Lý Duy nói đúng, bản thân cái tên mạo hiểm giả cũng đã là một từ nguy hiểm rồi.
Lúc Lâm Kỳ ngồi trong quán rượu, Dịch Long Long thầm tự giận bản thân, tại
sao lại không để cho thần quan học việc ở Thần Điện chạy việc giúp, mà
lại phải tự mình chui vào cái rắc rối này, vừa rồi nàng ở trong thùng gỗ nhìn thấy Kiệt Ni Tư vung đao chém đến, ngay cả kêu cũng không kịp, nếu không phải có cái chị tóc hồng kia cứu, không chừng Lâm Kỳ bây giờ đã
xong đời.
Vì sự xuất hiện của Lôi Nhân Na, sự chú ý của các mạo hiểm giả trong quán
rượu đều chuyển rời đi, chẳng còn ai để ý đến việc Lâm Kỳ đi hay quay
lại, càng không ai để ý đến trong cái thùng gỗ Lâm Kỳ đặt trên bàn, có
một đôi mắt xanh đang nhìn bọn họ…. Tất cả mọi người đều đang sôi nổi
thảo luận về nguyên nhân Lôi Nhân Na xuất hiện ở đây.
Người duy nhất không quên Lâm Kỳ, là ông chủ quán rượu, ông len lén đưa đến
một ly thủy tinh chân cao, bên trong là rượu mật ong, nói: “Để bồi
thường ngài bị hoảng sợ ở quán, ly rượu này là quán đưa tặng.”
Rượu màu hổ phách tỏa ra mùi thơm ngọt ngào dịu nhẹ, Lâm Kỳ không quan tâm, hắn chỉ lẳng lặng cùng Dịch Long Long lắng nghe.
Quán rượu là chốn thị phi, cũng là nơi để hóng hớt, chỉ chốc lát, Dịch Long Long đã biết không ít chuyện.
Sở dĩ xuất hiện nhiều mạo hiểm giả thế này, là vì vị thiếu gia quý tộc của tiểu đội bảng màu kia, hơn một tháng trước, khi ở Tích Kim Thành, tiểu
đội bảng màu nhận được ủy thác của quan viên canh gác địa phương, xâm
nhập vào Thụ Hải để điều tra về tòa tháp cao, nhưng cách đây không lâu,
vị quan kia đột nhiên nhận được tin, biết thiếu niên tóc vàng Y Tư Lợi
hóa ra lại là nhân vật quan trọng của gia tộc Hải Nhân Niết, quá hoảng
sợ, hắn vội vàng tuyên bố giải thưởng kếch xù, triệu tập tất cả mạo hiểm giả mà hắn có thể tìm được đi tìm kiếm Y Tư Lợi.
Trên trấn đột nhiên xuất hiện nhiều mạo hiểm giả, cũng bởi nguyên do đó.
Mà Lôi Nhân Na, trước đây cũng là một mạo hiểm giả, nhưng bây giờ, cô ấy
thuộc về một loại mạo hiểm giả khác, là một loại đoàn thể có tổ chức và
kỷ luật nghiêm ngặt gọi là – Dong binh đoàn.
Nói đơn giản, dong binh đoàn là một tổ chức có kỷ luật, quy mô nhất định, hơn nữa còn là đoàn thể mạo hiểm giả đăng ký hợp pháp.
Về khía cạnh tự do tự tại, đương nhiên là mạo hiểm giả vẫn hơn, nhưng nói
đến tố chất và chiến lược, dong binh đoàn vẫn hơn một bậc so với mạo
hiểm giả, đương nhiên ngoại trừ tiểu đội bảng màu tinh anh của Y Tư Lợi.
Ba năm trước Lôi Nhân Na nổi tiếng là một mạo hiểm giả cực kỳ xuất sắc,
cái tên Phi Sắc Bạo Phong đã từng làm không biết bao trai tráng nghe mà
hết hồn, nhưng cũng từ ba năm trước, cô đột nhiên từ bỏ thân phận mạo
hiểm giả tự do. Gia nhập một dong binh đoàn nổi tiếng tên là “Bạch Nha”, cũng trở thành một thành viên cao cấp trong đó.
Bây giờ Lôi Nhân Na xuất hiện ở đây, là vì cái gì? Chẳng lẽ mục tiêu cũng như họ?
Tuy rằng mạo hiểm giả rất đông, nhưng từ lúc Lôi Nhân Na lộ rõ thân phận, tất cả đều tự giáng hạ thấp giọng mấy phần.
Thừa lúc mọi người trong quán rượu đang nói về quá khứ vang đội của Lôi Nhân Na, ngay cả chủ quán cũng đang chăm chú nghe, Dịch Long Long lén lút
xốc tấm che bên cạnh hòm lên, cái tay nhỏ xíu nhanh chóng nắm lấy chén
rượu, phát ra tiếng lanh canh rất nhỏ, rồi lập tức kéo ngay chén rượu
vào trong hòm.
