CHƯƠNG 216: PHONG LỘ TRUNG TIÊU
Lạc Xương khe khẽ thở dài một tiếng, đang nghĩ nên trấn an Yên Lẫm thế nào, lại nghe cửa điện gian ngoài mở ầm ra, một người vọt vào như gió lốc: “Các người đang làm gì?”
Người tới, tự nhiên là Thanh Cô.
Vương tổng quản không biết Thanh Cô thân nội lực thiên hạ ít có, lượng dược kia hạ lại quá nhẹ. Cho nên nàng tỉnh phải sớm hơn Vương tổng quản dự liệu nhiều.
Nàng vừa tỉnh, phát hiện mình lại bị đưa khỏi bên cạnh Dung Khiêm, lập tức muốn đi thăm Dung Khiêm. Thái giám cung nữ bên cạnh tất nhiên dốc hết sức ngăn trở, nhưng họ càng ngăn, Thanh Cô càng lo lắng, cuối cùng lại quyết tâm xông vào, mà những người đó đâu ngăn được nàng.
Nàng xông thẳng đến trước cửa tẩm cung, nhìn khóa trên đại môn, đưa tay kéo một phát, khóa sắt kia liền bị nàng kéo xuống như thể làm bằng giấy, nàng một tay đẩy cửa, vọt ngay vào.
Nàng lo lắng cho Dung Khiêm, lòng như lửa đốt, xông thẳng vào nội thất, nhìn Lạc Xương và Yên Lẫm đứng bên giường Dung Khiêm, đang định nổi giận, lại đột nhiên ngây ra, thình lình dừng bước, đưa tay chỉ Yên Lẫm, thất thanh nói: “Tóc ngài sao vậy?”
Yên Lẫm cũng bị ánh mắt khiếp sợ, ngữ khí sửng sốt của nàng dọa giật mình, không rõ cho nên đưa tay sờ thử, chẳng thấy tóc có vấn đề gì, lại tùy tay kéo một túm tóc phía sau ra trước mắt nhìn nhìn, hơi ngẩn ra, rồi lại cười hờ hững.
Thì ra là thế!
Trong mấy ngày, tóc trắng như tuyết, mà bản thân y lại không hay biết.
Thanh Cô ngơ ngác nhìn y, nhìn vẻ mỏi mệt thật sâu trên trán y, nhìn mái đầu bạc trắng, mặc dù nàng không hề hiểu gì, lại tự dưng cảm giác được một loại bi thương thật sâu.
Yên Lẫm ngược lại nhìn nàng cười: “Không sao, đây không phải đại sự gì. Kỳ thật… Thế này, cũng tốt…”
Nếu tóc bạc này là vì Dung tướng mà đến, lại vẫn là một chuyện tốt nhỉ.
Chờ thần y chữa khỏi cho Dung tướng, xa xa tiễn y đi, tối thiểu còn có thể lưu lại một niệm tưởng.
Ta chí ít còn có thể nhìn tóc mình nghĩ, ta cuối cùng cũng vì y mà làm đôi chút, ta cuối cùng cũng từng vì y mà bạc trắng đầu thiếu niên!
Y thoáng thê lương mà nghĩ như vậy, lại biết sợ rằng cả quyền tự do giữ lại mái tóc bạc như thế cũng không có.
Y là Hoàng đế Đại Yên quốc, y nhất định phải đối mặt với thần dân, bách tính của y. Nếu như tuổi còn trẻ mà tóc trắng xóa, sẽ rước lấy bao nhiêu miệng tiếng ngờ vực, thấp thỏm lo âu.
Y than thở im tiếng, khe khẽ lắc đầu: “Thanh cô nương cô đừng lo lắng, ta chỉ đến thăm Dung tướng. Hiện tại phải đi ngay rồi.”
Y đưa mắt nhìn Lạc Xương, dẫn đầu đi ra ngoài.
Cuối cùng, chẳng có dũng khí quay đầu nhìn Dung Khiêm lần nữa.
Thanh Cô vẫn ngơ ngác nhìn y. Không rõ một thiếu niên đế vương ý khí phấn chấn như vậy, sao mới vài ngày không gặp, như đã thành một lão nhân tiều tụy.
Long bào rộng thùng thình, thân hình không khỏi liền có vẻ gầy yếu. Thấp thoáng lại hơi giống Dung đại ca. Dung đại ca hai năm nay gầy đến lợi hại, y phục nào mặc vào cũng hơi có cảm giác gầy gò. Mà người này, lại như trong hai ba hôm, nhanh chóng gầy rộc.
