Quả nhiên, nghe Dịch Long Long hỏi vậy Ngải Thụy Khắc chỉ cười khổ một
tiếng, vẫn luôn tay chặt củi: “Gia tộc Hải Nhân Niết của Y Tư Lợi, là
một đại gia tộc quyền thế của đế quốc, gia tộc này có một quy định với
các thanh niên, đó là lúc họ mười sáu mười bảy tuổi, phải ra ngoài lịch
lãm mạo hiểm ba năm, nếu không chấp hành, hoặc không thể hoàn thành sẽ
bị trục xuất khỏi gia tộc, còn nếu sau ba năm có thể quay về, mới chính
thức được nhận lễ trưởng thành, trở thành một thành viên chính của gia
tộc.”
Dịch Long Long tròn mắt: Biến thái như vậy?
Ngải Thụy Khắc tiếp tục nói:” Hiện tại Y Tư Lợi này, nếu ta đoán không sai
thì nó đang trong thời gian khảo nghiệm, trên đường đi mạo hiểm sẽ có
người âm thầm quan sát và đánh giá nó, ta coi như là có tư cách ấy….Ách, tuy rằng đây không phải việc của ta nhưng nếu đã gặp, ta sẽ nhân dịp mà quan sát nó một chút. Nếu nó biết có… Ừm, tuy rằng nó không biết ta,
nhưng nó sẽ nhận ra tên của ta, bởi vì ta là…”
Lời chưa nói xong hắn đã ngừng, bởi vì ngay lúc đó La Lan đi đến, có lẽ là
không chờ được, hắn nhìn những bó củi xếp ngay ngắn trên mặt đất, trong
mắt thoáng chút nghi hoặc, nhưng vẫn không nói gì, chỉ cảm ơn Ngải Thụy
Khắc, nói rằng Y Tư Lợi mời Ngải Thụy Khắc dùng bữa tối, sau đó thì ôm
đống củi đi.
Ngải Thụy Khắc thở dài, tra kiếm vào vỏ, không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa mà đi theo La Lan, trở lại bãi đất trống kia.
Thiếu niên quý tộc chỉ huy “tiểu đội bảng màu” dọn dẹp, khi Ngải Thụy Khắc
trở lại nơi này, bãi đất trống đã khác hẳn, cỏ dại và đá vụn trên mặt
đất đều được dọn sạch, ba gian lều trại như phòng ốc dựng gọn gàng ở đó, trước lều, thiếu niên quý tộc tóc vàng cùng ba gã đồng bạn “bảng màu”
đang ngồi quây vào một cái bàn, động tác tao nhã không hề lộn xộn, dường như đang chuẩn bị ăn tối.
Sáu gã tùy tùng mở bọc hành lý lấy đồ ăn, đầu tiên là lấy một cái bếp lò
giản dị đặt xuống, người khác thì lôi ra một chai rượu đỏ và bốn cái ly
thủy tinh, đem đến bên bàn, mở nắp bình đặt xuống để chủ nhân từ từ
thưởng thức.
Sáu người kia tuy thân phận là người hầu, nhưng tướng mạo và dáng người đều đạt tiêu chuẩn, ngũ quan đoan chính, dáng người cân đối, nhưng so với
đám bảng pha màu thực sự kém hơn, nhất là khi so với thiếu niên tóc vàng tướng mạo xuất chúng kia, lập tức bị mờ nhạt đi hẳn.
Dịch Long Long nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy nhóm người này trong
chớp mắt liền bày biện xong bàn ăn, ba gã thiếu niên cũng vị thần quan
trẻ tuổi kia thì nhấp nháp rượu nho, mà bên kia, các tùy tùng bắt đầu
nấu tỉ mẩn nấu nướng, có súp phô mai, bít tết rán, thịt hun khói, và cả
sa-lát trộn.
Dịch Long Long ghé sát vào lưng Ngải Thụy Khắc, nhìn những người đó giống
như Doraemon từ trong túi thần kỳ lấy ra hết đồ này đến đồ kia, mắt càng lúc càng mở to: Nàng phải rút lại nhận xét vừa rồi, cái đám này không
phải đi dã ngoại, mà là mang nhà bếp với phòng ăn ra ngoài khoe khoang.
Ngải Thụy Khắc tìm một góc, buông hộp gỗ ngồi xuống, từ trong rương lấy ra
túi nước, tùy tiện với tay dứt một cái lá cây cuốn thành cái chén, rót
nước vào trong, đưa đến miệng Dịch Long Long.
Dịch Long Long vẫn không dám chui ra ngoài, nàng ở dưới đám lá, một bên đưa
đầu lưỡi liếm nước bên trong chiếc chén lá, một bên liếc mắt nhìn đám
bảng màu bên kia.
Thiếu niên tóc vàng Y Tư Lợi tao nhã nhấp một ngụm rượu đỏ, rồi cầm lấy khăn
ăn thấm nhẹ môi, mỗi động tác của hắn, đều lộ rõ thành quả của sự giáo
dưỡng, cử chỉ lễ nghi không chê vào đâu được. Y Tư Lợi buông chén rượu
xuống, nói với tùy tùng bên cạnh: “Có thể làm lạnh một chút chứ?”
Tùy tùng đáp tiếng, quay đầu nói với một tên khác, Dịch Long Long tò mò
nhìn, chỉ thấy người nọ lấy ra một cái bát, môi khẽ nhúc nhích không
biết lầm bầm cái gì, ngay sau đó trước mặt hắn hạ xuống mấy khối băng
lớn nhỏ bằng nắm tay, rơi vào trong bát, tản ra hơi lạnh màu trắng.
