CHƯƠNG 125 QUYỂN 3: SAO CÓ THỂ LƯỠNG TOÀN
Bốn mắt nhìn nhau.
…
Không phát sinh gì hết.
Địch Cửu chỉ nhàn nhạt nhìn Phó Hán Khanh một cái, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, giống như đối phương chỉ là một người xa lạ.
Phó Hán Khanh tốt xấu còn gật đầu, cười cười chào hỏi: “Ừm, việc đó… Đã lâu không gặp…”
Y nói chuyện, ánh mắt lại không dám dừng trên người Địch Cửu, hơi mất tự nhiên nhìn quanh mọi nơi, thấy thảm trạng bốn phía liền kêu lên, giậm châm chạy đến Bích Lạc trước, lập tức đỡ nàng dậy: “Thế nào, không việc gì chứ?”
Bích Lạc bị y vụng về di chuyển khiến kiếm thương trên ngực đau buốt, trong lòng không sợ còn mừng, biết tác dụng của thuốc tê đang dần dần tiêu tan, lại vẫn trợn mắt trừng y: “Ngươi hồ đồ gì? Ta không sao, chỉ trúng thuốc tê.”
“Thuốc tê?” Phó Hán Khanh nhìn quanh bốn phía: “Ai làm? Ta đi tìm thuốc giải!”
Mọi người đều khí tuyệt.
Gân xanh trên trán Bích Lạc cũng sắp lồi ra, trời ơi, ngươi nhất thiết đừng nói cho người khác biết, ngươi còn từng theo ta học dược lý mấy ngày, sư phụ ta đây không còn mặt mũi gặp người! “Ngươi khi nào từng nghe nói thuốc tê cần giải dược? Chờ dược tính qua, tự nhiên khỏi. Ngươi đừng đụng loạn, ta bị thương không nặng, dược tính qua, ta sẽ tự mình xử lý được.”
Phó Hán Khanh thở phào một hơi: “Nhưng mà người khác thì sao, khói độc vừa rồi bay khắp nơi đều có…”
Bích Lạc khẽ phân phó, Phó Hán Khanh ngoan ngoãn tìm thuốc giải từ trong một xâu hà bao đeo bên hông nàng.
Bích Lạc nhìn bộ dáng lúng ta lúng túng của y, cười nhẹ: “Cẩn thận một chút, lấy sai độc dược sẽ là tai nạn chết người đó.”
Phó Hán Khanh cười khan đôi tiếng, được giải dược liền chạy đi phân phát mọi nơi, một người một viên ngoại trừ Địch Cửu. Dược nhét xong, lại lập tức chạy đến Dao Quang.
Cho dù y không có kinh nghiệm, vừa nhìn cũng nhìn ra Dao Quang bị thương nặng nhất. Nhưng đứng bên cạnh nàng, lại luống cuống chân tay. Y vẫn hơi tự mình biết mình, sợ tay mình không biết nặng nhẹ, ngược lại hỏng việc, trong lòng hoang mang: “Bích Lạc, ta nên làm gì đây?”
Địch Nhất nhìn mà đau đầu, tiến lên một phen kéo y ra: “Để ta.”
Y đã chịu tiếp nhận, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Cái mạng nhỏ của Dao Quang, lúc này xem như đã giữ được.
Địch Nhất từng nhận huấn luyện chuyên môn xử lý thương thế, chỉ thản nhiên nhìn vài cái, tùy ý vỗ mấy chỗ yếu hại, lại cẩn thận độ chút nội lực thoáng chuyển trong cơ thể Dao Quang, trong lòng liền rõ ràng cả tình hình bị thương. Không chút hoang mang, trước đi đến bên cạnh Bích Lạc, khẽ nói rõ tình huống với nàng. Sau đó lại dưới sự chỉ điểm của chuyên gia Bích Lạc này, cầm dược vật đi xử lý cho Dao Quang.
Phó Hán Khanh lúc này mới rảnh tay, từ Tiêu Thương bắt đầu băng bó vết thương cho mọi người. Tuy nói tay chân chẳng phải linh hoạt, thường khiến người đau đến nhe răng ngoác miệng, may mà đều không phải thương thế nghiêm trọng, mọi người cũng có thể nhịn được. Chờ ngoại thương băng bó xong, Phó Hán Khanh mới đi đến giữa Tiêu Thương và Địch Tam, hai bên đều ra một chưởng, nhẹ nhàng đặt trên ngực họ, nội lực mềm mại nhả ra, giúp họ mau chóng chữa thương.