Để gần mới thấy mùi mật ong ngọt mát trong ly rượu, Dịch Long Long hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu vươn cái lưỡi nhỏ hồng hồng cẩn thận liếm một
chút bên cạnh chén.
Liếm chút chất lỏng vào, Dịch Long Long nhấp nhấp lưỡi: Có chút… kỳ kỳ.
Kiếp trước bởi vì vấn đề cơ thể, nàng bị cấm ăn uống rất nhiều thứ, trong đó rượu bị liệt vào hàng cấm tiệt, nhưng cũng may Dịch Long Long không mê
rượu, đối với loại thức uống này cũng không có thèm thuồng gì, cứ thế
cho đến tận hôm nay bị mùi rượu dụ dỗ, mới làm một ngụm thử xem.
Chất lỏng vào miệng thật ngọt, còn mang theo thứ vị khó diễn tả thành lời, nhưng nói tóm lại thì cảm thấy không tệ.
Dù sao thân thể đời này cũng không sao, ít nhất có nhiều loại thức ăn
trước phải kiêng giờ ăn được. Tự tìm cho mình một lý do để vui vẻ, Dịch
Long Long liền ôm chén rượu liếm liếm, không đợi nàng nhấm nháp thỏa
chí, ông chủ quán rượu đã lại lén lút đi đến: “Ngài đi theo cửa sau về
đi, tôi nghe người ta nói tên mạo hiểm giả vừa rồi cùng với đám bạn chờ
ngài ở ngoài kia…. Tôi nghe ngài là bạn của Thần Quan, hy vọng ngài
không gặp phải nguy hiểm gì.”
Ông ta làm như vậy, thật sự không phải xuất phát từ việc tôn kính Thần hay
Thần Điện, mà là không dám đắc tội vị Boss ẩn ở cái trấn nhỏ này: Lý
Duy, tuy là Lý Duy cũng không phải quan ở vùng này, nhưng trong trấn
không có thầy thuốc giỏi, cư dân trong đây hễ có thương tật gì đều xin
Thần Điện giúp đỡ, nếu đắc tội Lý Duy, vậy thì hãy đi mà cầu Thần phù hộ mình cả đời đừng có bị thương hay sinh bệnh gì.
Lâm Kỳ đối với đề nghị này không hề có dị nghị, đưa tay cầm lấy hòm gỗ trên bàn, Dịch Long Long ở trong rương liền cảm thấy chao đảo, vội vã ôm
chặt ly rượu cho khỏi đổ, nhưng vẫn tránh không được có chút bị sánh ra.
Lúc này ánh mắt của ông chủ kỳ quái nhìn quanh, hơi ngập ngừng nhìn Lâm Kỳ: “Xin hỏi, ly rượu vừa rồi…” Nếu mình nhớ không lầm, hình như mình có
mời hắn một ly rượu, ly rượu đâu? Chẳng lẽ nuốt luôn vào bụng rồi?
Nhưng câu này ông ta chỉ nói một nửa, liền nuốt vào trong bụng, coi như là
mua một tặng một đi cho xong, chẳng qua chỉ là cái ly thủy tinh bình
thường, nuốt thì nuốt. Sau đó ông chủ vội vàng dắt Lâm Kỳ đến cửa sau,
xem như hoàn thành nghĩa vụ, nếu trên đường Lâm Kỳ gặp phải nguy hiểm
gì, coi như không liên quan gì ông.
Vừa rời khỏi quán rượu, đang định đi ra cuối ngã tư, Lâm Kỳ dừng chân.
Ở ngay ngã tư, là vẻ mặt hung ác của Kiệt Ni Tư.
Nói cho cùng, dù là Lâm Kỳ hay Dịch Long Long, đều còn quá ngây thơ, ngay
cả ông chủ quán còn có thể nghĩ đến việc đi cửa sau, chẳng lẽ đám người
đầy kinh nghiệm như Kiệt Ni Tư không nghĩ ra sao?
Kiệt Ni Tư một bên cho đám bạn ở bên cạnh cửa chính quán rượu đợi, một bên
tự thân đi đến ngã tư phía sau quán rượu, không ngoài dự đoán liền đợi
được Lâm Kỳ.
Kiệt Ni Tư vươn tay, túm lấy ngực áo Lâm Kỳ, cười lạnh: “Đừng tưởng có Lôi
Nhân Na ra mặt giúp mày, tao sẽ bỏ qua, hôm nay tao nhất định phải cho
mày một bài học.”
Hắn vừa nói, vừa rút đao ra, để gần vào mặt Lâm Kỳ khua khua: “Trông cái
mặt so với đàn bà còn đẹp hơn, không biết rạch vài đường thì sẽ thế
nào?”