Tiểu Long Long

Chương 18: Chương 18: 07?




Tức khắc, ánh mắt của tiểu đội bảng màu, lập tức di chuyển, rời xuống một chút, giống như đèn pin, tập trung quét lên người Dịch Long Long.

Một thiếu nữ thuần khiết…… à, là long nữ.

Bị nhiều ánh mắt soi chằm chằm như thế, trong lòng Dịch Long Long thấy sợ hãi, cảm giác cực kỳ không thoải mái, hận không thể lập tức trốn đi, nhưng nàng cũng biết, trước mắt cứu người là quan trọng nhất, những thứ khác không cần để ý.

“Cái này……” Dịch Long Long đưa cái móng vuốt nhỏ giật giật tay áo Ngải Thụy Khắc,” Ta sẽ thử xem sao, nếu không thành công ngươi cũng không thể trách ta nhé.”

Ngải Thụy Khắc liền cố ý làm vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra: “Ngươi không tự tin như vậy, chẳng lẽ ngươi không phải nữ long? Mà cũng đúng, ta vẫn chưa chính thức xác định giới tính của ngươi” Quá rõ ràng mà, hắn vẫn còn mang thù với câu “bà cô” vừa rồi.

“Ngươi có tin ta cắn chết ngươi không” Dịch Long Long chất giọng nhẹ nhàng, mà ngữ khí thì hung tợn nói.

Mặc kệ có ngượng ngùng như thế nào, cuối cùng Dịch Long Long vẫn phải để Ngải Thụy Khắc đặt nàng trên mặt đất, mà Y Tư Lợi cũng đồng dạng đặt thanh Thiên Ức Tinh Thần xuống đất, để Dịch Long Long đến lấy. Một đám người quây thành một vòng, cách xa con rồng trắng nhỏ ở giữa chừng hai ba thước, ánh mắt mọi người đều vô cùng tập trung, muốn tận mắt chứng kiến danh kiếm trong truyền thuyết được rút ra khỏi vỏ.

Dịch Long Long hai chân đứng thẳng, đi về phía trước từng bước, vạt áo khẽ động, chân nàng mang đôi hài nhỏ được kết từ sợi lá bạc và xanh, tròn tròn bao bọc đôi móng vuốt, dẫm lên mặt đất âm thanh rất nhỏ, tiếp theo nàng phát giác xung quanh rất im lặng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy xung quanh một vòng người đối với nàng giống như người khổng lồ, hầu như tất cả đều tập trung nhìn nàng.

Dịch Long Long dừng chân, di di đôi giày nhỏ trên đất, giọng nói lí nhí trong miệng: “Các ngươi có thể xoay người sang chỗ khác không…… Nhìn ta như vậy, ta sẽ căng thẳng, nói không chừng sẽ không rút ra được.”

Câu này rõ ràng có nghĩa là: Nhìn gì? Còn nhìn ta sẽ không rút!

Dịch Long Long đã nói đến thế, những người khác cũng không thể không nhượng bộ, quay qua nhìn nhau, vị quý công tử kia là người đầu tiên quay sang chỗ khác, những người còn lại cũng làm theo, cuối cùng Dịch Long Long đưa mắt dừng ở Ngải Thụy Khắc: “Cả ngươi nữa, cũng thế.”

Ngải Thụy Khắc cười cười thú vị, gật gật đầu, vẫn thỏa mãn yêu cầu của nàng.

Dịch Long Long nhẹ nhàng thở mạnh: Giờ không ai nhìn rồi.

Bước chân nhẹ nhàng, Dịch Long Long vươn hai móng vuốt, cầm vào chuôi kiếm, tức khắc, một loại cảm giác thoải mái vô cùng tựa như chuồi mình xuống hồ nước lan qua móng vuốt, giống như rót vào cơ thể nhỏ bé một luồng sức mạnh, Dịch Long Long nhẹ nhàng rút ra.

Trong không giang nhẹ nhàng ngân nga tiếng kiếm vang, không phải là réo rắt nhưng vang vọng, giống như đã tồn tại từ thời xa xưa, và sẽ tồn tại mãi mãi như vậy.

Mà một tầng ánh sáng mát lạnh như ánh sao, trong sát na kiếm rút khỏi vỏ, liền tràn ra bên ngoài, Trong nháy mắt, Dịch Long Long giống như thấy được vũ trụ bao la, ngàn triệu vì sao hội tụ về, huyền bí và rực rỡ.

Thiên Ức Tinh Thần, sau cùng cũng tái hiện.

