“Hoa nhi! Con vừa nói gì?! Thức tỉnh linh thân?! Nhưng mà...không phải con.. con đã..!?” Phu thê hai mặt nhìn nhau, ánh mắt khó hiểu đồng thời đưa về phía đứa con bé bỏng của mình.
Hoa Vô Sắc biết, nếu bản thân nói ra mình là một người xuyên không, dùng tâm pháp bổn nguyên để khôi phục linh căn, chắc chắn sẽ không ai tin, kèm theo đó mình cướp đi thân thể của quý tử họ, không bị vạn mã xuyên tâm mới là lạ, đành phải kiếm cớ nói khác đi mới được. Hoa Vô Sắc e hèm, bộ dạng vô hại lon ton chạy về phía hai người:
“Phụ thân, mẫu thân!! Con..con cũng không biết! Sáng nay khi thức dậy thì bỗng nhiên thân thể con bốc mùi hôi khó chịu nên đành phải đi tắm, sau đó vô ý con thử dùng sức một cái thì phát hiện...! Phụ thân a, người xem...!!”
Hắn vận linh lực đánh ra một quyền về phía thân cây cổ sam gần đấy, chỉ nghe “Vèo!!Bụp!” thân cây đã lõm vào hai phân. Còn chưa kịp để Hoa Thiên Hành động thủ, vị Hoa phu nhân đã nhanh chóng cầm lấy tay của Hoa Vô Sắc, vẻ mặt nghi hoặc dần thay thế bằng ngạc nhiên, sau đó là kinh sợ. “Cái..cái này!! Linh căn của Hoa nhi thật sự đã hồi phục, có điều còn rất yếu ớt! Nhưng khi ta muốn dùng tinh thần lực kiểm tra sâu bên trong xem còn tiềm ẩn gì không thì lại bị một thứ gì đó đẩy ra ngoài, thật khó mà tin được! Phu quân, chàng thấy thế nào?!!! Hay là....!!?””
Hoa Thiên Hành nhíu mày gật đầu, từ trong tay bỗng xuất hiện một phiến đá nhỏ hình chữ nhật, trên mặt có khắc phù văn kì quái, đưa về phía Hoa Vô Sắc:
“Hài tử, nếu con đã khôi phục linh căn thì là chuyện tốt! Việc cơ thể ngươi bỗng dưng như vậy hẳn là tẩy tủy đi, không lẽ Hoa nhi nhà ta nhân họa đắc phúc?!....Tạm gác chuyện này qua đã, đây là Linh phù, con chỉ cần tập trung dẫn động linh lực từ linh căn đến nó, lần trước con thất bại là vì quá hấp tấp, quá nóng vội! Mọi thứ phải đều thuận thiên đạo, hãy từ từ cảm nhận xem thứ liên hệ với con là gì?! Tiểu Linh Lung Giới tạo hóa vạn vật rất nhiều, tuy rằng lần trước thức tỉnh thất bại, nhưng không phải là không có cơ hội. Ngươi chỉ là đứa trẻ năm tuổi, có nhiều thứ không thể cưỡng cầu, cầm lấy!! Nhớ lời ta nói, hãy dùng tâm cảm thụ, xem bản thân con muốn gì!? Linh thân là phải dùng linh hồn liên kết, cho dù kết quả có thế nào thì cũng không sao cả, không có linh thân nào là yếu, chỉ có nhân tâm cường giả mới phán định được nó!!”
Hoa Vô Sắc nhìn tấm Linh phù trên tay, ghi nhớ lời phụ thân hắn dặn dò. Sau đó liền nhắm mắt lại, chính bản thân hắn cũng đang hồi hộp không biết linh thân của mình là gì?! Tiểu tử này trước đây đã thất bại, nhưng cũng không phải là hắn a, liệu có thành công hay không?!