Nàng bỗng hơi mềm lòng, ấp úng nói: “Kỳ thật, nếu ngài muốn, có thể thường đến thăm Dung đại ca. Dung đại ca rất quan tâm ngài, nếu ngài có thể bồi y, may ra y tỉnh nhanh hơn.”
Yên Lẫm xót xa trong lòng. Không không không, ta vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không lại gần y nữa.
Y cố nén đau đớn, nỗ lực cười cười: “Thanh cô nương, cảm ơn cô. Chỉ là, ta bận lắm, sợ rằng không có thời gian để qua đây, cô biết, ta là…” Y rốt cuộc cười thảm một tiếng: “Ta là Hoàng thượng.”
Thanh Cô cúi đầu, không nói gì nữa.
Yên Lẫm chậm chạp đi ra ngoài, Lạc Xương nhìn y bước chân lơ lửng, vẻ mặt mê loạn, cũng chỉ đành lo lắng theo ra.
Ngoài Thanh Hoa cung, Sử Tịnh Viên đã lẳng lặng đợi rất lâu rất lâu.
Xa xa nhìn hảo hữu thần sắc nghiêm nghị, Yên Lẫm cũng bất giác không ngờ.
Y chậm rãi đến gần, hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ta nhận thua. Ta sẽ làm việc đàng hoàng, ta sẽ trị quốc đàng hoàng, ta sẽ làm tốt hết thảy một Hoàng đế trên bổn phận nên làm. Tịnh Viên, ngươi có vừa lòng.”
Sử Tịnh Viên trong lòng rầu rĩ, lại không dám lộ ra vẻ yếu đuối vào khoảnh khắc này, chỉ cắn răng gật đầu: “Như thế, chính là may mắn của Đại Yên.”
Yên Lẫm khe khẽ thở dài một tiếng.
Y không khuất phục, Sử Tịnh Viên, Vương tổng quản, Lạc Xương, những người thân cận bên cạnh y này, sẽ không ai buông tha y. Huống chi, đã quyết định phải trả người nọ sự tự do, thì y phải nỗ lực làm tốt hết thảy, nỗ lực sống tiếp thật tốt, chí ít phải nhìn như là tốt, nỗ lực làm tốt bổn phận, để lúc người nọ rời đi, có thể bớt một chút vướng bận và lo lắng.
Y thấp giọng nói: “Tịnh Viên, ta luôn nói đời này bội phục thái tổ nhất, năm đó Phương Khinh Trần mất, ông trông xác mười ngày, bạt kiếm mà lên, chấn phục tứ phương. Ta chỉ nói ông tính tình kiên cường, không gì đánh sụp được, hiện giờ mới biết, mười ngày chờ đợi, mười ngày giày vò kia, rốt cuộc là mùi vị gì. Năm đó, ông có thể đi ra, với thiên hạ là đại hạnh, với bản thân… Có lẽ năm đó bên cạnh ông cũng có bằng hữu, thân nhân như các ngươi, vô luận thế nào không chịu để ông từ bỏ, vô luận thế nào đều phải kéo ông ra.”
Nghe ngữ khí thê lương của y, sắc mặt Sử Tịnh Viên cũng bất giác ảm đạm.
Yên Lẫm ngược lại cười cười, dù rằng vẻ tươi cười cũng có chút mỏi mệt: “Được rồi, mọi chuyện, chúng ta làm từng vụ thôi. Đầu tiên, là việc thanh tra thích khách…”
Lạc Xương ở bên cạnh nghe vậy rốt cuộc hơi lo lắng, thấp giọng nói: “Hoàng thượng.”
“Chuyện ta làm, nên tự mình chịu trách nhiệm. Sự tình gì, cũng nên có ngày vạch trần.” Yên Lẫm nói nhàn nhạt.
Yên Lẫm rời khỏi Lạc Xương, dẫn Sử Tịnh Viên đi đóng cửa mật đàm. Về phần hai người đã nói những gì, người ngoài không hề biết, chỉ là đám nội thị ở gần nghe thấy trong phòng bịch bịch liên tiếp, như là đã ném rất nhiều thứ, sau đó Sử thế tử sắc mặt xanh xám đi ra, vút đi như gió.
