Tuy rằng không biết ma pháp của Lâm Kỳ đạt đến tiêu chuẩn như thế nào,
nhưng nếu hắn từ tòa tháp kia đi ra, La Lan cũng nói chủ nhân tòa tháp
rất lợi hại, nếu vậy sao Lâm Kỳ có thể không biết chút gì đó?
Lúc ở Thụ Hải nhìn hắn phát ra ma pháp dẫn đường, hẳn là cũng có chút tài năng.
Dù sao đã không tìm được người thích hợp hơn, coi ngựa chết làm ngựa sống
cũng được vậy, Dịch Long Long tiến cử Lâm Kỳ với Lý Duy, hắn tỏ vẻ có
thể cho Lâm Kỳ thử sau khi ma pháp trận bố trí xong.
Tuy rằng có thể đi vào trấn mua bán, nhưng không ai có thể mua nổi mấy món
đồ của La Lan, chưa nói đến mấy món vật tùy thân quý giá, ở đây cũng
không thể mua được bảo thạch chất lượng tốt nhất, cho nên vì để chuẩn bị vật liệu, Lý Duy phải mất mấy ngày đi đến những thành thị xung quanh.
Trong thời gian hắn đi vắng, Lâm Kỳ và Dịch Long Long tạm thời ở lại phòng
khách của thần điện, không được hắn cho phép, những thần quan thực tập
không dám tự ý đến chỗ họ…. Ít nhất ở bên trong thần điện này, quyền uy
của hắn là tuyệt đối.
Dịch Long Long và Lý Duy ở trong phòng kín nói chuyện một lúc lâu, Lý Duy
biết được không ít những việc xảy ra trong Thụ Hải, nhưng mỗi khi Dịch
Long Long hỏi hắn và Ngải Thụy Khắc có quan hệ gì, Lý Duy luôn nhanh
chóng lảng sang chuyện khác. Mãi đến tối, hai người một rồng đi ra
ngoài, Lý Duy đích thân đưa họ đến phòng khách trống trong thần điện.
Cửa vừa đóng, Dịch Long Long liền lập tức từ rương gỗ sau lưng Lâm Kỳ thò đầu ra, đánh giá xung quanh chỗ ở mới một vòng.
Thần điện này tuy rằng nằm ở trấn nhỏ nơi biên giới, người rất ít, nhưng
kiến trúc và nội thất vẫn đầy đủ, phòng khách rất đơn giản, sạch sẽ,
giống như một căn hộ với phòng ngủ rộng rãi, còn có phòng thay quần áo
và phòng tắm riêng biệt, đây chính là nơi chuẩn bị cho người của thần
điện đến ghé thăm, tuy không xa xỉ, nhưng cũng không hề sơ sài, chẳng
qua Hương Thảo trấn này thật sự không phải chốn phồn hoa gì, nên, cái
gọi là phòng khách thật ra mang ý tượng trưng hơn là thực dụng.
Trong phòng ngủ có giường, nhưng mà cái thùng phía sau Lâm Kỳ, đã chuẩn bị
cho Dịch Long Long một chiếc đệm êm ái rồi, thế nên chỗ ngủ coi như đủ
dùng.
Trước khi ngủ, Lâm Kỳ ngồi bên giường, Dịch Long Long rúc trong cái ổ nhỏ của mình, trên người vẫn còn đọng hơi nước sau khi tắm rửa, nàng thay một
bộ áo ngủ đặc chế, ôm lấy cái đuôi, cả người cuộn tròn, nói chuyện với
Lâm Kỳ ở trước mặt, hay nói đúng hơn là tự nói với mình:
“Không biết ta có thể biến thành người không, hy vọng sẽ thành công.”
“Không biết Lý Duy và Ngải Thụy Khắc có quan hệ như thế nào, đợi đến lúc tìm
được Ngải Thụy Khắc, nhất định phải hỏi rõ hắn mới được.”
Đang nhỏ giọng lẩm bẩm một mình, Dịch Long Long đột nhiên nhớ đến một việc:
“Đúng rồi…… Lâm Kỳ, chờ sau khi ta biến thành người, chúng ta sẽ tìm
Ngải Thụy Khắc, sau đó sẽ đi tìm hiểu về thân thế của ngươi có được
không? Trên đường đi thật sự là vất vả cho ngươi rồi.” Dịch Long Long có chút ngượng ngùng nói, “Để báo đáp, ta sẽ cùng ngươi đi tìm gia đình.
Ngươi không giống ta, bị cái tên ma pháp sư kia bắt cóc, ngươi hẳn là có gia đình, nếu may mắn, biết đâu có thể tìm được cha mẹ của ngươi.”
Mặc kệ cô rồng trắng kia nói thế nào, thiếu niên tóc đen vẫn trầm mặc, đôi
mắt hồn nhiên có chút mê man, bây giờ hắn có thể nghe hiểu được một chút những gì Dịch Long Long đang nói, nhưng mà…. Tại sao hắn lại không biết trả lời thế nào?
Cha mẹ, từ này từ tai truyền đến trái tim, không hề tạo ra nửa điểm rung động nào, cứ thế thản nhiên chìm xuống.
Cha mẹ?
Người tạo ra hắn…… Sao?
Đó là ai?
Không nhớ.
Trong trí nhớ vô cùng xa xôi, giống như nhìn vào một tấm kính ảo ảnh, chỉ có một nụ cười mơ mơ hồ hồ, không sao nắm bắt nổi.
***********************************************************
Điểm tâm thần quan thực tập mang đến là súp bí đỏ và khoai sọ chiên, được
đựng trong chén sứ trắng, màu cam của súp trông thật ấm áp, hương vị
ngọt ngào, còn những miếng khoai chiên thì ròn tan vàng óng ánh, cắn một miếng, mùi thơm tan trong miệng.