Địch Tam trái lại không hề nghĩ lung tung, chỉ lo nhắm mắt cùng ngầm vận nội lực theo.
Tiêu Thương lại tự kinh nghi trong lòng, Phó Hán Khanh trước kia từng nhiều lần nói, nội lực của y tuy mạnh nhưng không biết vận dụng, lực độ không thể nắm chắc, chừng mực không biết đắn đo, cực dễ mất khống chế đả thương người, vậy nên chưa bao giờ dám tùy tiện chữa thương cho ai.
Hiện tại, sao y có thể khống chế nội lực xe nhẹ đường quen, điều khiển dễ dàng như thế?
“A Hán…” Y mới mở miệng, lại cảm thấy trước mặt người ngoài Địch Tam này, hỏi ra không ổn, lâm thời sửa lời: “Sao ngươi biết Địch Tam vừa rồi giúp chúng ta đối phó Địch Cửu?”
Phó Hán Khanh sửng sốt: “Địch Tam vừa rồi giúp các ngươi?”
Tiêu Thương chán nản, hóa ra tên này mặc kệ Trương Tam Lý Tứ, gặp ai cũng trị! Bất quá… đây thật sự là chuyện y sẽ làm!
“Địch Tam tự cảm thấy từng chịu ơn của ngươi, bất bình thay ngươi, mới mạo hiểm ẩn phục bên cạnh Địch Cửu, muốn tìm cơ hội báo thù cho ngươi. Vừa rồi may mà y ra tay, nếu không chúng ta hiện tại đã bị nữ nhân Dạ Xoa ác độc đó hại chết hết rồi.” Câu này y cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Phó Hán Khanh cả kinh trợn tròn mắt, cúi đầu nhìn Địch Tam, nhất thời không nói nên lời.
Mình có ơn với y sao?
Y nỗ lực hồi tưởng một chút, chẳng dễ dàng gì mới nhớ ra, a, là việc đó sao… việc đó, tính là ơn à?
Thì ra, từng chịu ơn, thật sự có người sẽ khắc ghi không quên, mà không phải trở mặt hại nhau sao?
Thì ra, cũng có người sẽ dùng tính mạng báo đáp y, mà không phải trái lại muốn đòi tính mạng y sao?
Mọi việc của những kiếp trước, mồn một trước mắt. Ngần ấy người nói thân nói ái, nói đối xử tốt với ngươi, sau đó các loại hãm hại phản bội không sót một thứ. Kiếp này lại trong lúc không chú ý, có người thậm chí không thể tính là bằng hữu, không thể nói đến giao tình, chỉ bởi vì bất bình cho y, liền liều sinh mạng thay y.
Y chỉ lo nhìn Địch Tam ngẩn người, nhất thời trong lòng kinh ngạc quá đỗi, lại không thể suy nghĩ, không có sức nói chuyện.
Địch Nhất bên cạnh đang trị liệu cho Dao Quang nghe vậy thoạt đầu ngẩn ra, kế đó trong lòng liền sáng tỏ, rất nhiều chuyện không nghĩ ra lập tức sáng tỏ thông suốt, giữa mi vũ cũng rộng rãi rất nhiều. Nhịn không được quay đầu cười nhìn Địch Tam một cái: “Thì ra là như vậy, ngươi không sớm nói rõ với ta, không dưng hại ta bực bội.”
Địch Tam đang bị ánh mắt Phó Hán Khanh nhìn đến ngứa ngáy, nghe lời này vội vàng nói: “Ta làm như vậy là bởi vì ta vui lòng, liên quan gì đến y?”
Địch Nhất bật cười: “Ngươi cứ tiếp tục học con vịt đi…”
—
Địch Cửu dựa cây mà đứng, không hề nôn nóng, tâm tình bình tĩnh dị thường.
Im lặng nhìn con heo lười không gì sánh bằng trong ký ức kia vội trước vội sau, bôn ba không ngừng.
Máu một mực nhỏ xuống, y lại chưa từng phát hiện, cũng không cảm thấy đau đớn toàn thân.
Người kia, ngốc nghếch nhìn đông ngó tây, chỉ sợ bỏ sót bất cứ một người trọng thương nào, lại chỉ độc không ngẩng đầu nhìn y một lần.
