Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 555: Chương 555: Ứng Thán Đa Tình




CHƯƠNG 213: ỨNG THÁN ĐA TÌNH

Ra ngoài dự đoán của Dung Khiêm chính là, trong mấy ngày này, Yên Lẫm kỳ thật không làm gì cả.

Y chỉ một mình, trốn vào ngự thư phòng, đuổi tất cả cung nhân đi, người nào cũng chẳng gặp, một bước cũng chẳng chịu ra.

Y hạ ý chỉ, trừ cung nhân đưa đồ ăn, không được có bất cứ ai tiến vào, trừ phi có tin tức Dung Khiêm thương thế biến hóa, nếu không bất cứ ai cũng không thể quấy rầy.

Hết thảy hỗn loạn bên ngoài, y không đếm xỉa không giao.

Quốc gia trọng thần, hậu cung phi tần, luân phiên đến cầu kiến, lại không được đáp một chút.

Một ngày ba bữa trái lại đúng hạn đưa vào, nhưng lần tiếp theo khi đưa cơm, thức ăn lần trước luôn bị bưng ra nguyên xi.

Minh phi tự phụ bình thường rất được y lễ ngộ yêu sủng, rồi cả hai đại thần tự cho là địa vị rất cao, đều từng ý đồ xông vào ngự thư phòng, kết quả lại bị Yên Lẫm lấy đồ đạc ném chạy ra.

Phi tử hoa dung thất sắc bại lui, các đại thần xoa chỗ đau do bị đánh mà cụp đuôi.

Song cuối cùng vẫn có người không tin tà không thể nhịn được nữa, một lần nữa xông vào.

Lần này, người đến tự nhiên là Sử Tịnh Viên.

Vốn Sử Tịnh Viên đã sớm nên đến. Nhưng tin tức Hoàng đế gặp chuyện, Dung quốc công bị thương nặng, làm cho trong triều hỗn loạn. Mà từ sau khi Phong Trường Thanh vào trong quân, Sử Tịnh Viên liền tiếp chưởng một nửa phòng vệ trong cung, bản thân y lại là người Hoàng đế tin trọng sát bên, lần này xảy ra chuyện, sổ tấu buộc tội y lập tức chui ra như đắp núi lấp biển.

Hộ vệ ngày đó cùng đi đều đã bị cách chức tạm giam, mà bản thân y là người bậc nhất phụ trách hộ vệ an toàn của Hoàng thượng, tuy rằng rất muốn theo bên cạnh Yên Lẫm, nhưng cũng đành phải ở trong nhà chờ tội trước.

Nhưng đợi mấy hôm, chẳng đợi được một câu trong cung, phái người hỏi thăm tin tức, nghe nói Yên Lẫm chán nản thất thường đến nước ấy, y nào còn để ý được nên đợi tội gì, tránh hiềm gì, trực tiếp xông vào trong cung.

Y thân phận quý trọng, lại vốn thân thiết với Yên Lẫm, thời điểm mấu chốt này, mọi người gặp y như gặp cứu tinh, trong ngoài cung ai lại ngăn cản, đúng là mặc y xông lên, mạnh mẽ xô bung đại môn ngự thư phòng đóng chặt, rảo bước tiến vào.

“Ra ngoài. Cút ra ngoài.” Thanh âm khàn khàn mà hơi không lưu loát, từ trong góc tăm tối nhất ngự thư phòng truyền đến.

Ngự thư phòng rộng đến thần kỳ.

Nếu không phải có thanh âm này chỉ dẫn, trong cung điện bốn phía cửa sổ đóng chặt, chỉ có chút ánh sáng ít ỏi từ ngoài cửa chiếu vào, y thật sự chẳng dễ dàng tìm được vị trí của Yên Lẫm.

Sử Tịnh Viên nhìn người ẩn trong bóng tối kia, cả giận nói: “Bệ hạ vẫn không trị thương…”

“Ra ngoài…” Thanh âm phẫn nộ vang dội, hoàn toàn không để ý cổ họng đau đớn nứt ra.

“Ta có thể ra ngoài, nhưng Hoàng thượng khi nào thì ra ngoài đây?” Sử Tịnh Viên cười lạnh hỏi.

“Không cần ngươi lo…”

“Ta không lo…” Sử Tịnh Viên trợn tròn mắt: “Ta không lo? Ta không lo, ngươi liền chết thối trong thư phòng này hay sao!”

