Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 401: Chương 401: Tám Lạng Nửa Cân




CHƯƠNG 60: TÁM LẠNG NỬA CÂN

“Dung Khiêm!” Phương Khinh Trần đã không còn gọi y là “Tiểu Dung”. “Chuyện của ta, không nhọc ngươi hỏi đến, loại ma quỷ ta đây, cũng không cần loại thánh nhân ngươi đến cảm hóa.” Thanh âm lạnh băng của Phương Khinh Trần, đổi lấy nụ cười của Dung Khiêm: “Cùng lý, chuyện của ta, cũng không nhọc ngươi hỏi đến. Nhân sinh của ta, cũng không cần ngươi đến quyết định thay ta.”

Sâu trong óc bỗng nhiên tĩnh như nước lặng, tất cả tư duy kêu gào đòi thả ra, đều chỉ có thể đụng phải thành lũy lạnh băng.

Phương Khinh Trần dưới sự giận dữ, chào cũng không thèm, đã đơn phương gián đoạn liên hệ lần này.

Dung Khiêm cười khổ. Nói Khinh Trần, bản thân y lại có thể tốt đi đâu. Một dùng thủ đoạn vô lại đối mặt chất vấn, một dùng cách vạch sẹo của người để vãn hồi liệt thế. Khinh Trần lợi dụng Yên Lẫm để kích thích y đối mặt với tâm ý chân chính của mình, mà y làm sao không phải muốn dùng Sở Nhược Hồng để nhắc nhở sai lầm của Khinh Trần.

Đều là vì tốt cho đối phương, nhưng lại đều không muốn nhận ý tốt của đối phương. Hai người họ, thật là tám lạng nửa cân.

Đưa tay vỗ vỗ cái trán đang ẩn ẩn đau, y thở dài thườn thượt một tiếng.



Ngoài Cam Ninh điện, trong ngự hoa viên. Một gốc đại thụ, rễ sâu lá tốt.

Sâu trong đám cành lá, Phương Khinh Trần vẻ mặt lạnh băng.

Sở Nhược Hồng chưa từng gặp lại y, không phải là y chưa từng gặp lại Sở Nhược Hồng. Y luôn sẽ nhịn không được lén lút đến, nhịn không được lặng lẽ nhìn hắn hai ba cái, lại nhịn không được sẽ im ắng rời đi.

Trong hoàng cung y có thể tự do ra vào, người Sở và người Tần đều không dám rình hành tung của y. Bản thân y khinh công và thuật ẩn nấp lại cao minh. Cho nên, vậy mà không có bất cứ ai phát hiện, y đang yên lặng quan tâm Sở Nhược Hồng như vậy.

Đến cả Triệu Vong Trần cũng không biết chuyện.

Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh dương tươi đẹp, bóng cây lòa xòa.

Triệu Vong Trần cẩn thận dẫn dắt Sở Nhược Hồng bởi đã tiếp xúc một thời gian dài, dần dần không còn bài xích gã nữa, ra khỏi điện vũ đi phơi nắng.

Đám Lý Đắc Ý mấy thái giám cũng hớn hở theo bên cạnh hầu hạ.

Phương Khinh Trần không thích có quá nhiều người nhìn thấy tình trạng điên khùng của Sở Nhược Hồng, sớm đã hạ lệnh, người hầu hạ bên cạnh Sở Nhược Hồng không cần nhiều, những cung nhân phụ trách quét tước khác không gọi thì không cần tiếp cận.

Cho nên, vừa thấy thái thượng hoàng ra vườn, cung nhân trong lâm viên đã sớm tản hết.

Trong hoa viên rộng lớn, cả Sở Nhược Hồng trong đó, cũng bất quá sáu người.

Người đi chim về. Trong yên tĩnh, là tiếng gió xào xạc, là hoa tươi đang nở rộ thứ mùi hương hơi khô hanh, là chim chóc sâu bọ hót véo von, còn có… một tiếng cười ngẫu nhiên của một người điên.

Cho dù Sở Nhược Hồng đang bị điên, ánh dương ấm áp chiếu lên người, cũng có cảm giác thoải mái. Gió mát lướt qua bên cạnh cũng mang theo mùi hoa cỏ thơm mát. Hắn ôm bạch cốt, tự nhiên cũng phải cao hứng.

