Bữa tối là món mỳ Đao Tước Diện (1), phải dùng tay cầm khối bột để gần nồi, rồi lấy dao chém thành từng lát mỳ mỏng rơi trực tiếp vào nồi nước sôi. Trước đây Dịch Long Long vì quá nhỏ nên để làm món này đều phải đứng
trên thang, hơn nữa kỹ thuật dùng dao của nàng cũng không tốt lắm, bởi
vậy lát mỳ chém ra lúc dày lúc mỏng. Nhưng hiện tại có Ngải Thụy Khắc ở
đây, những việc này đều không thành vấn đề, sau khi Dịch Long Long nói
xong yếu quyết, Ngải Thụy Khắc liền rút thanh kiếm bên hông, từng miếng
mỏng dính đều nhau tăm tắm bay như lá liễu trên không trung, từng miếng
từng miếng vẽ một đường cong thật đẹp rơi vào trong nồi nước sôi.
Lúc ban đầu Dịch Long Long chỉ cảm thấy Ngải Thụy Khắc biểu diễn đẹp mắt
cho vui, nhưng sau đó, nàng dần dần nhận ra những lát bột kia bay xuống
quá chính xác, từ góc độ bay y như nhau, ngay cả tới vị trí rơi vào
trong nồi cũng hoàn toàn đồng nhất, cơ hồ làm cho người ta khó có thể
tưởng tượng đây là hắn lần đầu xắt mì.
Còn tư thế của Ngải Thụy Khắc lúc này lại phi thường thoải mái, cơ hồ cũng
không thèm nhìn tới cục bột, tay cầm kiếm cứ tùy tiện róc tới, chuẩn xác không có chút sai sót nào.
Dịch Long Long bò lên một bên vai Ngải Thụy Khắc, nàng đưa chân xoa xoa cái
dấu vết ngón xinh xinh mà nàng vừa in lên khuôn mặt tuấn tú mê người của hắn: “Tay nghề của ngươi không tệ nhỉ, sau này nếu thất nghiệp, ta
khuyên ngươi nên đi làm đầu bếp.” Buổi chiều khi nói chuyện phiếm, nàng
biết được Ngải Thụy Khắc là một gã kiếm khách lang bạt, theo như hắn
nói, trình độ của hắn so với bên ngoài là rất bình thường, nhưng nếu như nói đây là tiêu chuẩn bình thường, thì những kẻ lợi hại bên ngoài sẽ
còn ra sao?
Ngải Thụy Khắc gật gật đầu tán đồng: “Ta có thể sẽ cân nhắc.”
Ăn tối xong, Dịch Long Long lấy ra một cái chén gỗ, một tay cầm chén, một
tay cầm một que gỗ nhỏ có xơ mịn trên đầu, trước sự kinh ngạc của Ngải
Thụy Khắc, nàng múc một cốc nước, lấy một ít muối trát lên lớp xơ đầu
que gỗ rồi cho vào miệng.
Ngải Thụy Khắc không nhịn được hỏi: ”Ngươi đang làm gì thế?” Sau khi ăn xong xỉa răng sao? Cây tăm lớn quá.
Dịch Long Long súc miệng, nhổ sạch nước muối rồi mới trả lời hắn: “Đánh
răng.” Một năm qua răng của nàng đã dài ra một ít, nho nhỏ nhọn nhọn,
nhưng chưa thể gọi là sắc bén, nhưng may mắn là không bị sâu răng.
Ngải Thụy Khắc có chút hoảng hốt: Long tộc đã bắt đầu học được cách đánh răng từ bao giờ?
Ban đêm, Dịch Long Long lại bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai, có Ngải
Thụy Khắc hỗ trợ làm một ít việc nặng, công việc của nàng giảm bớt không ít. Dịch Long Long khi quay về phòng ngủ, bởi vì kích thước hạn chế của căn nhà, nên đành thể ủy khuất Ngải Thụy Khắc ngủ ở bên ngoài.
Ngải Thụy Khắc ngồi xổm cạnh căn nhà gỗ, mỉm cười điểm vào ngón chân giơ ra của Dịch Long Long: “Ngủ ngon, nhóc con.”