Yên Lẫm và Sử thế tử lại vì chuyện gì mà phát cáu, bọn hạ nhân tất nhiên là không rõ. Có điều, may mà Sử thế tử tuy giận, chuyện nên làm lại không chậm trễ.
Việc thanh tra thích khách rất nhanh chóng bắt đầu. Thân phận của thích khách nháy mắt đã điều tra rõ, hóa ra là mấy lãng khách giang hồ xuất thân môn phái bất đồng, do cậy võ công làm xằng làm bậy, mùi hôi hợp nhau, cho nên kết làm nghĩa huynh đệ. Bình thường chúng cậy võ công, thường xuyên trộm cướp, hoặc là trợ quyền giúp người. Đánh nhau, thậm chí nhận việc giết người mưu sinh.
Về phần lý do họ ám sát Yên Lẫm, lại là nghèo quá phát điên, biết có quý công tử săn ở trường săn, liền định hạ thủ đánh cướp bắt cóc, sách nhiễu tiền tài.
Dù sao thích khách này đã sớm chết queo, Yên Lẫm lại phối hợp thế nào nói như thế nào, thân phận bối cảnh của thích khách tra ra, quả thật không hề có nghi vấn, lý do này liền để triều thần tiếp nhận. Hơn nữa triều đình trên dưới toàn là thở phào một hơi, lấy một loại tâm thái may mắn tiếp nhận sự thật này.
Trường hành thích này không liên quan đến âm mưu, đoạt quyền, triều đình tránh được một cuộc rung chuyển, các quý tộc vương cung tránh được một trường đại họa, quốc gia tránh được một trường đại ngục. Về phần đám giang hồ thảo mãng này, ai còn để ý chúng sau khi chết liệu có bị nghiền xương thành tro?
Yên Lẫm hạ chiếu tội mình, rất độ lượng mà ôm toàn bộ trách nhiệm lên người. Là y không nên tùy tiện xuất cung đi săn. Là y không nên hạ mệnh lệnh để hộ vệ tứ tán săn thú. Cho nên lúc ấy tính mạng chúng hộ vệ, được y dốc sức giữ lại. Chỉ giáng cấp, phạt bổng, một người đánh hai mươi bản là xong. Vì thế, tất cả hộ vệ đều cảm kích mà may mắn lĩnh phạt tạ ơn.
Yên Lẫm để thái giám nhuộm đen tóc mình, chấn tác tinh thần, một lần nữa vào triều.
Họng y bị thương quá lâu, tuy rằng lúc thiếp đi dưới dược lực, các Thái y cũng đổ cho chút thuốc, nói cho cùng đã để lỡ việc trị liệu. Sau đó chẩn trị tận tâm nữa, lại không thể hoàn toàn khôi phục. Tuy nói giọng y hiện tại đã không phải khàn khàn trúc trắc khó nghe như thế, nhưng thanh âm lại rất trầm thấp, nếu như thoáng đề cao giọng nói chuyện, yết hầu sẽ đau đến gay gắt.
May mà y là Hoàng đế, thanh âm trầm thấp như vậy chủ trì triều vụ, không hề làm người sinh nghi, ngược lại khiến thần tử cảm thấy, Hoàng đế thôi triều mấy ngày, uy thế càng nặng, hỉ nộ khó phân, ngay cả nói chuyện cũng có một loại cảm giác áp bách không hiểu.
Yên Lẫm trên triều hội nói lên việc trường săn, thương của Dung Khiêm, rất đỗi phẫn nộ thần thương, mà đối với đủ loại ác tích dân gian võ phong tràn lan, võ giả không phục quản thúc, tùy ý cậy nghệ hành hung, ghét cay ghét đắng.
Lúc này Hoàng đế đang nổi nóng, lại thêm Dung Khiêm bị thương nặng đến nông nỗi ấy, với địa vị của Dung Khiêm tại Yên quốc, bị thương tổn thế này, triều đình không tỏ thái độ thích hợp là không thể được.
Cơ hồ không có trở ngại gì, sau triều nghị, chính sách quốc gia toàn lực đàn áp lực lượng giang hồ đã định ra, các loại thủ đoạn liên tiếp sau đó, mượn lực lượng quốc gia hùng mạnh thi hành ra, nhân vật giang hồ cả Yên quốc bị ép không thở nổi. Các đại môn phái không phải giải tán thì là để triều đình dùng, việc này tất nhiên là chuyện về sau, khỏi cần thuật rõ.
