CHƯƠNG 3 QUYỂN 1: XÁC ĐỊNH LUẬN ĐỀ
“Nam sủng là cái gì?” Tri thức của A Hán với những chức nghiệp cổ đại túng thiếu đến mức chỉ biết có đế vương quan tướng, ngư tiều canh độc, sĩ nông công thương, tối đa thêm hạ nhân với ăn mày, những thứ khác thì chẳng còn khái niệm.
“Việc này khá là phức tạp, đến đây đến đây, tôi cho cậu xem tư liệu.” Hai tay Trương Mẫn Hân lại nhanh chóng điểm điểm ấn ấn sờ sờ chạm chạm.
Giữa màn hình hư ảo xuất hiện vô số hình vẽ và văn tự “Đây là tôi từ trong văn học cổ đại đã bị chôn vùi, phát hiện một đóa kỳ hoa, nhân xưng đam mỹ, mà người thích tác phẩm kiểu này đa số là nữ giới, lại xưng là nữ đồng nhân. Đây là những tàn chương đoạn thiên tôi tìm được từ trong những tập tin đã thất tán rất lâu, nghe nói thường ra từ hai khu vực văn học cổ đại, một tên Tấn Giang, một tên Tây Phất.”
Lẽ ra vô luận có bao nhiêu tập tin tư liệu, chỉ cần dùng máy truyền là có thể truyền vào đầu trong giây lát, nhưng Trương Mẫn Hân kiên quyết phản đối hành vi này.
Lý do hùng hồn cô cho A Hán là: “Trong óc cậu nếu là một không gian trống rỗng, máy truyền chẳng qua truyền hết sách vở thu được vào đầu cậu, làm não cậu thành một thư viện, nhưng muốn lật xem chương đoạn tình tiết nào đó, vẫn phải cố gắng tìm kiếm trong vô số sách chồng chất. Cho dù có truyền cho cậu tri thức vô tận, với tính cách lười biếng đó của cậu, cũng chẳng qua là để hết thảy dần bặt tin sâu trong đầu, từ từ quên mất, căn bản sẽ chẳng đi lật tìm, đi nhớ lại, đi suy xét. Thư viện mà không ai xem thì còn ý nghĩa gì nữa? Đến đây đến đây, chúng ta cùng vận dụng phương thức truyền thống của nhân loại, dùng mắt mình để xem, miệng mình để đọc, não mình để nhớ đi.”
Tóm lại, A Hán cứ thế bị buộc bá vương giương cung, để Trương Mẫn Hân quấn ba ngày ba đêm, nhìn màn hình hư không, xem hết vô số truyện đam mỹ.
Mà nội dung, trên cơ bản na ná như nhau.
Cũng chính là tiểu thụ nào đó, không biết ở đâu đặc biệt nổi bật, ở đâu đặc biệt nhân ái, tóm lại bởi vì đủ loại nguyên nhân với người đời sau mà nói là hoàn toàn không nhìn ra liền được tiểu công yêu. Mà tiểu công trên cơ bản toàn là đại nhân vật, Hoàng đế này, Vương gia này, tệ hơn cũng là trang chủ, giáo chủ gì đó. Sau khi yêu tiểu thụ, họ tự nhiên sẽ coi tiểu thụ như tâm can, yêu thương luyến tiếc, nâng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Nào còn nỡ để y lao tâm lao lực, việc gì cũng không cho làm, an trí ở hậu cung, hoa viên, căn cứ bí mật một loạt nơi, tóm lại phải có trời trong nắng đẹp, bách hoa tỏa hương, lầu đài đình các, vân vân và vân vân, lại thêm hạ nhân này, mỹ thực này, đại sàng tinh mỹ nhất này…
Mấy cái giường này, bình thường đều rất lớn, rất mềm, rất hoa quý, rất thoải mái, nguyên nhân đương nhiên là tiểu công thường xuyên muốn ở trên, kéo tiểu thụ làm loại vận động nguyên thủy nào đó.
Vận động này thoạt nhìn rất mệt, có điều, may mà bị mệt thường là tiểu công, tiểu thụ cơ bản không phải làm gì, cứ tùy người ta bừa bãi là được.
Mà những Hoàng đế, Vương gia, trang chủ, giáo chủ này, cơ bản chẳng có chính sự gì để làm, công tác quan trọng nhất mỗi ngày, chính là quan tâm tiểu thụ ăn có ngon, ngủ có ngon, cuộc sống có nhàn nhã không? Sau đó chính là gian khổ vận động trên cái giường đẹp đẽ thoải mái nhất.
