CHƯƠNG 78 QUYỂN 3: THỰC CHÍ DANH QUY
Chư vương Tu La giáo để Phó Hán Khanh đi tuần các nơi, an bài hành trình vốn là có thâm ý khác. Họ đã sớm nhìn ra khuyết điểm quá mềm lòng, không chịu giết người của Phó Hán Khanh, cố ý để y tuần tra những phân đàn có thể phát sinh xung đột nhất, để y bị cuốn vào trong các loại phong ba, bức y đối mặt với hiện thực, biết cái gọi là thiện lương, trước mặt sát phạt căn bản chẳng đáng một xu. Muốn bảo vệ mình, bảo vệ thuộc hạ, thủ đoạn thiết huyết là ắt không thể thiếu.
Cho nên, những nơi Phó Hán Khanh đi qua, những việc trải qua, xung đột luôn từ nhỏ mà lớn, càng ngày càng nghiêm trọng, từ đánh nhau giữa đám thương nhân con con phát triển đến Trác Vân Bằng tàn nhẫn lăng nhục, bắt gọn cả nhà người trong võ lâm khác về sau.
Trong đây đều có độc thủ của tổng đàn ở sau màn lặng yên thúc đẩy. Tại Triệu quốc, đàn chủ phân đàn nhận lệnh biểu hiện ra thái độ cứng rắn quá mức với các thương gia khác, tại Đới quốc, Tề Hạo phụng mệnh để cấp dưới của võ quán cố ý diễu võ dương oai, khiến người bất mãn, tại Tề quốc, Trác Vân Bằng nhận được chỉ thị, với tất cả các đối tượng có thể uy hiếp họ, không cần mảy may khoan dung.
Mục đích của hết thảy, đều ở chỗ phải từng bước bức bách Phó Hán Khanh thừa nhận vận mệnh thuộc về sát phạt đẫm máu. Trên thực tế, nếu Phó Hán Khanh tiếp tục tuần tra nữa, chắc chắn còn phải trông thấy càng nhiều thù hận và giết chóc thảm liệt không thể hóa giải không cách bù đắp hơn.
Song, may mắn là, biểu hiện của Phó Hán Khanh từ Triệu, Đới, Tề chư quốc, vẫn đều có bồ câu đưa tin, thường xuyên truyền về tổng đàn. Chư vương tổng đàn biết hành động của Phó Hán Khanh dọc đường, không ai không kinh ngạc. Phương pháp hóa giải vấn đề của y hoàn toàn bất đồng với bàn tính như ý ban đầu của mọi người. Ngoài mặt thì vấn đề đã giải quyết, sự tình dường như chuyển biến theo phương hướng tốt, song không biết vì sao, mấy tên đầu đao uống máu, giết người không chớp mắt trong tổng đàn kia, hoặc nhiều hoặc ít luôn cảm thấy có hơi quỷ dị, có phần không thích hợp. Nếu thật để Phó Hán Khanh tuần tra một mạch, làm việc theo cách nghĩ cách làm kỳ kỳ quái quái kia của y như vậy, cuối cùng ảnh hưởng sinh ra, hậu quả dẫn phát, không ai có thể dự liệu, với Tu La giáo lấy giết chóc tranh đấu làm gốc rễ sinh tồn, rốt cuộc là tốt hay xấu.
Đang lúc mọi người do dự, lại nhận được một tin tức khiến chư vương kinh hãi. Phó Hán Khanh dốc sức kiên trì đến Yên quốc, cùng Dung Khiêm Yên quốc mật đàm một đêm, sau đó tuyên bố Yên quốc, thậm chí mấy nước còn lại sẽ từ nhiều loại đàn áp với Tu La giáo trong dĩ vãng, đổi thành dốc sức giúp đỡ.
Cho dù Tu La giáo lúc toàn thịnh, cũng không thể đồng thời được mấy cường quốc công khai giúp đỡ. Phó Hán Khanh thật có thể làm được điểm này, công lao với thần giáo sẽ vượt qua rất nhiều các đời giáo chủ. Chỉ bằng điểm này, cho dù Phó Hán Khanh bình thường hành sự có kỳ quái thế nào, thân là giáo chủ đều thực chí danh quy, trong thần giáo không ai có thể phủ nhận những cống hiến y đã làm cho thần giáo.