Mà Phương Khinh Trần, ở ngay bên cạnh lẳng lặng nhìn. Nhìn hắn lộ ra nụ cười ngây ngốc với mọi người bên cạnh.

Lần này, bởi vì thông tấn của Tiểu Lâu bỗng nhiên nối đến, cho nên y không thể động đậy, không thể đi.

“Khinh Trần, cậu chơi trò gì không được, lại phải chơi tiểu hài chết tiệt Tiểu Dung nuôi kia? Tiểu Dung cho dù là con gà mái già ngu dốt, bảo vệ gà con, bộ dáng hung hãn đó cũng có thể liều mạng với diều hâu, cậu không phải tự tìm phiền toái sao?” Thanh âm tựa tiếu phi tiếu của Trương Mẫn Hân vang lên.

Phương Khinh Trần có thể cắt đứt liên lạc với Tiểu Dung, nhưng không thể gián đoạn liên lạc cùng Tiểu Lâu. Trong lòng y đang không thoải mái, nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Tiểu Dung không phải không quản chuyện của tiểu tử kia nữa sao?”

“Lời này con nít ba tuổi còn chẳng tin, cậu tin thật hả? Ê, cậu rốt cuộc làm trò quỷ gì đó?”

Phương Khinh Trần hừ một tiếng, lười để ý. Xin lỗi, y đã không thống khoái, ai cũng đừng hòng thống khoái. Dựa vào đâu mà y ở nơi này lăng lăng nhìn người nọ điên cuồng phải thúc thủ vô sách, Tiểu Dung lại có thể an an tâm tâm hưởng thụ thái bình, cao cao hứng hứng nhìn hài tử mình dạy thành tài làm một đời anh chủ.

Y đúng là cố ý muốn giả vô lại chọc Tiểu Dung nổi trận lôi đình. Nhưng y tuyệt không định khống chế cảm xúc của mình.

Lãnh nhãn nhìn người điên khùng lại không tự biết điên khùng dưới tàng cây kia, nhìn hắn mù mờ không cảm giác mà cười, nhìn người chung quanh đang khúm núm vỗ về hắn, nói với hắn những lời hắn không hiểu cũng sẽ không minh bạch đó, nhìn vẻ tươi cười tuyệt đối không phải xuất phát từ chân tâm chất trên mặt những người đó, nghe Tiểu Dung nổi trận lôi đình chỉ trích, y không định khống chế cảm xúc của mình.

Không, y tuyệt đối không phải là không khống chế được. Y chỉ không định khống chế một bụng tà hỏa này.

Y tuyệt đối không phải không khống chế được.



“Dung đại ca, huynh sao vậy?” Thanh âm quen thuộc vang bên tai, lại là Thanh Cô nghe An Vô Kỵ kêu, vội vàng từ trà lâu chạy về gấp, vừa vào cửa đã thấy Dung Khiêm vỗ vỗ đầu, vô lực ngồi dựa trên ghế, trong lòng kinh hoàng, vội vàng lao đến.

Dung Khiêm vội buông tay cười nói: “Không sao, ta chỉ đang chuyên tâm nghĩ chuyện chúng ta mở rộng trà lâu, có phần nhập thần.”

Thanh Cô khó hiểu nhìn y: “Mở rộng?”

“Đúng vậy, mở rộng trà lâu kia, cất cái du lạc thành gì đó thật là to, không cần xa hoa, càng đơn giản có phong vị nông gia càng tốt. Tìm nữ nhi nông gia, váy vải áo hoa đến tiếp đãi khách, dùng trà nông gia, làm đồ ăn nông gia, tổ chức cho mọi người làm việc nông gia. Những tên lắm tiền đến mức chẳng biết ném đâu ở trong thành đó, sơn trân hải vị ăn nhiều, gấm vóc lụa là mặc nhiều, tự sẽ tiêu tiền để ăn cơm rau dưa của chúng ta, tiêu tiền cầu chúng ta dẫn y đi cày cấy gánh nước. Ở trong thành cũng đồng thời mở một gian trà lâu, quan to quý nhân cũng vậy, dân lao động cũng thế, đều là khách của chúng ta, chờ về sau việc làm ăn lớn mạnh rồi, lại mở rộng ra. Mục tiêu là làm cho toàn Yên thậm chí toàn thiên hạ đều có sinh ý của chúng ta, đợi khi muội phú khả địch quốc, khiến đám nam nhân bốn quê tám trấn không có mắt này cùng nhau khóc đứt ruột đi.” Dung Khiêm càng nghĩ càng khoái hoạt, bất giác mặt mày hớn hở.