Hoa Thiên Hành nhìn thấy con mình nhanh chóng chìm sâu vào minh tưởng cũng không khỏi ngạc nhiên, ông quay sang thì thầm vào tai phu nhân “Nàng thấy không? Đứa con này của chúng ta chắc chắn là có cao nhân giúp đỡ, e cũng là cơ duyên của nó! Giờ ta chỉ mong nó có thể thức tỉnh được linh thân truyền thừa gia tộc nữa thì ngôi vị gia chủ đời sau này của Hoa gia là nó rồi!”
“Muội không biết, muội cũng không muốn nó trở thành Hoa gia chủ gì cả, muội chỉ muốn nó đời đời bình an, sống một kiếp người không tranh đấu với thế gian là được, chàng còn không biết sao?! Chỉ còn 6 năm, sau 6 năm nữa muội cũng đã phải.....!!” Hoa phu nhân ánh mắt buồn bã, nhìn về phía Hoa Vô Sắc “ Có lẽ, con đường sau này hài nhi con phải tự mình bước đi rồi...!!”
Vòng tay từ sau lưng bà, Hoa Thiên Hành ôm nàng vào lòng: “Tuyết nhi, nàng đừng sợ! Mọi thứ nàng gánh vác trên vai, ta đều biết! Cho dù tới lúc đó có phải mất mạng, ta cũng sẽ bảo vệ nàng tới cùng!!” Ông siết chặt tay.
...
Hoa Vô Sắc giờ này đã không còn nghe thấy bất kì âm thanh nào từ bên ngoài nữa, hắn đang chìm đắm trong một không gian kì lạ, vô số những chùm sáng như chúng tinh phủng nguyệt không ngừng vây lấy xung quanh, xanh đỏ tím vàng xa gần có đủ hết. Hoa Vô Sắc khẽ chạm tay vào một chùm sáng nhỏ màu xanh lá, chỉ thấy hoa văn phức tạp hiện lên, một thanh chủy thủ màu đỏ tán phát ra quang mang nhu hòa đang xoay vòng nhưng sau đó lại bay đi. “Đây không phải là thứ thích hợp với ta!”-hắn nghĩ. Hoa Vô Sắc cứ trôi vô định mãi, vô số linh thân lại gần hắn nhưng rồi lại bỏ đi.
“Rốt cuộc là thứ gì mới hợp với ta, đã qua bao nhiêu thứ rồi vẫn không thể xác định được! Lẽ nào ta lại thất bại sao? Linh căn, linh thân, linh hồn cảm thụ....!!” Hoa Vô Sắc nhắm mắt lại, tìm kiếm một điều gì đó từ sâu trong lòng mình. Có một điểm sáng thật lớn ở phía xa xa dường như đang kêu gọi....”Tìm thấy rồi!” Hắn mở mắt, song đồng tìm kiếm phương hướng rồi rất nhanh lao về phía ấy. Nửa thời thần sau thì đến nơi, ở đó có một tòa tế đàn, tứ phía đều có Xích Long trụ như đang phong ấn thứ gì bên trong, nhìn kỹ lại thì là một ngọn lửa lớn màu tím hồng đang bùng cháy dữ dội.
“Đây là...?!” Hoa Vô Sắc nghi hoặc nhìn về hồng sắc hỏa diễm trước mặt, một tiếng gầm thật lớn vang lên, sau cùng hiện nguyên hình là một con dị thú kì lạ, nó cứ thế đứng trong biển lửa, long không ra long, phụng không ra phụng, tứ chi hỏa diễm bốc lên ngùn ngụt, nhe nanh múa vuốt về phía hắn mà gào rú. Rốt cuộc lần đầu tiên sau khi trùng sinh, Hoa Vô Sắc nét mặt hiện ra thần thái kinh sợ. Thật ra đầu linh thân này đối với hắn kiếp trước cũng không lạ lẫm gì cho cam, vì hắn đã từng đánh bại nó một lần ở Cửu U Địa Giới, Hung thú chi vương- Minh Hỏa Hắc Lân.