Chư vương sau nhiều phen thương nghị, cuối cùng quyết định trước tiên ngăn cản Phó Hán Khanh, đừng để y tuần tra thêm nữa, triệu y quay về hỏi rõ mới được.
Lúc tổng đàn ra quyết định, đoàn người Phó Hán Khanh đang trên đường đến Tề quốc, vừa hay Dạ Xoa vương cũng ở Tề quốc vùng ấy, mọi người bèn dứt khoát thuận tiện thông tri tin tức cho cả Dạ Xoa vương, để nàng cũng cùng tân nhiệm giáo chủ nhanh chóng chạy về tổng đàn.
Cho dù Dạ Xoa vương bình thường đặc lập độc hành, không chịu hạn chế, không để ý tổng đàn gọi về, nhưng sự tình lần này quả thật quá lớn, rốt cuộc không khỏi tâm động, lại muốn xem thử giáo chủ có thể khoác lác làm ra đại sự như thế là nhân vật ra sao, bấy giờ mới nửa đêm đến thăm phân đàn, lén gặp Địch Cửu, đồng thời nửa thăm dò, cũng gây xích mích, nửa bố trí cạm bẫy làm một cuộc ám sát, để ước tính trọng lượng của Phó Hán Khanh.
Ngày kế đoàn người bọn họ liền khởi hành về tổng đàn, đi gần hai tháng, mới vất vả về đến tổng đàn.
Song trong hai tháng này, sáu cường quốc lấy Yên Tề làm đầu, đều trước sau công khai với thiên hạ, nói Tu La giáo có thành ý hối lỗi sửa sai, niệm Ma giáo tác loạn, đa số là nghiệp chướng của tiền nhân, vốn không liên quan đến hậu nhân, các quốc đều không đàn áp hậu bối vô tội nữa, không chịu tuyệt đường ăn năn hối lỗi, ngược lại thêm ý giúp đỡ, hòng dẫn vào chính đạo.
Phiên biến cố này vừa ra, thiên hạ ồ lên.
Ban đầu, một mình Yên quốc ra việc này, các nước đều lấy làm trò cười, bách tính dân gian đều khinh thường, triều dã các quốc phần lớn khinh miệt, dù là võ lâm thiên hạ cũng bốn phía huyên náo, đều nói hắc bạch điên đảo, thế sự đảo điên hết rồi.
Nhưng theo Tề, Hàn quốc các cường quốc nhao nhao hô ứng, làn sóng phản đối của thiên hạ nhỏ dần, triều dã các quốc không còn ai dám công khai thảo luận chuyện này nữa, ngay cả người trong võ lâm, dù không cam không phục như thế nào, đối mặt với thái độ cứng rắn của triều đình, chỉ có thể đập răng cửa nuốt vào bụng.
Tổng đàn biết được những tin tức này, nghĩ đến hết thảy đại ngôn Phó Hán Khanh nói lại có thể thành thật, không khỏi vừa kinh vừa hỉ. Tuy họ không dám giũ hết tất cả gia cơ ra, nhưng cũng vẫn hạ lệnh, để tất cả phân đàn ở mấy quốc gia kia chia ra già nửa, từ ám chuyển minh, công khai với thiên hạ. Mà với những nơi như Yên quốc, Hàn quốc, căn bản vô lực thành lập phân đàn, lập tức phái ra nhân thủ công khai thành lập thế lực, gầy dựng căn cơ.
Khi phân đàn Tu La giáo các nơi biểu minh với thiên hạ, cũng dẫn đến rất nhiều huyên loạn và phân tranh. Cũng còn một số nhân vật giang hồ, cao thủ võ lâm, thử đến công kích gây hấn, nhưng thường không đợi các đệ tử Tu La giáo động thủ, quan phủ đã mạnh tay tham gia. Sau khi hai ba môn phái bị phong, bốn năm kẻ gọi là tông sư bị đưa vào đại lao, những môn phái võ lâm đó quả nhiên không dám có động tác cứng rắn gì nữa.
