Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 707: Chương 707: Quỳ Gối Bái




CHƯƠNG 365: QUỲ GỐI BÁI

Yên Lẫm quỳ ngồi ở trung ương cung điện.

Vốn lúc này, là nên do người xướng lễ tiến lên chải đầu giúp người chờ đội mũ. Nhưng đã không có ai dám ngông nghênh đứng trước mặt Yên Lẫm chải đầu cho y, nhận lễ kính của y, việc này tự nhiên cũng chỉ có thể trực tiếp do Dung Khiêm kiêm nhiệm.

Nội quan ở bên bưng chậu vàng lên, Dung Khiêm nhẹ nhàng rửa tay, lập tức lại có nội quan bưng lên vải mềm sạch sẽ nhất cho y lau.

Dung Khiêm chỉ có một tay, vô luận muốn rửa tay hay lau tay đều không tiện lắm. Tại trường hợp như thế, lại phải bảo trì thái độ trang nghiêm túc mục, động tác tự nhiên là cực chậm. Nhưng vẻ mặt y yên tĩnh, ánh mắt bình hòa, nhất cử nhất động thong dong tự nhiên lạ thường, chúng mục sở thị, không mảy may có vẻ xấu hổ rụt rè.

Yên Lẫm cũng chỉ im lặng nhìn y, chờ y, lại nhìn cánh tay còn sót kia, ánh mắt cũng tuyệt không tránh né, càng không có xấu hổ buồn thương dư thừa.

Dung Khiêm rửa sạch tay, bước đến gần Yên Lẫm, Vương tổng quản bên cạnh tự tay đưa lên chiếc lược bạc.

Dung Khiêm nhận lược, bắt đầu nhẹ nhàng chải tóc giúp Yên Lẫm.

Không hề là tùy ý chải vài cái tượng trưng rồi thôi, y chải từ từ từng chút một cực nghiêm túc, cực nghiêm túc.

Đó vốn đã là tóc được chải cực kỳ mượt mà, trượt qua lược nhẹ như không, màu tóc thuần đen, ánh màu trắng bạc xán lạn, thường nhấp nhoáng một vầng sáng kỳ dị.

Dung Khiêm biết màu tóc ban đầu dưới ngón tay, cũng giống chiếc lược bạc như ý bảo này, sớm đã bạc trắng. Chỉ là y chưa bao giờ nhìn, mà Yên Lẫm cũng chưa từng đề cập lại.

Song lòng y lúc này lại vẫn cứ yên tĩnh an tường. Dù tóc đã bạc hết thì thế nào, nhìn và không nhìn, lại như thế nào. Luôn sẽ trông y, luôn sẽ dõi theo y.

Bao nhiêu năm sau, Yên Lẫm có thể không cần che giấu, trực tiếp dùng màu tóc vốn có. Yên Lẫm y, vốn là nam nhi tuấn lang xuất sắc như vậy, dù tóc đã bạc hết cũng là hảo nam tử tuấn bạt xuất chúng. Lại cần gì xấu hổ, cần gì tiếc nuối.

Chải đầu xong, Dung Khiêm lại nhận chiếc khăn trắng Vương tổng quản cẩn thận dâng lên, giúp Yên Lẫm buộc tóc. Tuy rằng chỉ có một tay, việc này y làm lại cực linh hoạt, dễ dễ dàng dàng, đã giúp Yên Lẫm búi tóc ngay ngắn.

Yên Lẫm cúi đầu, để y sửa soạn, chỉ là cảm giác được động tác của y, bất giác liền cười nhè nhẹ. Do đầu cúi xuống, không ai nhìn thấy vẻ tươi cười cực vui mừng khoan thai, thậm chí có chút đắc ý bên môi thiên tử trẻ tuổi này. Thời điểm trang nghiêm túc mục như vậy, y lại còn nói chuyện. Tuy rằng thanh âm đè xuống cực kỳ thấp nhưng Vương tổng quản bên cạnh đứng quá gần, chung quy vẫn nghe thấy.

“Dung tướng, ngươi lặng lẽ luyện bao lâu rồi?”