Y phẫn nộ đến mức không đếm xỉa lễ nghi quân thần gì nữa: “Yên Lẫm. Ngươi khiến ta quá thất vọng! Coi ngươi đang làm gì? Bị đả kích, liền nhốt mình trong bóng tối, không làm gì hết rồi cứ thế từ từ rữa nát? Đây không phải là người ngươi trước nay coi khinh nhất, chuyện ngươi xem thường nhất sao?”

Yên Lẫm trong bóng tối, lặng lẽ im tiếng.

Thanh âm của Sử Tịnh Viên trầm tĩnh lại: “Ta biết hiện tại ngươi đau ngươi hối. Nhưng năm đó sau khi pháp trường kinh biến, đâu phải ngươi không đau không hối. Thế nhưng ngươi có thể lập tức đứng lên, làm tốt mọi thứ một quân chủ nên làm. Vì sao lần này ngươi lại không thể.”

“Năm đó, năm đó, Dung tướng muốn ta làm một Hoàng đế tốt…” Thanh âm của Yên Lẫm trong bóng tối phiêu dao.

“Thế hiện giờ thì sao… Chẳng lẽ Dung tướng chưa từng…”

“Y bảo ta đừng sốt ruột, đừng lo lắng, ta biết y muốn ta an tâm chờ y chậm rãi khỏe lên, nhưng mà…”

Yên Lẫm bỗng chốc cười thảm: “Nhưng mà y kỳ thật không biết, y kỳ thật không biết gì hết…”

Sử Tịnh Viên ngẩn ra: “Không biết cái gì…” Y vừa nói vừa sải một bước về phía trước.

“Đừng qua đây!” Một nghiên mực nổi tiếng giá trị xa xỉ đập vỡ bên chân Sử Tịnh Viên.

Sử Tịnh Viên xanh xám mặt dừng lại: “Hoàng thượng, ta biết ngươi khổ sở, ngươi thương tâm. Nhưng mà, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Thế giới sẽ không ngừng lại đó chờ ngươi ổn lại. Triều chính ngươi không để ý, quân báo ngươi không xem. Ngươi biết quân đội tiền phương rốt cuộc thế nào không? Ngươi biết nam nhi Đại Yên chúng ta trên mảnh đất dị quốc đã rơi bao nhiêu máu không? Hiện tại mấy vị các thần chính sự đường đang nỗ lực chủ trì, nhưng mà việc nhỏ họ có thể quyết định, đại sự ngươi không mở miệng, ai có thể quyết định?”

Sử Tịnh Viên càng nói càng cáu kỉnh: “Rồi cả mấy thích khách kia! Thi thể mặc dù đang được dùng băng bảo tồn trong cung, nhưng Hoàng thượng ngươi không mở miệng, người khác không thể tra nghiệm. Không tra ra thân phận của họ, thì làm sao điều tra chân tướng trong đó? Hộ vệ của ngươi ngày đó đều cách chức chờ tội, ngươi vẫn không giao gì, sinh tử của mấy chục người họ, sẽ treo lơ lửng như vậy! Ngươi cứ nhốt mình trong cung không ra, bên ngoài đã dấy lên bao đồn đãi, các thần tử không thấy ngươi, đã sinh ra bao nhiêu phỏng đoán đáng sợ? Ngoại phiên đã có vài vị Vương gia dâng tấu muốn vào kinh thăm hỏi, một đống tôn thất trong kinh cũng đều không ngồi yên nổi, hiện tại bốn phương tám hướng đều đang bốc lửa, ngươi lại còn trốn ở chỗ này chẳng làm gì hết?”

Yên Lẫm trầm mặc, không nói lời nào.

Sử Tịnh Viên thở dài, thanh âm dịu lại: “Còn nhớ chứ, trước kia ngươi từng nói, ngươi đời này bội phục thái tổ nhất, không phải ông mở mang bờ cõi, thiên hạ vô địch, mà là, sau khi mất Phương Khinh Trần, ông còn có thể đứng lên, tiếp tục làm mọi thứ một đế vương nên làm. So với những quân chủ cả đời sa vào đau thương cá nhân, lại coi gia quốc bách tính nhẹ như lông hồng, thái tổ có trách nhiệm, có dũng khí, có đảm đương như thế nào! Trong thân thể ngươi đang chảy dòng máu của thái tổ…”

“Thái tổ mất Phương Khinh Trần, dù là làm ra nhiều hơn những công tích vĩ đại, chỉ sợ cũng là sống như chết. Ông tuy làm nên sự nghiệp anh hùng này, biết đâu trong lòng, kỳ thật cũng hận không thể sau khi Phương Khinh Trần chết, cứ thế nhốt mình đến chết…”

Nghe y ngữ ra bất tường như thế, Sử Tịnh Viên bất giác giận dữ, rốt cuộc bất chấp cảm xúc của y, rảo bước bức đến, lớn tiếng quát: “Dung tướng bị thương nặng, sinh tử chưa biết, ngươi lại trốn ở chỗ này tính toán như thế! Dù Dung tướng quả thật bất trắc…”

Còn chưa dứt lời, một vật đã bay đến trước mặt.