Khi Dịch Long Long và Lâm Kỳ thức dậy, Lý Duy đã rời khỏi thần điện, đi đến thành thị bên cạnh. Trước khi hắn đi có dặn dò những thần quan thực tập trong thần điện phải chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho Lâm Kỳ, nhưng
ngoài việc cơm nước ba bừa hàng ngày, còn lại không được tự ý quấy rầy.
Đêm qua Lý Duy cũng dặn dò Dịch Long Long, trong mấy ngày hắn không có ở
đây, cố gắng hạn chế lộ mặt, cho dù ở trong thần điện cũng sẽ khiến
người khác nghi ngờ, bởi vì Lâm Kỳ ở lại với thân phận là bằng hữu từ xa đến của Lý Duy. Bọn họ có thể đi ra ngoài mua đồ, nhưng tốt nhất là
không nên tiếp cận nhưng mạo hiểm giả trên trấn, lại càng không được xảy ra tranh chấp với bọn chúng.
Vì Lý Duy nói vậy, nên Dịch Long Long vốn định mấy ngày tới làm Trạch
Long, sau cùng không thể không bảo Lâm Kỳ đem rương gỗ mới tháo tung
ngày hôm qua ra ghép lại, để nàng trốn vào đó đi ra ngoài Thần Điện.
Dù sao cái rương gỗ mới làm hôm qua quá lớn, tuy rằng tiện lợi, nhưng bây
giờ mang ra ngoài cũng sẽ làm người khác chú ý, nên khi Dịch Long Long
dặn dò thợ mộc, cũng đã chuẩn bị đến việc có thể tháo lắp dễ dàng.
Đương nhiên, ở đoạn gần giữa rương gỗ, bốn xung quanh đều có hoa văn hình thoi chạm rỗng, nếu nhìn thật kỹ vào hoa văn, có lẽ sẽ thấy một đôi mắt màu lam xinh đẹp ở phía sau.
Lúc đi dạo trên trấn, Dịch Long Long đến nơi gieo trồng của trấn Hương Thảo mua một vài loại cây cỏ, mỗi loại mua một ít hạt, định rằng sau này sẽ
phơi khô để dành thưởng thức, nhân tiện qua đôi lời chuyện phiếm, nàng
cũng biết không ít.
Thì ra thật lâu trước kia, đoạn ranh giới gần Thụ Hải nhất có một nơi tên
là thành Tích Kim, nơi đó được canh phòng cẩn thận, cũng có nhưng quan
chức được đế quốc cử đến, nhưng các loại dã thú và quái vật bên trong
Thụ Hải, và những khoáng sản, dược vật tài nguyên đã không ngừng thu hút các mạo hiểm giả, một người có đầu óc kinh doanh sống ở đó, đã xây dựng một cửa hiệu nhỏ là Sơn Mỗ Đại Thúc, cung cấp đồ ăn, nước và rượu,
phòng trọ, còn cả nhiều dịch vụ khác cho mạo hiểm giả, việc làm ăn vô
cùng phát đạt.
Mà sau người đó, không ngừng có người noi theo, mở các loại cửa hàng ở
xung quanh, để cho những đoàn mạo hiểm giả đến Thụ Hải được nghỉ ngơi,
và chuẩn bị lương thực.
Cứ như vậy, dần dần, thương nhân khắp nơi mang theo bạn bè và gia
đình, chuyển tới gần Thụ Hải, hình thành một khu dân cư mới,
sau đó, có người lại phát hiện ra nơi đây có thể gieo trồng
được loại Hương Thảo chất lượng tốt nhất, lúc bấy giờ thành
Tích Kimh đang báo lên đế quốc về việc mở trấn mới, vì thế
liền gọi nơi này là trấn Hương Thảo.
Cũng giống như con đường đá nhỏ ở ven Thụ Hải, mấy trấn nhỏ bên cạnh đều là
nơi giao thông tương đối phát triển, tương tự như trấn Hương Thảo, hình
thành một nếp sống tự cấp tự túc bằng sản vật của mình, mặt khác còn dựa vào những giao dịch và hoản cảnh kinh tế.
Trên trấn không có quân chính quy đóng lại, lực lượng vũ trang chính ở gần
thành Tích Kim, còn binh linh ở đây, đều là thanh niên trong trấn hoặc
các mạo hiểm giả về hưu tự lập ra, nói tóm lại thì bọn họ là dân nghiệp
dư.
Cũng bởi vì như thế, nên khi Lâm Kỳ và Dịch Long Long vào trấn không bị kiểm tra gắt gao.
Ngoài ra, Dịch Long Long còn hóng được một chút tin vỉa hè về Lý Duy, nghe
đâu hắn bởi vì mối quan hệ bất chính nào đó nên mới bị lưu đày từ đế đô
đến biên cảnh này, đối tượng từ trong mối quan hệ bất chính, cho đến mấy cô ở khu phố phong lưu, rồi lại công tước phu nhân nào đó, thậm chí có
người nói là cả với một vị công tước…
Dịch Long Long nghe buôn chuyện, gần như muốn ôm cái đuôi mà lăn lộn trong rương.
Mãi cho đến buổi chiều, Dịch Long Long bỗng nhiên nhớ ra là phải quay lại
quán rượu hôm qua trả chìa khóa phòng, tuy Lý Duy đã cho người thông báo với chủ quán là họ đổi chỗ ở, nhưng chìa khóa của người ta nàng vẫn
cầm.
Đúng rồi, còn phải lấy lại tiền đặt cọc.
Nghĩ vậy, Dịch Long Long bảo Lâm Kỳ về thần điện lấy chìa khóa rồi đi thẳng đến quán rượu Cây Sồi.