Nhìn theo Dịch Long Long vén tấm rèm cửa cỏ bạc chui vào trong nhà, nghe
tiếng bước chân nhè nhẹ của nàng, đợi cho tiếng thở trong nhà trở nên
đều đều, Ngải Thụy Khắc lúc này mới rời khỏi nhà gỗ, hắn thong thả đi
đến bên hồ, cúi đầu nhìn xuống những ngôi sao lấp lánh phản chiếu trên
mặt nước.
“Tháp Hi Ny Nhã.” Hắn thấp giọng , “Thật sự xin lỗi, chín năm trước ta không
cứu được ngươi, cũng bằng ấy năm liên tục phải trốn chạy, không ngờ có
thể gặp lại ngươi trong hoàn cảnh này… Sau này ta sẽ cố hết sức chăm sóc cho hài tử của ngươi, hãy yên tâm!”
Giữa hồ truyền đến một trận dao động nhu hòa, như là Ngân Long đang nằm yên nghỉ nơi đó đang mỉm cười cười với hắn.
Dịch Long Long cùng Ngải Thụy Khắc ở lại bên hồ mười ngày, cho đến khi qua
sinh nhật của Dịch Long Long, chính là ngày này cách đây một năm nàng từ trong trứng nở ra, một người một rồng rốt cục cũng rời khỏi hồ nước.
Đối với nơi mình đã ở qua một năm, Dịch Long Long thực rất lưu luyến, hận
không thể đem cả căn nhà gỗ và tất cả “sản phẩm” xung quanh đóng gói
mang theo, bất quá nàng cũng biết mang theo nhiều đồ vật như vậy thì
không thể đi được, chỉ đặc biệt chú ý mang theo đồ đánh răng rửa mặt,
mấy bộ đồ làm từ cây cỏ, mấy lọ gia vị mà phải tốn công mới kiếm được,
bánh quy nướng để ăn vặt, đá dùng để lấy lửa, nước uống, cùng với cái
chuông gió treo ở mái hiên.
Dù có luyến tiếc thế nào, Dịch Long Long vẫn quyết định đi theo Ngải Thụy
Khắc đi ra thế giới bên ngoài. Mặc dù đã sống làm rồng một năm nay,
nhưng là nàng thủy chung chưa từng quên rằng, mình vốn dĩ là một con
người, cho dù là đi tới một thế giới khác, nàng vẫn muốn được tận mắt
nhìn thấy người ở đây, nghe họ nói chuyện.
Ngoài ra còn có một lý do nữa.
Kiếp trước cha mẹ của Dịch Long Long mất rất sớm, còn nàng vì bệnh nặng,
người giám hộ của nàng là cô ruột tuy rằng không đối xử với nàng khắt
khe lắm, nhưng là quả thật không thể nói là “tình thân ấm áp” gì. Nàng
mỗi lần nhìn thấy gia đình nhà người ta hòa thuận, đều cảm thấy hâm mộ
cùng đố kỵ. Còn hiện tại, nàng đoạt lấy thân thể đứa con của Tháp Hi Ny
Nhã, lại còn hưởng sự quan tâm bao bọc của bà, điều này làm cho Dịch
Long Long cảm thấy vô cùng áy náy, nàng rời khỏi nơi đây, cũng không
phải là không có ý định trốn tránh cảm giác này.
Những đồ mang theo đều đặt trong một cái rương gỗ do Ngải Thụy Khắc tự vác.
Còn Dịch Long Long chỉ cần ngồi yên ổn trên… cái rương gỗ, khe khẽ lắc
lư theo từng bước chân, thỉnh thoảng ngắm nghĩa phong cảnh xung quanh.
Ngải Thụy Khắc cước bộ rất ổn định, cũng đi rất nhanh, thân ảnh hắn xuyên
qua trong rừng, chỉ tốn nửa ngày đã đến được nơi Dịch Long Long từng đi
mất hai mươi ngày mới đến, thấy cả những con Mao Cầu từng cùng với Dịch
Long Long dọa nhau sợ chết khiếp.
