CHƯƠNG 53: TÂM TÂM NIỆM NIỆM
Mọi người dưới lầu ồ lên, nam tử đến từ phương xa kia cũng líu cả lưỡi: “Đây, đây, đây chính là bà chủ của các cô?”
“Phải, vốn hôm nay là ở bên trên tương thân.” Thôn cô châm trà cũng có phần kinh sợ. Bao lâu nay, Thanh Cô đều là hòa hòa khí khí, bộ dáng cường hãn hung ác như vậy đã lâu lắm không thấy.
Nam tử lại cười ha ha: “Thú vị lắm, không thể ngờ kinh thành lại xuất hiện nhân vật thú vị như vậy. Đáng tiếc ta có công vụ trong người, bằng không náo nhiệt này nhất định xem thêm một lúc.” Hắn nói xong, đưa tay bưng trà lên uống một ngụm to cạn sạch, ném một xâu tiền trên bàn, cưỡi ngựa đi thẳng.
Mà ở trên lầu, Thanh Cô đóng cửa sổ ngẩn ra một hồi, thở hổn hển mấy hơi, lúc này mới nói với bà mối Vương còn bảo trì trạng thái sững sờ: “Dì Vương, làm phiền dì, lần sau khi làm mai, hãy nói rõ giúp con. Trà lâu này không phải của con, là của Dung đại ca. Con chỉ giúp huynh ấy quản lý thôi, nếu như người khác vẫn chịu…”
“Đương nhiên không chịu rồi…” Bà mối Vương lúc này mới hồi phục tinh thần, giậm chân mắng to: “Cứ bằng diện mạo này, tuổi tác này của ngươi, trà lâu này không phải của ngươi, ai chịu kết thân với ngươi. Ngươi về sau đừng tới tìm ta, thật là xui xẻo…” Bà ta nổi giận đùng đùng, tung cửa đi mất, bản thân Thanh Cô ở trong phòng lẳng lặng đứng một lúc, mới ra khỏi phòng, đi đến gian nhã bên cạnh, khẽ khàng kéo cửa đi vào, cúi đầu sợ sệt nói: “Dung đại ca, xin lỗi, muội không nghe lời huynh. Muội… muội gây họa rồi.”
“Hiện tại mới nhớ phải xin lỗi. Muộn rồi.” Dung Khiêm đanh mặt, ngữ khí cực kỳ không vui.
Đầu Thanh Cô càng lúc càng thấp, đều là nàng không tốt, nhất thời xúc động, uổng phí một phen hảo ý của Dung đại ca.
“Loại cặn bã đó, nên đánh cho cả cha mẹ cũng không nhận ra nổi mới đúng, muội lại cứ thế dễ dàng bỏ qua cho hắn, thật là tức chết ta!” Dung Khiêm đập bàn tức giận.
Thanh Cô ngạc nhiên ngẩng đầu: “Dung đại ca, huynh không giận muội ném hắn ra ngoài?”
“Ta rất giận, vô cùng giận.” Dung Khiêm giận dữ nhìn nàng.
Thanh Cô đã thở phào nhẹ nhõm, bước đến gần, thấp giọng nói: “Dì Vương nói về sau sẽ không làm nữa…”
Dung Khiêm cười khổ lắc đầu, ngăn câu chuyện của nàng.
Y há có thể không biết những nam nhân nhiệt tình đến bàn hôn sự này, phần nhiều là đến vì tiền. Bất quá trên con đường hôn nhân này, y lại chẳng có loại nghiện thuần khiết như Phương Khinh Trần đó. Nếu như hai người sống cùng nhau thoải mái hơn, thích hợp hơn cuộc sống hai người đơn độc, là hôn sự này có thể thành. Vô luận lúc trước đối phương vừa nhìn đã trúng là người hay là xuất thân, lại có gì quan trọng. Chỉ cần hai bên đều thành tâm thành ý muốn thành một nhà, đỡ đần nhau mà sống, vậy là đủ.
Bản thân y thể nhược tàn tật, hành động bất tiện, không có biện pháp bôn ba tứ xứ chọn lựa giúp nàng, cho nên cũng chỉ có thể nhờ bà mối giúp. Y vốn nghĩ, những bề ngoài đó, sống chung một thời gian dài, tự nhiên liền nhạt đi. Mà Thanh Cô ôn hậu cần cù, đơn thuần chân thành, lâu ngày lại thật sự có thể đả động người. Như vậy chỉ cần hai bên tuổi tác không quá chênh lệch, đối phương vải thô quần thủng, tính tình đừng quá nóng nảy, là miễn cưỡng có thể chấp nhận. Tương lai sinh con đẻ cái, có một gia đình nhỏ, tự nhiên mỹ mỹ mãn mãn.