Người kia, trị liệu băng bó cho mọi người, chỉ độc tránh né y.
Địch Cửu im lặng nghe những người đó náo nhiệt.
Họ dặn dò nhau, thản nhiên nói cười, mạnh miệng tranh chấp, hỏi thương thế… Mà y, cô độc, kiêu ngạo, kiên trì đứng ở chỗ này, bình tĩnh thần kỳ mà chờ đợi.
Khi Tiêu Thương rốt cuộc nhảy dựng lên, bức đến y, y thậm chí có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, sau một khắc, Phó Hán Khanh liền giang hai tay thành hình chữ đại ngăn y ở phía sau, đối mặt với Tiêu Thương, rất đỗi xấu hổ, nhưng tuyệt không chịu dao động: “Xin lỗi, ta không thể để ngươi giết y.”
Tiêu Thương giận dữ nhìn y: “Ngươi nói cái gì?”
“Xin lỗi, với ta mà nói, y là người rất quan trọng.”
“Đúng vậy, y bán ngươi không nói còn cho ngươi một kiếm, quả là ‘quan trọng’ mà.” Tiêu Thương tức giận mắng.
Phó Hán Khanh thanh âm thấp xuống: “Ta biết ngươi rất giận, nhưng mà, nhưng mà… Các ngươi và y, với ta đều là rất quan trọng. Ta không thể để bất cứ ai trong các ngươi có việc, ta, ta…”
Y nơi này lắp bắp không nói rõ, Tiêu Thương vừa tức vừa giận: “Ngươi làm sao có thể như vậy, kẻ phản đồ này, đã giết bao nhiêu đệ tử giáo ta…”
“Làm sao không thể như vậy? Phản bội Tu La giáo thì thế nào? Mặc kệ y có phải là vì dã tâm của y, chỉ nhìn điểm phản xuất Ma giáo này, ta không cảm thấy y có gì sai, ngược lại rất bội phục y, đủ đảm sắc, đủ quyết đoán! Tu La giáo đã làm gì cho y, đáng để y trung tâm phục vụ quên mình? Về phần giết bao nhiêu người? Hừ, Tu La giáo các ngươi giết thủ hạ của y thì ít chắc? Hơn nữa, nếu không phải các ngươi cứ một mực đuổi theo không buông, nhất định phải xử phạt phản đồ, y tội gì gắng gượng liều mạng với các ngươi. Thật sự tính ra, đệ tử Tu La hôm nay chết, đại bộ phận cũng là bị Minh quân của Dạ Xoa giết, các ngươi nội bộ trở mặt, muốn báo thù thì tìm nữ nhân kia đi, tìm y làm gì? Nói cho cùng, các ngươi đều là vì quyền thế vì danh lợi vì thể diện vì giáo quy, mặc kệ ngươi chết ta sống, đều là đáng kiếp, còn có thể tính ra đúng sai?”
Có thể phản bác trôi chảy như vậy, đương nhiên không thể là Phó Hán Khanh.
Tiêu Thương nghe tiếng quay đầu, nhìn Địch Tam hằm hằm: “Vừa nãy ngươi không phải cũng liều mạng muốn giết y? Bây giờ lại thừa lời quái gì!”
“Hừ, ta muốn giết y, là ta nhìn không vừa mắt việc y mưu hại giáo chủ. Nhưng bản thân Phó giáo chủ không ghi hận y, không muốn y chết, đó là quyền tự do của Phó giáo chủ, việc này có gì không đúng?” Địch Tam tự cảm thấy thương thế cũng tốt lên rất nhiều, nhàn nhã đứng dậy, bày ra tư thế khiêu khích: “Không phục, đến đây, đánh nhau đi, xem ai sợ ai?”
Tiêu Thương nào phải người tốt tính, vừa định đáp một tiếng: “Đánh thì đánh.” Liền thấy bóng người chợt lướt, Địch Nhất cũng ngăn trước mặt y, trầm giọng nói: “Không cần nói thêm nữa. A Hán, ngươi dẫn y đi trước.”
Phó Hán Khanh “A” một tiếng, chần chừ một chút lại nói: “Các ngươi đừng đánh nhau nha.”
“Ngươi yên tâm, không đánh đâu. Ngươi còn không đi, muốn chờ thuốc tê của Bích Lạc lui rồi lại cùng nhau rầy rà ngươi?”