Trên mũi kiếm, cứ như tỏa ra vô số những hạt nhỏ màu bạc lấp lánh như sao, chúng tan vào không khí, rất nhanh liền biến mất không thấy đâu.

Dịch Long Long gần như nhìn đến ngẩn người, một lúc lâu sau mới nhận ra việc mình phải làm, nàng giơ thanh kiếm còn cao hơn thân mình lên, đi về phía mĩ thiếu niên đang bị xích, đi được hai bước lại cảm thấy hình như bộ dạng này trông cứ như muốn giết người, làm cho người ta sợ hãi thì làm sao? Vì thế lại sửa tư thế, kéo lê thanh kiếm chậm rãi đi qua, mũi kiếm xẹt trên mặt đá, lưu lại vết khứa xiêu xiêu vẹo vẹo.

Đến bên giường, Dịch Long Long trèo lên trên tấm chăn lông mềm mại chạy vài bước, đến bên cạnh người thiếu niên, đến gần càng phát hiện ra thiếu niên này đúng là vô cùng xinh đẹp, da y trắng nõn nhẵn mịn, tuyệt đối không chút tỳ vết nào, đường lông mày hoàn hảo, ánh mắt trong suốt, lông mi dày cong như phiến quạt, mái tóc đen như gỗ mun, mềm mại thực sự còn hơn cả Rejoice, tức chết Head & Shoulders, hất cẳng Pantene, chà đạp Hazeline, có thể nói là mái tóc hoàn hảo cho chiến dịch quảng cáo.

“Cái kia, vị này, có thể làm phiền một chút hay không, ngươi giơ tay chân ra, ta muốn giúp ngươi mở xiềng xích, sợ lỡ tay lại làm ngươi bị thương.” Cũng hiểu được thiếu niên kia vốn là một nam nhân, Dịch Long Long cũng không thể mặt dày mà nhìn chằm chằm mãi, nàng mở lời, dời tầm mắt chăm chú nhìn lên xiềng xích đang khóa trên cổ tay thiếu niên.

Còn tưởng rằng thiếu niên kia sẽ như vừa rồi cứ tiếp tục hờ hững, nhưng vừa nghe thấy lời của nàng, y lại có cử động ngoài mong đợi, tuy rằng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời vươn tay ra, cổ tay mảnh mai trắng nõn gần như có thể thấy mạch máu xanh dưới da.

Dịch Long Long nhìn thật kỹ, nhắm ngay xiềng xích bọc ngoài cổ tay thiếu niên dùng sức chém xuống, cứ như thái rau củ, vòng sát thô to chắc chắn không một tiếng động liền đứt đoạn, so với lúc Y Tư Lợi dùng thanh kiếm xanh kia thật khác.

Tuy rằng tự mình động kiếm, nhưng bản thân Dịch Long Long cũng bị thành quả này làm cho hoảng sợ: Chuôi kiếm này, độ sắc bén quả thật có thể kiêu ngạo.

Xác định Thiên Ức Tinh Thần dùng được, Dịch Long Long không ngừng cố gắng, cùng sự phối hợp của mĩ thiếu niên hạ liên tục ba kiếm, những chiếc vòng sắt trên người thiếu niên hoàn toàn được cởi xuống.

Buông kiếm, Dịch Long Long không trèo xuống giường, chỉ ngồi xuống, thân thể nho nhỏ trên giường cọ đi cọ lại, lớp lông dưới thân thật mềm mại, nếu như không phải thiếu niên kia còn ngồi trên giường, nàng gần như muốn ôm chăn mà lăn lộn trên này.

Cái giường này nằm thật sự thoải mái nha.

Hay là ở lại đây một vài ngày.

Ôm ý niệm như vậy trong đầu, Dịch Long Long duỗi tay nắm góc áo của thiếu niên: “Này, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?” Trước tiên làm quen một chút, sau đó hỏi hắn cho mượn giường ngủ thử một chút.

“Tên?” Thiếu niên nhìn nàng, ánh mắt hơi hơi khó hiểu, đôi môi như đóa hồng thắm khép mở, nhẹ giọng lặp lại.

Không phải ngu thật chứ hả? Dịch Long Long thật sự nghĩ vậy, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Chính là hỏi người khác gọi ngươi như thế nào? Như ta gọi là Dịch Long Long, cái người không bao giờ chịu nhận mình là “ông chú” bên kia gọi là Ngải….Ngải Văn.”

“07.” Thiếu niên liền hiểu ý của nàng đáp:” Tên của ta là 07.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.