Ai ngờ thế đạo này lại có nam nhân như vậy, cảm thấy chỉ cần là một nam nhân, là có nguồn vốn tuyệt đối, có thể giẫm nữ nhân dưới chân để vũ nhục. Ngay cả người đọc sách nhã nhặn hai bàn tay trắng như vậy, cũng có thể bày ra tư thái tài trí hơn người hất hàm sai khiến Thanh Cô như thế. Thật sự khiến người bực mình.
Thôi thôi thôi, mình nóng lòng cầu thành, đưa một nữ tử ôn hậu ra ngoài, không dưng để người làm nhục.
Khe khẽ thở dài: “Thôi, loại chuyện này, vốn cũng có thể ngộ mà không thể cầu, về sau thôi đừng nói nữa.”
Y đã nhận mệnh, Thanh Cô dù có ngàn tốt vạn tốt, tại thế gian này sợ cũng khó tìm giai ngẫu. Nam nhi xuất sắc không nhìn thấy chỗ tốt của nàng, những người thô xuẩn đó muốn cũng chỉ là tiền tài của nàng, mà không phải con người nàng đây. Người từng đọc sách coi thường nàng, chưa từng đọc sách thì làm sao không phải chà đạp nàng. Đã như vậy, sự quan tâm của y với nàng, ngược lại là tổn thương nàng.
Thanh Cô vẫn cúi đầu, khẽ ừm một tiếng. Không cần tương thân nữa, không cần lo lấy chồng nữa, không cần tay chân luống cuống kinh hồn bạt vía nữa. Chỉ là, cuối cùng vẫn phải để Dung đại ca tiếp tục nhọc lòng cho nàng, tương lai y cho dù muốn đi, cũng phải không yên lòng vì nàng…
Nha đầu ngốc này, trước mặt y, tâm tư gì cũng để trên mặt, như là trong suốt vậy.
Dung Khiêm dùng tay còn lại kia nhấn bàn mượn lực, hơi gian nan đứng lên, cười chê nàng: “Nha đầu ngốc, không gả thì thôi, đâu phải chuyện gì to tát. Cùng lắm thì huynh muội chúng ta sống dựa vào nhau như thế này cả đời là được.”
Thanh Cô chấn động ngẩng đầu: “Dung đại ca, huynh… huynh sẽ không đi sao?”
“Ai nói ta muốn đi? Muội cả ngày nghĩ ngợi lung tung gì thế?” Dung Khiêm mỉm cười: “Thiên hạ không phải người người đều ngốc như muội, chịu cho ta ăn uống miễn phí thế này.”
Thanh Cô nhìn y, bỗng ngơ ngẩn rơi lệ.
Dung Khiêm sớm có chuẩn bị, móc ra một chiếc khăn tay đưa qua: “Muội cũng không cần quá kích động. Thân thể ta thế này, cũng chẳng biết còn có thể sống bao lâu…”
“Dung đại ca…” Thanh Cô nghẹn ngào ngắt lời y.
“Nha đầu ngốc, muội một ngày không chê ta vướng víu, ta sẽ một ngày làm bạn với muội. Chỉ cần ta còn sống, dù sao cũng sẽ không vứt bỏ muội. Muội ngốc như vậy, dễ bị người ức hiếp như vậy, nếu ta không ở bên cạnh trông muội, làm sao có thể yên tâm.”
Thanh Cô bỗng nhiên òa khóc, khẽ khàng dựa lên vai y. Nước mắt tức khắc ngấm ướt thanh sam của y.
Nàng chưa bao giờ mong ngóng y sẽ không đi, nàng chưa từng nghĩ tới, nàng thật sự có thể có một người không rời không bỏ. Sự kinh hỉ lớn như vậy nện xuống, khiến nàng chân tay luống cuống, trong lòng trống rỗng, chỉ có nước mắt hoàn toàn không thể khống chế một mực chảy xuống.
Khoảnh khắc nàng dựa đến đó, Dung Khiêm cắn răng cố gắng đứng vững mới không bị nàng trong lúc vô ý đụng cho ngã ngồi. Vì thân thể yếu đuối của mình hiện giờ mà than một tiếng. Y rốt cuộc vẫn đưa tay, vỗ nhẹ vai nàng.
Nha đầu ngốc này không biết, lịch thế lịch kiếp, trừ thân sinh phụ mẫu thì chưa từng có ai như nàng, đối xử tử tế với y mà không có một điều cầu.
Thời gian qua, sớm sớm tối tối sống cùng nhau, vì y ngẫu nhiên không cần gậy cũng có thể đi vài bước, vì y dần dần cũng có thể nhấc mấy thứ hơi nặng, những chuyển biến tốt đẹp của thân thể này, đều làm nàng cười không ngậm nổi miệng.
Vì việc buôn bán của nàng dần dần tốt lên, trên mặt dần dần có quang vinh tự tin, xử sự dần dần thong dong cởi mở, bóng ma từng có rút khỏi mặt mày nàng từng chút, y cũng luôn âm thầm cảm thấy vui mừng.
