương Khinh Trần thì đóng chặt cửa phủ, ai tới bái phỏng du thuyết cũng chẳng để ý.

Bất quá, tuy rằng y không như đại đa số mọi người chờ đợi, ra nắm đại cục, bình định phong ba, rốt cuộc vẫn vào triều tỏ thái độ một phen, cũng thầm cho Triệu Vong Trần chuyển vài câu cứng rắn ra ngoài.

Đại khái ý tứ chính là, mọi người thích tranh thì cứ tranh, thích đấu thì cứ đấu. Muốn đạt được thì phải bỏ ra, tranh đoạt dưới tình huống bình thường, thuần thuộc về tranh tốt, y không can dự, không để ý, nhưng nếu có người dám làm ra chuyện gì quá giới hạn, thì nhất định phải gánh vác toàn bộ sự phẫn nộ của y.

Bất kể thế nào, dưới sự uy hiếp của Phương Khinh Trần, hỗn loạn của triều đường cuối cùng không phát triển ra sự kiện bạo lực gì. Phần lớn chức vị cũng đều đã có người, sau khi trong triều thông qua, tiểu Hoàng đế không dám lập tức đóng dấu, mà là cho người đưa danh sách đến hầu phủ, cho Phương Khinh Trần xem qua trước.

Nhìn danh sách chức quan dài thượt kia, Phương Khinh Trần lại chỉ hơi chú ý chức vị của Triệu Vong Trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.