Sử Tịnh Viên nhìn chuẩn thế tới, cười lạnh một tiếng, lại không né tránh.

Đồ chặn giấy lạnh băng nặng nề kia đập lên trán y, tức khắc máu tươi bắn tóe. Sử Tịnh Viên cắn răng nói cho hết: “Ngươi như thế này, y cho dù chết, cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.”

Yên Lẫm phẫn nộ hét lớn một tiếng: “Câm miệng! Dung tướng không có bất trắc, y sẽ khỏe lại, y đã đáp ứng, y nói với ta…”

Y ở sâu trong bóng tối nhìn hằm hằm bằng hữu từ trong quang minh đi đến, muốn thử dẫn y ra khỏi tăm tối này.

Không phải không biết chân tâm chí ý của y, chỉ là y không phải người kia, có thể dẫn mình ra khỏi tăm tối vô biên này.

Không phải muốn đả thương y, chỉ là không thể nghe được bất cứ ai đem một chữ chết liên hệ cùng chỗ với Dung Khiêm.

Sử Tịnh Viên yên lặng nhìn y. Yên Lẫm trốn trong góc tăm tối nhất thư phòng, bốn phía cửa sổ đều đóng chặt, điện vũ rộng lớn lạnh lẽo như vậy, trừ cánh cửa y đi vào kia, chẳng còn chỗ nào có thể cho quang minh tiến vào.

Thậm chí không nhìn rõ khuôn mặt y, chỉ có thể thấy rõ đôi mắt y, trong bóng tối sáng đến kỳ dị, như một con cô lang bị thương, bị buộc vào tuyệt địa.

Sử Tịnh Viên cắn răng, trong lòng thở dài.

Yên Lẫm, ai bảo ngươi là Hoàng đế. Dù đau thương chí tử, ngươi cũng không có quyền lực như bách tính bình dân, phóng túng sự thống khổ của mình.

Y chậm rãi mềm giọng nói: “Đã biết Dung tướng nhất định sẽ khỏe lại, Hoàng thượng, sao ngươi lại nhẫn tâm giống như bây giờ, để y thương tâm thất vọng…”

“Thương tâm… Thất vọng…”

Yên Lẫm trong bóng tối chỉ cười thảm, tiếng như khấp huyết.

Yết hầu của y vẫn chưa từng trị liệu, hiện tại thương thế đã càng thêm nghiêm trọng, chỉ cần vừa nói chuyện, sâu trong yết hầu liền đau không thể chịu. Trong tiếng cười thảm, miệng y thấp thoáng đã cảm giác được vị máu tươi mặn chát.

“Ta biết ngươi muốn nói gì. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta quả thật không minh bạch. Nhưng ta không cần minh bạch, ta chỉ biết, ta không thể để ngươi thế này nữa!”

Sử Tịnh Viên ngang nhiên tiếp tục bước về phía trước, trong bóng tối lại là một vật ném đến, tiếng kình phong xé gió rất mạnh, Sử Tịnh Viên nhìn kỹ, lần này đánh tới, lại là vỏ của một thanh đoản kiếm.

Vỏ kiếm cứng rắn, đâm trúng ngực, ẩn ẩn đau nhức.

Sử Tịnh Viên giận dữ hóa cười, chân cũng không ngừng nữa, chỉ từng bước bức đến: “Đã có vỏ, tất nhiên có kiếm. Hoàng thượng ném ra, sao không phải kiếm.”

“Tịnh Viên, đừng ép ta.” Người từng là thiếu niên anh chủ kia, trong bóng tối có phần yếu đuối hoảng sợ mà nói.

Sử Tịnh Viên hừ lạnh một tiếng.

Yên Lẫm, Yên Lẫm! Lúc này, ta không bức ngươi, lại có ai đến? Bao nhiêu năm mưa gió cùng nhau đi tới, ta muốn coi, lúc ngươi thương tâm điên cuồng, có thật sự đem mũi bảo kiếm kia nhắm ngay ngực ta mà ném?