Vương tổng quản run tay, suýt chút đánh rơi cái lược Dung Khiêm vừa đặt trên chiếc khay vàng xuống đất. Hoàng thượng của tôi, hiện tại trường hợp này không thích hợp đùa giỡn đâu.

Dung Khiêm hơi nhướng mày.

Kỳ thật, y quả thực từng lén lút luyện tập. Nhưng đây còn không phải là sợ thật lên trường rồi, quýnh quáng phạm lỗi, một tay không nghe lời, làm tiểu tử này mất mặt sao? Có hồ đồ như y vậy sao? Bây giờ còn hỏi ta vấn đề thế này.

Y cúi đầu nhìn như rất chuyên chú giúp Yên Lẫm xác định búi tóc ngay ngắn, mượn tư thế này che giấu, hung hãn trừng tiểu tử không nghe lời này một cái: “Ngươi quên tay ta vẫn khéo hơn ngươi, lúc trước trong phủ của ta, lúc ngươi cả tóc cũng không buộc nổi, là ai cứu khổ cứu nạn cho ngươi?”

Thanh âm của y cũng thấp đến mức chỉ người bên cạnh nghe thấy.

Yên Lẫm chỉ cười thầm. Vương tổng quản thì sắc mặt cũng xanh mét. Ôi trời ơi. Hai vị tổ tông, các người tha cho lão nhân tôi, định lực không tốt như vậy, để tôi chống đỡ qua được trận này đi.

Phong Kính Tiết ngồi trên thềm cao tai mắt linh dữ dội, tự nhiên cũng nghe rõ mồn một. Chỉ là không dám lộ ý cười ra vẻ, không khỏi nén cười thành nội thương, vội vàng uống ba bốn chén rượu để miệng mình không rảnh rỗi.

Lúc này Dung Khiêm cũng từ từ buông tay, mỉm cười lui một bước.

Vị hữu ty bê khay thứ nhất, đang bê chiếc mũ truy bố tiến lên.

Ba vật trong lễ đội mũ, đầu thêm truy bố, đây là vật mộc mạc bình thường nhất, bản ý là căn dặn đừng quên tổ tiên lập nghiệp khó khăn.

Đương nhiên, vật trong lễ đội mũ của quân chủ, vốn nên chú trọng nhiều hơn, cũng phải hoa lệ tôn quý hơn xa quan vật của sĩ nhân bình thường.

Chỉ là, Yên Lẫm kiên trì lần này làm gia lễ, không phải quốc lễ, y muốn dứt bỏ thân phận quân chủ, chỉ đơn thuần lấy thân phận học trò đệ tử, nhận Dung Khiêm đội mũ, cho nên quan vật sử dụng vẫn rất tầm thường.

Dung Khiêm lấy mũ truy bố, mắt nhìn Yên Lẫm chăm chú, từ từ đọc: “Ngày lành tháng tốt, bắt đầu thêm phục sức trưởng thành, hãy bỏ đi ấu chí, bồi dưỡng mỹ đức, thọ khảo chỉ tốt, ban ngươi phúc vạn năm.”

Tiếng nhạc bốn phía càng thêm đoan trang ngưng túc, lại thanh u nhu hòa như cũ, tiếng Dung Khiêm nhu nhuận trong sáng, phối với nhã nhạc bốn phía, đúng là khiến tâm thần yên tĩnh, tâm tư nghiêm nghị.

Dung Khiêm dùng một tay giúp Yên Lẫm thắt mũ, cũng không gọi trợ thủ khác lên theo lễ, mà tự mình thắt dây mũ cho Yên Lẫm, động tác tuy hơi thong thả, nhưng không hề chậm chạp, cũng không mảy may sai sót.

Nhìn hai người một đứng một quỳ ngồi, thần sắc một trang nghiêm một trịnh trọng, tâm tình mỗi người bỗng đều có một loại cảm thụ không thể nói ra, chỉ cảm thấy ánh mắt cũng chẳng nỡ dời khỏi người họ một thoáng.

Dung Khiêm giúp Yên Lẫm sửa sang thỏa đáng, cũng không hề theo lễ trịnh trọng về chỗ, mà lùi lại một bước, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Yên Lẫm một phen, cười vui vẻ, cho Yên Lẫm một ánh mắt khẳng định.