Sau đó đưa chiếc bát đến, đập nhỏ khối băng, bỏ những miếng băng nhỏ vào ly.
“Còn dẫn theo cả một Ma Pháp Sư, đúng là một đội hình xa hoa.” Ngải Thụy Khắc khẽ mở miệng.
Ma pháp sư trên thế giới này cũng không phải hiếm thấy, nhưng cũng không
phải tùy tiện là gặp được, từng có người tính qua, ước chừng trong một
vạn người, mới có một ma pháp sư, ma pháp sư bình thường đều là quan
viên ở trong giới quý tộc, thậm chí phục vụ cho quốc gia, nhưng đây lại
đi làm người hầu cho Y Tư Lợi.
Giống như ở kiếp trước của Dịch Long Long trên trái đất, đem một bác sĩ đến
làm bồi bàn ở nhà hàng, không chỉ là lãng phí, mà còn là quá xa xỉ.
Ngải Thụy Khắc cũng không có ý nói nhỏ, nên lúc Dịch Long Long nghe thấy thì cũng lọt vào tai đội bảng màu, đối phương không có phản ứng gì, rõ ràng là quá quen với mấy lời than hãi này, chỉ có thiêu niên tóc vàng Y Tư
Lợi lịch sự khẽ mỉm cười gật đầu với Ngải Thụy Khắc, rồi lập tức rời mắt.
Năm người trong đội bảng màu, chỉ có La Lan là không ngồi cùng bàn với họ,
thứ nhất là vì bàn chỉ có bốn chỗ, thứ hai, La Lan là người được thuê,
thân phận so với bốn người kia vốn không giống nhau, hắn ở xung quanh
xem xét một phen, xác nhận không có gì nguy hiểm, liền đi về phía Ngải
Thụy Khắc, tìm một chỗ bên cạnh rồi thật tự nhiên mà ngồi xuống, hắn cúi đầu, ánh tím lưu chuyển trong mắt, lấy ra miếng lụa cẩn thận lau đoản
kiếm, rồi kiểm tra cung nỏ cơ hoàng.
Mấy ngày hôm trước nghe Ngải Thụy Khắc giảng giải, nàng đã biết rằng, nơi
này đạo tặc cũng không phải là giống như ở trái đất chỉ đi trộm cắp, đây là một nghề nghiệp đặc thù, ở thời chiến có thể làm sát thủ hoặc gián
điệp, thời bình cũng có thể làm thám tử tình báo, hoặc nhận lời ủy thác
làm một ít chuyện, những người này tinh thông cơ quan và các loại kỹ
xảo, thường xuyên phiêu bạt nơi hoang dã, nên đạo tặc có thể tránh được
rất nhiều những tai nạn trên đường, mang theo một đạo tặc giàu kinh
nghiệm, đối với những người đồng hành là rất may mắn.
Tuy rằng đã biết rõ đạo tặc này là một nghề hợp pháp, nàng cũng không nên kỳ thị nghề nghiệp của người ta, nhưng tâm lý của Dịch Long Long vẫn khó thay đổi, nhìn La Lan vẫn có chút khác thường.
Dịch Long Long nhìn khoảng cách giữa Ngải Thụy Khắc và La Lan không đến ba
bốn thước, rất nhanh thu mắt lại, lúc này câu chuyện phiếm của đội bảng
màu lại hấp dẫn chú ý của nàng.
“Y Tư Lợi, từ lúc người rời nhà đi mạo hiểm, đến giờ đã được một năm rồi
nhỉ?” Thiếu niên tóc hồng kia uống một ngụm rượu mát lạnh, dường như nhớ ra điềugì liền nhắc tới khảo nghiệm của gia tộc Y Tư Lợi.
Thiếu niên tóc hồng này tên là Địch Tu An, trên người lộ vẻ sắc bén giống như Y Tư Lợi, độ tuổi cũng giống nhau tầm hơn mười tám tuổi, vẻ mặt sang
sảng sáng ngời, trong cả đám thái độ của hắn đối với Y Tư Lợi cũng thân
thiết không cố kỵ hơn.
Y Tư Lợi nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói: “Đúng vậy, tuy rằng đi đường
vất vả, nhưng ta cảm thấy có rất nhiều thu hoạch, một năm lữ hành giúp
ta hiểu biết không ít.”
Dịch Long Long âm thầm oán giận: Ngươi gọi cái này là đi đường vất vả, so ta thì việc Ngải Thụy Khắc đi lạc đường một năm chỉ có thịt khô mà nhai
thì sao? Sống trong địa ngục chắc?
Địch Tu An và Y Tư Lợi đương nhiên không thể nghe thấy lời Dịch Long Long
nói trong bụng, bọn họ tiếp tục bình thản nói chuyện với nhau, vẫn là
Địch Tu An lên tiếng:”Ta nói này Y Tư Lợi, ta nghe nói trong quá trình
mạo hiểm của các ngươi, đều có người âm thầm quan sát đánh giá, lại còn
rất nghiêm khắc, cũng chẳng hiểu là dùng tiêu chuẩn gì để chấm nữa. Có
điều nghe nói mấy năm trước, gia tộc Hải Nhân Niết có người đã đạt được điểm tối đa, cũng là đại danh đỉnh đỉnh….”
” Ngải Thụy Khắc – Hải Nhân Niết.” Y Tư Lợi cùng lúc tiếp lời, trong lời nói mang theo sự tôn kính,”Chú của ta.”
Dịch Long Long theo bản năng liếc mắt nhìn sang, Ngải Thụy Khắc vẫn đang chăm chú lấy cái chén lá trong tay nàng rót thêm nước.