Y cắn răng, bắt buộc mình nhìn thẳng mắt Yên Lẫm.

“Sử thế tử, các người, các người đang…” Thanh âm yếu đuối mà sửng sốt, vang trong ngự thư phòng giương cung bạt kiếm này một cách không thích đáng.

Sử Tịnh Viên cả kinh, dừng bước quay đầu, đã thấy Lạc Xương vẻ mặt ngạc nhiên đứng ở ngoài cửa.

Sử Tịnh Viên lúc này lòng đầy lửa giận, nếu là thái giám hoặc đại thần nào đến ngăn y, sợ là sớm bị y đuổi ra ngoài, nhưng đối mặt với Lạc Xương, y lại không cách nào phát tác, chỉ đành kiềm chế hành lễ: “Hoàng hậu sao lại qua đây.”

“Ta, ta nghe nói… Ta…” Lạc Xương hiển nhiên cũng bị cảnh bừa bãi trong ngự thư phòng và tình hình hắc ám lạnh lẽo dọa sợ, quanh co một hồi mới nói: “Ta đến thăm Hoàng thượng…”

“Hoàng thượng hiện tại…”

Sử Tịnh Viên đang định mau chóng đuổi Lạc Xương đi, lại thấy phía sau Lạc Xương có người đang cố gắng nháy mắt với mình. Y nhíu mày, chần chừ một chút, rốt cuộc nói: “Đã như vậy, hoàng hậu xin cứ tự nhiên, vi thần tạm thời cáo lui.”

Y lại quay đầu phẫn nộ nhìn đôi mắt Yên Lẫm, bấy giờ mới rảo bước ra ngoài.

Lạc Xương lại ngơ ngác đứng ngoài cửa, ngây người một hồi, mới chậm rãi đi vào.

Yên Lẫm với nàng ngữ khí lại không hung ác như với Sử Tịnh Viên: “Ngươi đừng vào đây.”

“Ta… Ta không vào, Sử thế tử sẽ đến.” Lạc Xương nhẹ giọng đáp.

Yên Lẫm ngẩn ra, lại không nói nên lời, vừa rồi nếu không phải Lạc Xương xuất hiện, Sử Tịnh Viên thật phải bức qua đây kéo y. Chẳng lẽ y thật sự có thể ném kiếm qua hay sao.

“Ta… Ta đã biết toàn bộ. Ta vừa rồi… Ta vừa rồi… Đi thăm Dung tướng.” Thanh âm của Lạc Xương tuy nhẹ, Yên Lẫm nghe tới lại như sấm sét.

“Dung tướng bên kia, có chút biến hóa.”

Yên Lẫm cả kinh: “Biến hóa gì?”

“Lúc ta đến, Thanh cô nương đang chăm sóc y. Thanh cô nương nói, Dung tướng thoạt nhìn tuy rằng vẫn hôn mê, nhưng đôi khi có thể thấy mí mắt y dường như đang vùng ra. Chỉ là chưa chân chính mở ra. Có đôi khi, cũng có thể phát hiện ngón tay y hơi động rất nhẹ, Thanh cô nương nói, Dung tướng vẫn đang cố gắng, cố gắng muốn tỉnh lại, cho nên nàng ấy cũng phải cố gắng, không thể quá chán nản, không thể khóc mỗi ngày, bằng không Dung tướng tỉnh lại, nhất định sẽ mắng nàng, khóc thương tâm quá, làm ồn y…”

Yên Lẫm chuyên tâm nghe, chờ khi y phát hiện Lạc Xương vừa nói vừa đến gần, Lạc Xương đã bước lại rất gần y.

“Ngươi đừng tới gần ta.”

Lạc Xương dịu dàng nói: “Ta không gần ngài. Nhưng mà, thân thể ta nặng, đứng mệt lắm, ta chỉ lên một chút, ngồi trên chiếc ghế bên kia, được không?”

Yên Lẫm trầm mặc một hồi, mới nhẹ nhàng nói: “Được.”

Lạc Xương lúc này mới tiến lên mấy bước nữa. Vừa ngồi xuống, sau đó thanh âm dịu dàng kể lại toàn bộ quá trình nàng đi thăm Dung Khiêm.

Mà Yên Lẫm chỉ không nói không rằng lắng nghe.

