Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 621: Chương 621: Tri Tâm Tri Kỷ




CHƯƠNG 279: TRI TÂM TRI KỶ

Vẻ mặt Liễu Hằng có phần phức tạp: “Ngài sẽ không giết ta, bởi vì ngài không muốn điện hạ thương tâm khổ sở.”

“Tại sao?” Phương Khinh Trần hơi buồn bực. Cục lớn như vậy y cũng bố ra rồi, còn có gì không muốn ai đó thương tâm khổ sở, lời này nói ra cũng phải có người tin nha.

“Bởi vì, điện hạ… cũng đối đãi ngài như vậy!”

Liễu Hằng nhìn Phương Khinh Trần dáng vẻ như là không hiểu, bỗng nhiên có phần phẫn nộ: “Điện hạ, y chính là đối đãi ngài như vậy! Dù là bản thân khó xử hơn, đau khổ hơn, cũng không muốn để ngài thương tâm khổ sở. Phương Khinh Trần, việc đã đến nước này, ngài cần gì phải lừa mình dối người, ngài vì sao nhiều lần tương cứu y, ngài vì sao mấy độ vì y mà vào sinh ra tử? Ngài đối đãi điện hạ cũng là một kiểu! Ngài sẽ không vì an nguy bản thân, đi thương tổn y, ngài chỉ là, ngài chỉ là…”

Phần sau Liễu Hằng đang nói gì, Phương Khinh Trần đã không nghe rõ một chữ.

Y cho rằng y đối đãi Tần Húc Phi coi như đủ bảo trì khoảng cách rồi, hóa ra mọi người vẫn nhìn trong mắt, sáng tỏ trong lòng.

Mấy độ vào sinh ra tử, mấy phiên động thân tương cứu?

Phải không?

Bản thân y cũng đã quên mất.

Những cứu nhau hộ nhau đó, làm đương nhiên quá mức, bản thân sớm cũng chẳng coi là gì nữa. Nhưng hóa ra, y đối đãi Tần Húc Phi không ngờ đến nước này? Mà Tần Húc Phi đối đãi y, cũng là một kiểu?

Chỉ là… cho dù như thế, lại có thể thế nào?

Đem tâm so tâm, y sẽ không vì an nguy của mình đi thương tổn Tần Húc Phi, nhưng vì Sở quốc, y lại không chút lưu tình bày cục hãm hại người kia. Tần Húc Phi thà rằng bản thân khổ hơn khó hơn, cũng sẽ không thương tổn y, nhưng mà, vì Tần quốc…

Phương Khinh Trần bỗng nhiên mỉm cười, ánh mắt dần dần xa xăm.

Liễu Hằng thở dài thườn thượt: “Nên nói, ta đều đã nói, Phương hầu, muốn đi đường nào. Ngài…”

Y cười khổ một tiếng, một câu chưa nói xong, đã quay người lặng yên tiến vào sâu trong đêm đen.

Phương Khinh Trần chầm chậm ngồi xuống, trong lòng tiêu điều lạnh lẽo.

Liễu Hằng tra ra chân tình, lại đến gặp y trước khi gặp Tần Húc Phi.

Không phải bởi vì không đủ trung thành với Tần Húc Phi, cũng không phải bởi vì cảm kích hết thảy Phương Khinh Trần y đã làm.

Liễu Hằng đến tìm y trước một bước, chỉ là muốn bảo vệ Tần Húc Phi.

Chân tướng đã không giấu được nữa. Cho nên đến nhắc nhở y lập tức rời khỏi. Chỉ có như vậy, mới có thể tránh cho Tần Húc Phi đối mặt với lựa chọn thống khổ nhất.

Nên đối đãi y như thế nào đây? Tần quốc khắp nơi là khói lửa tan tác, mà người khởi xướng này, ở ngay trước mắt Tần Húc Phi. Nếu không làm gì y, vô số bách tính và tướng sĩ chết thảm, nếu dưới đất có linh, biết quân chủ của mình lại che chở người đã đẩy họ xuống vực sâu, sẽ phải chết không nhắm mắt.

Nên đối đãi y như thế nào đây? Tần Húc Phi, người vô luận thế nào, luôn là nhờ âm mưu của Phương Khinh Trần, đạp lên thi cốt và khổ nạn của bao nhiêu người như vậy, mới bước lên hoàng vị này, nếu như không làm gì y, nên đối mặt với lương tâm mình trách khảo như thế nào. Lương tâm tra tấn như vậy, với loại người như Tần Húc Phi mà nói, phải là ngày ngày khó yên, đêm đêm trằn trọc.