So với Phó Hán Khanh, Địch Nhất lại quyết đoán kịp thời hơn. Tu La chư vương nào phải Chúa dựa vào nói nhân tình giảng đạo lý là có thể cảm động, cho dù ngoài mặt đáp ứng ngươi không giết người, sau lưng cũng có thể nghĩ ra vô số cách hạ thủ trong tối. Biện pháp an toàn duy nhất chính là để y dẫn người đi, chuồn là tốt nhất.
Tiêu Thương lập tức đổi sắc: “Không được!”
Đến cả Dao Quang trọng thương cũng nhịn không được muốn gượng nhổm dậy: “A Hán! Ngươi đừng hồ đồ.”
Bích Lạc không thể có động tác, nhưng cũng cao giọng kêu lên: “A Hán, người này tâm tính hổ lang, ngươi…”
Địch Nhất trầm giọng quát: “Các ngươi không thể thông cảm cho y một chút sao? Với những khổ nạn Địch Cửu từng chịu mà nói, y phản bội Tu La giáo, đối địch với Tu La giáo, vốn là theo lý nên làm, không thể coi là lỗi. Y đâm A Hán một kiếm, bản thân A Hán không muốn truy cứu, các ngươi tội gì bám chặt không buông. Trận chiến hôm nay, đã thấy thần uy của A Hán, ngươi cho là còn mấy người chịu đi theo y. Mà cả kho báu năm đó, mấy năm nay vì kiến lập cơ nghiệp, vì làm giả kho báu mai phục trên Lạc Phượng lĩnh, chỉ sợ y cũng dùng hết toàn bộ, hiện tại y chẳng còn gì nữa, sao các ngươi vẫn không thể buông tha!”
Địch Cửu vẫn lẳng lặng dựa cây mà đứng, giống như nội dung mọi người thảo luận hoàn toàn không chút liên quan với sinh tử của y.
Từ góc độ của y, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng Phó Hán Khanh thẳng tắp cùng đôi tay hơi cứng đờ đang giang rộng bảo vệ y kia.
Được người lấy đức báo oán như vậy, trong lòng lại không tìm thấy một chút áy náy hoặc hối hận.
Trước nay nhận đại ân quá lâu lại thành thù, huống chi còn là tuyệt nhiên cứu giúp sau khi đã phụ sinh tử thế này, ân nghĩa này nếu thật sự gánh, là nợ là phụ hay là khổ nạn, sâu như bể. Trong lòng lạnh ngắt, không có vui mừng, không có khuây khỏa. Chỉ lãnh đạm nhìn, chờ, mặc cho sinh mệnh phiêu dao trên vách núi.
Sau đó, nghe thấy Địch Nhất nghĩa chính từ ngôn phản bác chư vương như vậy, mỗi một câu dường như đều đang giải vây cho y, tìm lý do giúp y. Song rõ ràng đó là một cây đao, chậm rãi khuấy trong lòng y.
Đúng vậy, chẳng còn gì cả. Thất bại buồn cười biết mấy. Càng buồn cười chính là, y còn không thể không đặt thất bại của y trong mâm, ở nơi này phơi bày cho họ xem, cho địch nhân lý do khoan thứ.
Song khiến người khó mà chịu được nhất, lại là lời nói theo sau của Địch Tam.
“Tội gì bức người quá đáng, dù sao y cũng không sống được bao lâu nữa.”
“Ngươi nói cái gì?” Phó Hán Khanh rốt cuộc buột miệng hỏi.
“Người này những việc trái lương tâm làm nhiều, mỗi tối không thể ngủ yên. Vậy còn có thể trông mong sống lâu trăm tuổi sao?”
Với Địch Tam, có lẽ chỉ là một lời thuận miệng không lưu tâm, có lẽ chỉ muốn dùng sự bi khổ của y đổi lấy sự thương hại của người khác.
Với Địch Cửu, lại là xé toang vết thương y không thể lộ ra nhất, trần trụi bày ra cho tất cả kẻ thù.
Nhưng y không thể động đậy, bất cứ một động tác rất nhỏ nào, đều sẽ khiến y không thể đứng thẳng được nữa. Nếu không y đã sớm trở tay một chưởng đánh chết mình rồi!
Y cũng không thể nói chuyện, vừa mở miệng là máu tươi sẽ nôn ra vĩnh viễn không ngừng. Nếu không y ắt sẽ tận lực chọc giận mỗi một người tiến lên lấy mạng y!