Phong Kính Tiết phiêu nhiên mà đi, tên Phương Khinh Trần kia lại chậm chạp không đến, thế nhưng y chưa từng mảy may nôn nóng. Thân thể tàn tạ này ở lại nhân gian như vậy, tự nhiên là phải chịu chút giày vò. Chỉ là… phù trần huyễn thế, với y chẳng qua là một chớp mắt, cho dù tận năm mươi năm tuế nguyệt này, có thể bầu bạn một người thật lòng đối đãi, lại có gì không thể?
Huống chi…
Y mỉm cười, bàn tay rộng lớn, khẽ vuốt tóc Thanh Cô. Ánh mắt lại mờ mịt không có cuối, xuyên qua song giấy lầu trúc, xa xa bay đến kinh thành.
Ôi, hắn cũng về rồi. Lúc trước mạng lưới tình báo mở rộng này, y phải tiêu phí bao nhiêu tâm huyết mới dệt nên. Tiểu tử An Vô Kỵ này ẩn nấp ở Tần quốc mấy năm nay, hiện tại cứ thế từ bỏ thân phận chạy về đây, mạng lưới bên kia chẳng khác nào phế đi một nửa. Thật sự là… khiến y không thể không đau lòng.
Vừa nãy An Vô Kỵ ở dưới lầu hô to gọi nhỏ đòi trà, y nghe còn không dám tin tưởng, từ cửa sổ lén nhìn ra ngoài, đúng là hắn, thật sầu não.
Dung Khiêm đã nhíu mày. Ôi, căn cơ của tiểu tử kia vẫn quá nông cạn. Dù sao cũng là thiếu niên tự chấp chính, uy vọng không đủ, cho nên Yên quốc nhìn như quốc thái dân an, thực ra ẩn hoạn trùng trùng. Nhất là, làm một Hoàng đế chân chính mà không phải bù nhìn, những người bên cạnh có thể dùng vẫn quá ít. Hiện tại cư nhiên cả An Vô Kỵ cũng không thể không bị triệu về chia sẻ áp lực giúp Phong Trường Thanh. Tiểu tử khốn này, ngày trước sao lại chẳng chịu nhẫn nại một hai năm nữa…
Vừa chuyển ý niệm, vào kinh báo cáo tuy rằng cấp bách, nhưng An Vô Kỵ cũng không cần vội vàng như vậy. Hắn hẳn là còn mang theo tin tức quan trọng gì cho Yên Lẫm.
Tần, Yên, Sở… Khinh Trần…
Dung Khiêm thầm rên rỉ một tiếng trong lòng, vội vã cắt đứt luồng suy nghĩ đang bay loạn. Hiện tại ngươi chính là một người chết, một phế nhân, ngươi đang đợi người, đang dưỡng thương, đang dưỡng già… tự mình kiếm rơm mà ôm, không phải là quá thừa?
An Vô Kỵ tự nhiên không biết một tiếng rống của mình dưới trà lâu đã khiến ai đó nghiến răng bao nhiêu lâu. Hắn ra roi thúc ngựa, chạy thẳng vào kinh thành, xuống ngựa ở ngoài phủ ngự tiền tổng thống lĩnh Phong Trường Thanh. Sau khi đệ một tấm lệnh bài từ cửa hông, liền thong thả chờ trước cửa.
Chẳng bao lâu sau đã thấy Phong Trường Thanh mỉm cười bước ra: “Vô Kỵ, ngươi lại đến nhanh như vậy? Ta đang nhắc mãi là không biết khi nào ngươi mới có thể chạy đến đây!”
An Vô Kỵ cười sang sảng: “Tiểu nhân nào dám phiền tổng thống lĩnh đích thân đến đón.”
Phong Trường Thanh cười to, một phen kéo tay hắn: “Ngươi chết đi, nghĩ thật là hay. Ai đón ngươi. Ta là muốn dẫn ngươi trực tiếp tiến cung gặp thánh.”
An Vô Kỵ ngạc nhiên: “Ê ê, tốt xấu gì cũng phải để ta tắm rửa thay quần áo trước đã. Vào cung thế này, thất nghi quá mức!”
“Không cần, bệ hạ đang sốt ruột chờ tin, ngươi đi trước ngự báo cáo đã. Sau khi trở về ta cho ngươi mười ngày nghỉ, mặc ngươi chạy chơi khắp kinh thành, thích đi đâu thì đi, muốn gặp ai thì gặp. Còn hiện tại ngươi đừng mong chạy.”
Phong Trường Thanh còn chưa dứt lời, đã có hạ nhân dắt ngựa của hắn qua, hắn xoay người lên ngựa, trừng An Vô Kỵ một cái: “Còn ngẩn ra làm gì?”
An Vô Kỵ cười khổ một tiếng, làu bàu lên ngựa đi theo. Mười ngày nghỉ? Ngươi thật sự sẽ cho ta? Bây giờ nói còn dễ nghe hơn hát…