Trương Mẫn Hân mở vô số tập tin đam mỹ, với phương thức nhanh chóng, lại thêm giải thích của chính cô, để A Hán xem tất cả tình tiết cô muốn y xem. Mà tình tiết cô không muốn y xem, tỷ như tiểu thụ từng là Trạng nguyên, Tướng quân, thiếu niên anh tài nào đó, cho dù được Hoàng đế Vương gia giáo chủ thu làm nam sủng, cũng vẫn ưu quốc ưu dân ưu võ lâm, lao tâm lao lực, không ngừng phải chịu đựng ô nhục hiểu lầm, vì quốc gia vì dân tộc vì bách tính vì võ lâm đồng đạo mà dâng hiến bản thân, không ngừng hy sinh hết thảy. Cả ngày mệt đến mức cơm nước không nhớ, lại còn ba ngày hai đầu hộc máu, sau cùng tâm lực quá mệt mỏi, nội dung phàm đề cập đến vất vả này, một mực lướt như bay, cho dù người ta tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cũng chẳng theo kịp tốc độ văn tự lướt qua, huống chi A Hán hoàn toàn là hơi thở thoi thóp, hai mắt như mở như nhắm, nói là xem tập tin, không bằng nói là bị Trương Mẫn Hân ma âm đòi mạng truyền bá giới thiệu tình tiết.
“Tóm lại, ở cổ đại, nam phong là một loại thời thượng rất lưu hành, nếu rảnh, cậu có thể coi thử ‘Phẩm hoa bảo giám’, quên đi, tôi thấy cậu cũng chẳng rảnh đâu, mà giữa nam với nam, phát sinh quan hệ cũng là chuyện rất bình thường, sẽ không dẫn đến sự phản cảm của xã hội đại chúng. Quan hệ giữa nam giới có bao nhiêu loại, có trên dưới, có ngang hàng, có chủ tòng, mà trong nhiều loại quan hệ này, có thể để một phương không cần nhọc lòng chuyện gì, mỗi ngày chỉ cần ăn ăn uống uống ngủ ngủ, tối đa ở trên đại sàng đẹp đẽ, nhắm mắt để người ta vất vất vả vả, cũng chỉ có nam sủng. Thân là nam sủng, không cần nhọc lòng vì áo cơm, tất cả mọi thứ tự có chủ nhân mua cho, công việc của y chính là ăn uống no đủ ngủ thật say, cho chủ nhân có một đối tượng để vất vả abc xyz.”
A Hán nhìn hoa cả mắt, lẩm bẩm: “Cậu nói Hoàng đế đại quan cổ đại đều rất vất vả, phải lo nghĩ cho thiên hạ, ngày lo vạn điều, nhưng tôi thấy phiền não lớn nhất của họ dường như chỉ là tiểu thụ không cao hứng, quốc gia cũng vậy, bách tính cũng thế, toàn bộ không bằng tiểu thụ quay đầu cười, xem ra tất cả họ đều rất nhàn nhã.”
Trương Mẫn Hân không chút hoang mang, thong dong trả lời “Đúng là nhàn nhã, nhưng cậu xem họ, ngày cũng vận động, đêm cũng vận động, một ngày hai mươi bốn giờ, sinh mệnh không nghỉ, vận động không ngừng, cậu nhìn kỹ lại xem, những chi tiết vận động này chú trọng cỡ nào, phức tạp cỡ nào, phải chú ý nhiều như vậy mới có thể hoàn thành một lần vận động hoàn mỹ, song phương đều cao hứng, cậu xác định chuyện vất vả như vậy cậu làm được? Cho dù làm được một lần, cậu xác định cậu một ngày mười hai canh giờ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cả đời mấy chục năm, có thể vĩnh viễn vận động không nghỉ, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi?”
A Hán rùng mình: “Việc này, việc này, thôi quên đi.”
“Tóm lại, nói chung là.” Sau khi đã trần thuật ngần ấy sự thật, Trương Mẫn Hân tổng kết phát ngôn “Nghề thích hợp làm biếng nhất, không qua được nam sủng.”
A Hán gật đầu: “Vậy thì, luận đề của tôi, chính là cuộc sống của nam sủng cổ đại đi.”
“Như vậy sao được? Vậy cũng quá không có gan thách thức, không có cảm giác thành tựu. Tôi giúp cậu chọn một cái, cứ gọi là luận những ngờ vực nghi kỵ tàn nhẫn độc chiếm dục và thương tổn trong tình yêu.”
A Hán ngẩn ra: “Tại sao?”
“Ơ, cậu không nhìn kỹ à? Nam sủng bình thường tuy là cũng có ăn có uống, nhưng chưa chắc vĩnh viễn thanh nhàn như vậy, thỉnh thoảng còn phải hầu rượu, diễn vũ, tấu nhạc, tham gia công tác tiêu khiển. Chỉ có cái kẻ được tiểu công nâng niu trong tay kia là không cần, cả ngày giấu trong nhà, đến nhìn cũng chẳng chịu để những người không liên quan nhìn nhiều một cái. Đây là vì sao? Thông thường mà nói, những tiểu thụ này đều từng bị tiểu công hiểu lầm, thương tổn. Sau đó chân tướng rõ ràng, tiểu công hối hận, đau không muốn sống, từ đây hồi báo tiểu thụ trăm ngàn lần, tiểu thụ nói một, tuyệt không nói hai, tiểu thụ nói mặt trời mọc ở đằng tây, y lập tức hạ lệnh, nhất loạt xử trảm những kẻ nói mặt trời mọc ở đằng đông. Chỉ sau khi đã có được địa vị này, mới có thể chân chính cả đời thanh thản không lo.”