Vì thế, y chỉ có thể như vậy, cứng ngắc, tiếp tục đứng thẳng, chờ đợi, nhẫn nại. Làm trò cười cho người.
Chỉ là, giờ khắc này, khớp hàm cắn rất chặt rất chặt. Máu tươi trong bụng nuốt về được, huyết sắc giữa kẽ răng cuối cùng lại chầm chậm tràn ra từ bên môi.
Y cứ thế chờ đợi, đợi tiết mục càng khó kham hơn trình diễn.
Đồ đần kia sẽ làm gì? Kế tiếp người kia phải chăng định quay người, làm thánh nhân, không nhớ tội cũ mà nhào lên mình y. Dùng ánh mắt đại từ đại bi lại thắm thiết khoan dung kia nhìn y, than lạnh hỏi ấm, quan tâm tình hình thân thể y, lo lắng sự an toàn của tính mạng y?
Ông trời, đó đúng thật là ác mộng đáng sợ nhất trên đời này. Đại trượng phu, há có thể bị người thương xót? Thế nhưng y hiện tại, không có năng lực cự tuyệt người ta không nhớ tội cũ, cao cao tại thượng mà thương hại quan tâm.
Song, ra ngoài dự kiến của y, Phó Hán Khanh không hề.
Sau khi nghe Địch Tam nói, y chỉ trầm mặc một lúc, liền bình tĩnh nói: “Vô luận thế nào, ta nhất định phải cứu y, có lẽ các ngươi sẽ rất giận ta, nhưng ta hy vọng các ngươi tin tưởng, nếu các ngươi gặp nạn, bất kể đắc tội là ai, ta cũng nhất định sẽ cứu. Ta là một kẻ ngốc, ta lập trường không kiên định, ta không tận trách nhiệm của giáo chủ, nhưng mà ta quả thật muốn bảo vệ tốt mỗi một người từng tốt với ta.”
Địch Cửu cảm thấy mắt bắt đầu sung huyết chua chát, chầm chậm nhắm mắt, phải không? Thì ra, kỳ thật, y cũng tính là người từng đối tốt với người kia à?
Trong lòng cô đơn cười cười, nghe thanh âm quen thuộc kia tiếp tục nói: “Ta không phải là một tình nhân tốt, ta không biết nên như thế nào mới có thể thông cảm tâm tư của người khác. Ta cũng không phải một giáo chủ tốt, ta không có năng lực hóa giải oán hận của rất nhiều người với Tu La giáo. Ta không chú ý xử lý phân tranh mâu thuẫn trong giáo, bấy giờ mới khiến lòng người ly tán, mới có huyết chiến hôm nay. Hiện tại, ta chỉ muốn bảo hộ người ta coi trọng. Vô luận các ngươi có lý giải hay không, ta nhất định phải làm như vậy. Ta cam đoan, ta đưa y đến nơi an toàn rồi sẽ trở lại, đến lúc đó, muốn đánh muốn mắng đều tùy các ngươi, có được không?”
Một chuỗi dài như thế, người nọ nói ra cư nhiên không ngừng ngắt một lần, ngữ khí cư nhiên lưu loát ôn hòa, bình tĩnh lạ thường. Địch Cửu nghe, cũng chẳng biết trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc rốt cuộc là vì cớ gì, đang lúc mê loạn, chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng, sau đó kình phong gào thét bên tai, thoáng ngẩn người mở mắt, đã bị Phó Hán Khanh cõng trên lưng, chạy không biết bao xa.
—
Ôm người yêu bị thương, phiêu nhiên đi theo gió, là chuyện mà tất cả các nhân vật anh hùng trong truyền kỳ cố sự nhất định sẽ trải qua.
Nhưng Phó Hán Khanh cảm thấy, hai tay ôm lơ lửng một người, còn phải chạy rất nhanh, kỹ thuật này yêu cầu cao quá, cõng ổn định trên lưng vẫn tiện hơn. Cứ như vậy, bởi vì vóc dáng Địch Cửu cao lớn hơn y một chút, cõng vẫn cảm thấy thập phần cật lực.
Phó Hán Khanh khinh công tuy tốt, quả thật chưa từng có kinh nghiệm cõng người chạy trốn, huống chi Địch Cửu nội thương cực kỳ nghiêm trọng, ngay cả tâm mạch chân nguyên cũng đã bị tổn, Phó Hán Khanh vừa cõng y chạy, còn vừa độ nội lực cho y, thật sự có phần không lo được. Đừng nói dáng người phiêu dật tiêu sái, vài bận suýt nữa trượt ngã mới là thật.