Thanh Cô nghe mà hai mắt đăm đăm, rất nhiều lời hoàn toàn không hiểu, chỉ mang máng hiểu được, là phải mở rộng việc buôn bán, làm rầm rộ một phen: “Việc này, chúng ta… hình như… không có nhiều tiền như vậy…”

Dung Khiêm mỉm cười: “Thủ hạ của Phong đại nhân đã ức hiếp muội, dù sao cũng nên cho chút phí an ủi chứ.”

Thanh Cô còn đang choáng váng đầu óc, An Vô Kỵ đã lặng lẽ ở phía sau thay Phong Trường Thanh thở một hơi khí lạnh, theo tưởng tượng lớn lao này của Dung tướng, lão Phong đáng thương à… khoản tích cóp của ngươi… chuẩn bị trôi theo nước đi. Dung tướng tự bênh mình quả nhiên bênh đến lợi hại, phí an ủi này đúng là…

“Nhưng… nhưng mà…” Thanh Cô nhưng hồi lâu, không nhưng ra cái gì. Dung Khiêm đã hết sức đương nhiên nói với An Vô Kỵ: “An đại nhân, Phong thống lĩnh là hồng nhân đương triều, tay nắm trọng quyền. Ngẫu nhiên thả ra tiếng gió, cứ nói nhà chúng ta và y có quan hệ thân thích độ bảy tám vòng, thiết nghĩ các đại nha môn kinh thành cũng không đến mức làm khó, hiểu lầm lần trước phát sinh, dù sao sẽ không đến một lần nữa đâu nhỉ?”

“Sẽ không sẽ không.” An Vô Kỵ hô luôn miệng, loại hiểu lầm này nếu lại đến vài lần nữa, cho dù Phong Trường Thanh đổi nghề làm tham quan, cũng đền không nổi phí an ủi.

Chỉ là, Dung tướng rốt cuộc muốn làm gì đây? Y lại không thiếu tiền, đem sự nghiệp làm lớn, tai mắt đúng là linh thông. Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, khả năng y bị người phát hiện cũng lớn theo.

Hắn nghi hoặc trong lòng, Dung Khiêm lại chỉ mỉm cười, không hề giải đáp.

Y chung quy là một tục nhân.

Trần thế phức tạp, trước nay có thể vào mà không thể ra. Đã không thể thoát thân, cùng với cố buộc mình giả làm người lánh đời thanh tâm quả dục, không hỏi thế sự, chi bằng một lần nữa chui đầu vào bên trong hồng trần này.

Có thể không bị người nọ phát hiện, có thể không cần y đứng ra, đương nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu như thật sự bị tìm thấy, nếu như y thật sự còn có thể giúp người kia, y cần gì phải nhất định khốn khổ tránh né.

Nếu vẫn muốn trợ giúp y, nếu vẫn muốn thay y coi chừng non sông tốt đẹp này, dù sao cũng phải cắm rễ sâu một chút, dù sao cũng phải thả ảnh hưởng xa một chút, dù sao cũng phải, tận lực để mình có thể làm càng nhiều chuyện hơn…

An Vô Kỵ chần chừ một lúc mới hỏi: “Dung tiên sinh vì sao chợt sinh ý niệm này, chuyện vừa rồi ta thỉnh giáo…”

Dung Khiêm mỉm cười nói: “Chuyện vừa nãy ta đã nghĩ rồi, đừng hỏi ta làm sao xác định, ta chỉ có thể xác định, đối phương hẳn là không hề có ác ý. Việc này không cần phí nhiều công phu nữa. Về phần ta vì sao lại sinh ý niệm này? Ha ha, chẳng qua là đột phát kỳ tưởng mà thôi.”