Đã được Ngải Thụy Khắc giới thiệu, Dịch Long Long cuối cùng cũng biết tên
của loài Mao Cầu này là Da Khắc, là một loại sinh vật phi thường nhát
gan, nhưng loài vật này trí tuệ rất thấp, độ cảm nhận của chúng đối với
uy áp của Tháp Hi Ny Nhã cũng khá mơ hồ, nên so với các sinh vật khác
chúng có thể tiến đến gần hồ hơn, nhưng cũng chỉ gần hơn chút xíu mà
thôi.
Nhìn thấy Da Khắc rồi lại đi ra thêm một đoạn nữa, mới coi như đã hoàn toàn
ra khỏi phạm vi uy áp của Tháp Hi Ny Nhã. Dịch Long Long dần dần thấy
nhiều động vật, có một vài loại giống như ở địa cầu, cũng có một số nàng chưa bao giờ thấy qua. Biết thêm những sinh vật mới, Dịch Long Long
đồng thời phát hiện thêm một việc. Đó chính là, Ngải Thụy Khắc là một kẻ mù hướng không hơn không kém.
Hắn sở dĩ có thể đi thẳng đến hồ nước, là bởi vì sau khi tiến vào phạm vi
uy áp của Tháp Hi Ny Nhã, hồ nước là trung tâm phát ra uy áp ấy, giống
như là ngọn hải đăng dẫn đường vậy, dẫn dắt hắn khỏi lạc lối. Rời khỏi
hồ cũng vậy, nhưng sau khi thoát ly khỏi phạm vi uy áp vốn dùng để định
hướng, khả năng phân biệt phương hướng của Ngải Thụy Khắc lập tức hỗn
loạn.
Lúc này Dịch Long Long mới hiểu, trước khi gặp nàng, Ngải Thụy Khắc đã lạc ở chỗ khác trong khu rừng rậm rộng lớn này gần một năm, nhưng nếu không
phải hắn lạc đường, cũng sẽ không xông bậy xông bạ lung tung để gặp được Dịch Long Long.
Ở thế cực chẳng đã, đành phải để Dịch Long Long chỉ đường. Tuy rằng nàng
chưa bao giờ đi xa hồ nước như thế, nhưng nhờ cảm giác mẫn tuệ chính
xác, ít nhất cũng không đến mức cả hai người lúc đâm hướng đông, lúc
vòng hướng nam, lát xàm hướng tây rồi dây hướng bắc quay về chỗ cũ.
Sau khi thực sự xuất hành, Dịch Long Long mới biết khu rừng rậm này rộng
lớn bao nhiêu. Nàng cùng Ngải Thụy Khắc đi suốt mười ngày, trên đường đi qua nào núi, nào sông, nào hồ nước, nhưng thủy chung vẫn không nhìn
thấy bìa rừng, một vùng xanh lá như biển lớn vô hạn trải dài, không nhìn thấy điểm cuối.
Dịch long long ngồi ở trên rương, lúc nào cảm thấy mệt mỏi thì dựa vào bả
vai Ngải Thụy Khắc một lát. Cơ thể và mái tóc của nam tử tóc vàng này
đều ấm áp như nhau, giống như được hội tụ từ những mảnh vỡ sáng rực của
mặt trời vậy.
Đến ngày thứ mười hai, Dịch Long Long cùng Ngải Thụy Khắc vẫn chưa ra khỏi khu rừng, nhưng bọn họ đã thấy những người khác.
——————-
Ghi chú:
(1): Đao Tước Diện là một món mỳ khá đặc biệt của Trung Quốc. Còn có thể tổ
chức biểu diễn ngay trước mặt thực khách, người làm mỳ nhào một cục bột
lớn và cầm bằng một tay, tay kia cầm dao chém phớt qua cục bột rất nhanh cắt thành những lát mỳ rất mỏng bay luôn vào nồi nước mỳ đang sôi. Tốc
độ càng nhanh, lát mỳ càng mỏng càng đều, bay vào nồi càng chính xác thì càng được đánh giá cao.