“Sao ngươi lại có thể ở đây?! Là ngươi kêu gọi ta sao?! Có vẻ ngươi không hề có ý định trở thành linh thân của ta a!” Hắc Lân dường như hiểu được càng gào rống dữ dội, phong ấn tế đàn bỗng dưng dao động kịch liệt. Xích Long Trụ từ từ xuất hiện các vết nứt, xem ra đầu hung thú này sắp thoát ra được rồi.
Hoa Vô Sắc nhíu mày, cơ thể của hắn thật sự rất khó tiếp nhận được linh thân trước mặt này, Hoa Thiên Hành từng nói với hắn, với tu vị Linh giả khi thức tỉnh lần đầu chỉ nên lựa chọn những thứ thật sự liên kết với mình, nếu cưỡng ép tiếp thu linh thân quá mạnh thì sẽ bị phản phệ, nhẹ thì phế bỏ linh căn, nặng thì tánh mạng cũng không còn. Nhưng với tình huống trước mắt, Tiểu Nhiên thì tung tích ở đâu không biết, bản thân hắn thì lại trôi dạt đến một vị diện xa lạ, điều Hoa Vô Sắc cần bây giờ đó chính là sức mạnh. Đúng! Chỉ có sức mạnh thì mới có thể phá vỡ thời không, một lần nữa đi tìm Tiểu Nhiên.
Cuối cùng, hắn không còn do dự nữa, Hoa Vô Sắc liều mạng, nhảy vào trong phong ấn kết giới, Minh Hỏa Hắc Lân rít gào, hai mắt hung thú đỏ hồng giơ ngũ trảo quạt tới hắn. “Roẹt!!” Ba đạo máu tươi từ trên thân mà ra, hắn đau đớn chật vật lách sang một bên, cố gắng cắn răng chịu đựng. Tốc độ của Hắc Lân cực kì nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến sau lưng hắn, hàm răng đầy máu của nó toan chộp vào đầu Hoa Vô Sắc..
“Đáng chết, thân thể của ta quá yếu, căn bản không thể sử dụng Nghịch Thiên Tru Thần Quyết, không lẽ thật sự ta phải chết ở đây sao? Ta không cam tâm...không bao giờ..!!” Hai mắt hắn hóa thành huyết hoa, bản nguyên chi mệnh đốt cháy lên, Hoa Vô Sắc ngửa người ra sau, cố gắng ép bản thân chém ra một kích toàn lực.
“Vạn Kiếm Quyết- Tru Thần nhất thức!!”
Hai tay hắn kết ấn, một đạo kiếm khí màu xanh lam lăng không phù hư xuất hiện, chém thẳng về phía Hắc Lân, dị thú đau điếng lùi lại, gầm một tiếng rõ to. Hoa Vô Sắc hai mắt mờ dần, chút sức lực cuối cùng đều dành cả vào chiêu thức đó, nhưng quả thật không thể tổn thương nó. Xích Long Trụ cuối cùng không trụ nổi sát khí kinh khủng từ Hắc Lân, ầm ầm vỡ vụn, một tiếng gầm thật lớn vang lên chấn Hoa Vô Sắc thất khiếu chảy máu, chứng kiến Minh Hỏa Hắc Lân ngày càng đến gần, hắn nhắm mắt lại, môi mỉm cười, ta thất bại rồi...!!
“Oong...g....Oong.....!!”
“Oong.....g....Oongg.....!!”<code> “Roẹtttttt!!!” “Groaaaaooooooooo.....!!” </code>Thanh âm kì lạ mà thân quen xuất hiện, hắn mơ màng nhìn thấy hai đạo kiếm quang một lam một hồng bay xẹt qua, tiếng Hắc Lân gào thét dữ dội, nhưng hắn đã không thể mở mắt nổi nữa....
Phía bên ngoài, phu phụ Hoa Thiên Hành vẻ mặt bất an khi thấy Hoa Vô Sắc minh tưởng lâu như vậy mà vẫn chưa hoàn thành thức tỉnh. Đã ba canh giờ trôi qua, đáng lẽ bình thường chỉ kéo dài chừng nửa nén nhang, thật sự rất kì lạ.