An Vô Kỵ có thể xác định, kỳ tưởng đột phát này của y, tất nhiên có dính dáng đến chuyện này. Nhưng rốt cuộc dính dáng ở đâu, lại vạn vạn nan giải. Đối phương không hề ác ý? Dung tướng rốt cuộc làm sao biết được?

Nhìn vẻ mặt An Vô Kỵ thoáng mù mờ, Dung Khiêm chỉ thở dài khe khẽ.

Đương nhiên không có ác ý. Phương Khinh Trần tối đa chỉ có chút hứng thú ác. Rõ ràng là không cam tâm để bạn y sau khi đã hy sinh vì người ta nhiều như vậy, người kia lại hoàn toàn không biết chuyện.

Ngày hôm qua không thể giữ, nhưng ngày hôm qua đồng dạng không thể quên. Y không thể chân chính phất tay không mang theo một chút mây nào mà rời đi, không bỏ xuống được hài tử tâm tâm niệm niệm chưa bao giờ quên lãng kia. Điểm này, Phương Khinh Trần nhìn càng rõ ràng hơn bản thân y.

Phương Khinh Trần chỉ là ác độc âm hiểm, đặc biệt thích nhìn những kẻ xúi quẩy giữa trần thế này, dưới trù tính của y, tỉnh ngộ sai lầm của mình, sau đó thống khổ, ảo não vô cùng.

Không muốn bằng hữu của y, sau khi bỏ ra rất nhiều, lừa mình dối người nói một tiếng, cái gì cũng kết thúc rồi, sau đó an tâm chờ được y đón về Tiểu Lâu chữa khỏi thân thể, sau đó trong năm mươi năm còn lại, chỉ có thể thông qua màn hình nhìn người từng thời khắc đặt trong lòng kia.

Chẳng qua là muốn ép đến khi y vào lúc kích động, nói ra những lời sau khi suy nghĩ cặn kẽ sẽ tuyệt không nói, buộc y làm ra một lựa chọn, sau đó lại không có khả năng đổi ý.

Tiếp theo, y cũng chỉ cần ngồi yên chờ xem náo nhiệt mà thôi.

Chỉ cần tiếp tục phát triển, sớm muộn sẽ có một ngày như vậy, y sẽ tránh cũng không thể tránh mà đứng trước mặt Yên Lẫm. Hài tử… Hài tử kiêu ngạo quật cường kia, tận mắt nhìn thấy y tiều tụy và tàn tật, sẽ đau thương và hối hận như thế nào?

Đây là điều Phương Khinh Trần muốn thấy!

Dung Khiêm nghiến răng, cho dù biết Phương Khinh Trần là bất bình thay mình, y vẫn không cách nào cảm kích tên khốn sử dụng âm mưu quỷ kế khắp nơi này.

Mẹ kiếp, người kia, lại còn dám không nhận nợ. Đã là mật thám Sở quốc của y, sao lại cố ý ở trà lâu của mình tìm đối tượng chắp nối, đây không phải bỗng dưng để sơ hở cho mình thấy sao? Tên kia rõ ràng chính là muốn y biết chuyện, muốn y can dự, muốn y vì Yên Lẫm mà nổi trận lôi đình!

Đáng ghét, cho dù y có thể chưa đoán đã biết, cũng không tránh khỏi bị Khinh Trần tính kế. Bởi vì nếu y không đáp, Khinh Trần thật sự sẽ không chút khách khí tiếp tục tính kế lợi dụng Yên Lẫm. Y làm sao dám không lưu lại? Làm sao dám không tiếp tục bảo vệ bên cạnh? Vì thế, chỉ có thể chờ khoảnh khắc gặp lại nhất định sẽ đến kia.

Tâm ý động, đang xuất thần, sâu trong óc lại chợt vang lên tiếng nổ ran, rõ ràng chính là máy cảnh báo sâu trong Tiểu Lâu đang vang. Thanh âm kinh hoảng của Trương Mẫn Hân vang lên: “Tiểu Dung. Đã xảy ra chuyện! Khinh Trần đã xảy ra chuyện! Ôi trời đều là cậu cả! Cậu kích thích cậu ta làm gì??”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.