Yên Lẫm cũng cười đứng lên, lại thi lễ với Dung Khiêm, lúc này mới quay người, do Vương tổng quản đi theo, tự vào trong điện các thay quần áo.

Chẳng mấy chốc, y đã thay đoan phục màu đen tương xứng với mũ truy bố đi ra, gặp lại mọi người.

Do mũ truy bố là mũ đơn giản mộc mạc nhất, phục sức phối cũng rất giản dị, chẳng qua là một bộ thường phục đoan chính màu đen.

Song với sự tôn quý đế vương của Yên Lẫm, bình sinh lại ít có cơ hội mặc đồ thuần đen, bây giờ một bộ hắc y đơn giản này mặc trên người, càng tôn lên mặt mày rõ ràng, anh khí hoa thái thiếu niên, đoạt tâm hồn người. Áo mũ càng thuần, mà anh hoa càng đậm, sáng sủa như trăng, sáng ngời chiếu người, lại khiến mọi người nhìn mà nhất thời trong mắt dị thải liên tục.

Vốn theo lễ pháp, người đội mũ đã thay áo mũ, nên chính thức hành đại lễ bái cha mẹ trên bậc đông. Đây là để tỏ rõ sự cảm kích với cái ơn dưỡng dục của cha mẹ, đồng thời bày tỏ mình đã trưởng thành, có thể hiếu kính cha mẹ. Nếu cha mẹ không có mặt, cũng có thể do trưởng bối vị tôn nhất trong tộc thay mặt nhận lễ này.

Thế nhưng, Yên Lẫm thuở nhỏ đã mất cha mẹ, trong tôn thất vương tộc cũng không một ai có tư cách, hoặc có gan nhận y lễ bái.

Đây vốn nên là một cục diện bế tắc, Yên Lẫm lại không mảy may do dự, đã chuyển hướng sang bậc tây, xa xa nhìn phương hướng Dung Khiêm, giơ tay lên trán, trước hành lễ vái, lại không còn như lần trước đứng thẳng lưng, mà là gập một gối, cực kỳ thong thả, trực tiếp bái xuống.

phía phút chốc ngừng bặt, có tiếng vài món đồ rơi xuống đất.

Cả Thanh Hoa cung tựa như nháy mắt bị rút hết không khí, nhất thời tĩnh lặng như thể cả tiếng hít thở cũng nghe thấy.

Song hết thảy đều đã không liên quan đến Yên Lẫm.

Dung tướng của y, nhận được một lễ này của y.

Dung tướng của y, sớm nên được y, thành tâm lễ như thế.

Nhưng y mãi đến hôm nay mới có thể như vậy, quang minh chính đại hướng về người kia, trịnh trọng như thế, rồi lại đương nhiên như thế, quỳ gối bái!

Dung Khiêm không hề giật mình, không hề động dung, không hề né tránh.

Giờ khắc này, y không phải thần tử của Yên vương, y không phải Tể tướng Yên quốc, y chỉ là sư phụ Yên Lẫm, chỉ là người mà thiếu niên kia trong suốt đời này thân nhất kính nhất tin nhất trọng nhất.

Y biết, thiếu niên kia cần một lễ này để biểu đạt tâm ý của mình, y cũng biết thiếu niên kia, cần một lễ này, một lần nữa xác nhận tâm ý của nhau.

Y vẫn đứng ở đó, mỉm cười ngóng nhìn, bình tĩnh tán thành. Không do dự, không thấp thỏm, không nhắc nhở thiếu niên quân chủ kia, tất cả những vấn đề liên quan đến quốc gia, quân vương, lễ pháp, quy tắc.

Buổi lễ đội mũ này, chỉ thuộc về hai người.

Đây là nghi thức giữa họ, là tất cả nỗ lực của một người, là tất cả hồi báo của một người, là tất cả thâm tình của một người, là tất cả cảm niệm của một người, là một niệm tưởng phải mãi mãi lưu giữ trong lòng hai người, hết thảy hết thảy, chỉ thế mà thôi.

Y mỉm cười tiếp nhận lễ bái của một đệ tử, đó là học trò của y, đó là kiêu ngạo của y. Về phần thân phận đế vương, sớm đã chẳng hề quan trọng.