Nếu không làm gì y, thế thì chính là phải thừa nhận, người đắc lợi này với “quà tặng” của Phương Khinh Trần, là trong lòng cảm kích, là cam tâm làm đồng bọn với Phương Khinh Trần, thừa nhận mình là đồng mưu của Phương Khinh Trần. Nhận tri như thế, phải bảo Tần Húc Phi làm thế nào mới có thể chấp nhận.

Huống chi, không làm gì y, bị tổn thương không chỉ là Tần Húc Phi, còn có những đồng chí đã cùng vào sinh ra tử, còn có mảnh đất Tần quốc này.

Trên thế giới này không hề có bức tường nào là không lùa gió. Nếu một ngày kia người Tần biết được chân tướng, hoặc thậm chí chỉ cần hai người tay nắm tay, là có thể tâm sinh nghi kỵ, phỏng đoán không ngừng.

Lại quay đầu, nhìn hai người…

Nếu như y không làm gì mình, mọi người sẽ không coi y là Chúa cứu thế nữa, mà người ta vốn hay quên, cũng sẽ không coi đại ca y là người hãm hại trung lương kia nữa. Sẽ chỉ là một quân chủ bị âm mưu soán vị, một quân chủ chết trong loạn quân.

Những tướng sĩ không để ý sinh tử, theo y về Tần cứu nước đó, sẽ không còn được văn nhân trò chuyện ca tụng, sẽ không được hưởng một bài vị hiến tế trong nhà bách tính nữa. Họ sẽ bị nhớ thành người đầu cơ ngầm có tâm loạn thần tặc tử.

Không chỉ là thanh danh, không chỉ là sách sử ghi lại. Thống trị của y tính đến bây giờ vẫn đang có một phần rất lớn là dựa vào cái danh chiến thần vô tư không sợ. Chấn động như vậy có thể dễ dàng bị người có tâm lợi dụng, gieo mầm mống ẩn hoạn cho Tần quốc. Thế nhưng nếu như thật sự ra tay bất lợi Phương Khinh Trần? Nhiều lần được y trợ, được y cứu, nếu không phải y thủ hạ lưu tình, Tần Húc Phi chỉ sợ sớm thành một túm anh hồn.

Nếu như trở mặt, Tần Húc Phi chẳng lẽ có thể yên lòng. Huống chi, hai người…

Thương tổn y, cuối cùng cũng sẽ cực đau.

Không lâu trước, y vừa mới tự tay giết huynh trưởng chất nhi của mình, tâm thần đã bị chấn động thương tổn cực lớn. Thì Liễu Hằng làm sao nhẫn tâm, để y tại thời điểm thế này, chịu đựng đau khổ như thế lần nữa.

Mà chỉ cần y đi rồi, Tần Húc Phi sẽ có thể giải thoát một nửa.

Nói đến thì bất kể là Tần Húc Phi hay Liễu Hằng, đều là người thông minh, chỉ sợ trước khi bắt đầu truy tra, trong lòng đã mơ hồ có thể đoán được chân tướng. Nếu như họ có thể giả hồ đồ, không tra không cứu không truy tìm, biết đâu sẽ chẳng cần thống khổ và lưỡng nan như vậy.

Phương Khinh Trần khe khẽ cười rộ.

Hà tất chính trực như vậy, hà tất không bỏ được trách nhiệm và đảm đương như thế. Mọi việc nhìn quá rõ, nghĩ quá sáng, có gì tốt đâu. Xé toang tất cả ngụy trang để nhìn sự thật trần trụi kia, không thể học khó được hồ đồ, không thể hiểu mắt nhắm mắt mở, thế thì cuối cùng tất nhiên là mâu thuẫn, thống khổ, trọn đời giãy giụa không thoát.

Chỉ là đáng đời.

Y cười nhẹ chế nhạo Tần Húc Phi, trong lòng lại biết rõ ràng, y cười nhạo, là chính y.

Liễu Hằng, ngươi quá không hiểu ta.

Ngươi muốn ta đi, nhưng sao lại chưa bao giờ nghĩ tới, ta vì sao cứ ở mãi đến bây giờ. Chiến sự đã định, Tần quốc đã an, Tần Húc Phi cũng đã không còn cần trợ giúp của ta, vì sao ta vẫn còn lưu luyến không đi?

Bởi vì ta đã sớm biết các ngươi đang truy tra, ta cũng sớm biết các ngươi nhất định sẽ tra ra chân tướng.

Cho nên ta lưu lại, ta chờ, ta muốn xem quyết định cuối cùng của Tần Húc Phi là gì.

Kỳ thật quyết định kia cũng không phải gian nan cỡ nào. Một danh hào đại nghĩa, cần dùng để chôn giấu một chút tư tâm, triệt tiêu vài phần áy náy, ít nhiều lương tâm, đều có thể dễ dàng như vậy.

Mà lần này, một danh hào đại nghĩa này, thậm chí không cần y lâm thời đi bện.

Đường đường chính chính, có sẵn ở đó.

