Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 483: Chương 483: Rút Gân Lột Da




CHƯƠNG 142: RÚT GÂN LỘT DA

Lúc ngồi trong tiểu lâu, nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy lòng, Dung Khiêm hận không thể lột da An Vô Kỵ.

Sáng sớm hôm nay, cái tên đóng cửa nghỉ ngơi mấy ngày, chẳng dễ dàng gì chờ những vết bầm tím trên mặt tan đi chui đầu vào trà lâu, kéo y đi ngay, nói là rốt cuộc đã an bài tốt chuyện tương thân, thời gian rất gấp, mau đi mau đi.

Dung Khiêm đau đầu, nhưng lúc này Thanh Cô cũng bị An Vô Kỵ gọi qua, vừa nghe nói chuyện tương thân có cửa, mắt cũng sáng lấp lánh.

Bởi vì lần trước An Vô Kỵ đã chính miệng nói cho nàng biết, Dung Khiêm đã đáp ứng tương thân, cho nên tất nhiên là thập phần cao hứng phấn chấn, hoàn toàn chưa từng nghĩ Dung Khiêm có khả năng không phối hợp.

Dung Khiêm thật sự có phần không nhẫn tâm khiến nàng đương trường thất vọng, vừa thất thần do dự thì đã bị An Vô Kỵ kéo một mạch lên xe ngựa.

An Vô Kỵ đương nhiên còn kiên định mời Thanh Cô đồng hành, trên xe ngựa bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu. Nữ tử hắn ngàn chọn vạn tuyển nguyên là con gái một của Lễ bộ Tô đại nhân, cha mẹ đều xuất thân danh môn, từ nhỏ đã nâng niu như minh châu, chẳng những dung mạo khuynh quốc khuynh thành, kiêm cả cầm kỳ thư họa, không gì không am hiểu, mấy năm trước đã danh mãn kinh thành. Nhưng bởi vì cha mẹ sủng ái, tầm mắt cực cao, không chịu dễ dàng chấp nhận ai, bản thân hắn đã nện xuống bao nhiêu bao nhiêu thời gian, mới có thể tạo nên giao tình với vị Tô đại nhân kia, lại tốn bao nhiêu bao nhiêu công phu, phí bao nhiêu bao nhiêu lời lẽ, mới làm cho vợ chồng Tô đại nhân tin tưởng, Dung Khiêm là lương phối đáng để phó thác nữ nhi.

Chỉ là, họ từ nhỏ cực sủng ái nữ nhi, mọi việc đều phải hỏi qua ý kiến con, cho nên không chịu tùy tiện hứa, nhất định phải để nữ nhi và Dung Khiêm gặp một lần, nữ nhi vừa lòng, họ tự nhiên đều đáp ứng. Mà hôm nay Ấm Ấm tiểu thư của Tô gia đang ở trên lầu của biệt viện nhà mình pha trà đãi khách, chính là để gặp một lần Dung Khiêm được An Vô Kỵ khen đến vô biên.

An Vô Kỵ thao thao bất tuyệt nói một phen, khiến Thanh Cô hai mắt đăm đăm, trong lòng thật cảm kích An Vô Kỵ, miệng càng cảm ơn không ngớt.

Dung Khiêm nghe mà âm thầm trợn trắng mắt. Tô đại nhân ở đâu ra, sao y chưa từng nghe nói? Lại có đại hộ hào môn nào, chịu tùy tiện để nữ nhi ở cùng một chỗ với nam nhân xa lạ. Tên này, rõ ràng bắt nạt Thanh Cô không hiểu lễ nghi đại tộc, dóc tổ cũng dóc đến quá đáng.

Y vốn tưởng cái gọi là thân cận, bất quá là y và một nữ tử nào đó cùng trưởng giả nam giới gặp một lần, gật đầu một cái, chẳng cần nói nhiều hai câu là xong, nào ngờ An Vô Kỵ bày ra nhiều quanh co phiền toái như vậy.

Tiểu tử này rõ ràng là muốn tìm cơ hội, đem tất cả mỹ mạo phong tư, các sắc tài nghệ của nhà gái người ta bày ra cho Thanh Cô xem hết, trút một phen cho bõ ghét, hưởng thụ sự cảm kích và day dứt của Thanh Cô. Tương lai việc hôn nhân không thành, Thanh Cô cũng không thể trách hắn không tận tâm nữa.