Yên Lẫm cũng mỉm cười chậm rãi đứng dậy, từ đó một lễ mới thành.

Yên Lẫm lại từ từ đến trước bậc tây, chậm rãi quỳ ngồi xuống, Dung Khiêm chầm chậm đưa tay tháo mũ giúp, lại lấy lược chải tóc, ngón tay còn linh hoạt xuyên qua tóc Yên Lẫm.

Trên bậc đông, Phong Kính Tiết nâng chén uống một ngụm.

Yên Lẫm… Ngươi biết y phải đi, nhưng ngươi lại không thể biết, kỳ thật y vẫn chưa từng muốn đi. Y kỳ thật đã vì ngươi mà ở lại.

Buổi chiều hơn mười ngày trước, khi Phong Kính Tiết thả tín ưng, mang đi hồi âm cho Lư Đông Ly, khi Dung Khiêm cuối cùng mở miệng, cho Phong Kính Tiết hay y đã quyết định rời đi, Phong Kính Tiết cũng từng thập phần vui vẻ.

“Ngươi đã sớm nên quyết định như vậy! Làm hại ta cứ lo lắng thay ngươi. Nói đến Yên quốc hiện tại, trên cơ bản cũng coi như là quốc thái dân an, mọi sự đều trôi chảy. Quả thật chẳng có chuyện gì cần ngươi nhất định ở lại. Thân thể ngươi rách nát như vậy rồi, cho dù ta lấy keo vạn năng cũng không cách nào dán trọn vẹn cho ngươi nữa. Có thể trở về Tiểu Lâu, giải quyết những khổ nạn này sớm một chút, mới là tốt nhất, cầm được buông được, đây mới là cách làm của người thông minh.”

Nhưng khi đó, Dung Khiêm lại mỉm cười lắc đầu: “Kính Tiết, ngươi đại khái hiểu lầm rồi. Ta sẽ rời đi, chỉ bởi vì với thân phận của ta, thật sự không thích hợp ở lại trong cung lâu dài, ta cũng không nguyện ý can dự triều đường nữa. Dưới tình hình như vậy, ta còn ở lại trong kinh, sẽ chỉ làm rất nhiều người lo lắng, nhưng ta không hề có ý định quay về Tiểu Lâu.”

Phong Kính Tiết chỉ ngẩn ra: “Ngươi muốn đi, lại không chuẩn bị về Tiểu Lâu?”

Dung Khiêm nhẹ nhàng nói: “Ta không yên tâm, Kính Tiết. Có lẽ điều này rất ngu xuẩn, nhưng ta cứ không yên tâm được! Y xuất sắc hơn, mạnh hơn, có bổn sự hơn, trong lòng ta vẫn phải lo lắng. Lúc có việc bất ngờ xảy ra, y sẽ vô thố, y sẽ cuống cuồng, y sẽ lo lắng, y sẽ bị thiệt, y sẽ… muốn có ta ở bên cạnh, mà ta lại không cách nào làm được.”

Y cười hơi không thể nề hà: “Kính Tiết, ta không thể về Tiểu Lâu, từ đây chỉ nhìn hết thảy bi hoan ly hợp của y trong màn hình. Ta rời khỏi, là để bản thân ta sống phong phú hơn, cũng là để y không cần đối mặt với áp lực quá lớn, ta rời khỏi, là vì khi tất yếu, có thể càng thoải mái càng tự nhiên trở về đối mặt với y, mà không phải chỉ làm như công thành lui thân, không chút lưu luyến vĩnh viễn không gặp. Không, Kính Tiết, ta không thể về Tiểu Lâu. Cái giá vĩnh viễn không gặp lại, y có thể vì ta nén đau đối mặt, ta lại không nỡ bắt y chịu đựng đau khổ như vậy.”

“Như vậy, đau khổ của ngươi thì sao?” Phong Kính Tiết nhìn thân hình gầy yếu của y.

Dung Khiêm cười hờ hững: “Tâm mong muốn, làm sao đau khổ.”