Mà sống và chết, thành và bại, chưa bao giờ là điều ta để ý. Ta chỉ là yêu ma, đời đời kiếp kiếp, muốn kéo toàn thế giới cùng trầm luân theo ta.

Phương Khinh Trần đưa tay đặt lên ngực, yên lặng cảm thụ rung động kỳ dị nơi đó.

Liễu Hằng, khổ tâm của ngươi, chỉ uổng công. Bởi vì ngươi căn bản không biết, ta chân chính, rốt cuộc đáng sợ cỡ nào. Trên đời này, không ai thật sự hiểu được…

Ngực bỗng nhiên chợt đau lại chợt nóng, Phương Khinh Trần có một nháy mắt ngẩn ra, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, đêm tối vắng lặng, ngơ ngẩn nhớ lại, giữa một phiến u ám mê mang, y từng nghe thấy một thanh âm, nói từng lần…

Phương Khinh Trần, tin tưởng ta…

Ta hiểu ngươi…

Đêm khuya, kinh thành trong ngoài cấm ra vào, nhưng loại việc quy củ này, đối với nhân vật đặc quyền, trước nay đều là một câu nói suông.

Cho nên hiện tại Kỳ Sĩ Kiệt đêm nay đến phiên thủ thành, vẻ mặt đau khổ không biết làm sao.

“Phương hầu, không phải ta không nể mặt ngài, không có lệnh bài, cửa thành này không mở được.”

Phương Khinh Trần cũng lười tốn nhiều lời lẽ với hắn, chỉ cười nhàn nhạt: “Ngươi mở cửa để ta ra ngoài, hoặc là ta trực tiếp đánh ra, tự mình chọn một.”

Kỳ Sĩ Kiệt đầu mướt mồ hôi, Phương Khinh Trần hiện tại lại không bị độc phát, nếu thật xông ra, một đội nhân mã trong tay mình này, thật sự không đủ ngăn cản: “Phương hầu, ngài có chuyện gì, trực tiếp vào cung tìm điện hạ đòi tấm lệnh bài không được sao? Làm gì khó xử ta như vậy. Việc gác cổng kinh thành không thể đùa giỡn coi thường, ta đêm nay mở cửa thành, chính là tội thất chức.”

“Ta ra thành có việc, về phần là việc gì, ngươi tự mình đến hỏi Tần Húc Phi, y tất sẽ không trách tội ngươi. Nếu ngươi còn chậm trễ, ta cũng không có thời gian khách khí với ngươi.” Phương Khinh Trần cười nói: “Ngươi thả ta ra là thất chức, để ta xông ra cũng là thất chức. Dù sao chức này ngươi thất là cái chắc rồi, tự mình lo đi.”

Ôi, đúng vậy, dù sao chức này thất là cái chắc rồi, tội gì cố phải đắc tội người nhỏ mọn khủng bố như vậy. Kỳ Sĩ Kiệt vẻ mặt đau khổ, thoáng do dự, rốt cuộc phất tay, quát mở cửa thành.

Phương Khinh Trần vung roi phóng ngựa, rẽ bụi mà đi.

Kỳ Sĩ Kiệt đứng tại chỗ, nhìn y một người một ngựa dần dần đi xa, cho đến khi bóng dáng không còn, bất đắc dĩ thở dài lắc đầu. Đêm hôm nay sao đến toàn là người hắn không thể chọc, không thể ngăn, hại hắn muốn lưu một giai thoại không sợ quyền quý, giữ vững nguyên tắc cũng không thành.

Hắn đang than vãn, phía sau có tiếng vó ngựa vang gấp, quay đầu nhìn, lại thấy Liễu Hằng một người một ngựa, nháy mắt đã đến trước mặt. Kỳ Sĩ Kiệt nhịn không được đưa tay vỗ trán. Xem đi xem đi, lại đến một người mình không ngăn được.

Liễu Hằng ở trên ngựa hỏi nhanh: “Điện hạ đã ra khỏi thành?”

“Phải, nửa canh giờ trước, điện hạ một người một ngựa ra khỏi thành, ta hỏi chuyện gì, điện hạ không chịu nói, ta khuyên điện hạ dẫn thêm vài người, điện hạ cũng phớt lờ.”

“Có phải Phương hầu cũng ra khỏi thành rồi?”

“Phải, vừa mới ra xong. Điện hạ trước khi xuất thành đã phân phó ta, nếu thấy Phương hầu muốn ra khỏi thành, đừng thật sự ngăn cản, ra vẻ là được, cho nên ta liền tòng mệnh thả Phương hầu ra khỏi thành. Liễu tướng quân, đêm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”

Liễu Hằng thở dài một tiếng: “Không cần hỏi. Ngươi mở cửa thành đi, ta phải ra ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.