Trong lòng Dung Khiêm tuy bất mãn, nhưng giờ này khắc này, thật sự cũng chẳng có cách nào vạch trần, chỉ đành vừa tức giận vừa buồn cười mà im lặng chịu đựng.

Xe ngựa dừng lại trước cửa một tòa viện, ba người dọc đường tiến vào bốn năm cửa ngõ, dọc theo hành lang vòng một vòng lớn, trên đường gặp một số tôi tớ hạ nhân, xa xa đều khách khí thi lễ, cuối cùng mới đi đến trước một tiểu lâu ba tầng.

Dọc đường chứng kiến đã khiến Thanh Cô hoa cả mắt. Rất đỗi tin tưởng, đây là nhà đại hộ quan hoạn. Dung Khiêm đương nhiên hiểu được, khu viện này tuy rằng không nhỏ, nhưng khí phái thật không đủ. Hơn nữa hậu lâu này lại dựng lên dựa tường viện, lầu thì trực tiếp sát đường, đây đâu phải điệu bộ của đại gia đại hộ. Nhà đại hộ chân chính, chỗ nội quyến ra vào đều ẩn trong nội viện sâu thẳm, quyết không nghe tiếng phố phường. Khu viện trước mắt này, chắc chỉ cần là một phú thương trung đẳng, là có thể mua được.

Nghĩ như thế, Dung Khiêm lại cười thầm. Một phen hành sự này của An Vô Kỵ, thật sự vội vàng quá mức, quá muốn khoe công nở mày nở mặt, lưu lại nhiều sơ hở uổng phí như vậy. Trước mắt Thanh Cô dĩ nhiên không nhìn ra, nhưng về sau nàng vẫn đi theo bên cạnh mình, tầm mắt sớm muộn sẽ mở mang, việc này làm sao giấu được lâu dài.

Bất quá, đến lúc đó cho dù vạch trần, cũng là bản thân An Vô Kỵ xui xẻo. Dung Khiêm cũng lười nhắc nhở hắn, ai kêu tiểu tử này không chịu nổi áp bức, nóng lòng lật bàn như vậy. Ba người lên lầu dưới sự dẫn dắt của thị nữ, Dung Khiêm bị dẫn một mình lên phòng chính trên lầu để gặp tiểu thư, An Vô Kỵ lại cùng Thanh Cô đến gian phòng nhỏ bên cạnh chờ đợi.

An Vô Kỵ xưng đã mua được nha hoàn, đục hai cái lỗ không dễ thấy trên vách tường hai phòng, vừa vặn có thể cho hai người nhìn lén. Thanh Cô đương nhiên rất đỗi cao hứng, hai người đóng kín cửa nẻo rồi chẳng thèm để ý tư thái mà dồn lại, cả người dán sát trên tường, mắt kề đến trước hốc nhìn trộm cách vách. Về phần vì sao đến lúc này rồi, vẫn không có trưởng bối nhà gái đến tiếp đãi hai người mình, Thanh Cô một lòng đều ở trên người Tiểu Dung, chẳng hề nghĩ tới.

Thanh Cô chỉ vừa trông thấy nữ tử cách vách mỉm cười uyển chuyển đứng dậy chào Dung Khiêm thì mắt không biết chuyển nữa.

Trên đời lại có nữ tử mỹ lệ đến thế? Sóng mắt như vậy, kiều nhan như vậy, ngón tay tô phượng tiên hoa tư thế nhẹ nhàng, thần thái phong tình đoạt tâm phách người như vậy…

Thanh Cô trước nay vẫn biết mình không phải nữ nhân dễ nhìn, nhưng chợt thấy nữ tử này, lại lập tức cảm thấy, chân to tay thô như mình, quả thực chẳng thể tính là nữ nhân.

Bên tai còn nghe thấy An Vô Kỵ đắc ý dương dương nói: “Thế nào, nữ tử ta chọn cho Dung đại ca của cô là tuyệt đại giai nhân chứ?”

Thanh Cô chỉ biết lúng túng gật đầu.

“Đừng sốt ruột, chờ lát nữa cô còn có thể nhìn thấy tài nghệ khác của nàng ta nữa, cô coi, hiện tại là đang pha trà. Pha trà đó! Chuẩn bị dụng cụ, chọn nước, lấy lửa, chờ sôi, cất, sao, nghiền, lọc, pha, rót, thổi, mọi thứ đều phải chú ý. Cô coi tư thế này, lễ tiết này… Đây chính là giáo dục chỉ danh môn khuê tú của thư hương thế gia mới có, lát nữa nàng ta còn đánh đàn, còn phải thuyết thơ luận từ với Dung đại ca của cô, không chừng còn hạ một ván cờ, cô kiên nhẫn coi tiếp sẽ biết, tài mạo song toàn là gì.”