Mà trong mấy ngày Yên Lẫm xử lý triều vụ này, Dung Khiêm cuối cùng đã mở mắt.
Khi đó, Thanh Cô mỏi mệt cực kỳ, không tự chủ được nằm bên giường y nghỉ ngơi, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác cực kỳ dị, ngẩng phắt đầu ngưng mắt nhìn Dung Khiêm, đã thấy người nọ đang lẳng lặng nhìn mình với đôi mắt sâu thẳm.
Tức khắc, Thanh Cô kích động đến mức cơ hồ không thốt nên lời, kinh ngạc nhìn Dung Khiêm, hoàn toàn bất giác rơi lệ, rất lâu mới có thể kêu ra tiếng: “Dung đại ca, huynh tỉnh rồi?”
Dung Khiêm chớp mắt rất chậm rất chậm, xem như cho một câu trả lời khẳng định đối với sự thật rõ ràng như vậy.
Thanh Cô vừa thấy vui mừng, lại thấy hoang mang.
Bằng sự hiểu biết của nàng với Dung Khiêm, dù là thương thế nặng hơn, khi tỉnh lại, ánh mắt y cũng nên là trong trẻo bức người, nhìn nàng vui mừng, còn nên dùng ánh mắt cười nhạo hài hước mà nhìn nàng mới phải.
Song lần này ánh mắt Dung Khiêm lại nhu hòa lạ thường, dù là nhìn dáng vẻ nàng ngơ ngơ ngác ngác như vậy, phản ứng cũng là bình tĩnh.
Nhu hòa quá mức như vậy, lại như bẻ gãy tất cả mũi nhọn hào quang, lại không giống Dung Khiêm ngày trước, dù bị thương nặng kinh khủng, vĩnh viễn có thể nói cười như thường.
Thanh Cô sửng sốt một hồi, mới chầm chậm cúi người đến trước mặt Dung Khiêm, nhẹ giọng hỏi: “Dung đại ca, có phải huynh đặc biệt không thoải mái?”
Mà Dung Khiêm, chỉ có thể tận lực cho nàng một ánh mắt ôn hòa để trấn an mà thôi.
Chắc thế, thương nặng như vậy, đương nhiên chỗ nào cũng không thoải mái. Bất quá, không thoải mái nhất, kỳ thật vẫn là trong lòng nhỉ.
Ánh mắt Thanh Cô lo lắng như vậy, rõ ràng biết nàng lo lắng điều gì, nhưng y không có khí lực cũng không có tâm tư, để mình chấn tác lên, để trong mắt mình lộ ra hào quang, lộ ra ý cười, lộ ra hài hước…
Y mệt rồi, mệt lắm rồi, chỉ thế thôi.
Vốn đã mệt như vậy, mỏi mệt đến mức chẳng còn khí lực gì để đi đấu tranh nữa. Sâu trong tăm tối, tuy rằng Yên Lẫm vẫn đang nói chuyện bên cạnh, nhưng kỳ thật y căn bản chưa từng thật sự nghe rõ.
Thật sự là quá mệt mỏi, mệt đến mức cho dù là Yên Lẫm lại một đi không đến, y cũng chẳng tìm về được tâm tình chờ đợi, mong ngóng đó nữa.
Song y có thể mở mắt ra, lại vẫn bởi vì trong tăm tối đó, y rốt cuộc nghe rõ ràng Thanh Cô kinh hô một tiếng.
“Tóc ngài sao vậy?”
Tóc Yên Lẫm làm sao?
Cho dù đã không nghĩ, tiếng kinh hô kia vẫn rõ ràng lặp lại từng lần sâu trong tinh thần.
Tóc Yên Lẫm làm sao?
Yên Lẫm… Làm sao?
Y thật là quá đa sự, quá vô vị, quá hết thuốc chữa.
Y nỗ lực muốn mở mắt ra như vậy, chẳng qua là bởi vì y muốn nhìn một thoáng, người kia… rốt cuộc làm sao?
Thế nhưng, y lại biết rõ ràng, người kia hẳn là sẽ không đến thăm y.
Ôi, thì ra Trương Mẫn Hân cũng vậy, Phương Khinh Trần cũng vậy, mọi người mắng y như thế đều rất chính xác, rất nên, ngay cả chính y cũng rất muốn mắng bản thân một trận đây.
Tin tức tốt rằng Dung Khiêm tỉnh lại, lập tức truyền khắp hoàng cung.