Cũng coi như ông trời có mắt, đang lúc hoảng loạn, lại nghe thấy phía trước vó ngựa vang gấp, một đạo gió lốc màu đen nháy mắt đến trước mặt.
Phó Hán Khanh gọi khẽ một tiếng: “Truy Phong!”
Truy Phong là tọa kỵ của Địch Cửu, theo y nhiều năm, cực thần tuấn và có linh tính. Cho dù là người lãnh khốc như Địch Cửu, đối với bảo mã này cũng có lòng yêu quý.
Trận này sinh tử chưa biết, cho nên, trước khi lên núi, y liền thả ngựa.
Ai ngờ thần mã có linh, không chịu rời núi quá xa, cứ quanh quẩn trong vài dặm, khi Phó Hán Khanh quát lớn, Truy Phong vì cách khá xa, chưa từng bị thương, lại do cảm thấy thanh âm kia quen thuộc, liền phóng về bên này.
Năm đó Phó Hán Khanh và Địch Cửu từng vô cùng thân cận, Truy Phong tất nhiên nhận được y, thấy y liền chạy đến trước mặt, hí mừng không dứt, tai tóc cạ nhau, khá là thân thiết.
Phó Hán Khanh kinh ngạc hỏi: “Truy Phong, mày còn nhận được tao?”
Truy Phong chỉ hí, liên tục dùng đầu cọ cọ xiêm y Phó Hán Khanh, lại có phần thân thiết cạ cạ Địch Cửu.
Cho dù là loại người tình cảm trì độn như Phó Hán Khanh, cũng không khỏi hơi sụt sùi.
Phó Hán Khanh cõng Địch Cửu nháy mắt đã chạy không thấy bóng dáng, Tiêu Thương muốn đuổi theo lại bị Địch Nhất và Địch Tam ngăn cản, chỉ đành trợn mắt nhìn hai người.
Địch Nhất thấy Tiêu Thương hiện tại chạy được nhảy được, mấy đệ tử Tu La giáo khác cũng khôi phục rất nhiều, đoán đám Lăng Tiêu kia cũng sắp chạy tới, tất nhiên là không chịu ở lại đây làm nơi trút giận cho mọi người nữa. Lúc này nhàn nhạt cười cười: “Không phải y nói chờ đưa người đi xong sẽ trở lại sao? Đến lúc đó tùy các ngươi muốn đánh muốn mắng không cần dùng ta nổi giận vô ích. Nơi này không còn chuyện gì của ta nữa.” Y ôm quyền: “Sau này còn gặp lại.” Kéo Địch Tam quay người đi thẳng.
Địch Tam tự nhiên không có hứng thú xen lẫn cùng đám người Tu La giáo, lập tức theo y rời khỏi.
Địch Tam tuy không quay đầu, nhưng cũng có thể tưởng tượng sắc mặt Tiêu Thương phía sau trừng ba người khó coi cỡ nào, tâm tình liền khoái trá cực kỳ, rồi lại vẫn hơi lo lắng, nhẹ giọng hỏi: “Phó giáo chủ trở về sợ là phải bị họ làm khó.”
“Không sợ.” Địch Nhất mỉm cười: “Y sau khi đưa Địch Cửu đến nơi an toàn, sẽ đến chỗ ước hẹn hội hợp với ta trước, đến lúc đó ta lại chậm rãi nghĩ cách để đám gia hỏa này tiêu cơn tức. Thật cương lên, cùng lắm thì không làm nữa. Theo tính tình của y, vốn đã thật sự không nên làm giáo chủ gì đó.”
Mắt Địch Tam sáng rỡ: “Các ngươi gặp nhau ở đâu?”
“Chúng ta dọc đường chạy đến bên này, trên đường từng gặp một ngọn núi cực cao, chân núi vừa vặn có một quán rượu nhỏ, lúc ấy cũng không ngừng, y liền chỉ bên đó, dặn dò ta, chờ khi y cứu Địch Cửu đi, ta giúp y giữ chân những người khác, sau đó sẽ hội hợp ở bên kia.” Địch Nhất mỉm cười: “Ngươi và ta cùng chờ y, thấy thế nào?”