Thanh Cô chỉ ngơ ngác nhìn bên trong, nào còn nhớ được trả lời.

“Cô bình thường cứ trách ta không tận tâm, kéo dài thời gian, đâu biết ta đang nghĩ thà thiếu chớ lạm, tình nguyện phí nhiều thời gian, cũng phải tìm cho Dung đại ca của cô một lương phối chân chính trên trời ít có, dưới đất vô song, hiện tại cô đã hiểu được nỗi khổ tâm của ta rồi chứ, biết trước kia trách lầm ta rồi chứ?”

An Vô Kỵ mũi hếch lên trời, ngông nghênh nói.

Thanh Cô cực kỳ áy náy, nàng trước kia thật là quá không nói lý, trách lầm người tốt. Nàng vốn là một người chất phác thành khẩn, trong lòng đã thấy có lỗi, lập tức phải mở miệng nhận lỗi. Trong lòng chỉ nghĩ, chỉ cần Dung đại ca có thể lấy được một thê tử tốt, thành gia đàng hoàng, sống những ngày hạnh phúc, trước kia nàng đã đánh An Vô Kỵ bao nhiêu lần, để hắn đánh lại gấp đôi cũng được.

Nhưng mà, nàng mới mở miệng gọi một tiếng: “An đại ca…”

An Vô Kỵ lại đột nhiên a một tiếng, cũng không chen nhau với nàng để nhìn trộm nữa, vội vàng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, đưa tay định đẩy cửa. Hắn tai mắt linh mẫn, tính tình cảnh giác, lúc này nghe thấy một trận huyên náo bên ngoài, hơn nữa láng máng có tiếng kình phong gào thét, tất nhiên lòng đã sinh cảnh giác.

Nhưng vừa đẩy cửa sổ ra một nửa, khóe mắt chỉ thấy bóng người chợt lóe, bên tai nghe thấy kình phong gào rít, ngay sau đó, cửa sổ ván gỗ vách tường cách vách đều sụp hết. An Vô Kỵ còn chưa kịp chuyển niệm, dư quang khóe mắt vừa nhìn ra ngoài, cố tình lại trông thấy mấy thớt nhân mã từ cuối phố chạy đến. Người chính giữa rõ ràng là…

An Vô Kỵ ngứa ran đầu, mồ hôi túa như mưa.

Thanh Cô lại không có sự cảnh giác như An Vô Kỵ. Nhưng toàn tâm tư nàng đều đặt trên Dung Khiêm cách vách. Bên kia cửa sổ vách tường sát phố chợt bị trọng lực đè sụp, Thanh Cô nơi này lập tức không ngó ngàng gì, dùng sức đánh một chưởng, tấm vách gỗ ngăn hai phòng cũng bị nàng đánh nát.

Nàng sải bước xông đến, miệng hô to: “Dung đại ca!”

Dung Khiêm kỳ thật vừa vào phòng đã nhận ra thân phận của nữ tử mỹ mạo này, mỹ lệ có thể do thiên phú, nhưng phong tình như vậy, lại tuyệt không phải tiểu gia bích ngọc đại gia khuê tú có thể có, nhất định là giữa trường phong nguyệt lâu ngày tôi luyện ra.

Vị này nếu không phải Bách Hoa lâu đầu bài Ấm Ấm cô nương An Vô Kỵ gần đây ba ngày hai đầu thích chạy tới bồi đắp tình cảm, thế mới gọi là quái sự.

Đã là đầu bài, đương nhiên có chính là tài nghệ, nói chính là phong nhã, luận chính là khí độ. Phương thức vị Ấm Ấm cô nương này chiêu đãi y, rõ ràng chính là thái độ một danh kỹ xã giao tài tử danh sĩ.

Cười nói khẽ nhăn mày, tay xinh dâng trà thơm, nói cười thong dong, khiến người ta có cảm giác như gội trong gió xuân.