Đương nhiên, Dung Khiêm vẫn cực suy yếu, ngay cả thời gian mở mắt tỉnh táo cũng cực ít, hơn nữa ban đầu y vẫn không có sức lực nói chuyện, về sau mới chậm rãi có thể dùng thanh âm mỏng manh phát ra một hai âm, để biểu đạt một chút ý tứ.
Song vô luận thế nào, y có thể tỉnh lại, luôn là một việc tốt.
Trong triều trong cung, các nhân vật lớn lớn nhỏ nhỏ như nước chảy đến đây thăm hỏi.
Có thiết lệnh của Yên Lẫm, không người nào thật sự dám vào quấy rầy Dung Khiêm, đều lưu lại lễ vật và danh thiếp bên ngoài, rồi lại ngoan ngoãn rời đi.
Chỉ là trong số người đến, không có Yên Lẫm.
Sau khi biết Dung Khiêm tỉnh lại, Yên Lẫm từng vô số lần chần chừ ngoài Thanh Hoa cung, song bước chân run rẩy của y thủy chung không thể bước vào một bước.
Dung tướng tỉnh, đây là chuyện rất tốt, nhưng mà vừa nghĩ đến phải đối mặt với ánh mắt Dung Khiêm, không dưng co rúm sợ hãi, y không dám phóng túng tình cảm của mình, phóng túng lòng tham của mình nữa. Y chỉ nỗ lực khắc chế khát vọng trong lòng, rõ ràng nằm mơ cũng muốn trông bên cạnh người nọ, nhưng y có thể làm, chỉ là tại đêm gió lùa qua áo đó, ở ngoài Thanh Hoa cung, chờ đợi đêm này qua đêm nọ.
Trong trường hợp đó, y rốt cuộc cũng không thể hạ quyết tâm, vô luận thế nào đều không đi gặp Dung Khiêm.
Y triệu Thái y, mỗi ngày bốn năm lần hỏi tình hình Dung Khiêm, thương thế của y, thời gian thanh tỉnh, y mỗi ngày có thể uống bao nhiêu nước, thuốc y dùng là phương thuốc gì, ánh mắt y thế nào, vẻ mặt y thế nào, hết thảy hết thảy, hỏi cực tỉ mỉ. Song hỏi nhiều nhất lại là.
“Dung tướng có nhắc tới trẫm không?”
Y nghĩ là, nếu Dung tướng hỏi y, vậy thì vô luận sợ sệt như thế nào, hãi hùng như thế nào, y đều nhất định phải cố lấy dũng khí đi gặp.
Vờ như không việc gì, cho Dung tướng biết y rất an toàn, y không bị thương, y tốt lắm, chuyện thích khách cũng chưa mang đến rung chuyển gì cho triều cục. Vô luận thế nào, y không thể để Dung tướng trong lúc bị thương nặng, còn phải phí tâm vướng bận về y.
Nhưng mà, Dung Khiêm chưa từng hỏi y, một lần cũng chưa từng.
Y không biết, Dung Khiêm vì y mới mệt lử thân và tâm ngàn năm không đổi, y cũng không biết, Dung Khiêm vẫn là vì y, mới chiến thắng sự yếu đuối của thân thể như kỳ tích mà mở mắt ra.
Y không biết mỗi một ngày lúc mở mắt, người nọ lẳng lặng đánh giá hết thảy, lúc nhắm mắt, người nọ lẳng lặng lắng nghe hết thảy. Một mực chờ y, dù rằng biết y hẳn sẽ không đến, nhưng vẫn ôm một loại tâm tình kỳ dị mà chờ đợi.
Y chờ đợi, nhưng vừa không nói, cũng không hỏi. Dù rằng y đã có thể nỗ lực phát ra thanh âm ngắn, lại chưa một lần nào nhắc tới Yên Lẫm.
Dù rằng y một mực chờ Yên Lẫm, một mực, một mực, chờ…
Vì thế, Yên Lẫm đêm này qua đêm khác trông ngoài Thanh Hoa cung, không dám tới gần y một bước.
Không có cung nhân nào dám chuyện phiếm thị phi về Hoàng đế, cho nên, Dung Khiêm cũng vẫn không biết.
Lúc này, Phong Kính Tiết từ Triệu quốc ngày đêm kiêm trình mà đến, rốt cuộc mới phong trần mệt mỏi chạy tới Yên kinh.