Mấy ngày nay, y không dám đến gần người nọ một bước, không dám nghe ai nhắc tới người nọ một chữ, nhưng mà chỉ có bản thân y mới biết, kỳ thật trái tim này khát vọng nghe được tin tức của người nọ như phát điên.

Lúc này Lạc Xương lại bắt được tâm tư của y, cho nên y rốt cuộc không lập tức đuổi nàng ra như với những người khác, chờ sau khi Lạc Xương nói hết mới bảo nàng đi.

Nhưng mà…

Sử Tịnh Viên vừa ra khỏi ngự thư phòng, đã bị người một phen kéo qua bên.

“Sử thế tử, ngài lỗ mãng quá.”

Sử Tịnh Viên trừng đối phương: “Vương tổng quản, ta đang muốn hỏi ngươi là ý gì đây? Ta mắt thấy có thể kéo Hoàng thượng ra đây rồi.”

“Sử thế tử! Cho dù ngài và Hoàng thượng kết giao từ hồi để chỏm, tình cảm không phải tầm thường, nhưng ngài ấy vẫn là quân, ngài vẫn là thần. Loại chuyện cứng đối cứng này, chúng ta làm thần tử, làm nô tài, không nên làm, cũng không thể làm! Huống chi, Hoàng thượng tính tình cương cường như vậy, hai người tính cứng không chịu chuyển biến đụng nhau, cho dù ngài có thể cố lôi Hoàng thượng ra thì thế nào? Ngài ấy chẳng lẽ không biết quay lại sao? Vạn nhất gây ra lưỡng bại câu thương, thế thì làm sao kết thúc. Trái lại lấy nhu thắng cương thỏa đáng hơn.”

“Nếu ta không thể, hoàng hậu chẳng lẽ có thể lôi Hoàng thượng ra sao?” Sử Tịnh Viên nhíu mày, Minh phi nương nương xông vào ngự thư phòng, chính là bị bộ dáng hung ác của Yên Lẫm, dọa cho trở về bị bệnh một trận.

“Hoàng hậu là ta đặc ý đi mời đến. Người là quốc mẫu, là hoàng hậu, cùng Hoàng thượng… Cùng Hoàng thượng là phu thê. Có rất nhiều chuyện, người có thể làm, chúng ta không thể làm, tỷ như…” Vương tổng quản thanh âm cơ hồ nhẹ không thể nghe: “Hạ dược cho Hoàng thượng.”

Sử Tịnh Viên giật mình không nhẹ: “Cái gì?”

Vương tổng quản vẻ mặt đau khổ thở dài: “Sử thế tử à, ngài chỉ nhớ quốc gia đại sự trước mắt, muốn Hoàng thượng không chán nản, ta lại chỉ cần Hoàng thượng ngủ một giấc ngon lành! Ngài có biết, mấy ngày nay, y không ăn không uống không ngủ, còn tiếp tục giày vò như vậy nữa, thân thể này sẽ xong luôn. Dù là trời sập, cũng phải nghĩ cách để Hoàng thượng nghỉ ngơi trước đã! Quốc sự gì, cũng gác lại trước rồi nói sau.”

Sử Tịnh Viên gật đầu: “Ta hiểu được, tuy nói ta dùng quốc sự buộc y, nhưng làm sao không biết y trước mắt cần nhất chính là nghỉ ngơi.”

“Nhưng mà, Dung tướng một ngày chưa dậy, Hoàng thượng sẽ một ngày chưa nghỉ ngơi. Dù chúng ta có thể khuyên y bức y, có thể làm cho bản thân y nguyện ý ngủ, y cũng không ngủ được. Ta… Ta chỉ đành trộm đi tìm Thái y, phối an tức hương có thể cho người bất tri bất giác ngủ say. Chỉ là, chỉ là.. Ta một nô tài, làm sao dám hạ dược Hoàng thượng? Huống chi, dược kia kèm hương khí, ta đem vào, cũng không thể gạt được Hoàng thượng. Chỉ có để nữ tử mang vào, xen lẫn trong hương nữ nhân dùng, Hoàng thượng mới không thể phát hiện. Cho nên ta mới đi cầu hoàng hậu ra mặt, lại dạy hoàng hậu ứng đối như thế nào. Ngay cả Hoàng thượng, cũng sẽ không lập tức đuổi người ra.”

Sử Tịnh Viên nhìn hướng đại môn thư phòng, mi vũ ẩn vẻ lo âu.