Tuy nói có sự nhắc nhở của An Vô Kỵ, giữa ngôn từ không lộ ra sơ hở gì về thân phận, nhưng thái độ tiến thoái tự nhiên, thong dong đối nhau trước mặt nam tử xa lạ kiểu này, lời lẽ vẻ mặt làm người lập tức thấy thân cận, lại không dễ sinh ra tâm khinh thường đùa bỡn, đều không phải nữ tử khuê các bình phàm, hoặc là người trong phong trần bình thường có thể bì.

Dung Khiêm tuy không ham nữ sắc, nhưng cũng không phải người câu nệ cổ hủ. Ngẫu nhiên buông ra tâm tư kiểu cách, hưởng thụ sự chiêu đãi của nữ tử mỹ mạo như thế, cùng một mỹ nhân có trí tuệ, giỏi ăn nói trò chuyện, tán gẫu, nghe đàn ngâm thơ, học điệu bộ của phong lưu danh sĩ, cũng vị tất không phải việc khoái ý.

Vấn đề ở chỗ, thân thể y tuy không thể dùng võ công nữa, nhưng tai mắt linh mẫn lại vẫn như ngày trước, chỉ cách một vách gỗ mỏng dính, sao y có thể không nghe thấy An Vô Kỵ luôn miệng tự thổi phồng, tự mình khoe công.

Nghĩ đến cách vách có người xem náo nhiệt nơi này như xem xiếc khỉ, còn đang dùng phương thức cực buồn nôn, miêu tả cuộc tương thân này, khiến Dung Khiêm rất buồn bực. Cho dù đối mặt với giai nhân vừa ý hơn, cũng chẳng còn tâm tình gì mà xã giao.

Y đang định tìm cớ, mau chóng kết thúc trò hề trước mắt này, đột nhiên ánh mắt chợt biến, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.

Do là nữ nhi gia tiếp khách, cửa sổ đương nhiên đóng kín, nhưng Ấm Ấm cô nương lúc này cũng nghe thấy huyên náo bên ngoài, thoáng sửng sốt, rất tự nhiên mà đi làm chuyện cùng kiểu với An Vô Kỵ, quay người đi đến cửa sổ.

Dung Khiêm tai mắt linh hơn xa An Vô Kỵ, giữa tiếng hỗn loạn đã nghe ra phương hướng gió mạnh kéo tới, không chút nghĩ ngợi đứng lên nắm cổ tay Ấm Ấm, kéo mạnh ra sau: “Cẩn thận, đừng qua…”

Còn chưa dứt lời, tiếng nổ rền vang, bên kia cả cửa sổ lẫn tường, hoàn toàn sụp xuống.

Ấm Ấm vừa lúc bị Dung Khiêm kéo lại, dựa lên người y, nàng lại là nữ tử thanh lâu, không hề để ý nam nữ đại phòng, trong lúc hoảng sợ không hiểu, lập tức sợ hãi kêu một tiếng ngả qua, hai tay túm gắt gao cánh tay Dung Khiêm, run giọng hỏi nhỏ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nàng dung nhan cực đẹp, kinh ý nhiều, thấp giọng hỏi như lê hoa đới vũ thế này, đủ khiến nam tử hào tình dâng lên, lập tức ôm chặt nàng, ưỡn ngực, tự phong là sứ giả hộ hoa.

Nhưng Dung Khiêm lúc này thật sự không thể chú ý nàng, vách tường trước mắt vừa hủy, vách ngăn bên cạnh cũng bị đánh vỡ, mỹ nữ trong lòng lại kinh hãi, đột nhiên thét lên, chọc vào tai y đau nhói.

Thanh Cô cách vách một bước xông qua, hô to: “Dung đại ca!”

Dung Khiêm vội đáp một tiếng: “Ta không sao. Chỉ là Tô tiểu thư bị hoảng sợ.”

Thanh Cô vốn định lập tức vọt tới bên cạnh Dung Khiêm, nhưng chợt thấy nữ tử tuyệt mỹ kia lấy tư thái thân mật như thế dựa vào lòng Dung Khiêm, lại ngây người ra, nhất thời chẳng biết có nên lại gần phá đám hay không.

Dung Khiêm trái lại rất muốn gỡ tiểu mỹ nhân nửa đeo dính trên người này xuống, tiếc rằng người ta một nữ nhi, bị khiếp sợ như thế, hiện tại toàn thân còn đang run rẩy, y cũng không thể nhẫn tâm mạo phạm mỹ nhân.