Trương Mẫn Hân vừa nói vừa điểm màn hình, mở bao nhiêu đoạn cho A Hán thưởng thức.
A Hán lắp bắp nói: “Nhưng mà, tiểu thụ lúc bị hiểu lầm, sẽ chịu rất nhiều thương, sẽ bị bọn họ việc ấy…”
“Việc này thì có gì đâu? Vung roi đến mỏi nhừ tay đâu phải cậu, ra sức làm vận động kịch liệt để trừng phạt kia cũng đâu phải cậu. Tiểu thụ trong sách kêu thảm là họ sợ đau, tôi còn chẳng sợ đau, cậu tinh thần lực mạnh hơn tôi mấy lần mà còn sợ đau à? Vừa không cần chịu khổ như tiểu thụ trong sách, lại có thể được hết thảy ưu đãi mà tiểu thụ trong sách có được, tôi chọn cho cậu luận đề này không tốt sao?”
“Nhưng mà… Nhưng mà… Việc này… Cái đó…”
“Nhưng mà cái gì, cứ làm như vậy đi?” Nữ vương Trương Mẫn Hân phất tay quyết định, mười ngón tức thì phóng đến: “Người mô phỏng, A Hán, luận đề, luận những ngờ vực nghi kỵ tàn nhẫn độc chiếm dục và thương tổn trong tình yêu, thân phận lựa chọn đầu tiên, nam sủng, đến xác định đi.”
Một phen nắm tay A Hán, đặt lên nút xác định.
A Hán chần chừ một chút, nhưng cũng không giãy giụa phản đối.
Máy tính sau khi xác nhận bản thân A Hán, phát ra tin tức tiếp nhận, đang lựa chọn điều kiện tương ứng.
Trương Mẫn Hân cười khoan thai, sau khi luận đề xác nhận, sẽ không thể sửa đổi nữa. Máy tính sẽ căn cứ điều kiện của A Hán, chọn lựa cha mẹ thích hợp cho A Hán, để y đi đầu thai, cũng kiến nghị nhân sinh thích hợp với luận đề, cũng sẽ đem loại người tính tình tàn bạo đa nghi lạnh lùng quả ân thích hợp với luận đề đó làm đối tượng thí nghiệm, cho A Hán tin tức tiếp cận. Chuyện về sau nhất định sẽ vô cùng phấn khích.
Cứ thế, vận mệnh của A Hán đã bị quyết định. Y là người đưa ra nội dung luận đề sớm nhất, cũng là người tiếp thu tin tức tương quan của máy tính sớm nhất mà đầu thai đến nhân gian.
Đời thứ nhất của y, sống đến mức mỗi học trò nhìn thấy đều dở khóc dở cười, mà giáo sư thì chỉ đành thở dài, đến cả máy tính ghi lại tin tức liên quan cũng suýt nữa treo luôn.
Đánh giá của Kính Tiết với việc này là, cười khan đôi tiếng: “Trò A Hán khá thuần khiết thiện lương, không biết trong nhân tính có một mặt hắc ám xấu xa. Tuy nhiên, ngây thơ quá chính là ngu xuẩn, hồn nhiên quá, chính là… Tôi nói, chúng ta vẫn nên đổi đề tài đi.”
Tiểu Dung than thở: “A Hán đáng thương quá, nếu không chúng ta giúp cậu ta ra vài chủ ý.” Mà sau đó, phải chăng càng giúp càng bung bét, tự nhiên phải chờ sự thật chứng minh.
Chỉ có Khinh Trần nhắc tới A Hán là cười khẩy một tiếng: “Các người thật sự cho là y hồn nhiên ngu xuẩn mới mắc mưu à? Đó gọi là đại trí giả ngu, y căn bản vô tình đến mức thờ ơ với hết thảy, trong hết thảy này bao quát bản thân. Trên đời này, không có gì là y để ý, cái gì cũng miễn cưỡng, cái gì cũng có thể. Y thích sống cuộc sống lười nhác, nhưng nếu không thể lười nhác cũng chẳng hề gì. Y không phải bị ác nữ lừa gạt, y chỉ không thích lại có một người không ngừng làm phiền bên tai, cho nên cứ theo ý cô ta. Y là cái thứ cho dù biết trước mắt có bẫy, cũng chẳng buồn vòng qua đó. Chỉ có người như thế, mới là lạnh lùng chân chính, vô tình chân chính, hừm… Ta phải học tập y, có phải chỉ như vậy, mới có thể hoàn toàn không bị thương… Ê ê ê… Sao các người toàn trưng ra cái vẻ này, ta bị thương rồi đó, tại sao các người không tin… Ta tổn thương người?… Ta tổn thương người cũng là vì bản thân ta bị thương quá nặng, đồng tình… Không ai đồng tình ta, tại sao ta phải đồng tình người khác… Đừng đi mà, nghe ta nói xong đã…”