“Phụtttt....!!” Hoa Vô Sắc chợt nhổ ra một ngụm tiên huyết, thất khiếu chảy máu, khuôn mặt tái nhợt, đau đớn thống khổ. Hoa phu nhân thất sắc vội vàng chạy lại nhưng bị Hoa Thiên Hành chắn ngang “Tuyết nhi, nàng làm như vậy càng khiến nó gặp nguy hiểm hơn thôi, linh thức một khi bị phá vỡ sẽ dẫn đến kết cục gì nàng cũng biết mà!! Aizzz, đứa nhỏ này thật là mệnh khổ!...” Ông cố gắng trấn an phu nhân, nhưng chính bản thân cũng đang lo lắng vô cùng.
“Hoa huynh, ta không thể để mặc nó như thế được!! Ta....” Hoa Hàn Tuyết chưa nói được dứt câu thì bỗng nhiên dị tượng xuất hiện, từ trên thân Hoa Vô Sắc vô số phù triện quang hoa hiện lên tạo thành một đạo kim sắc chiếu thẳng lên bầu trời, thiên địa lập tức thay đổi, mây đen vần vũ kéo về tụ họp lại ngay quang trụ ấy, lôi kiếp gầm gừ kéo dài vạn dặm, che kín thương khung. Hoa Thiên Hành vẻ mặt kinh hãi vội vã ôm lấy phu nhân, cả hai ngỡ ngàng nhìn về phía Hoa Vô Sắc “Đây...rốt cuộc là chuyện gì!? Thức tỉnh linh thân của Hoa nhi sao lại dẫn đến thiên địa dị tượng lớn thế này!?”
Hoa Hạ Thành ngũ đại tộc giờ phút này cũng đang hoang mang nhìn về phía Hoa phủ, động tĩnh quá lớn khiến cho dân chúng kéo ra ngoài hoảng loạn bàn tán, thậm chí có người còn tưởng thần linh giáng thế mà quỳ bái. Cường giả khắp nơi đều thấy quang trụ khổng lồ đang đâm thẳng lên bầu trời, ẩn hiện hai thanh trường kiếm một lam một hồng quấn quanh, song kiếm tề minh phát ra duệ khí bức người.
Cách đó vài dặm, Hồng Mông thế gia....
“Đạo chủ, người xem!! Dị bảo xuất thế ở hướng đó, không lẽ nói phong ấn phía dưới Hoa Hạ thành bị phá hủy rồi!” Một gã mặc bạch y đạo bào, tay cầm bát quái phất trần, cung kính nói. Trước mặt hắn là một nam tử toàn thân hắc y đang đứng chấp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt đáp:
“Vân Lăng, thuật bói toán của ngươi lần này sai rồi! Song kiếm tề minh, thiên địa đại biến! Đây là thần ngoại chi kiếm, thật không ngờ ở nơi long tàng hổ đấu như thế lại có thể xuất ra thứ này! Truyền lệnh ta, lập tức đến Hoa Hạ thành, dị bảo kia ta nhất định phải có!!”
“Vâng, Đạo chủ!”
Bạch y nam tử nhanh chóng lui ra thông tri, còn kẻ được gọi là Đạo chủ đã từ lâu biến mất.
Vô số thế lực khắp nơi đều nhìn ra được điều gì đó, lập tức nhao nhao tập trung đến Ngũ hành chi địa, nhất thời cường giả xuất hiện tại đây mỗi lúc một nhiều, ý đồ tranh cướp thần vật. Hoa Vô Sắc vẫn không hề biết bản thân đã dẫn động sự việc lớn tới mức nào, hắn còn đang chìm đắm trong thế giới linh thân của hắn.
....Sâu trong lòng đất Hoa Hạ thành, xung quanh chỉ có tối đen như mực, một tiếng nứt vỡ “Krắc..c!!” rất nhỏ vang lên...
“Khí tức thần vực...!!Khà khà, cuối cùng... cuối cùng bản tôn cũng có thể trở lại rồi...!!”