May mà y là một người thoải mái, nhất thời không thể buông người ta ra, cũng chẳng thèm để bụng. Quay đầu hai mắt chợt lạnh, nhìn ra bên ngoài, muốn nhìn rõ xem, đang yên đang lành, sao lại gây ra vở kịch náo nhiệt này.

Y vừa chú mục nhìn xuống phía dưới, bên tai bỗng nghe một tiếng ngựa hí chói tai, tự nhiên phải theo tiếng nhìn đi, sau đó ánh mắt khựng lại, rốt cuộc không thể động đậy.

Yên Lẫm!

Cho dù là Dung Khiêm cũng phải trợn mắt há mồm như thế.

Sớm biết gặp lại Yên Lẫm là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng thật sự không ngờ được, là sẽ tại thời điểm không thích đáng nhất này, với phương thức không thích đáng nhất như thế.

Vốn cho là mình chuẩn bị đủ, lại chủ động an bài gặp mặt, đâu ngờ được lại tự dưng đứng trong gian phòng không che không đậy này, trong lòng ôm một danh kỹ đẹp động kinh thành, ngây ngốc nhìn hài tử kia giục ngựa mà đến.

Dung Khiêm bối rối nhìn Yên Lẫm rảo bước đến dưới lầu, cố kiên trì đối diện với đệ tử không biết là phẫn nộ hay kích động này. Nhất thời chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, chẳng biết nên nói gì, làm gì?

Chuẩn bị tâm lý suốt thời gian dài như vậy, chuyện đến trước mắt mới phát hiện hoàn toàn không có mảy may tác dụng.

Ngần ấy câu nói, ngôn từ, chào hỏi đã nghĩ sẵn, lúc này cả một câu cũng chẳng nhớ nổi.

Y nơi này còn đang ngẩn người, Yên Lẫm đã quát to một tiếng, nhảy thẳng lên chỗ y.

Dung Khiêm tất nhiên biết Yên Lẫm sẽ không làm gì y, bất quá, Ấm Ấm đã sợ tới mức thân mình run rẩy, mười ngón thuôn thuôn, cơ hồ cắm hết vào thịt Dung Khiêm.

Việc này thì cũng thôi, vấn đề ở chỗ, bên cạnh còn đứng một Thanh Cô! Hơn nữa Thanh Cô lại nhìn rõ mồn một Yên Lẫm đứng dưới lầu, bộ dáng đáng sợ, hai quyền nắm chặt, hai mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi.

Người này sẽ gây bất lợi cho Dung đại ca?

Căn cứ trước mắt chứng kiến, Thanh Cô cực kỳ hợp lý mà cho ra một phán đoán bất cứ người đứng xem bình thường nào đều sẽ có.

Ý nghĩ này vừa ra, nàng nào còn dung được người dùng vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Dung đại ca như thế bổ lên?

Nàng chẳng nghĩ ngợi gì nhảy vọt lên trước, thò tay chế mạch môn của Yên Lẫm.

Thanh Cô một thò một chế này, nhìn như đơn giản, lại là một trong ba chiêu vạn năng Dung Khiêm dạy, có nội lực thâm hậu của nàng làm nền tảng, đơn giản trực tiếp, mau lẹ vô cùng. Chiêu này An Vô Kỵ đã gặp vô số lần mà còn chưa lần nào có thể tránh né thành công, huống chi là Yên Lẫm mất hồn mất vía?

Yên Lẫm không kịp một chiêu đã bị nàng chế chỗ yếu hại, sau đó chân khí trong cơ thể hoàn toàn bị chân lực mạnh mẽ của Thanh Cô áp đảo như bẻ cành khô. Kế tiếp Thanh Cô trở tay, trực tiếp quẳng Hoàng đế Đại Yên quốc y xuống đất!

Trong lúc điện quang hỏa thạch, một chuỗi biến hóa này, người thường chỉ cảm thấy mới chớp mắt một cái, đại nội thị vệ thân thủ mau lẹ cũng chỉ có vài người kịp nhún người tiếp ứng. Một tiếng “dừng tay” Dung Khiêm còn chưa quát xong, anh chủ Đại Yên quốc trẻ tuổi đã bị người ném xuống đất như một cái bao rách.

Thanh Cô tuy đã buông tay, kinh mạch toàn thân Yên Lẫm vẫn bị chân khí của Thanh Cô khống chế, căn bản không thể khống chế thân thể, chỉ có hai đại nội thị vệ kịp thò tay đón y, nhưng tay đều chấn động, bị khí kình cường đại của Thanh Cô xung kích, hoàn toàn không đón được thân thể Yên Lẫm, kèm cả họ, ba người nặng nề cắm xuống đất, bụi đất đầy đầu.