Dù sao mọi người có thể gầy dựng một mảnh cơ nghiệp đều không dễ dàng. Tuy nói người người võ công không kém, chưa chắc sợ hãi quan binh, nhưng trừ phi ngươi đã quyết tâm, có thể bỏ xuống thê nhi đồ chúng, đi làm một khách độc hành lang thang khắp thế giới, bằng không quan phủ này không đắc tội vẫn tốt hơn.
Đệ tử Tu La giáo mấy trăm năm chưa từng uy phong như thế, mấy trăm năm chưa từng báo môn hộ xuất thân quang minh chính đại như thế, đệ tử phân đàn các nơi không ai không kích động. Các đàn chủ đều thấy vẻ vang, cũng đại đa sinh ra rất nhiều lòng cảm kích với quan phủ. Dưới tâm tính thế này, cho dù không cần tổng đàn phân phó, mọi người cũng đều tự động thu liễm. Trong khoảng thời gian này, lại không hề có việc ỷ mạnh hiếp yếu, làm xằng làm bậy phát sinh.
Sau đó, tổng đàn cũng hạ liền nhiều đạo dụ lệnh, huấn thị phân đàn các nơi phải quý trọng tất cả trước mắt, làm việc nhất định phải cẩn thận chú ý, không thể mong nhanh chóng nhất thời mà chôn vùi sự an bình và tiền đồ chẳng dễ dàng gì mới giành được một cách uổng phí.
Ngay khi phân đàn các nơi đều nhất phái náo nhiệt, quang minh vô hạn, các đệ tử tổng đàn đa số cũng thập phần kích động khuây khỏa, đoàn người Phó Hán Khanh đã về đến tổng đàn.
Chư vương đều thịnh lễ đón chào, đệ tử toàn giáo bất luận có nhận được mệnh lệnh hay không, chỉ cần có thể thoát thân, không ai không chen chúc mà đến.
Người người tràn ngập cảm kích và kính ngưỡng đối với vị giáo chủ giúp Tu La giáo mấy trăm năm qua, lần đầu tiên có thể thản nhiên lộ mặt trước người, công khai đối mặt với thiên hạ này.
Đoàn người Phó Hán Khanh vừa đến tổng đàn, chợt thấy cảnh long trọng như thế, cũng phải thoáng sửng sốt.
Địch Cửu dọc đường ngồi cùng xe với Phó Hán Khanh thấy nhiều người như vậy, trong lòng dự đoán nhân thủ của tổng đàn hầu như đã đến hết, ít nhiều cũng hơi bất bình.
Mình dọc đường mệt chết mệt sống, vì chuyện phân đàn các nơi, đã tốn bao nhiêu tâm lực, mắt thấy đều không đáng một xu, trái lại tên này, tự dưng chạy tới Yên quốc, tìm lão bằng hữu gì gì đó hàn huyên cả đêm, coi tư thái hiện tại này.
Đảo mắt nhìn Phó Hán Khanh biểu tình hơi ngẩn người, kinh hãi không nhỏ, Địch Cửu lại thoáng thấy buồn cười, nhẹ nhàng phất sạch sự buồn bực đạm đạm kia, kéo tay y thoải mái xuống xe ngựa.
Khi cảm xúc kích động quá mức, mọi người thường không chú ý chi tiết. Tỷ như Thiên vương cư nhiên kéo tay giáo chủ cùng xuống xe, tình hình ái muội quỷ dị như vậy, khi các đệ tử đầy lòng đều là sùng kính và cảm kích cuồng nhiệt đối với giáo chủ, cư nhiên đều không để ý.
Chư vương mặc dù nhìn thấy, nhưng hiện trường nhiều người như vậy, không ai đến mức đi cố ý nhắc tới việc này.
Mọi người lên đón, nhàn nhã nói mấy câu dọc đường vất vả, rốt cuộc vẫn không nhịn được.
Tiêu Thương hỏi đầu tiên: “Giáo chủ có thể giành được sự ủng hộ của các quốc cho giáo ta, thật là công lao bất thế, chẳng qua bọn ta đều rất muốn biết, rốt cuộc giáo chủ làm sao làm được điểm này.”