“Sử thế tử không cần lo lắng. Hoàng thượng thật sự đối đãi hoàng hậu như thân nhân. Cho dù hoàng hậu làm chút chuyện không thỏa, cũng là bảo vệ giữa phu thê, ngoại thần cho dù biết, cũng không dám tùy tiện nghị luận quốc mẫu. Hoàng hậu tâm địa thiện lương, vẫn rất quan tâm Hoàng thượng, tuy nói mấy ngày nay có chút xa lánh Hoàng thượng, cũng chưa tự mình tới thăm Hoàng thượng, nhưng mỗi ngày đều phái người hỏi thăm tình hình bên này, buổi tối lo lắng không ngủ được. Những việc này, ta đều nắm rõ. Từ khi chuyện tấn công Tần quốc nói toạc ra, Hoàng thượng vẫn thập phần có lỗi với hoàng hậu, cho nên dù thế nào cũng phải nể mặt hoàng hậu vài phần, hơn nữa hoàng hậu còn hoài long thai, Hoàng thượng chung quy không dám ném đồ về hoàng hậu… Chỉ cần không mạnh mẽ đuổi người, để hoàng hậu nán lại bên cạnh một hồi, dược sẽ có hiệu lực…”

Vương tổng quản phân tích tỉ mỉ, đúng là từng việc đều đã cân nhắc chu đáo.

Mà giống như để chứng minh lời hắn nói, trong ngự thư phòng truyền đến tiếng Lạc Xương gọi: “Vương tổng quản!”

Vương tổng quản trước mắt sáng ngời, cả chào Sử Tịnh Viên cũng quên béng, quay người chạy thẳng hướng thư phòng.

Sử Tịnh Viên cũng thấy thở phào nhẹ nhõm một hơi, theo hắn cùng vào ngự thư phòng.

Nhìn lướt qua điện vũ to lớn hắc ám âm trầm, Vương tổng quản thở dài phất tay: “Mở toàn bộ cửa sổ ra.”

Lập tức có một đám thái giám nhanh chóng chạy bốn phía, mở hết tất cả cửa sổ bốn phương cung điện, để quang minh không còn bị chướng ngại mà xua tan tất cả hắc ám.

Lúc này, trong góc phòng, Yên Lẫm nằm dựa lên ghế, đã an tĩnh ngủ say. Lạc Xương cũng đã buồn ngủ đến mức cơ hồ không mở mắt ra được, nhưng mà nàng vẫn miễn cưỡng đứng dậy, khe khẽ đi sang chỗ y, thuận tay tháo áo choàng phía sau, muốn nhẹ nhàng khoác lên cho y. Đúng lúc bốn phía quang hoa chiếu rọi, cả điện đột nhiên sáng ngời, Lạc Xương bỗng kinh hô một tiếng, áo choàng trượt khỏi tay.

Sử Tịnh Viên trong lòng cả kinh, nhảy về phía trước: “Chuyện gì?”

Y thân có võ công, bộ pháp nhanh chóng, nháy mắt đã vọt tới phụ cận, thấy rõ tình hình, toàn thân lại chấn động, thân hình vốn lao nhanh, như bị đinh ghim xuống đất, rốt cuộc không thể động đậy nữa.

Vương tổng quản phía sau đuổi nhanh đuổi chậm chạy đến, miệng cũng hỏi: “Sao vậy?”

Lạc Xương toàn thân run rẩy, đưa tay che miệng, cố gắng muốn ức chế, lại vẫn không kiềm được tiếng khóc: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, y… y còn chưa đến tuổi nhược quán…”

Vương tổng quản lúc này đã lao thẳng đến phụ cận, cúi đầu nhìn Yên Lẫm, dung nhan an tĩnh dựa lên ghế mà ngủ.

Thời gian mới chẳng qua vài ngày, khuôn mặt thiếu niên anh lãng kia đã tiều tụy hiện ra thương nhan.

Vương tổng quản kinh ngạc nhìn thiếu niên nhiều năm qua do mình hầu hạ chăm sóc này, bất giác lão lệ tung hoành.

Năm này, Yên Lẫm còn chưa mãn mười chín.

Năm này, Yên Lẫm tự nhốt mình trong ngự thư phòng, mấy ngày mấy đêm.

Năm này… Mái tóc đen kia của Yên Lẫm… Bỗng nhiên hóa bạc.

Chút ít màu đen, chen lẫn giữa vô số sợi bạc, ngược lại so với bạc trắng cả đầu, càng khiến người nhìn mà đau lòng, thê lương đầy trước mắt.

Chỉ than đa tình, sớm sinh tóc bạc, trắng đầu thiếu niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.