Cho đến lúc này, hai chữ “dừng tay” của Dung Khiêm mới vừa vặn nói xong. Trơ mắt nhìn thảm trạng của Yên Lẫm, sau đó không thể nề hà buông cánh tay vừa rồi còn che chở Ấm Ấm, bi thảm che mặt mình. Trời ơi, sự tình sao lại gây thành thế này, trời cao sao không giáng sét, đánh ngất y cho xong.

Y ở đây còn đang hối hận phiền não, đám đại nội cao thủ phía dưới lại chẳng người nào nghe lời y mà dừng tay.

Lúc này mọi người đều đã phản ứng lại, những người ở gần đều phẫn nộ hét lớn lao thẳng tới Thanh Cô. Mắt thấy Hoàng đế chịu nhục trước mặt họ, mọi người đều khẩn cấp muốn dùng máu nữ nhân này để rửa sạch nỗi nhục.

Nếu là một mình đối mặt với cục diện kiểu này, Thanh Cô chỉ sợ sớm bị dọa phải lùi lại không ngừng. Nhưng vừa nghĩ đến phía sau có Dung đại ca phải bảo vệ, nàng lập tức dâng trào dũng khí, mười mấy người bay vọt bức đến, nàng lại chẳng thèm nhìn một cái, sải một bước, chưởng liền đánh tới Yên Lẫm.

Đây cũng là kinh nghiệm có được sau vô số lần đại chiến với An Vô Kỵ, tấn công chỗ địch tất cứu, vĩnh viễn là phòng thủ tốt nhất hữu hiệu nhất.

Quả nhiên, mười mấy thân ảnh bổ đến nhao nhao chuyển hướng, tất cả mọi người luống cuống tay chân, bảo vệ Yên Lẫm ở chính giữa. Bốn phương tám hướng còn có mấy chục người xông đến, tầng tầng tăng cường bao vây.

Bổn sự của Thanh Cô mọi người đều đã nhìn thấy, mắt thấy nàng một lòng công kích Hoàng đế ngay cả an nguy bản thân cũng không để ý, mọi người lập tức sợ đến lạnh tim, ngay lập tức bảo đảm Yên Lẫm vô sự.

Lúc này Yên Lẫm còn toàn thân đau nhức, tay chân nhũn ra, vùng vẫy muốn đứng dậy, bên cạnh nhanh chóng phân vài người đến đỡ y.

Mà Sử Tịnh Viên lúc này cũng phục hồi tinh thần, quát lớn một tiếng: “Dừng tay.”

Lời Dung Khiêm nói không ai nghe, Sử Tịnh Viên phân phó lại thật sự chẳng ai dám không cho là gì. Vừa vặn lúc này mọi người cũng đang giằng co với Thanh Cô, nhất thời không dám tùy tiện ra tay, gặp dịp theo tiếng nghe lệnh xuống đài.

Một gã tiểu thống lĩnh trong đó đã quát to ra tiếng: “Ngươi là kẻ nào, cả gan làm hại công tử nhà ta?”

Thanh Cô giận dữ trừng họ: “Các ngươi lại là kẻ nào, Dung đại ca đang tương thân ở đây, các ngươi phải chạy đến quấy rối!”

Tương thân?

Sử Tịnh Viên đang xuống ngựa, lúc này trực tiếp trượt khỏi ngựa. Yên Lẫm vừa mới đứng lên chợt lỡ bước, nếu không phải bên cạnh có một đống người đỡ, dám chắc sẽ tiếp xúc thân mật với đá phiến lần nữa.

Hai người đồng thời ngẩng đầu, lăng lăng trừng trên lầu, lần này, rốt cuộc chú ý tới mỹ nữ thân thân thiết thiết, rúc vào lòng Dung Khiêm, đến bây giờ còn bám chết tay y không chịu buông kia.

Việc này…

Tương thân…

Trời ơi, đất ơi…

Dung Khiêm tương thân?

Dung Khiêm cần tương thân?

Dung Khiêm sẽ tương thân?

Nhìn hai người phía dưới dáng điệu như thể sắp rớt cằm xuống đất, Dung Khiêm hung tợn nghiến răng, An Vô Kỵ, ta phải rút gân ngươi, lột da ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.