Phó Hán Khanh quay đầu nhìn Địch Cửu một cái, lúc này mới nói: “Hành tung dọc đường và những chuyện đã làm, bao quát một phần ngôn hành của ta, các ngươi hẳn đều biết cả. Dung Khiêm là hảo bằng hữu của ta, y nể mặt cùng ta trao đổi điều kiện, đệ tử của chúng ta không làm xằng làm bậy nữa, ngược lại giúp đỡ quan phủ, bảo hộ dân chúng, đàn áp cường lương, mà quan phủ cho chúng ta ủng hộ các phương diện. Y cũng đáp ứng giúp ta chu toàn, thay ta thuyết phục mấy quốc gia khác hỗ trợ. Chuyện này cố nhiên rất tốt, nhưng không có nghĩa là chúng ta có thể ngồi hưởng hết thảy đặc quyền, bản thân chúng ta cũng phải vì quan phủ, vì quốc gia kia, vì bách tính một phương kia mà xuất nhân xuất lực, mới có thể chân chính hưởng thụ lâu dài hết thảy, mới có thể làm cho thế lực của chúng ta chân chính đứng vững.”
“Việc này tự nhiên không cần giáo chủ phân phó, chúng ta có thể có được cơ hội như vậy, đương nhiên phải quý trọng, tuyệt không tự ngộ, chỉ là…” Dao Quang sóng mắt thoáng chuyển, cười nói: “Không biết Yên quốc Dung tướng và giáo chủ là bằng hữu giao tình ra sao, lại chịu vì giáo chủ làm đến bước ấy, mà Dung tướng lại có bản lĩnh ra sao, khiến chư quốc cùng tiến cùng lui với y?”
Phó Hán Khanh lắc đầu: “Quan hệ của ta với Dung Khiêm là việc riêng của bọn ta, ta không muốn công khai, về phần biện pháp khiến các quốc đáp ứng giúp y, đó là thủ đoạn và việc riêng của Dung Khiêm, ta càng không thể nhiều lời.”
Mọi việc về Tiểu Lâu, Địch Cửu sau khi đạt được nhất trí với Địch Nhất, đã nhiều lần dặn dò y, tuyệt không thể nói cho người thứ tư biết.
Phó Hán Khanh vốn chẳng muốn công khai việc Tiểu Lâu, Địch Cửu và Địch Nhất đều đã chịu che giấu giúp, y đương nhiên có thể không nói thì không nói, nói dối mặc dù y vẫn không thể nói, tránh né không đáp lại là việc cực đơn giản.
Tiêu Thương nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng “Bằng hữu của giáo chủ thật là không ít, đại thương nhân Phong Kính Tiết của Triệu quốc, đại Tể tướng Dung Khiêm của Yên quốc cư nhiên đều là cựu thức cố hữu của giáo chủ, thật không biết nơi khác còn đại nhân vật nào có giao tình với giáo chủ?” Ngữ khí của lời này thật sự không thể nói là khách khí, bất quá cũng không thể trách y vô lễ được.
Vị Đại Bằng vương tự phụ tin tức linh thông nhất này, tìm hiểu tất cả tình báo về Phó Hán Khanh từ khi ra đời đến nay, lại chưa từng đề cập một câu một chữ đến Phong Kính Tiết và Dung Khiêm, chẳng những bị Địch Cửu gửi thư mắng, còn bị chư vương khác cười nhạo một phen.
Tội nghiệp Kim Sí Đại Bằng vương chuyên quản tình báo võ lâm, có khổ không thể nói ra, lật nát tất cả tình báo liên quan đến Phó Hán Khanh, tên này từ khi ra đời tới nay, căn bản chưa từng đi qua Triệu quốc và Yên quốc, theo lý thuyết căn bản không có bất cứ cơ hội nào để tiếp xúc với Dung Khiêm hoặc Phong Kính Tiết, sao lại bỗng dưng thành bằng hữu cũ.
Vì chuyện mất mặt này, y đã thầm trút giận bao nhiêu, đám phong tín tử thủ hạ đã bị bao nhiêu trách phạt, chịu bao nhiêu khổ, tự nhiên đều không đáng nói với người ngoài.