Phong Kính Tiết cúi đầu, suy nghĩ một hồi, mới nói: “Nếu ngươi thật sự không muốn vĩnh viễn bỏ y lại, cũng cứ về Tiểu Lâu một chuyến trước đi. Lợi dụng khoa học kỹ thuật của Tiểu Lâu, chữa khỏi thân thể ngươi trước, sau đó lại ra đây là được. Làm như vậy mặc dù là vi quy nghiêm trọng, nhưng lần trước ngươi tùy ý sử dụng tinh thần lực, đã phạm vào nội quy nghiêm trọng nhất, thậm chí là trái với thiết luật của cục thời không, thành tích cũng rớt hết rồi. Hiện tại là rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo. Dù sao ngay cả xử phạt nghiêm trọng nhất ngươi cũng đã chạy không thoát, thế tội danh nhiều hơn chút nữa lại có gì hệ trọng? Khinh Trần không phải cũng làm như vậy sao? Trực tiếp dẫn Địch Cửu về Tiểu Lâu, bản thân lại chuẩn bị tùy thời vi quy xông ra ngoài.”

Dung Khiêm chỉ lắc đầu: “Kính Tiết, ta không phải Khinh Trần, chuyện Khinh Trần có thể làm, ta không làm được. Có lẽ là ta bảo thủ, nhưng có mấy nguyên tắc, ta không muốn vứt bỏ.”

Y mỉm cười: “Lúc trước ta vi quy sử dụng tinh thần lực, là một bất ngờ. Trước đó, ta chưa bao giờ nghĩ đến ta sẽ làm như vậy, sau đó, ta kỳ thật cũng không hề oán trời trách đất. Quy tắc của chúng ta, có lẽ không phải hoàn thiện nhất, không phải tốt nhất, nhưng sự tồn tại của nó, tự nhiên có đạo lý của nó. Hơn nữa trong thời không này, chính bởi vì có những quy tắc này, mới có thể cam đoan tất cả học trò đều có thể mô phỏng bình thường, mà không phải mỗi người tùy ý làm bậy.”

Dung Khiêm lắc đầu: “Kính Tiết, ta không thể ngay từ đầu đã không định tuân thủ bất cứ quy tắc gì của Tiểu Lâu, rồi lại còn tùy ý đi hưởng thụ khoa học kỹ thuật của Tiểu Lâu. Ta có khổ nạn, liền lợi dụng Tiểu Lâu giải trừ giúp, sau đó lại thoải mái phá lâu mà ra, bất chấp lập trường của Tiểu Lâu… Loại sự tình này, ta không làm được. Đường của ta, do ta tự mình lựa chọn, có hậu quả gì, hiển nhiên cũng đều do ta tự mình gánh vác. Nếu như chúng ta vô luận làm gì, tùy thời đều có thể kéo lực lượng Tiểu Lâu xử lý vấn đề, giải quyết phiền toái thay, vậy thì hết thảy chúng ta làm, làm sao xưng được là chọn lựa, nói được là hy sinh? Căn bản chẳng cần đấu tranh tư tưởng gì, rất dễ dàng, chúng ta đã có thể làm người vĩ đại nhất. Loại sự tình này, ta…”

Y lại ra sức lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ ta thật sự rất buồn cười, nhưng mà đây là quyết định của ta.”

Phong Kính Tiết không nhịn được cười khổ. Học sinh ngoan ôi học sinh ngoan, vĩnh viễn đều tuân thủ nội quy, phục tùng chỉ huy, ngẫu nhiên mất khống chế một lần như vậy, lại rước lấy xử phạt nghiêm khắc nhất, nhưng cho dù là như thế, vẫn còn không chịu đại biến tâm tính, trong xương cốt vẫn là một học sinh ngoan.

Nói đến thì mình cũng từng nên được tính là một học sinh ngoan nhỉ? Nhưng sao lại chưa từng có đấu tranh tư tưởng thế này? Quả nhiên, người vừa bị cám dỗ, vừa gặp phải ải khó là khảo nghiệm ra bất đồng ngay mà.

Tên Tiểu Dung này, nếu có thể có một nửa tiêu sái tùy tính chịu biến báo của Phương Khinh Trần, thế thì sẽ bớt được bao nhiêu khổ.

“Ngươi không trở về Tiểu Lâu, cũng không ở lại nữa, vậy ngươi muốn đi đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.