Buồn bực và bất bình đầy lòng này, nhịn đến bây giờ, thấy Phó Hán Khanh vẫn không chịu phun thật, Tiêu Thương rốt cuộc không nhịn được ra lời chế giễu.
Phó Hán Khanh nghe vậy cũng không giận, chỉ nhàn nhạt nhìn y một cái, nhẹ nhàng nói: “Ta là giáo chủ, một số việc tư không muốn công khai, có thể chứ?”
Lời này hỏi cực nhạt, ngữ khí cũng không nặng, nghe tới lại khiến người ta thầm rùng mình, chư vương nhìn nhau mấy cái, ồ, cái tên thành thật lười nhác, mọi sự do người bài bố mặc người bắt nạt kia, hình như đã hơi lợi hại.
Kỳ lạ là, mọi người cư nhiên đều không giận mà lại cười. Mạc Ly nhiều tuổi nhất tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói: “Giáo chủ lần trước rời giáo vội vàng, vật này lại quên mang theo tùy thân, về sau đừng ly thân vẫn tốt.”
Nói đoạn hai tay đưa qua một vật, dưới ánh dương chính ngọ, dị thái lấp lánh chói mắt người, khí mát rượi tức khắc bao khắp tứ phương, chính là tín vật giáo chủ thiên ma châu.
Vật ấy vốn do Địch Tuyệt dùng làm tín vật truyền thừa giáo chủ giao cho Phó Hán Khanh, nhưng Phó Hán Khanh vừa đến tổng đàn nói rõ đầu đuôi, châu này liền bị chư vương tìm cớ lấy đi, cho đến khi y chính vị giáo chủ và sau cùng đi tuần, cũng không có ai nhắc tới châu này, đến lúc này, lại bỗng nhiên giao ra.
Phó Hán Khanh trước là ngẩn ra, sau là thoải mái, nở nụ cười khe khẽ, lại không biết là vui mừng hay cay đắng, hai tay tiếp nhận thiên ma châu.
Bốn phía chợt truyền đến từng đợt hoan hô ầm vang.
“Giáo chủ thần uy, vạn đại thiên thu!” Vô số thanh âm chủ yếu tụng niệm cùng một câu chúc, vô số thân ảnh thành kính quỳ mọp xuống.
Cùng thời gian, bao gồm Địch Cửu, chư vương đều thối lui mấy bước, hướng về y cúi người hành lễ.
Lúc này, thái dương đang treo giữa trời, ánh nắng gay gắt chiếu lên thiên ma kỳ châu, tỏa ra các loại kỳ quang xán lạn, ánh đôi tay Phó Hán Khanh nâng châu, vẻ mặt ngơ ngẩn khó hiểu.
Y đưa mắt nhìn vô số bóng người phục lạy bốn phía, cúi đầu nhìn bàn tay, tín vật duy nhất của Tu La chi chủ kia, trong lòng minh bạch rằng mãi đến hôm nay, mọi người mới chân chính thừa nhận thân phận giáo chủ của y, mãi đến hôm nay y mới không còn là con rối trong mắt mọi người kia.
Nhưng mà, đây lại là việc gì đáng để cao hứng sao?
Cái gọi là công lao bất thế của y, nói trắng ra, chẳng qua dựa vào tình bạn và trợ giúp của mọi người với y, cùng nỗ lực của bản thân y, lại có gì liên quan đâu.
Trở thành giáo chủ chân chính, đối mặt với sát phạt chân chính, tiến vào thế giới đẫm máu chân chính, quyền lợi và địa vị như vậy, thật sự không thể khiến người nghĩ đến mà cảm thấy cao hứng.
Phó Hán Khanh ngưng mắt nhìn thiên ma châu, minh châu lóng lánh mà cực to, ánh ra một đôi mắt hoang mang.
Thiếu niên tên Phó Hán Khanh tưởng rằng mình đã bắt đầu trở nên thông minh, có thể lý giải dung nhập thế giới này, thế nhưng tại sao y lại một mực hy vọng, mình vẫn là A Hán rất rất ngốc nghếch kia.